Old school Easter eggs.
Đọc truyện

Truyện teen - Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin? - Trang cuối


Chương 67: Con chào đời

Ai nghe tin vợ lâm bồn chả hồi hộp, anh cũng không ngoại lệ, cuộc họp cổ đông dừng đột ngột, nhận được cuộc gọi của mẹ, chạy như bay tới bệnh viện, người ta hồi hộp một, anh hồi hộp gấp đôi, bởi hai vợ chồng đã thống nhất không xem trước giới tính của con…mấy lần đi khám định kì, phải cố gắng lắm mới nhịn được tò mò…thực sự là muốn bất ngờ tới phút cuối…

Hồi hộp nhìn bác sĩ bước ra từ phòng mổ, anh hỏi gấp:

-”Con trai hay gái ạ?”

-”Trai gái gì, tránh ra, đang nguy kịch…chúng tôi rất bận”

Bác sĩ nhanh nhẹn ra ra vào vào…mấy y tá cũng gấp gáp không kém, vẻ mặt đầy lo âu…Sắc mặt anh biến sắc bất thường, cố chạy theo một y tá hỏi:

-”Vợ tôi sao vậy? Kiểm tra vẫn bình thường hết cả cơ mà…”

-”Bệnh nhân bị băng huyết, rất nguy hiểm…”

Ngồi phịch xuống đất, sắc mặt anh biến đổi lạnh lùng, ghê sợ…sống mũi bắt cay…lúc này, ngoài cầu nguyện ra anh thực không biết làm gì, chỉ mong vợ con không sao, anh thề có thể đánh đổi cả tính mạng mình…bụng gợn lên những tia nhỏ, lạnh toát…tay run rẩy ngoài phòng chờ…

Bác sĩ bước ra, anh nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt đầy lo âu…giọng ông trầm buồn:

-”Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, chỉ cứu được đứa trẻ…anh mau báo cho người nhà đi…”

Lời nói của ông như tiếng sét giáng xuống anh, chết lặng, toàn thân cứng đờ, y tá có người bảo anh vào xem mặt con, có người lại bảo anh dạy đi nhìn mặt vợ lần cuối…hình như anh có nghe thấy mấy lời nói đó bên tai…mà chẳng thể di chuyển được, cứ ngồi đờ đẫn trước cửa phòng; trầm mặc không nói, mọi người nhìn đều ái ngại…

-”Minh ơi…Minh ơi…”

Tiếng mẹ anh thất thanh gọi con. Nó đâu rồi không biết, rõ ràng là người trong công ty nói nó đã rời đi được 3 tiếng rồi, vậy mà mãi không thấy, bà có vẻ rất lo lắng sốt ruột, ngày cháu bà ra đời, thầm mong không có chuyện gì xảy ra…

Đi khắp cả bệnh viện, cuối cùng nhìn thoáng qua bóng dáng quen quen, bà bước lại gần, trời đất, là nó đây mà, sao nó lại ngồi đây như vậy chứ:

-”Minh…Minh…”

Bà lay mãi mà nó không trả lời…phát hoảng, bà phải tát vào mặt nó vài cái, gọi thật to:

-”Minh, Bảo Minh, nghe mẹ nói gì không…”

Dường như lúc này mới ý thức được mẹ, một giọt nước bất giác rơi xuống, từ khi sinh nó ra, chưa bao giờ bà thấy nó lại như thế, thất thần …mặt tái mét không còn giọt máu, người bất động…

-”Nói mẹ nghe, sao vậy con…”

Anh lắc đầu, nước mắt vẫn chảy dài…phải một lúc, mới mấp máy môi:

-”Uyên …Uyên…”

-”Sao con, bình tĩnh con…”

-”Vợ con…vợ con…mất rồi mẹ ạ…”



Chương 68: Đại gia ơi là đại gia

Bà hơi nhíu mày, mất mát gì, sờ lại trán thằng con, ừ, nó cũng hơi sốt thật…

-”Nói nhăng nói cuội cái gì đấy…con tỉnh lại ẹ…”

-”Mẹ không tin phải không? Cuộc đời quá phũ phàng….Con hận…”

Anh suy sụp chưa từng thấy, mẹ anh thì chả hiểu gì, bà vừa mới gặp con dâu xong mà, thằng này ngồi thừ ở đây linh tinh gì không biết, bực mình, bà quát:

-”Mày đi đâu mà vợ đẻ thì mất tích, lại nghe ai nói, độc mồm độc miệng…”

Anh vẫn vậy:

-”Sự thực nó thế đấy…chẳng thể tin nổi…”

Lúc này một bác sĩ đi tới mắng:

-”Gớm, lúc còn sống thì bỏ người ta, để bao nhiêu lần tới đây khám thai một mình thân một mình, giấu cả gia đình, tới lúc đẻ mới xuất hiện, khóc lóc được gì?”

