pacman, rainbows, and roller s
Đọc truyện
Truyện teen - Chuyện Tình Hoàng Gia - Trang 7
Chương 71. Tiệc sinh nhật nhỏ.

Chương 71: Tiệc sinh nhật nhỏ.
Hạ Đồng lên chiếc BMW đen ngồi vào ghế phụ, sau khi thắt dây an toàn việc đầu tiên cô làm chính là tháo đôi giày cao gót ra.
Dương Tử ngồi bên ghế lái nhíu mày nhìn cô, sau một lúc mới mở miệng:
-Cô có phải là con gái hay không?
-Anh nói cái gì? Anh thử mang đi rồi biết đau chân thế nào?-Hạ Đồng bĩu môi nói
-Tôi là con trai.-Dương Tử đa phần là lạnh không hề có chút độ ấm nào
-Anh nói tôi có phải con gái không, vậy anh thử mang giày cao gót vào sẽ biết đau chân thế nào?-Hạ Đồng chớp mắt nhìn anh
-Tôi là con trai.-Dương Tử vẫn duy trì thái độ như cũ lặp lại
-Tôi biết, chỉ là anh thử mang vào sẽ biết đau chân ngay thôi.-Hạ Đồng vẫn không hiểu ý anh, chỉ nói theo ý mình
-Tôi là con trai.-quả thật Dương Tử bị cô chọc mặt mày cũng đen lại, nhiệt độ bên trong xe lạnh gấp bội phần bên ngoài
-Nhưng ý tôi...
-Cô thử nói câu đó xem, tôi lặp tức cho cô xuống xe.-Dương Tử lạnh lẽo nhìn cô, con ngươi đen láy như bắn ra băng lạnh
-Tôi chỉ ví dụ thôi mà.-Hạ Đồng chu mỏ xụ mặt xuống
-Không được ví dụ.-Dương Tử lạnh mặt nói
-Ờ.
Hạ Đồng ờ một tiếng, cô nói sai gì chứ? Rõ ràng cô đang giúp anh hiểu ra, cô mang giày cao gót đau chân thế nào mà, sao lại mắng cô chứ?
Dương Tử khởi động máy chạy đi, bầu không khí trong xe im lặng, u ám đến đáng sợ, Hạ Đồng cảm thấy vô cùng áp lực, vô cùng áp lực!!!
Cho đến khi Hạ Đồng nhìn phía trước thấy có một cửa hàng, hơi liếc qua nhìn anh, sau một lúc suy nghĩ mới nhỏ giọng lên tiếng:
-Dừng xe lại được không?
-Lại sao nữa?-Dương Tử nhíu mày nhìn cô
-Anh dừng lại đi.-Hạ Đồng chớp chớp mi mắt nói
Dương Tử không nói gì dừng xe lại theo ý cô, Hạ Đồng tháo dây an toàn xuống xe, băng qua đường, đi vào cửa hàng bánh kem Cake World.
Dương Tử ngồi trong xe chốc chốc nhìn sang cửa hàng Cake World bên đường, nãy giờ cô đã vào mười phút rồi, tại sao vẫn chưa ra?
Cho đến khi điện thoại anh reo lên một hồi chuông dễ nghe, Dương Tử lấy máy ra, mắt hơi nheo lại, trượt tay lên màn hình sau đó đưa sát tai, mắt nhìn sang cửa hàng Cake World.
Dương Tử đã bắt máy nhưng không lên tiếng, chờ người đầu dây bên kia nói trước.
Rốt cục người đầu dây bên kia cũng mở lời trước:
[...Dương Tử, anh có thể vào đây một lát không?...]-Hạ Đồng đầu dây bên kia hỏi
-Có việc gì?-Dướng Tử không nóng không lạnh lên tiếng
[...Không có gì to tát cả, chỉ là tôi có một thứ cho anh thôi...]-Hạ Đồng giọng nói cực nhẹ nhàng
-Lại bày trò gì nữa đây?-Dương Tử hơi nhíu mày
[...Anh vào sẽ biết thôi, anh mau vào đi...]-Hạ Đồng nói xong câu đó thì cúp máy
Dương Tử cất điện thoại vào túi quần, ánh mắt đen nhìn Cake World, con gà mái này lại bày trò gì nữa đây?
Dương Tử ngồi trên xe một lúc cũng mở cửa đi xuống, băng qua đường một cách dễ dàng.
Hạ Đồng đứng bên trong Cake World nhìn ra bên ngoài thông qua lớp cửa kính trong suốt, thấy hình dáng cao lớn của Dương Tử, đôi môi nhỏ hằn lên nụ cười.
Hôm nay, cô sẽ cho anh biết thế nào là một buổi tiệc sinh nhật đúng nghĩa của nó.
Dương Tử vừa mở cửa ra liền có dây kim tuyến bắn ra về phía anh.
Dương Tử cau mày lại, nhìn cô đang đứng đối diện mình, rồi nhìn nữ nhân viên phục vụ vừa bắn dây kim tuyến vào người mình.
Khuôn mặt vẫn như cũ, ánh mắt dán lên người cô, không hề di chuyển.
-Anh mau ngồi xuống đây đi.-Hạ Đồng chớp mắt nhẹ chỉ vào chiếc bàn tròn cạnh cửa kính
Dương Tử vẫn không nói gì chỉ đi đến ngồi vào chiếc bàn cô chỉ.
Hạ Đồng mỉm cười, sau đó lấy chiếc nón sinh nhật hình chóp đều màu hồng ra đội lên, trang trí dòng chữ Happy Birthday.
Dương Tử loáng thoáng hiểu chuyện.
"...Happy birthday to you ! happy birthday to you!
happy birthday..happy birthday..happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday.. happy birthday.. happy birthday to you!..."
Hai nhân viên phục vụ nữ đẩy một xe bánh kem ra, hát khúc hát mừng sinh nhật.
Hai nhân viên đặt chiếc bánh kem xuống bàn, sau đó hơi gập người bỏ vào trong.
Dương Tử nhìn chiếc bánh kem, chiếc bánh hình tròn, không lớn lắm, chiếc bánh được vẽ thành một khuôn mặt, lại rất ngộ nghĩnh.
{ Hình ảnh minh họa, tg hết cách miêu tả rồi hihi (-_-)/ )


Hạ Đồng vui vẻ cười híp mắt lại, sau đó đứng nhẹ người lên, nhìn anh cười tươi, sau đó hát:

"... Mừng ngày sinh nhật một tuổi mới an lành
Mừng ngày sinh nhật một tuổi mới trọn niềm vui
Tiếng cười ngất ngây niềm vui sướng đang đong đầy
Mừng một tuổi mới chan hòa tuyệt vời với lời ca
Happy birthday to you Happy birthday to you
Hát mừng khúc ca lời chúc phúc luôn đậm đà
Mừng một tuổi mới không cay đắng, không ưu phiền
Ngày mai tươi sáng,tình dâng lai láng như nắng mai mùa xuân
Happy birthday to you Happy birthday to you
Hát mừng khúc ca một tuổi mới bao ngọc ngà
Nào bạn cùng hát với tôi khúc ca vui.
Chúc mừng sinh nhật Happy birthday to you
Nào cùng thổi nến đi bạn ơi
Nguyện cầu cho tương lai mãi rạng ngời
Nguyện cầu cho hạnh phúc mãi đẹp tươi
Hôm nay và mai sau luôn sáng ngời... " [ Bài: Chúc mừng sinh nhật ]

Hạ Đồng hát xong liền vỗ tay, nhìn anh vẫn không thôi cười, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ dưới ánh đèn.

Dương Tử hơi cong môi, nhưng lại không nói gì, nhìn cô hát xong mới mở miệng:

-Cái gì đây?

Thật ra anh định nói "Vì sao làm cho tôi bữa tiệc sinh nhật này?" nhưng khi nói lại là ba chữ kia.

-Tiệc sinh nhật cho anh.-Hạ Đồng vui vẻ đáp, ngồi xuống đối diện anh

-Vì sao?

-Bởi vì thích.

Thật ra cách trả lời này cô học hỏi từ anh cả thôi.

-Không sao, tôi cho cô ăn sinh nhật với riêng tôi.-Dương Tử cong môi mỏng nói

Hạ Đồng thật muốn hộc máu với anh, cái gì chứ? Cho phép cô ăn riêng với anh, thế giới này sao lại có một tên vừa biến thái, vừa tự tin như tên heo đực này nhỉ?

-Mau thổi nến, cầu nguyện đi..-Hạ Đồng nhanh chóng lấy lại nụ cười, không sao, hôm nay sinh nhật anh, cô không làm anh mất vui vậy.

-Không.-Dương Tử lạnh lẽo phun ra một từ

-Sao chứ?-Hạ Đồng không hiểu, sinh nhật ai cũng thổi nến cầu nguyện điều mình muốn, tại sao anh không cầu nguyện chứ?

-Không nghe rõ sao?

-Không, ý tôi, tại sao anh không cầu nguyện?-Hạ Đồng nghiêng đầu hỏi

Dương Tử hơi im lặng, đến một lúc mới trầm giọng nói:

-Bởi vì, không còn gì để tôi muốn có.

-Wow, hâm mộ anh nha, nếu là tôi, tôi chắc chắn cầu nguyện thứ tôi muốn ngay, có khi cả trăm cái, anh không có thật đáng khâm phục. Mà cũng đúng, anh như vậy, còn cần gì chứ.

Hạ Đồng tròn mắt nói, người nhoài về phía trước, hai tay chắp trước mặt, vẻ mặt đầy hâm mộ.

-Dẹp đi.-Dương Tử cau có vươn một bàn tay ra, một ngón tay chĩa vào trán cô, đẩy cô

-Nói sao chứ anh cũng phải cầu nguyện, sinh nhật ai cũng có một lần một năm thôi, anh không cầu nguyện thì đáng tiếc lắm.

Hạ Đồng cười tít mắt, cô nghe người làm ở nhà Chính nói sinh nhật anh luôn buồn, cho nên cô mới hi sinh túi tiền này làm cho anh một buổi tiệc sinh nhật nhỏ, anh không biết điều, cô lặp tức ụp mặt anh xuống bánh kem.



Chương 72. Tỏ tình với Dương Tử.

Chương 72: Tỏ tình với Dương Tử.