Bà ngạc nhiên…ngó quanh…dần dà cũng hiểu ra chuyện, điên cả người với thằng con:

-”Bao nhiêu công mẹ đào tạo, mày lại trở về ngu như xưa rồi hả?”

Chẳng thèm cãi nhau với mẹ, anh vẫn ôm mặt, lê vào ngồi gục một góc tường, mẹ anh tới hết chịu nổi thằng con trai, dùng tay cố vặn đầu nó, chỉ lên trước phòng khám:

-”Minh, đọc ẹ nghe xem, số kia là số mấy?”

-”Để con yên…”

-”Đọc nhanh…” Bà quát.

-”11…mẹ để con yên…”

-”Ừ, vợ mày đẻ phòng mấy? Mẹ còn cẩn thận nhắn tin lại cả số phòng, lẫn dãy nhà ày rồi cơ mà, trẻ thế mà vẫn lẫn hả?”

Anh loạng choạng lôi điện thoại trong túi ra :”phòng 111…dãy nhà E”

Mẹ anh lúc này mới giật lấy, chỉ vào:

-”Quên cách đọc hả con? 1 nhé, 2 nhé, 3 nhé…tổng cộng là 3 số 1 nhé…nhìn đi, bên trên kia nhé…chỉ có 2 số 1 thôi…”

Rồi mẹ kéo anh xềnh xệch ra phía trước, trêu:

-”Đây này con…khu này con thấy không, chữ to to giống cái cung tên kia là chữ D nhé, trong điện thoại con, chữ đấy gọi là chữ E…biết chưa…nhanh lên, con ra đời từ thủa nào mà chẳng thấy mặt ba…”

Sau một hồi chỉ giáo, bà không quên quay lại giải thích với bác sĩ đồng thời đề nghị giúp đỡ liên lạc với người nhà cô gái xấu số, anh bắt đầu ngồ ngộ, ba chân bốn cẳng như điên lao đi… Tới nơi, nhìn thật kĩ, 3 con 1, xông vào, đúng rồi, ba mẹ vợ, ba anh, anh Hà, các em đều ở đây, nàng nhìn thấy anh thì tức điên:

-”Chồng nói dối nhé, chồng bảo chồng ở bên vợ lúc lâm bồn nhé, vậy mà…huhu…đồ lừa gạt…biết vợ đau như nào không???”

Ba nàng đang định đưa anh xem mặt con, nhưng dây thần kinh của anh vẫn bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa xong, chạy tới siết chạy vợ:

-”Tốt quá…em còn sống…tốt quá…”

Mặc nàng oán trách, anh cứ ôm lấy, khóc khóc cười cười chẳng ra sao cả, thậm chí mọi người đưa con cho anh xem, cũng mặc kệ, nhất quyết không xa vợ…Bà Lan Anh lúc đó tới, phì cười, mọi người thắc mắc, bà chỉ đưa tay bế thằng cháu nội trả lời bâng quơ:

-”Chụt…chụt…yêu quá…yêu cháu bà quá cơ…mấy hôm nữa bà dậy con đọc số, đọc chữ nhé…dạy lại cùng ba Minh nhé…”

Bị mẹ kích đểu nhưng con trai cũng chẳng thèm quan tâm…chuyện đó, bà cũng chẳng nói ra, giữ hộ nó chút thể diện…:X




Chương 69: Bảo phong

Một hồi lâu hoàng hồn, lúc này mới có tinh thần xem mặt con…tên tiểu tử mới đáng yêu làm sao? Nhìn ai cũng biết con ba Minh rồi, giống anh như đúc, cả nhà cười nói vui vẻ, đón bé về nhà trong niềm vui sướng, đợt ấy tập đoàn Bảo Minh cho nhân viên nghỉ việc 2 ngày, mở tiệc lớn đón cháu trai đích tôn…

-”Ba mẹ đặt tên bé là gì?”