"Nhất định phải ước nguyện liên quan đến em, nhất định phải về em."
Vậy mà lúc trước anh nói, anh không sợ không nghe được giọng nói của cô, bởi vì cô sẽ bên cạnh anh mãi mãi, nhưng mà, cuối cùng bản thân anh lại nhận ra một điều, không phải cái gì cũng sẽ không mất đi, con người cũng vậy, mất rồi mới biết sự quan trọng của người đó.
...
Dương Tử không nói gì thêm, im lặng nhìn chiếc bánh kem trên bàn, bản thân anh đã mất đi hai thứ quan trọng, anh còn gì để cầu mong có gì nữa chứ?
-Mau lên đi.-Hạ Đồng giục
Dương Tử cũng có lòng tốt toại nguyện cho cô, ánh mắt đen cuối cùng cũng nhẹ khép lại.
Hạ Đồng thấy anh cuối cùng cũng cầu nguyện, vui vẻ hẳn. Mỗi con người, ai lại không có sinh nhật, nếu đã ăn sinh nhật, nhất định phải cầu nguyện.
Không lâu sau, Dương Tử cũng mở mắt ra, thật ra lúc nãy anh cũng không biết cầu nguyện điều gì, chỉ biết bản thân nghĩ đến lần sinh nhật vui vẻ cuối cùng của mình.
Trong đầu chỉ còn câu nói đó, cùng khuôn mặt nhỏ của người con gái đó.
"Nhất định phải ước nguyện liên quan đến em, nhất định phải về em."
Giọng nói êm ả, dễ nghe đến biết bao, vậy mà bây giờ anh muốn, cũng không thể nghe được.
Vậy mà lúc trước anh nói, anh không sợ không nghe được giọng nói của cô, bởi vì cô sẽ bên cạnh anh mãi mãi, nhưng mà, cuối cùng bản thân anh lại nhận ra một điều, không phải cái gì cũng sẽ không mất đi, con người cũng vậy, mất rồi mới biết sự quan trọng của người đó.
Ngày đó, người con gái đó đã rời xa anh, xa mãi, có phải con người ta khi sống, cho dù thế nào cũng phải trải qua một lần đau khổ nhất trong đời mình, vậy thì anh đã trải qua hai lần, hai lần đều làm lòng anh như bị đâm thủng, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nát.
-Bây giờ thì cắt bánh kem thôi.-Hạ Đồng thích nhất là màn này, miệng cười chúm chím, phá ngang dòng hồi tưởng của anh.
Dương Tử vẫn im lặng im lặng và im lặng, còn Hạ Đồng hí hửng tay cầm con dao cắt bánh, cẩn thận cắt từng miếng bánh ra.
-Của anh. Còn cái này của tôi.-Hạ Đồng đặt chiếc dĩa đựng chiếc bánh kem được cắt thành hình tam giác
Còn dĩa của cô lại đựng chiếc bánh kem lớn bằng ba cái bánh kem của anh.
-Cô là ma đói đầu thai hay sao, lúc nãy vừa ăn pancake xong vẫn còn ăn nhiều như vậy?-Dương Tử nhìn dĩa bánh của cô, sau đó nhìn cô
-Rõ ràng lúc nãy anh cho tôi dĩa pancake quá ít chứ đâu phải tôi ăn nhiều, vả lại cái bánh này tôi bao chứ bộ? Không ăn tôi lỗ rồi sao?-Hạ Đồng vừa bỏ một miếng bánh kem vào miệng vừa nói
-Sau này đừng kêu cô bằng gà mái nữa, đổi sang heo nái đi.
Dương Tử rõ ràng đang châm biếm cô mà, được lắm.
-Không được, heo nái với heo đực là một cặp, tôi không muốn đâu. Hay là vầy, tôi sẽ không kêu anh bằng heo đực mà đổi thành gà trống đi.
( Rõ ràng gà trống dễ nghe hơn heo đực nha )
Dương Tử sắc mặt u ám nhìn cô, Hạ Đồng đang ăn rất ngon lại thấy lạnh sống lưng, loại cảm giác này chỉ do anh gây ra thôi. Hạ Đồng nuốt nước bọt, cô lại nói sai nữa sao?
-Hì hì, anh ăn đi.-Hạ Đồng nhìn anh cười như con ngố
Dương Tử vẫn nhìn cô, không hề có ý định dời mắt đi, chỉ nhìn, nhìn và nhìn.
-Ah, hay là anh uống coffee cho thông họng đi.-Hạ Đồng nhanh chóng lảng qua chuyện khác, đẩy ly coffee latte qua cho anh
Dương Tử vẫn ngồi im bất động.
Nếu được cô chỉ muốn hỏi anh một câu "Rốt cục anh có phải là người máy hay không? Hay là người ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất? Còn không thôi mấy dây thần kinh cảm xúc của anh bị đứt hết rồi?"
Dương Tử cuối cùng cũng không chú ý đến cô nữa, đổi sang ly coffee latte, cầm lên uống một ngụm.
Hạ Đồng hơi thở hắt ra, đúng là sớm muộn bị anh dọa chết mà, người yếu tim như cô cũng nhanh đi vì anh mà. Hạ Đồng khẽ lắc đầu nhỏ, tiếp tục chuyên tâm ăn bánh của mình.
-Tôi biết cô rất vui khi ăn sinh nhật riêng với tôi. Có phải có ý với tôi rồi đúng không?
Dương Tử vừa thốt ra câu này, Hạ Đồng lặp tức ho một tràng vì sặc.
-Anh đang kể chuyện hài sao?-Hạ Đồng với tay lấy khăn giấy ho vài cái hỏi
-Giống sao?-Dương Tử tiếp tục uống ngụm coffee
-Không, nó không vui chút nào.-Hạ Đồng đúng là nên đập vào mặt anh một cái để anh cảnh tỉnh mà.
-Nếu để ý tôi cứ nói, chỉ là sợ cô bị từ chối đi nhảy cầu hay tự tử thôi.
-Tôi có nên xem anh đang kêu tôi tỏ tình với anh không? Sao không nói ngược lại, anh thích tôi?
-Có khả năng sao?
Quả thật không có khả năng này nha, chỉ là cô biết anh đang đùa, hạ thấp bản thân cô xuống, cho nên cô mới nâng mình lên thôi.
-Đúng, tôi thích anh, cho nên, tôi quyết định tỏ tình.-Hạ Đồng gật gật đầu nhỏ
-Nói đi, tôi sẽ nghe.-Dương Tử hơi cong môi
-Hmmm... Dương Tử, anh có biết, tôi để ý anh lâu lắm rồi không? Anh không biết đâu, ngay từ khi gặp anh, tôi đã biết, anh là nửa còn lại mà tôi cần tìm, vậy anh có đồng ý lời tỏ tình này của tôi không?
Hạ Đồng nói xong nghiêng đầu nhìn anh chớp mắt, dáng vẻ rất ư là đáng yêu.
Dương Tử nhìn cô, như đang xem xét, sau một lúc mới lên tiếng:
-Không có thành ý, lời nói quá sến súa, không làm tôi động lòng, từ chối.
-Huhu... tôi đi nhảy cầu thang đây. =="
Hạ Đồng nhìn anh giả bộ hic hic vài cái.
Dương Tử không trả lời, nhoài người về phía trước, mặt anh cách mặt cô một gang tay.
Hạ Đồng nhìn anh, khoảng cách này quá gần, đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt anh như vậy, khuôn mặt ấy, cô cho dù có kề sát vẫn có cảm giác rất cách xa, mãi mãi không chạm vào được.
Khuôn mặt ấy, lại đẹp một cách mị hoặc, mọi thứ trên khuôn mặt ấy như được chạm khắc tinh tế không sai sót, nét đẹp của một thiên thần, cũng đồng thời giống ác ma.
Ác ma đội lớp thiên thần!!!
Trái tim cô không hiểu sao vì sao lại đập loạn nhịp!!!
Đến một lúc, Dương Tử mới thu người lại dựa vào ghế, nhìn cô cong môi mỏng, nói:
-Cô nhìn sao, vận không thể lọt vào mắt tôi.
-Tôi nhìn sao vẫn rất đáng yêu, tuy tôi không xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn, tuy tôi ăn nhiều nhưng con gái ú ú dễ thương, còn nữa, tuy tôi ngu ngốc nhưng tôi cũng hữu dụng mà.
Hạ Đồng chu chu mỏ nói một tràng, khuôn mặt nhỏ sáng lạng, đôi mái hồng bầu bĩnh trông y như một đứa trẻ.
-Bây giờ tôi mới biết cô không những nhiều chuyện mà còn tự tin vô đối.-Dương Tử vươn tay ra chĩa một ngón tay đến trán cô
-Tôi nói đúng mà.-Hạ Đồng phồng mang trợn má
-Bánh kem đang chờ cô thưởng thức kìa.-Dương Tử thu tay lại chỉ vào dĩa bánh của cô
Hạ Đồng cười hì hì sau đó cúi đầu ăn nốt phần ăn của mình.
Hóa ra, ở cùng anh, cũng có lúc thoải mái vui vẻ đến vậy!!!
Dương Tử khóe môi hơi nâng lên, không phải nụ cười lạnh, cũng không phải cái nhếch mép, chỉ đơn thuần nâng lên một đường tuyệt mĩ, nhưng lại quá nhàn nhạt, khó có thể thấy.
***

"Sinh nhật vui vẻ, anh lớn hơn một tuổi rồi, phải trưởng thành hơn, đừng bắt em chăm sóc anh nữa." giọng nói êm ả trong trẻo của một cô gái vang lên, không khó nhận ra sự vui vẻ hạnh phúc trong lời nói đó
"Từ trước đến giờ anh đã trưởng thành rồi, với lại phải nói anh chăm sóc em chứ?" chàng trai lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt đầy nét dịu dàng
"Cái gì chứ? Rõ ràng anh lật lọng, em chăm sóc anh cơ mà." cô gái bất mãn nói
"Được được, là anh nói sai. Em chăm sóc anh, em chăm sóc anh." chàng trai hòa hoãn, ôm lấy cô gái vào lòng đầy cưng chiều
"Như vậy mới được, sau này mỗi năm, em sẽ cùng anh ăn sinh nhật, cùng anh ăn bánh kem, cùng anh hát bài chúc mừng sinh nhật, còn cùng anh cầu nguyện, cho nên sau này ngoại trừ em ra, cấm anh ăn sinh nhật với cô gái khác."
Cô gái ngước nhìn chàng trai, lời nói mang theo tuyên bố chiếm hữu, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh sáng lạng.
"Được, anh hứa." chàng trai cúi người cọ chiếc mũi vào chiếc mũi cô gái
Cô gái mỉm cười, nụ cười rất hạnh phúc.
...
Vậy mà hôm nay, anh lại làm sai lời hứa. . .



Chương 73. Tỏ tình thất bại.

Chương 73: Tỏ tình thất bại.
Chiếc xe Lamborghini dừng bên kia đường, ánh mắt của người con trai vẫn dõi theo hai người qua lớp kính của xe, hai tay lại vô thức siết chặt, tại sao, anh lại cảm thấy khó chịu khi cô ở bên hắn? Rõ ràng anh chỉ muốn lợi dụng cô mà? Tại sao khi nhìn hai người bọn họ trong đó, anh lại khó chịu đến thế?
-Cho xe chạy đi.-anh trầm giọng ra lệnh
-Vâng, thiếu gia.-tài xế cung kính đáp sau đó cho xe chạy đi
Ánh mắt anh, vẫn không dời khỏi hai người, cho đến khi, xe chạy xa dần Cake World.
--- Quán bar Louis ---

_Xoảng
Một chai champagne văng xuống nền sàn, chất lỏng màu đỏ bắn ra tung tóe, những mảnh thủy tinh vỡ vụn nằm trên sàn.
-Mày dám cả gan qua địa bàn của anh Lăng Hạo gây sự?-một tên mặt mày dữ tợn, tóc nhuộm đỏ chót dựng đứng lên, nắm cổ áo một tên con trai
-Tứ Trạch, mày không biết tao là người của anh Dương Tử sao? Mày dám làm gì tao, anh Dương Tử sẽ không tha cho tụi mày.-tên con trai bị túm cổ áo, lớn giọng nói
Lăng Hạo đang đứng dựa vào quầy bar, khóe môi hơi nhếch lên, dập tàn điếu thuốc trong tay, dáng người cao lớn đứng thẳng lại, đi đến phía bọn họ, mỗi bước đi, đều mang theo sự lạnh giá, lại nguy hiểm như con sói.
-Thả nó ra.-Lăng Hạo khóe môi nhếch lên, rất khó nắm bắt tâm tư
Tứ Trạch có chút bất mãn nhưng cũng không dám cãi, thả tay đang túm cổ áo Uy Vũ.
Lăng Hạo nhìn Uy Vũ cười như không, khẽ thở dài một cái, sau đó "bốp" một cái, Uy Vũ bị anh đánh té lăn lộn xuống sàn, máu cũng trào ra.
-Tao chính là không đặt Dương Tử vào mắt.
Lăng Hạo đứng nhìn Uy Vũ từ phía trên, một chân đạp lên bụng Uy Vũ.
-Anh em của tao, mày cũng dám đánh, dám qua địa bàn tao gây sự.-Lăng Hạo tăng sức ở chân
Uy Vũ bị đạp đau khẽ la lên.
Hôm nay tâm trạng anh đã không tốt, vậy thì chẳng sao, Uy Vũ là cái bao cát tốt nhất anh đang cần.
Lăng Hạo lại như con sói dữ, hung hăng đánh đấm Uy Vũ, không hề lưu tình, mổi nắm đấm đều như muốn lấy mạng Uy Vũ.
-Hình như hôm nay anh Lăng Hạo tâm trạng không tốt, rất ít khi thấy anh ấy đánh người như vậy.-một đàn em nói nhỏ với Tứ Trạch
-Từ ba năm trước anh ấy ít khi đánh một người nhiều như vậy, cho dù đánh người cũng chỉ là Dương Tử. Rốt cục anh ấy đang gặp chuyện gì bực chứ?-Tứ Trạch nói
-Mình cũng đừng hỏi anh ấy, nếu không bản thân sẽ rước họa vào thân.-một tên khẽ thở dài
Cả đám chỉ biết đứng nhìn Lăng Hạo điên cuồng đánh Uy Vũ, cho đến khi thấy sắp có án mạng mới ngăn lại. ( mấy anh ít ác quá )
...
Người ta nói mỗi con người sẽ gặp được tình yêu đích thực đồng thời khắc tinh của đời mình, vậy thì Lâm Hạ Đồng cô nói rằng, cô đã gặp khắc tinh đời cô, cô nói chín, bảo đảm anh mười, một người lanh trí, đủ kế như cô, lại luôn bại trong tay anh, có phải là khắc tinh không chứ?
Dương Tử... khắc tinh... Dương Tử... khắc tinh...
Có phải kiếp trước cô làm gì nên tội nên kiếp này gặp phải tên máu lạnh, lại điên, lại biến thái, vô liêm sĩ như anh không?
Hạ Đồng quả thật không muốn chửi anh nhưng mà không chửi không được, dám trước mặt mọi người nói cô tỏ tình bị anh từ chối, còn la lớn, có phải cô chưa đủ nổi tiếng hay không?
Hạ Đồng ngồi trong xe, không ngừng liếc anh, nếu được cô lặp tức giết anh tại chỗ.
Mười phút trước...
Sau khi ăn no xong, Hạ Đồng cùng anh rời khỏi Cake World, cả hai băng qua đường, cô lại không muốn về nhà vội, liền kéo anh trước khi anh lên xe, khuôn mặt nhỏ làm mặt cún con, nói:
-Đi đâu nữa đi.
-Không.-Dương Tử lại lạnh lùng phán một chữ
-Đi đi mà.-Hạ Đồng nắm chặt cánh tay anh, lay lay
-Không.-Dương Tử vẫn duy trì thái độ như cũ
-Đi đi.-Hạ Đồng lay lay tay thêm
-Không.
-Đi đi, huhu, tôi khóc đó.-Hạ Đồng hức hức vài cái, y như khóc
Dương Tử dùng ánh mắt đen lạnh như băng nhìn cô, không chút cảm xúc, chỉ lạnh và lạnh. Anh định trừng phạt cô nhưng lại phát hiện xung quanh có vài người đứng lại nhìn cả hai, ngày càng đông.
Một loạt lời bàn tán ùa đến.
Hạ Đồng, sóng lưng lạnh toát, cô chẳng qua muốn đi chơi thôi, không ngờ nhanh chóng làm người nổi tiếng như thế.
Dương Tử vẻ mặt đang u ám, đột nhiên lại hơi cong môi, khuôn mặt hoàn toàn là tà ý.
-Lúc nãy chúng ta đã nói rõ rồi mà, tôi không yêu cô đừng đi theo tôi.-Dương Tử hơi đẩy tay cô ra
Hạ Đồng hoàn toàn hoảng hốt, anh nói cái quái gì vậy? Đang diễn hài sao?
-Anh...
-Chúng ta nói rõ rồi, cô cũng đừng tìm tôi nữa, lời tỏ tình của cô, tôi không thể nhận.-Dương Tử lớn tiếng hơn
-Cái gì? Anh... tôi... rõ ràng... đâu phải...-Hạ Đồng chỉ cô rồi chỉ anh, lời nói không hoàn chỉnh, chẳng đâu vào đâu
Đang xảy ra chuyện gì vậy? Ai nói cho cô biết đi? Anh đang nói cái gì thế?
-Thì ra là tỏ tình bị từ chối.
-Con gái bây giờ đúng là hết nói. Con trai từ chối vẫn bám díu theo.
-Đúng là bọn trẻ hết cách nói.
Hàng loạt lời bàn tán của mọi người xung quanh vang lên, đều lọt vào tai cô.
Nói thật, lúc đó cô chỉ có hai suy nghĩ. Một là đào một cái hố để trốn xuống, hai là đạp vào mặt anh vì dám nói những lời không có thật, gán ghép cho cô.
-Tôi... anh... không có, không phải... anh ta...-Hạ Đồng không biết nói sao, lời nói cứ chẳng đâu vào đâu
-Được rồi, tôi hiểu tâm trạng khi bị từ chối, tôi sẽ cho cô đi một đoạn, chúng ta nói chuyện rõ hơn.-Dương Tử hơi gật đầu, khóe môi hơi cong lên, sau đó đẩy cô ngồi vào ghế phụ
Dương Tử thì ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe BMW chạy đi, cũng tương đương đám người kia giải tán.
Hạ Đồng ngồi trên xe, bản thân vẫn chưa lấy lại hồn phách, cho đến một lúc mới như điên hét lên:
-Áááaaaaaaaa............
-Im lặng đi.-Dương Tử không nhìn cô vẫn láy xe
-Anh rõ ràng đang bịa chuyện, làm gì có chuyện tôi tỏ tình bị anh từ chối.-Hạ Đồng quay qua trừng anh
-Cake World.-Dương Tử chỉ nói hai từ
Cái gì chứ? Rõ ràng chuyện trong Cake World là giỡn mà, sao anh lại đem ra? Không phải chứ, cô lại bị anh chơi rồi.
-Cái đó rõ ràng tôi chỉ đùa, làm gì có thật.-Hạ Đồng nghiến răng nghiến lợi
-Nhưng mà làm sao bây giờ, tôi lại xem là thật.-Dương Tủ quay qua nhìn cô, khẽ nâng môi mỏng
-Dương Tử...-cô quát lớn
-Anh rõ ràng đang chơi xỏ tôi.-Hạ Đồng như điên hét, cô lại bị anh cho làm "người nổi tiếng" rồi.
-Cô dám nói không có nói những lời giống như tỏ tình đi?
-Có nhưng...
-Có là được rồi, tôi chỉ cần biết cô từng tỏ tình thôi.-Dương Tử càng đắc ý hơn
-Anh... anh...-Hạ Đồng đúng là bị anh làm cứng họng, lại không ngừng vò đầu bứt tóc mình, cô nên đập đầu chết sớm thì hơn.
Dương Tử chỉ cong môi một đường rõ rệt, đối với hạng người ngu si tứ chi phát triển, lại lắm kế như cô, anh không vô lại cũng không được.
Quả thật cô đã gặp khắc tinh rồi, khắc tinh, khắc tinh, khắc tinh...
Suốt quãng đường về nhà Chính, bầu không khí trong xe ám khí rất nặng, một phần do hàn khí của anh, một phần do sự tức giận, hối hận chuyện trong Cake World của cô.
Về đến nhà Chính, Hạ Đồng liền bực bội xuống xe, đời cô nên làm xám hối vì lỗi lầm kiếp trước gây ra để không bị tên heo đực này quấy phá nữa rồi.




Chương 74. Học tập theo truyện cổ tích "Heo đực phụ tình".