Anh quay sang hỏi, có việc như vậy bởi lẽ từ xưa tới nay nhà anh có tục lệ ông bà đặt tên cho đứa cháu trai đầu tiên, ba anh đáp:

-”Bảo Phong…”

-”Lấy tên anh Minh hồi bé hả ba…”. Uyên hỏi.

-”Ừ, nhưng nếu nó giống ba nó quá thì đành đổi thành Bảo Thái cho dễ nuôi…”.

Mẹ anh cạnh khóe, cả nhà lại được dịp đào bới cái quá khứ oanh liệt của đại gia…

…………………….

-”Suỵt, nhỏ thôi…con vừa ngủ…”

-”Ừ, anh biết rồi…”

-”Khách khứa về hết rồi à?”

-”Chưa, nhưng ba và Lân tiếp hộ, anh lên trước”

-”Cũng nhớ tới tôi rồi cơ à…”

Nàng hậm hực.

Anh ôm nàng thật chặt, thơm nhẹ vào cổ:

-”Vẫn giận anh chuyện lúc sáng?”

-”Không thèm”

-”Thật?”

-”Ai mà chả giận…”

Nàng ngồi phắt dậy:

-”Anh hứa mà không giữ lời…”

-”Anh xin lỗi…”. Nghĩ tới việc lúc sáng, anh vẫn không khỏi hoàng hồn, tiến tới, kẹp chặt nàng trong lòng, nàng bị bất ngờ hỏi dồn, anh trầm tư:

- “Sáng nay anh đã tưởng mình không sống nổi…”

-”Sao vậy?”

-”Không có gì?”

-”Nói em nghe đi mà…” Nàng bắt đầu lo lắng: “Anh gặp tai nạn phải không? Có bị thương ở đâu không? Sợ em lo lắng nên không nói à…”

-”Không…anh không sao…”

-”Không đúng, để em xem…em xin lỗi, thực sự em hiểu anh mà, phải có chuyện gì anh mới như thế…em chỉ quen thói nũng nịu nên giận thế thôi…lúc sáng anh làm sao…”

Nghĩ vậy, nàng sợ hãi kiểm tra khắp chốn của anh…đại gia bị khua khoắng không kiềm chế được, như mãnh thú bao trùm người vợ nhỏ bé, lập tức ăn sống nuốt gọn.



Chương 70: Lời hứa

-”Em chiều nó ít thôi…suốt ngày quấn lấy mẹ…”

Giọng ông tổng giám đốc hừng hực khí thế.

-”Nó là con trai anh đấy ạ…”

-”Cho cai sữa đi…”

-”Hâm à, con mới được 6 tháng…”

-”Không thích…6 tháng là cai được rồi, ăn sữa ngoài cho nhiều chất dinh dưỡng…”

-”HẢ,…”. Nàng ngẩn người, xong cũng hiêu hiểu: “Ai lại đi ghen với con trai mình bao giờ không?”

-”Có, anh…em chỉ là của anh thôi…không có ngoại lệ…”

Biết tính ông xã, có lúc thì quá tuyệt vời, lúc lại hâm, nàng đành chui đầu vào ngực chồng, nịnh nọt:

-”Trời ơi, lúc nào thiếp chả là của riêng chàng…Nhưng mà…xem này…”… Nàng khéo léo đưa bàn tay anh chạm nơi xuân: “Nhiều như thế con không ăn thì phí, em cũng khó chịu, mà giờ sữa ngoài không đảm bảo…”.

Cứ tưởng ông xã là người biết nghĩ, ai ngờ vừa rồi kết quả trái như mong đợi, người ta bảo gái một con trông mòn con mắt, đúng quả không sai, cơ thể nàng quyến rũ hơn lúc nào hết, mùi thơm man mát của sữa non, cáo già đầu óc mù quáng quay cuồng – đưa ánh mắt ranh mãnh nguy hiểm ,nàng chỉ kịp nghe anh thì thầm :”Không phí, để anh…”, và cuối cùng, thỏ của chúng ta lại bị “hành” cho tới bến.

………………………….