Chương 74: Học tập theo truyện cổ tích "Heo đực phụ tình".
Sáng hôm sau, Hạ Đồng sau khi thay đồng phục xong liền xuống bếp phụ giúp chị Ly bày thức ăn lên, tối hôm qua cô nằm suy nghĩ, rốt cục cũng hiểu vì sao thua anh? Không phải cô không nhiều trò như anh, mà là cô làm gì cũng không chịu suy nghĩ cả nên mới hết lần này đến lần khác bị anh nắm tẩy.
-Thiếu gia, chào buổi sáng.-chị Ly thấy Thiên cùng Dương Tử từ trên đi xuống, nói
Thiên thì mỉm cười thay cho lời chào, còn Dương Tử là khuôn mặt lạnh te để thay thế.
Bây giờ cô hiểu, anh em không cùng cha hoặc mẹ, khác nhau điểm nào rồi. Một người quá dịu dàng, dễ gần, còn một người như tảng băng ở Nam Cực, ngàn năm không tan mà.
-Hai anh ăn sáng ngon miệng.-Hạ Đồng bưng hai phần ăn lên bàn
-Em ăn cùng đi.-Thiên đề xuất
Hạ Đồng lại im lặng, như đang ngẫm nghĩ gì đó, đến một lúc mới lên tiếng.
-Em đến trường ăn được rồi.
-Sao lại để đến trường? Mau ngồi xuống ăn cùng đi.-Thiên quả quyết nói
Hạ Đồng lại im lặng một hồi mới trả lời:
-Em thấy để em vào trường ăn thì hau hơn.
-Được rồi, anh không ép em.
Dương Tử nhíu mày nhìn cô, nãy giờ anh quan sát cô, hình như có gì đó không ổn, từ khi nào con gà mái này lại trả lời chậm chạp như vậy?
-Lâm Hạ Đồng, hôm nay, tôi cho phép cô ngồi ăn cùng. Ngồi xuống.-Dương Tử nói nhưng lại giống ra lệnh hơn.
Hạ Đồng im lặng một hồi, mới đáp:
-Không cần, tôi đến trường ăn sau.
-Thế nào?-Dương Tử cau mày lại nhìn cô
Cô lại im một lúc, mới nói:
-À, tôi đổi ý rồi, tôi ăn.
Sau đó cô ngồi xuống đối diện Dương Tử. Chị Ly cũng đem phần ăn lên cho cô.
Hạ Đồng thoải mái ăn, nhưng nếu là ngày thường cô đã nói liên tục rồi, tại sao hôm nay chỉ cắm đầu ăn một từ cũng không nói, dù cô mê thức ăn đến chừng nào, thì cái miệng của cô làm sao không nói trong vòng năm phút được chứ? Điều đó, làm anh rất thắc mắc.
-Hạ Đồng, em bị đau họng hay sao mà không nói chuyện gì hết vậy?-Thiên hơi lo lắng hỏi
-Không có.-Hạ Đồng đáp xong vẫn ăn tiếp.
-Vậy sao em không nói gì hết, có phải em bị làm sao rồi không?-Thiên hỏi tiếp
-Không phải, tối qua, em vừa xem một truyện cổ tích nên học hỏi.-Hạ Đồng nói, đồng thời ngước đầu nhìn Dương Tử
Anh cũng nhìn cô.
-Là truyện cổ tích gì?
-Một con gà mái nông cạn thiếu suy nghĩ mắc lừa con heo đực, gà mái đùa giỡn tỏ tình với heo đực, nào ngờ con heo đực này không nói lý lẽ lại đi nói với mấy con vật khác gà mái thích nó, bị nó từ chối còn bám theo. Cho nên sau này em không muốn giống như con gà mái, em phải suy nghĩ thận trọng trước khi nói.-Hạ Đồng nói xong liền liếc anh một cái
Dương Tử không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, lắng nghe.
-Truyện cổ tích đó tên gì?-Thiên hỏi
-Heo đực phụ tình.-Hạ Đồng cố ý nói lớn
-Anh phải xem mới được.-Thiên vẫn tưởng chuyện cô kể có thật, nói
Người ngu cũng biết Lâm Hạ Đồng cô đang nói mỉa Dương Tử anh.
-Vậy thì tôi cũng phải lên xem mới được.-Dương Tử nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng
Hạ Đồng im một lúc, sau khi ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ xong mới đáp:
-E là xem lại không hay bằng trực tiếp xem hay mình là nhân vật.
-Vậy thì tôi phải thực hành rồi.
-Cứ thoải mái.
Dương Tử nheo mắt nhìn cô, sau đó đặt bộ đồ ăn xuống, tao nhã cầm khăn lau miệng mình, không lâu sau đứng lên.
Cô cứ tưởng anh đi ngay, ai mà ngờ anh lại dừng lại sau lưng cô, cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô, vừa đủ cả hai nghe.
-Thực hành làm sao thiếu con gà mái như cô được, tôi không ngại cùng cô làm "người nổi tiếng" lần nữa đâu.
Dương Tử nói xong câu đó rồi nhếch môi bỏ đi ra ngoài.
Hạ Đồng tay vẫn đang bỏ thức ăn vào miệng lại vì câu nói của anh dừng lại, sau ba phút thông não, cô điên cuồng trút giận vào dĩa thức ăn trước mặt mình.
Anh vừa nói cái gì chứ? Lần nữa sao? Lâm Hạ Đồng cô sẽ không để anh có cơ hội đó nữa đâu.
Thiên là người ngoài cuộc đương nhiên không hiểu gì, càng không biết Dương Tử nói gì với cô, chỉ biết nhìn cô đang trút giận vào dĩa thức ăn, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
-Anh đưa em đến trường.-Thiên ấm giọng nói
-Không cần đâu anh Thiên, em phải lên lớp, hôm nay có tiết kiểm tra Văn, để khi khác đi ạ.-Hạ Đồng nhìn anh nói xong rồi xách cặp ra ngoài
-Lại khi khác, đến bao giờ mới được đây.-Thiên như cười giễu bản thân mình, khẽ lắc đầu, là anh đơn phương tình nguyện, làm sao trách cô?
Hạ Đồng chạy xe đến trường, vừa dắt xe vào bãi xong, Hạ Đồng thong thả đi lên lớp, chỉ là đi đến đâu cô cũng nghe những tiếng xầm xì, cô nhìn họ, họ lại im làm lơ như đang nói chuyện phiếm với nhau nhưng cô biết, cô là nội dung của cuộc thảo luận đó.
Hạ Đồng phải cố gắng xem như không nghe gì hết, tốt nhất giả ngu như không phải nói cô mới có thể dẹp lời ra tiếng vào đi vô lớp. Ngồi vào bàn của mình, Hạ Đồng chăm chỉ lấy bài ra xem, tối qua đi sinh nhật của anh cô quên béng hôm nay mình có tiết kiểm tra Văn.
Về đến nhà Chính lo suy nghĩ, lo tập trung vào chuyện học hỏi truyện cổ tích "Heo đực phụ tình" làm cô hoàn toàn quên sạch, kết quả hôm nay vào đến lớp cô phải học bài.
-Không hiểu sao lại có người mặt dày như cô ta.-một giọng nữ sinh điêu ngoa vang lên giữa lớp học
Hạ Đồng xem như không nghe thấy vẫn tiếp tục xem bài.
-Trên đời này thứ người gì cũng có, chẳng hiểu sao mọi thứ xấu xa cô ta có đủ.-người khác khinh khỉnh nói tiếp
Hạ Đồng hơi ngước đầu nhìn họ, thì ra là Nguyên Nhã cùng một nữ sinh khác cùng lớp. Chắc Nguyên Nhã ghét cô từ chuyện tối hôm qua chứ gì.
Hạ Đồng hơi cười nhạt, sau đó cuối đầu xem bài tiếp, đây chính là cuộc sống của những kẻ giàu có khinh thường người khác.
-Chắc tối qua tưởng mình được làm partner của anh Dương Tử nên lên mặt, dù có ăn mặc sang trọng, trang điểm xinh đẹp đến đâu, thì bản chất nghèo hèn vẫn còn ở trong người thôi.-Nguyên Nhã miệt thị, cười khỉnh
-Những kẻ người khổ luôn như vậy, bám díu những công tử nhà giàu, mong kiếm lợi lộc chứ có tốt gì.-nữ sinh đi cùng Nguyên Nhã khinh thường
Hạ Đồng hai tay cầm quyển tập siết chặt lại, nhưng không nói gì, tiếp tục xem bài, những chuyện này, cô quá quen thuộc rồi.
Họ nói là chuyện của họ, còn nghe hay không, quan tâm hay không lại là chuyện của cô.
Hạ Đồng quả thật không hiểu, cô thì làm gì họ? Cô đã giành giựt thứ gì của họ chứ. Bản thân cô cũng muốn bình bình an an mà sống qua ngày thôi, khó lắm sao?
-Đúng là thứ mồi chài.
Nguyên Nhã cùng nữ sinh kia bị thái độ phớt lờ của cô chọc tức, lại không thể làm gì, trong đầu nảy ra một ý định, hoàn toàn xấu xa.
Tiết Văn đến, Hạ Đồng cất tập vở vào cặp, lúc nãy xem chưa kĩ gì hết, bị tiếng ồn của Nguyên Nhã cùng bạn cô ta quấy rầy, cô là thiên tài cũng không học được.
Cô Thu dạy Văn bước vào lớp, việc đầu tiên chính là nhắc nhở học sinh không được sử dụng tài liệu, sau đó mới phát bài.
Hạ Đồng nhìn tờ đề kiểm tra trong tay, ít nhất cô biết làm ba câu trên tám, mấy câu kia làm đại cũng được.
Hạ Đồng bắt đầu làm, lại không hay, mình sắp bị vu oan.
Làm hết hai câu, Hạ Đồng như vào đường cùng, vò đầu bứt tóc mà không ra, đến khi cây viết bị cô làm cho nghẹt mực cô mới thò tay xuống học bàn tìm cây viết khác.
Bàn tay lại chạm vào một thứ gì đó, y như một tờ giấy.
Sao lại có tờ giấy trong hộc bàn của cô?
Vẫn chưa kịp định thần, giọng nói của Nguyên Nhã đã vang lên trước:
-Thưa cô, bạn Hạ Đồng xem tài liệu.
-Hạ Đồng sao em dám?-cô Thu lớn tiếng la
-Em... em không có... không phải đâu....-Hạ Đồng lắp ba lắp bắp lời nói không hoàn chỉnh
-Còn nói không, trên tay em đang cầm gì hả?-cô Thu càng lớn giọng hơn
-Em... em quả thật không có... không phải của em...-Hạ Đồng buông tờ giấy xuống giải thích
-Còn chối, chứng cứ còn sờ sờ trước mặt, em khỏi biện minh.-cô Thu đứng trước mặt cô, tức giận nói
-Em không có, quả thật em không biết tờ giấy này ở đâu ra.
Hạ Đồng lắc đầu kịch liệt, bản thân cô còn không biết nó từ đâu nằm trong hộc bàn mình nữa, là cô vô ý bỏ vào hay có người cố ý bỏ vào? Nếu có người cố ý vậy là ai được chứ? Không lẽ Nguyên Nhã!??
Hạ Đồng nhìn Nguyên Nhã đang ngồi cười khúc khích, khinh khỉnh trên môi, ánh mắt lộ ra tia hung ác cùng thỏa mãn, hài lòng.
Hạ Đồng cũng hiểu được chuyện, hóa ra, ép cô vào thế cùng, làm cô bị vu oan, làm cô bị la mắng là niềm vui của họ.
-Thưa cô, em không có. Cô tin em đi.-Hạ Đồng ánh mắt tĩnh lặng nói
-Làm sao tôi tin em được? Mau theo tôi lên phòng giáo vụ.-cô Thu không chịu tin cô, gằn giọng nói
-Cô...-Hạ Đồng không phục
-Thế nào? Không biết phép tắc sao? Hay là ỷ lại là trợ lý của hội trưởng nên không nghe tôi.
-Không phải...
Hạ Đồng hiểu rõ, cô Thu đang nói mỉa cô, căn bản không ai tin cô, ngay cả giáo viên trong trường cũng không tin cô. Rốt cuộc thì đến khi nào chuyện này mới kết thúc đây?
Hạ Đồng không nói nữa, im lặng đi ra khỏi lớp, đi theo cô Thu lên phòng giáo vụ.