Rồi một ngày mẹ chồng cũng tiết lộ cho nàng biết cái chuyện anh đã trải qua…Việc đó khiến nàng suy nghĩ rất nhiều. Cuộc sống chẳng ai nói trước được điều gì cả…Tự nhiên nàng thấy lo…Một hôm, đang nằm trong vòng tay anh, nàng bất giác nói:

-”Nếu em chết sớm, em mong anh hãy tìm một người con gái tốt và sống hạnh phúc…”

-”Điên hả?”. Anh giận giữ quát lớn rồi nói trả đũa:

-” Nếu anh chết sớm, anh cũng mong em hãy tìm một người đàn ông tốt và sống hạnh phúc”

Nghe mà rợn cả người, nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới việc đó, sống dựa dẫm kí sinh vào anh quen rồi, nghĩ tới mà giống như địa ngục vậy, nàng quát:

-”DỞ HƠI À …”

-”Đó, em hiểu cảm giác của anh khi em nói câu ấy chưa?”

Nàng im lặng, có một người yêu mình nhiều thật tốt, sống dựa vào người đó thật là tốt, nhưng càng phụ thuộc thì càng như kí sinh vậy, nếu không có vật đó nói bắt đầu lại cuộc sống một mình, thật khó khăn, thậm chí có thể không sống nổi…

-”Em à…” Anh thì thầm…

-”Sao chồng?”

-”Mình hứa với nhau một chuyện nhé!”

-”Chuyện gì anh?”

-”Từ ngày mai chúng mình sẽ viết cho nhau thật nhiều thư, chụp nhiều ảnh, để vào một chỗ, khi nào một người ra đi trước, người còn lại coi như động lực để sống tiếp…”

-”Được, anh…À mà…nhưng phải hứa là không được ai xem trước đâu đấy…anh không được tò mò xem đâu…”

-”Anh hứa…”

-”Em cũng hứa…”

Hai vợ chồng móc tay, quay sang nhìn nhau cười hạnh phúc, họ trao nhau những nụ hôn, những lời thì thầm, cả tình yêu cháy bỏng.

Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro


Chương 71: Kết

Một ngày mùa đông lạnh lẽo của ba mươi năm sau đó, gió rít ngoài trời lớn lắm…cánh cửa sắt từ từ hé mở…lẽ ra Ngọc phải ngồi tù chung thân, nhưng do thái độ tốt, bà được thả…đấy là những gì mà người cai ngục nói với bà, nhưng có một sự thực mà Ngọc không hề biết, người bạn mà trước đây bà luôn đem lòng ganh ghét, đố kị, tìm đủ mọi cách để hãm hại, đã có những tác động tích cực tới việc để bà được tự do phần đời còn lại…

Hít một hơi…

Khí trời tuy lạnh, nhưng cái bầu không khí này…đã lâu lắm rồi không cảm nhận được…không khí của tự do…Ngoảnh đầu lại…cái nhà giam ấy vẫn tấp nập, người vào thì nhiều, ra thì được bao nhiêu…Ba mươi năm, ba mươi năm, nghe cũng chỉ là con số thôi, nhưng những người ở trong đó mới hiểu, ba mươi năm, là cả một thời thanh xuân, cả một cuộc đời…Lúc đầu vào đây, Ngọc đã luôn nghĩ, khi nào ra được, nhất định sẽ trả thù, phải trả thù, nhưng từ lần gặp Uyên cuối cùng, những lời nó nói, tới bây giờ bà vẫn còn nhớ như in, từng ngày từng tháng trôi đi…ba mươi năm giúp Ngọc hiểu ra, bà đã sai rất nhiều, đã đánh mất quá nhiều…đôi lúc thấy hối hận…nhưng đôi lúc thấy đáng, nghiệp chướng gây ra…chẳng thể không trả…

Ra tù! Bất cứ tù nhân nào nghe thấy từ ấy đều cảm thấy sung sướng, nhưng rồi được ra rồi mới biết, thế giới đổi thay, ra rồi cũng chẳng biết đi đâu, về đâu, làm gì? Chỉ kịp rẽ qua nhà thắp nén nhang cho bố mẹ, Ngọc cũng không muốn ghé thăm họ hàng, chị em, bởi bà biết, họ cũng chẳng muốn gặp lại mình, cũng không trách họ được. Bắt chuyến xe buýt sớm nhất, lòng thấp thỏm những hồi ức xưa, bà muốn tới thăm một người, một người cực kì quan trọng…

…………………………

Cầm bó hoa cúc trắng và một nắm hương, sống mũi cay cay, bà đã dựng cho Dương nơi tưởng nhớ này, cách chân nhà sàn vài bước….”Tôi tới thăm ông đây…ông có nghe thấy không!”