Chương 75. Tôi tin cô.

Chương 75: Tôi tin cô.
Đáng lẽ định đi lên phòng giáo vụ một mạch, nào ngờ đi được nửa đường đã chạm vào người con trai. Hạ Đồng có chút bối rối cùng hốt hoảng khi thấy anh đứng trước mặt mình.
-Chuyện gì vậy?-Dương Tử không nóng không lạnh hỏi
-Em Hạ Đồng xem tài liệu khi kiểm tra, nên cô đưa em ấy lên phòng giáo vụ.-cô Thu nói
Dương Tử im lặng nhìn cô, rất khó để nhận ra anh đang suy nghĩ gì, đến một lúc anh mới mở miệng:
-Cứ để em giải quyết.
Cô Thu có chút lưỡng lự, bà biết hội trưởng là một người xử lý công việc quyết đoán, cơ trí hơn người nhưng dù sao bà lại không thể giao Hạ Đồng cho anh xử lý. Lí do chính là cô dù sao cũng trợ lý của anh, thứ hai tin đồn của hai người từ sau tiệc sinh nhật cũng không ít.
-Không tin em sao?-Dương Tử vẫn duy trì thái độ như cũ
-Được rồi, cô giao cho em giải quyết.-cô Thu cuối cùng vẫn đồng ý
Dương Tử hơi nâng môi mỏng lên một chút, đợi cô Thu đi xa dần, khóe môi mới hạ xuống, khuôn mặt vẫn lạnh lùng cố hữu, nhìn người con gái trước mặt mình.
Hạ Đồng mếu máo cúi thấp đầu, sao lúc nào cô xấu hổ, khó coi nhất thì anh cũng xuất hiện, có mặt hết vậy? Bộ trong mắt anh cô chưa đủ mất mặt hay sao? Số cô, sao mà xui dữ vậy nè???
-Hình như ngoài ăn rồi gây chuyện ra, cô chẳng làm được gì nữa?-Dương Tử nhàn nhạt mở miệng
-Không... không phải...-Hạ Đồng vẫn không dám ngước
-Lên phòng hội trưởng.-Dương Tử nói xong bốn từ đó xoay người bước đi
Hạ Đồng khóc ròng trong bụng, cô thà lên phòng giáo vụ còn hơn lên phòng hội trưởng. Cô không biết bản thân mình kiếp trước làm gì nên tội, sao mà bây giờ lại gặp toàn những kẻ chẳng biết điều, lại bệnh hoạn không vậy?
Dương Tử rẽ vào phòng hội trưởng, Hạ Đồng cũng rẽ theo, chỉ nghe tiếng "cạch" đóng cửa lại thôi, Hạ Đồng cũng cảm thấy sóng lưng lạnh hết cả lên.
Dương Tử ngồi vào ghế hội trưởng, con ngươi đen láy vẫn dán lên người cô, mà Hạ Đồng, lại không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Nếu tiết này không phải là tiết tự học thì anh đã không biết, cô lại to gan đi xem tài liệu trong lúc kiểm tra.
Trường Nhuận Lâm dù sao cũng là trường đứng đầu nước, lại có học sinh hành động như cô, nếu anh không xử lý ổn thõa, chắc chắn sẽ có người nói này nói nọ.
-Thế nào? Có gì giải thích không?-Dương Tử nhàn nhã dựa người vào ghế, chân vắt chéo, nhìn cô hỏi
-Tôi giải thích, anh có tin không?-Hạ Đồng ngẩng đầu nhỏ lên nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lạnh mở to nhìn anh
-Thử nói xem.
-Tôi không có làm, tôi cũng không biết vì sao tờ giấy đó nằm trong hộc bàn của tôi nữa? Lâm Hạ Đồng tôi quả thật không biết làm bài nhưng mà tôi thà ăn điểm không chứ không dùng cách đó, anh tin tôi đi.
Hạ Đồng nói xong chớp mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ bừng sáng, lại không thấy bất cứ lời nói dối hay đùa giỡn, mà là nghiêm túc, thành thật nói.
Dương Tử vẫn im lặng nhìn cô, không biểu hiện biểu cảm nào, cũng khó biết anh đang suy nghĩ gì.
Hạ Đồng có chút gấp gáp muốn biết câu trả lời của anh, không lẽ anh cũng không tin cô? Cô quả thật không có làm mà, anh tin cô đi.
-Anh tin tôi đi, quả thật tôi không có làm mà.-Hạ Đồng cắn cắn môi nói
-Tôi tin cô.-Dương Tử chậm rãi nói
Hạ Đồng mở to mắt nhìn anh, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ tươi sáng, đôi môi hằn lên nụ cười tươi.
Cô cứ nghĩ anh sẽ không tin cô, sẽ như bọn họ, không chịu tin cô gì cả, không chịu nghe cô giải thích.
-Cảm ơn, cảm ơn.-Hạ Đồng rối rít nói
Anh chỉ ba từ anh tin cô thôi, cũng vui đến vậy sao? Khóe môi không tự chủ nhếch lên một đường.
-Nhưng mà vẫn phải phạt.
-Tôi biết, tôi sẽ chịu phạt.-Hạ Đồng vẫn cười nói
Cô không cần gì hết, chỉ cần bây giờ có một người chịu tin cô không có làm thôi cũng đủ rồi cho dù người đó là ai cũng không quan trọng.
-Ngồi xuống đi.-Dương Tử chỉ vào ghế ám chỉ cô ngồi xuống
Dương Tử làm gì trên chiếc PC một lúc, sau đó kêu cô đến máy in, Hạ Đồng nghe theo anh, lấy tờ giấy vừa in ra, quay trở lại ghế ngồi.
Tờ giấy này chẳng phải là đề kiểm tra Văn lúc nãy hay sao?
Hớ, hớ... đừng nói bắt cô làm lại nha !!???
-Làm dưới 50 điểm, đừng trách tôi.
Dương Tử nói xong lại chuyên tâm vào chiếc PC.
Không, phải, chứ... Cô chỉ biết có hai câu thôi, cô còn sợ 40 điểm cô còn không đạt được huống chi 50 điểm.
-Có thể, xuống chút không?-Hạ Đồng lí nhí nói
Cô chẳng qua chỉ là một học viên hết sức bình thường thôi mà, ai quy định học viên phải làm bài kiểm tra trên 50 điểm chứ?
-Thử xem.-Dương Tử dừng lại nhìn cô
-À, nhất định không dưới 50 điểm.-Hạ Đồng gật đầu nói
Nói xong, Hạ Đồng gục đầu xuống làm bài, cô xong rồi, xong thật rồi, chỉ biết có hai câu, cô làm sao làm được 50 điểm chứ?
Hạ Đồng làm được mười phút bắt đầu cắn cắn bút câu nào biết cô làm hết rồi, nhưng cô cộng lại vẫn không đủ năm mươi điểm. Ôi, tại sao đề ở đây ra khó quá vậy? Lúc trước ở trường cũ cô làm bài ít nhất trên 70, từ khi đến đây chỉ toàn đội sổ, làm chỉ được 45 là cùng.
Aiss... đúng là khắc tinh!!!
Hạ Đồng vò đầu bứt tóc mình, lại liên tục gõ gõ đầu mình, sao lại không ra tí chữ nào hết vậy?
Dương Tử im lặng ngẩng đầu nhìn cô, mọi hành động của cô đều lọt vào mắt anh, khoé môi cong lên một đường.
Nhưng mà Lâm Hạ Đồng cô cũng có muốn vậy sao? Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải tối qua đi cùng anh đến dự tiệc sinh nhật thì cô đã không như bây giờ.
Ý, cái này cô có thể lấy làm cớ mà!!!
Nhưng mà cô có nên nói không? Cô phải suy nghĩ trước khi nói để không sẽ như tối hôm qua, vô cớ bị xem là thứ con gái bị từ chối còn bám theo con trai.
Suy nghĩ, suy nghĩ!!!
-Này, hội trưởng...-Hạ Đồng rốt cục cũng mở miệng
Dương Tử ngước nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
-Có thể khoan hồng cho tôi không?-Hạ Đồng nói xong, chắp hai tay trước mặt, chớp mắt nhìn anh
-Lí do!???-Dương Tử dừng lại nhìn cô
-Tối qua tôi đi dự tiệc cùng anh nên mới không học bài, suy cho cùng anh ít nhất nhẹ tay cho tôi.-Hạ Đồng nói xong đôi mắt trong veo nhìn anh
-Không.-Dương Tử lạnh lùng nói
-Đúng là đồ không có nhân tính.-Hạ Đồng lẩm bẩm trong miệng
-Tôi không có nhân tính thì cô sớm ở phòng giáo vụ chịu phạt rồi chứ không phải chỉ ngồi ở đây làm lại bài đâu.-Dương Tử dựa người vào ghế khoanh hai tay trước ngực
-Gì chứ? Anh rõ ràng cũng đâu có tốt gì.-Hạ Đồng phồng mang trợn má
-Vậy thì bây giờ lên phòng giáo vụ cho tôi.-Dương Tử lạnh te nói
-À, tôi nói cho vui.-Hạ Đồng xua xua tay
Cô cúi đầu thấp xuống, cô quả thật cần suy nghĩ trước khi nói rồi!!!
Không xong rồi, không xong rồi... cô thế nào cũng bị anh mắng chết.
Hạ Đồng ngẩn ngơ mơ mộng đến cảnh tượng mình đang nghĩ tới, Dương Tử cầm tờ giấy kiểm tra cô làm xong, chấm điểm vài cái sao đó sắc mặt lạnh không thể lạnh hơn được. Tiếp đó mắng vào mặt cô: "IQ của cô rốt cục là bao nhiêu hả? Một bài đơn giản như vậy cũng không làm được." Sau đó anh sẽ bắt cô chạy vòng vòng trường hoặc làm vệ sinh toàn trường chẳng hạn.
Hạ Đồng lắc lại đầu nhỏ, không được, tuyệt đối không được như vậy.



Chương 76. Bất ngờ bị hôn.

Chương 76: Bất ngờ bị hôn.
Mười phút sau, Hạ Đồng vào đường cùng, IQ của cô cũng có giới hạn làm như cô muốn đội sổ không bằng.
Hạ Đồng vò nát đầu, cô chỉ là một cô gái không được thông minh thôi mà, sao lại đưa cái đề khó như vậy cho cô chứ?
-Mình chẳng qua là một học viên nhỏ nhoi thôi mà, mình có phải thiên tài gì đâu chứ? Đề khó như vậy bắt mình làm trên 50 điểm, rõ ràng làm khó mình mà.-Hạ Đồng ngồi nói nhảm, lầm bầm trong miệng.
Dương Tử nheo mắt nhìn cô, bộ cô bất mãn lằm sao? Anh có lòng tốt cho cô làm bài lại cũng không phạt cô, vậy mà cô còn không biết điều gì cả.
-Nộp bài.-Dương Tử ngữ khí lạnh băng nói
-Tôi chưa làm xong.-Hạ Đồng ngước nhìn anh
-Hết giờ.-Dương Tử lạnh lùng nói
-Nhưng...
Hạ Đồng định nói nhưng rồi thôi, cầm tờ giấy đưa cho anh, Dương Tử đảo mắt một lượt, sau đó nhìn cô.
Hạ Đồng nuốt nước bọt, cô biết mình không được 50 điểm nhưng anh đừng có nhìn cô như vậy chứ? Có biết mức sát thương từ ánh mắt của anh lớn lắm không? Cái mạng nhỏ của cô không chịu được đâu!!!
-Ba mươi lăm điểm.-Dương Tử cầm viết quẹt quẹt vài cái, sau đó đặt lên bàn
Hạ Đồng cầm lấy tờ giấy, sau đó liếm đôi môi khô khốc, ba mươi lăm điểm hình như cách xa con điểm năm mươi rất nhiều nha.
-Tại, tại căng thẳng quá nên, nên tôi quên mất bài.-Hạ Đồng vội biện lí do
-Căng thẳng???-Dương Tử hơi nhếch môi
-Qủa thật, quả thật rất căng thẳng.
Dương Tử không nói gì, đứng người dậy. Hạ Đồng cảnh giác nhìn anh.
-Muốn thư giãn?-Dương Tử nhìn cô, đôi môi mỏng hơi cong lên
-Cái đó, cái đó...
Hạ Đồng đề phòng anh, đáng lẽ cô nên suy nghĩ kĩ khi nói chứ? Ôi, sao từ chuyện hôm qua cô vẫn ngu ngốc thế này?
-Hội, hội trưởng, tôi thấy, tôi thấy không còn căng thẳng gì nữa.-Hạ Đồng bất tri bất giác lùi về sau hai bước
-Như thế không được, nếu như mọi người biết tôi làm trợ lý của mình căng thẳng, làm bài kiểm tra không được thì sẽ mất mặt lắm.-Dương Tử vừa nói vừa tiến lại gần cô
-Anh, anh an tâm, tôi sẽ không nói gì đâu.-Hạ Đồng lùi về sau, lắc tay nói
-Làm sao tôi tin con gà mái như cô được?-Dương Tử nói, khóe môi hơi nhếch lên, tiến lại gần cô thêm nữa
-Hội, hội trưởng, chuyện thư giãn không cần đâu a, còn nữa, tôi thấy hết căng thẳng gì rồi.
Hạ Đồng cười cười để giảm bớt căng thẳng, vẫn lùi về sau, cho đến khi tấm lưng chạm vào bờ tường lạnh ngắt, Hạ Đồng mới hết đường để lui nữa.
Lâm Hạ Đồng, mau nghĩ cách, mau nghĩ cách đi!!!
-Làm sao đây, tôi muốn giúp cô thư giãn.-Dương Tử nói, khuôn mặt hoàn toàn là ác ý, không hề có chút thiện ý nào.
-Không cần, không cần đâu, tôi, tôi không dám nhận mà.-Hạ Đồng không còn đường thoát
-Truyện cổ tích "Heo đực phụ tình", làm bài dưới năm mươi, muốn tôi giúp thư giãn!!??? Cũng được thôi.
Hạ Đồng nuốt nước bọt ực một cái, ba cái này, hình như là tội trạng sáng giờ của cô thì phải? Sao cô lại có thể gây tội nhiều vậy chứ?
-Hội trưởng, tôi xin lỗi mà, tôi biết tôi sai rồi.-Hạ Đồng không còn cách liền chắp tay năn nỉ
-Xin lỗi, có phải hơi muộn không?
Dương Tử hoàn toàn áp chế cô, dáng người cao lớn phủ lấy cơ thể nhỏ bé bị chèn ép đứng sát tường.
Xung quanh đều bị hàn khí của anh bao quanh, làm cơ thể cô bắt đầu run lên, Hạ Đồng không dám ngước nhìn anh, chiếc đầu nhỏ cúi thấp xuống, mạng nhỏ của cô sớm muộn cũng đi sớm mà.
Dương Tử cúi đầu chăm chú nhìn cô gái trước mặt mình, từ cô tỏa ra một mùi hương dìu dịu rất dễ chịu, không quá nồng nàn, không làm gắt mũi nhưng rất dịu nhẹ, vấn vương không thôi. Nếu anh đoán không lầm, mùi hương này từ trà xanh, cam thảo và hoa nhài.
Mùi thơm này, làm anh nhớ đến cô ấy, trên người cô ấy, lúc nào cũng có một mùi hương rất dễ chịu, làm anh rất thoải mái, khác biệt ở chỗ, hương thơm của cô ấy, là dùng tinh dầu từ hoa oải hương Pháp.
Hạ Đồng cúi đầu nãy giờ đã năm phút, vẫn chưa thấy anh làm gì mình, cứ tưởng anh sẽ tha cho mình nên can đảm ngước mắt lên, lại vô tình chạm vào đôi mắt đen hun hút khó lường kia.
Đôi mắt anh, hiện lên tia kì hoặc, có một chút dịu dàng, một chút bi thương, một chút nhớ nhung. Cô chưa nhìn thấy ánh mắt đó của anh, đôi mắt hiện lên sự sâu lắng đến chừng nào. Vì sao, anh lại nhìn cô như thế?
Dương Tử hơi giật mình khi cô ngẩng đầu nhìn mình, ngay sau đó ánh mắt lúc nãy được anh chu đáo che lại, thay vào đó lại là đôi mắt đen lạnh lùng cố hữu.
-Hội trưởng...
Hạ Đồng còn chưa kịp dứt câu, một nụ hôn nóng bỏng kèm theo sự bá đạo rơi lên cánh môi anh đào của cô, Hạ Đồng mở to mắt nhìn Dương Tử, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cơ thể như có một luồn điện xẹt qua.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Làm ơn, ai nói cho cô biết đi?
Tại sao, tại sao anh lại hôn cô chứ?
Hai tay Hạ Đồng đặt ở ngực anh dùng sức đẩy anh ra nhưng vô tác dụng.
Dương Tử vẫn bá đạo nuốt trọn những lời phản kháng chống đối của cô, đôi môi cô, lại ngọt ngào mềm mại như thế. Chiếc lưỡi lạnh giá của anh chui vào khoang miệng cô tùy ý cướp lấy mật ngọt.
Sau một lúc, Hạ Đồng không thể phản kháng được nữa, lại im lặng chịu trận, cho đến khi anh thỏa mãn mới buông tha cho cô.
Sau khi được giải thoát, cô lặp tức hít thở để oxi tràn lại vào lòng ngực mình.
Dương Tử nhìn cô đang không ngừng hô hấp, sau đó anh thật muốn đánh chết bản thân mình, chỉ là một mùi hương nhàn nhạt giống mùi hương trên người cô ấy, lại làm anh nghĩ đến cô ấy, cánh môi anh đào đỏ mọng lại làm anh không kìm được hôn cô.
Là do anh nghĩ về cô ấy nhiều quá nên mới sinh ảo giác hay là... ???
Hạ Đồng sau khi hít thở xong rồi mới nhìn anh, trong đáy mắt hoàn toàn là không hiểu. Tại sao anh lại hôn cô chứ? Nhưng mà, môi cô là để anh tự ý hôn hay sao? Qúa đáng!!!
-Anh... anh... ai cho anh hôn tôi?-Hạ Đồng không kìm được tức tối
-Có vấn đề gì?-Dương Tử dửng dưng đáp, xem như không có gì cả
-Sao lại không có? Anh dựa vào gì mà hôn tôi?-Hạ Đồng bực tức nói
-Cô muốn dựa vào gì, thì là đó.-Dương Tử không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô
Từ đâu ra cái li do này vậy trời? Thiên lí đâu mất rồi? Rõ ràng anh tự ý hôn cô, vậy mà còn trả lời như vậy, không công bằng, không công bằng.
-Anh... anh...
Hạ Đồng thật muốn đánh người bây giờ mà, nếu không phải anh là người cô cần thuyết phục thì cô sớm đánh anh rồi.
-Anh... anh... tôi... ááaaa...-Hạ Đồng như điên hét lên, máu nóng cũng dồn lên não.
-Không phải cô cũng thích lắm sao? Giả bộ gì chứ?-Dương Tử cong môi mỏng
Hôm nay Lâm Hạ Đồng cô không đánh người là không được mà, trời ơi ở đâu ra cái tên vừa điên khùng vừa biến thái lại lật lọng như tên heo đực này vậy!?
-Dương-Tử.-Hạ Đồng nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh
Không suy nghĩ gì thêm, cô lặp tức cầm tay Dương Tử lên cắn.
Dương Tử nhíu mày nhìn cô đang cắn tay mình, ánh mắt đen vẫn không biểu lộ gì ngoài lạnh lẽo.
Cô gái này, lại to gan cắn anh. Đúng là chán sống mà!!!




Chương 77. Người không nên đắc tội.

Chương 77: Người không nên đắc tội.

Dương Tử vẫn không nói gì, làm gì, chỉ đứng yên nhìn cô đang cắn tay mình, con gái thích cắn người lắm sao? Tại sao cô ấy cũng vậy, cô cũng vậy!?

Hạ Đồng cắn tay anh đến khi có một mùi tanh tanh sực vào cánh mũi cô, thứ chất lỏng tan vào khoang miệng mới làm cô kinh hoàng nhả tay anh ra.

Hạ Đồng lau miệng mình, nhìn tay anh bị mình cắn đến rỉ máu, cô thật hối hận vì hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

-Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải... tôi...-Hạ Đồng lo sợ nói

Dương Tử vẫn không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn cô, lại lạnh giá đến nhường nào. Mảng băng lạnh giá bên trong ánh mắt đen ấy vẫn không tan đi phần nào.

-Tôi... tôi...-Hạ Đồng sợ sệt ấp úng

Thà anh cứ tức giận, cứ mắng chửi cô, cô nghe, cô chịu nhưng anh cứ im lặng nhìn cô như thế, làm cô rất lo sợ.

Dương Tử cuối cùng cũng không nhìn cô nữa, quay người đi lại ngồi vào chiếc ghế hội trưởng.

Vết thương ở tay bị anh xem như không có gì!!!

-Ra ngoài.-Dương Tử thanh âm sắc lạnh

-Tôi...

Có thể lúc nãy cô rất muốn ra khỏi đây ngay nhưng mà bây giờ cô không muốn đi ra ngoài chút nào.