-”Có nghe thấy! Lâu quá đấy…”

Giọng nói người đàn ông xa xa, tóc đã điểm hoa râm…Ngọc quay lại, trời đất, người đàn ông này…nước mắt chảy không ngừng…ngạc nhiên, xúc động, vui, thắc mắc…một loạt các cảm xúc hỗn loạn…

-”Chẳng phải…ông…ông chưa chết sao?”

-”Sao lại nghĩ tôi chết? Bà tự tin vào khả năng bắn súng của mình thế cơ à?”

-”Không…không phải, mà là…tôi…tôi…hồi đó tôi đọc báo…”

-”À, thực ra là ông Minh tung tin thế để dụ bà thôi…nhưng mà nhờ ơn bà tôi cũng khốn khổ gần một năm trời…”

-”Viên đạn đó…là ông…mà thôi, tôi xin lỗi…”

Dương ngạc nhiên, tiếng xin lỗi lại được nói ra từ miệng Ngọc, bao năm qua, quả là bà đã thay đổi rất nhiều…

-”Là tôi sai…”

-”Tôi đọc được thư bà để lại rồi…bà viết cho người chết thì phải đốt đi chứ???”

-”Tôi…tôi quên…sao ông…ông không tới thăm tôi?”

-”Tôi muốn lắm…nhưng tôi sợ làm vậy, bà không thay đổi được…tôi hỏi bà Uyên, bà ấy bảo sẽ có ngày bà được thả ra, vì vậy…tôi đợi ở đây, nếu bà không ghét bỏ, tôi tin bà sẽ tìm về…”

Nghe câu nói của ông xong thì bà òa khóc…cuộc đời quả là còn quá ưu ái với mình…ông trông vậy, nháy mắt:

-”Vào ăn cơm cá kho dưa muối nào….”

Bà theo ông, căn nhà sàn ngập tràn nước mắt và tiếng cười…

*************

Cũng vào ngày hôm ấy, ở một nơi khác, cửa kính đập rầm rầm, người đàn ông chạc sáu mươi ngồi trong thư phòng, trầm ngâm mở chiếc hộp bằng gỗ, cũ kĩ…Bàn tay ông run rẩy, hồi hộp, nín thở, khi chiếc khóa hộp được mở, ông hoàn toàn sửng sốt, không một bức thư, không một lời nhắn nhủ, không một bức ảnh, bà ấy đã thất lời…vậy mà bà ấy hứa…

-”Tôi biết ngay mà…ông không giữ lời nhé…”

-”Bà…bà…sao bà bảo đi họp lớp…”

-”Tôi thử ông thế thôi…thấy ông thấp tha thấp thỏm tôi đoán ngay mà…”

Ông cũng bực tức không kém:

-”Bà cũng đâu có giữ lời, bà bảo chụp nhiều ảnh cho tôi cơ mà, ngày xưa bà còn cao hứng nói chụp mấy cái séc sờ si cơ mà…sao hộp trống thế…Chẳng bù tôi viết bao thứ cho bà…”

-”Ông đừng có mà gió đổi chiều…thời gian tới khắc hay…đi ra ngoài vo gạo nhanh, hôm nay vợ chồng thằng Phong về đấy!”

Hai vợ chồng già lật đật xuống bếp…hôm nay họ sẽ nấu thật nhiều món ngon…hạnh phúc đơn giản là thế!!!

Trong chiếc hộp cất ở một nơi rất cao, rất kĩ….ngoài những bức ảnh yêu kiều của một người con gái xinh đẹp, nhiều thư từ rất dài, còn có một tấm thiệp trái tim màu tím, trong đó đính kèm một đóa hồng khô và dòng chữ nắn nót:

Em không phải cô gái mang hài đỏ.

Bỏ cả thế giới nhỏ để bên anh.

Cũng không phải cô gái mang giày xanh, lẽo đẽo theo anh, lanh chanh đi tìm hạnh phúc.

Em chỉ là cô gái mang hài trắng, ngược đường ngược nắng để yêu anh!

:XXX Cảm động không??? Hihi, vợ đạo thơ đấy, không phải vợ sáng tác đâu, haha!!!

==== The End ====
.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.