-Đừng để tôi lặp lại.-Dương Tử nói, ánh mắt chứa toàn lạnh lẽo.

-Tôi biết rồi.-Hạ Đồng nhẹ giọng đi

Hạ Đồng nhìn anh một lúc mới bước ra ngoài, cô không biết bản thân mình như thế nào nữa, cảm giác như vừa làm ra lỗi gì đó rất lớn vừa khó chịu vừa ân hận.

Hạ Đống đóng cửa phòng hội trưởng lại, khẽ thở dài.

Dương Tử ngồi bên trong, ánh mắt đen nhìn tay mình bị cắn đến chảy máu, đáng lí những kẻ hành động thiếu suy nghĩ như cô, anh đã sớm trừng trị thích đáng, vì sao lại chỉ kêu cô ra ngoài???

Càng ngày anh càng không ra gì rồi.

Cô và cô ấy quá khác biệt, ngay cả khuôn mặt cũng khác nhau hoàn toàn, vậy mà anh lại nhiều lần nhìn thấy những kỉ niệm của cô ấy trên người cô.

...

Hạ Đồng ân năn trong lòng đi về lớp, bản thân cô, vừa làm gì vậy? Sao lại cắn anh chứ? Đúng là hối hận quá đi!!!

Hạ Đồng vừa đi gõ gõ đầu mình, cô đúng là ngu ngốc mà.

Bước chân của cô sựng lại khi có người đứng trước mặt mình, khẽ ngước đầu lên nhìn, là ba người con gái, người đứng đầu là Nguyên Nhã. Đáng lẽ giờ này, cô ta đang trong lớp học chứ?

-Được tha nhanh vậy sao?-Nguyên Nhã khinh khỉnh nói

-Tránh đường.-Hạ Đồng nhạt giọng

Cô bị phạt là do ai chứ? Nếu không phải cô ta cố ý làm thì chắc là cô tự mình làm đó, vậy mà còn nói vậy với cô sao? Đúng là phát điên mà.

-Tao còn có chuyện muốn nói với mày. Lên sân thượng đi.-Nguyên Nhã hếch mặt nói, sau đó cùng hai đứa con gái còn lại bỏ đi

Hạ Đồng không phản kháng đi theo sau họ, cô không đi chắc chắn sẽ không yên với họ, cô không biết bản thân đã làm gì tại sao bây giờ hết người này đến người khác gây sự với cô chứ?

Hạ Đồng lên sân thượng với bọn họ, cô cũng muốn xem, bọn họ lại định làm gì cô?

-Có việc gì sao?-Hạ Đồng lạnh nhạt

-Việc gì hả? Vậy thì phải hỏi mày rồi.-Nguyên Nhã cay nghiệt nói

-Tôi không hiểu cô nói gì cả.

-Mày làm gì trong dạ tiệc sinh nhật anh Dương Tử thì mày phải biết chứ?-Nguyên Nhã hung hăng nói

-Cô nói gì tôi thật sự không hiểu.-Hạ Đồng nghe Nguyên Nhã nói mà mơ hồ

-Còn giả ngây? Mày làm partner của anh Dương Tử lại đi hôn anh Lăng Hạo. Mày đang cố ý làm hai anh ấy càng ngày càng hiềm khích với nhau hay sao?-Nguyên Nhã đáy mắt hiện lên tia hung ác

Hạ Đồng cau mày thật chặt, chuyện cô và Lăng Hạo hôn nhau, chỉ có bốn người biết, Dương Tử chắc chắn sẽ không nói, Khiết Đạt cùng Đình Hiên gì đó chắc không phải người lắm chuyện, còn Sa Sa chắc sẽ không nói, dù sao chị ấy cũng không có lý gì nói ra với Nguyên Nhã.

-Sao cô biết?-Hạ Đồng chau mày nói

Điều cô cần biết nhất chính là lí do Nguyên Nhã biết? Là ai nói? Hay cô ta tự thấy?

-Mày thừa nhận chứ gì? Loại người mồi chài như mày đừng nghĩ được như vậy thì vui, hai anh ấy chỉ thương hại, chỉ lợi dụng mày thôi, mày nghĩ mày thay thế được chị ấy sao?-Nguyên Nhã khinh miệt nói

Chị ấy mà Nguyên Nhã nói, cô nghĩ là Ân Di, chị ấy rốt cục là cô gái thế nào, vì sao lại được hai anh yêu sâu đậm đến thế?

-Chuyện đó, không liên quan đến cô.-Hạ Đồng nhàn nhạt đáp lại

_Bốp

Lời nói vừa dứt Hạ Đồng liền ăn một cú tát đau điếng từ Nguyên Nhã, cô lúc đầu ngỡ ngàng nhưng sau đó lạnh nhạt cười, luôn luôn là như thế.

-Mày nghĩ mày là ai? Trong ngôi trường này mày chỉ là một đứa bần tiện, dám mơ mộng nghĩ đến anh Dương Tử, Lăng Hạo hay sao? Muốn làm lọ lem, mày nằm mơ đi.-Nguyên Nhã khoanh hai tay trước ngực khinh khỉnh nói

-Còn gì không?

Hạ Đồng cảm thấy rất nhạt nhẽo, chỉ vì những chuyện vớ vẫn, những người không quan trọng mà cô bị họ khinh miệt, ganh ghét hay sao?

-Vẫn còn rất nhiều trò chờ mày.

Nguyên Nhã nói xong liền ám chỉ với hai người con gái kia. Hạ Đồng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị hai cô gái xô ngã nhào lên đất.

Lại đánh cô nữa sao? Cuối cùng thì cũng chỉ vậy, mắng nhiết chửi cô sau cùng là đánh cô.

Cô cũng là con người, cô đâu phải bao cát.

-Mày đừng tưởng không ai dám làm gì mày, mày to gan lắm mới dám đắc tội với người không nên đắc tội.

Nguyên Nhã đứng nhìn cô bị hai người con gái đánh đá liên tục, khinh khỉnh nói.

Người không nên đắc tội? Nguyên Nhã nói là ai chứ? Cô lại đắc tội với ai chứ?

-Ồn ào quá!

Đột nhiên một giọng nói trầm ấm mang theo một chút khó chịu của một người con trai vang lên.

Theo quán tính, Hạ Đồng cùng ba người kia nhìn về phía phát ra giọng nói.

Lăng Hạo hai tay đút quần, tai đeo hai chiếc earphone, chiếc áo sơ mi trắng nằm bên trong chiếc áo khoác tay dài đen không gài hai khuy đầu, mát tóc loà xoà phất phơ trong gió.

Khí chất toả ra từ anh, càng tôn lên vẻ đẹp trời phú cùng nét lãng tử vốn có.

Trong nhất thời sắc mặt Nguyên Nhã cùng hai đứa con gái tái mét, không một huyết sắc.

Hạ Đồng nhìn Lăng Hạo, không phải "địa bàn" của anh là phòng nhạc hay sao? Sao anh lại ở sân thượng!??

Lăng Hạo khẽ nhếch môi mỏng, đúng là trường quý tộc, không biết ai lại xui xẻo bị bọn họ ăn hiếp đây?

-Đang đánh nhau sao?-Lăng Hạo vẫn đút hai tay vào túi quần, khẽ nhấc môi

-Anh Lăng Hạo... bọn em chỉ, chỉ đang nói chuyện thôi.

Nguyên Nhã nói, khuôn mặt trắng bệch, dù sao quan hệ giữa Lăng Hạo với Hạ Đồng cũng xem là tốt, cô ta làm sao không sợ.



Chương 78. Mờ ám.

Chương 78: Mờ ám.

Hạ Đồng cười nhạt, nói chuyện sao? Nói chuyện mà cô đã bị họ đánh như thế này rồi nếu là thật sự đánh cô thì chắc cô nhập viện là vừa.

Lăng Hạo cười nhạt liếc nhìn cô gái bị đánh, trong chớp mắt đáy mắt hiện lên tia u ám.

-Cút hết.-Lăng Hạo thanh âm lạnh lẽo đến tột cùng, liếc mắt về Nguyên Nhã

Đương nhiên Nguyên Nhã cùng hai đứa con gái kia sợ xanh mét mặt mày, chỉ dùng ánh căm hận nhìn cô sau đó bỏ đi.

Hạ Đồng có thể nhìn ra, chắc chắn Nguyên Nhã vẫn sẽ tìm cô.

-Em có sao không?

Lăng Hạo cúi người xuống, hỏi cô

Em!?? Không phải nhóc sao? Anh đổi cách xưng hộ với cô? Từ em, cô thấy ngại hơn từ nhóc nữa.

-Không sao cả.-Hạ Đồng lắc đầu nhỏ ngước nhìn anh

-Như thế này còn bảo không sao?-Lăng Hạo cau có nói

-Thật sự không sao? cả.-Hạ Đồng nói, anh khó chịu gì chứ, cô là người bị thương chứ có phải là anh đâu.

-Em đứng lên đi.-Lăng Hạo kéo cô đứng dậy

Sau đó anh cặn kẽ xem vết thương cho cô, ở tay bị trầy một mảng ngay khuỷu, quần áo thì xộc xệch bị dơ bẩn hết.

-Sao lại nói không sao cả?-Lăng Hạo nhìn cô nhíu mày

Tại sao luôn nói không sao trong khi mình đang bị thương, tại sao cô luôn nghĩ cho người khác chứ?

-Qủa thật không sao mà.-Hạ Đồng cắn cắn môi, hôm nay anh bị làm sao vậy chứ?

Lăng Hạo không thoải mái nhìn cô, sau một lúc mới thôi không nhìn cô, nắm tay cô kéo đi.

-Anh Lăng Hạo... anh dẫn em đi đâu vậy?-Hạ Đồng bị anh kéo đi bất ngờ, vội hỏi

-Em định ăn mặc như vậy đến hết buổi học sao?-Lăng Hạo vẫn kéo tay cô, nói

-Nhưng... nhưng hôm nay em không có tiết thể dục nên không có đồ mặc, em, em mặc bộ này không sao mà.

Cô hôm nay không có tiết thể dục làm gì có đồ dự phòng mà thay chứ? Làm sao có đồ để thay được?

Lăng Hạo kéo cô đi một mạch, dừng trước cửa phòng thay đồ dành cho nam sinh khối 12, Hạ Đồng khó hiểu trong lòng.

Lăng Hạo vẫn không nói gì, mở cửa dẫn cô vào trong.

Bên trong không phải không có ai, mà là có đến chừng hai mươi người, toàn là con trai, còn có người cởi trần, có người đang mặc quần thấy anh dẫn cô vào phải gấp rút mặc.

Hạ Đồng xấu hổ đỏ cả mặt, sao anh lại dẫn cô vào đây chứ? Đây đâu phải là nơi dành cho cô?

Hạ Đồng che mặt mình lại, cúi thấp đầu mình, đúng là nên đào cái hố chui xuống mà.

-Ra ngoài hết.-Lăng Hạo không điếm xỉa đến họ, lạnh lùng nói

Đám con trai xốn xáo ăn mặc chỉnh tề sau đó đi ra ngoài hết, chỉ còn lại cô và anh.

-Anh Lăng Hạo, anh dẫn em vào đây làm gì?-Hạ Đồng mặt đỏ gay cả lên, không còn mặt mũi để nhìn ai

-Em ngại gì chứ, anh không cho, chẳng ai dám nói em cả.-Lăng Hạo buồn cười nói

-Gì chứ? Em dù sao cũng là con gái mà.-Hạ Đồng chu mỏ

Lăng Hạo càng buồn cười hơn, sau đó đi đến tủ đồ mở ra, cầm bộ đồ thể dục, sau đó kêu cô:

-Chụp lấy.

Hạ Đồng vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bộ đồ thể dục quăng đến trước mặt mình, cũng may cô chụp kịp nếu không, bộ đồ đã ụp lên mặt cô rồi.

Hạ Đồng cầm bộ đồ thể dục trong tay, nhìn anh khó hiểu.

-Em thay đồ vào đi.-Lăng Hạo nói

-Là, là của anh sao?-Hạ Đồng hỏi

-Ừ.

Hạ Đồng cầm bộ đồ, lấy thử chiếc áo ướm thử, hình như lớn hơn cô rất nhiều đó, làm sao cô mặc vừa chứ?

-Cái này, cái này...-Hạ Đồng chỉ bộ đồ

-Không thay, anh thay cho em đó.-Lăng Hạo nói vừa tiến lại phía cô

-Không, không cần, em tự thay.

Hạ Đồng hốt hoảng cầm bộ đồ chạy trong thay, sao mà lần trước là Dương Tử, lần này lại là Lăng Hạo? Bộ cô là ma-nơ-canh hay sao mà giúp cô thay đồ chứ?

Một lúc sau Hạ Đồng ngượng nghịu đi ra, Lăng Hạo nhìn cô, khẽ cười thầm, cô trong bộ đồ thể dục của anh luộm thuộm đi ra, áo rộng phùng phình, quần dài chấm đất dư một khúc, áo thể dục của anh vốn tay dài, nay cô mặc vào chả thấy tay cô đâu.

-Không được cười em.-Hạ Đồng phồng mang trợn má

-Anh không có cười.-Lăng Hạo cố nén nhịn cười nói

Trông cô trong bộ đồ này, rất dễ thương, anh rất thích!!!

Bộ đồ này rộng quá đi, thân hình anh to lớn như vậy bắt cô mặc đồ của anh, nhìn mắc cười muốn chết!!!

Hạ Đồng thẹn thùng đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn anh ý bảo anh không được cười.

Lăng Hạo quả thật rất muốn cười lớn nhưng lại nhịn, càng làm Hạ Đồng vừa xấu hổ vừa tức giận.

-Lăng Hạo, không cho anh cười, không được cười.

-Anh đâu có cười.-Lăng Hạo làm mặt vô tội

-Anh mà cười em không nói chuyện với anh nữa.-Hạ Đồng làm mặt giận

-Được được, anh không cười nữa.-Lăng Hạo hòa hoãn nói

Hạ Đồng nhìn anh, cô biết anh quan tâm cô rất nhiều, cô đều có thể cảm nhận được nhưng cô luôn thắc mắc là do bản thân cô may mắn, luôn gặp xui xẻo nên được anh quan tâm hay là anh thích cô!???

Chắc chắn là do cô may mắn!!!

Vốn định cùng Lăng Hạo đi xuống phòng nhạc lại vừa vặn tới giờ giải lao, cô đanh ở trong này đợi, mặc bộ này đi ra ngoài, bảo đảm mặt cô không còn để gì để mất.

Đang đợi giờ giải lao kết thúc nào ngờ cửa lại mở ra, Hạ Đồng hốt hoảng không thôi, bước vào là một toán người, người đi đầu là Dương Tử.

Hạ Đồng nuốt nước bọt núp sau lưng Lăng Hạo, không phải trùng hợp như vậy chứ?

Tất cả nam sinh bước vào đều ngạc nhiên khi thấy sự có mặt của cô, có người nói cô và anh có điều mờ ám, có người thì nói cô bám theo anh.

-Wow, Lăng Hạo cùng nữ sinh trong phòng thay đồ, không biết có gì không đây?

-Mặc đồ thể dục của Lăng Hạo luôn kìa.

Hạ Đồng thực sự rất muốn độn thổ để giấu cái mặt đỏ như trái cả chua đỏ của mình, chỉ có cách núp sau lưng anh, không dám nhìn ai.



Chương 79. Cái chết của Ân Di.

Chương 79: Cái chết của Ân Di.

"Nếu như nói ông trời cho hai chúng ta gặp nhau, nói chúng ta có duyên phận, anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, cho đến khi em không cần bàn tay này của anh, anh sẽ buông, trả em về tự do."

...

Ánh mắt Dương Tử vẫn không biểu lộ gì ngoài lạnh lẽo, bình thản đi ngang qua cả hai, dừng trước một tủ đồ lấy quần áo thể dục của mình ra.

Hạ Đồng vẫn lấy tấm lưng cao lớn của Lăng Hạo che mặt mình, sao cô luôn gặp những tình trạng khổ sở như thế này chứ? Chuyện này mà để mọi người trong trường biết, chắc chắn cô sẽ trở thành mục tiêu ám sát của tất cả nữ sinh trong trường cho xem.

-Hai người rốt cục đang làm gì trong này?-Khiết Đạt chau mày hỏi

-Không làm gì cả.-Lăng Hạo nhún vai đáp

-Tại sao Hạ Đồng lại mặc đồ thể dục của cậu?-Thiên cũng không khỏi thắc mắc

-Đồ em ấy dơ, mình cho mượn.-Lăng Hạo vẫn thản nhiên đáp, y như không có chuyện gì

Hai người không nói gì thêm chỉ dán mắt vào Hạ Đồng đang đứng núp sau lưng Lăng Hạo, trong ánh mắt hiện lên tia khó chịu.

Hạ Đồng tay nắm chặt áo Lăng Hạo, cô cần ra khỏi đây ngay, ngay lặp tức, cho dù thế nào đi nữa, ở đây thêm, cô sẽ không sao chịu nổi nữa.

Lăng Hạo nghiêng đầu ra sau nhìn cô, khóe môi hiện lên một đường đẹp tuyệt mĩ, không nói gì vòng tay ra sau ôm cô, để đầu cô dựa vào lòng ngực mình.

Hạ Đồng bất ngờ trước hành động của anh, nhưng vẫn dán mặt vào bờ ngực rắn chắc của anh, mặt cô đã đỏ như quả gắt, thiếu điều cái mặt cũng muốn mất.

Lăng Hạo ngang nhiên dẫn cô đi qua mọi lời bàn tán của đám nam sinh, chỉ là đang đi đến cửa liền bị giọng nói lạnh băng làm dừng chân lại:

-Tiết thể dục không phải là tiết tự học, không phải cho cậu muốn học là học, không học là không học.

Giọng nói này, lạnh như băng ở Nam Cực, cảm xúc cũng không có đan xen vào, và tất nhiên là phát ra từ miệng của Dương Tử.

Dương Tử cầm bộ đồ thể dục trên tay, quay người nhìn ra phía cửa.

-Làm sao bây giờ, tôi lại rất kém thể dục, vào học cũng vô ích thôi, không bằng không học thì tốt hơn.-Lăng Hạo vẫn đứng yên không quay lại nhìn Dương Tử, tay vẫn giữ chặt cô

-Đừng nghĩ là hội phó, tôi không dám làm gì cậu.-Dương Tử khẽ nhếch môi

-Hội trưởng đương nhiên có thể làm gì tôi, chỉ là có phạm lỗi hay không lại là chuyện của tôi, sợ đến lúc đó không có gì để cậu xử lý tôi. À, chuyện ngày hôm nay, mong là mọi người sẽ giữ bí mật.

Lăng Hạo nói xong liền dẫn Hạ Đồng đi theo, khóe môi là nụ cười nửa miệng.

Dương Tử vẫn không nói gì, chỉ đứng nhìn hai người đi dần khuất sau cánh cửa, khuôn mặt vẫn như cũ.

...

Lăng Hạo vẫn ôm chặt Hạ Đồng, còn Hạ Đồng không dám ló mặt mình ra, cho đến khi bước chân Lăng Hạo dừng lại, đứng chừng ba phút Hạ Đồng mới tò mò hí một mắt ra xem, sau đó đứng thẳng người dậy.

Trước mắt cô là một chiếc xe môtô phân khối lớn màu đỏ, kiểu mới nhất, thiết kế mẫu mã hiện đại modern, xe bóng loáng cô có thể nhìn rõ mặt mình.

-Không phải xuống phòng nhạc sao? Sao lại... ???-Hạ Đồng nhìn anh

-Anh đổi ý rồi.-Lăng Hạo buông tay đang ôm cô ra, đút hai tay vào túi quần

-Nhưng... nhưng còn tiết học...

-Ai dám làm gì em, anh chịu hết.-Lăng Hạo cao giọng

Hạ Đồng liếc nhìn anh rồi nhìn chiếc xe, lần trước cô đi cùng anh, vận tốc chạy của anh cũng khá chậm cô có phần yên tâm, chỉ là, cô không dám ngồi lần hai.

-Hạ Đồng.

Lăng Hạo gọi tên cô, Hạ Đồng ngước lên liền thấy anh quăng chiếc nón bảo hiểm cho mình, cũng may cô bắt kịp nếu không cô đã sớm "ăn" nguyên cái nón rồi.

Lúc nãy là bộ đồ thể dục bây giờ là chiếc nón bảo hiểm, định ám sát cô sao?

-Lên xe đi.

Lăng Hạo cũng đã đội nón ngồi lên xe, chỉ chờ cô ngồi phía sau thôi.

-Cái đó...

Hạ Đồng lưỡng lự không thôi, sau cùng cũng đội nón lên ngồi phía sau anh.

Lăng Hạo lên tay ga, sau đó chạy đi, Hạ Đồng còn chưa kịp định thần anh đã chạy đi, làm cô phải ôm eo anh để không ngã.

Vận tốc lần này, nhanh hơn lần trước nhiều!!!

Chạy ra đến cửa trường cửa liền tự động mở ra, Lăng Hạo như lái máy bay phóng ra ngoài.

Tim Hạ Đồng bị anh làm đập thình thịch, cái mạng nhỏ cũng bị dọa chết khiếp!!!

-Lăng Hạo... giảm.... giảm ga lại đi...-Hạ Đồng ngồi phía sau bị tiếng gió lấn áp, phải hét lớn lên

Lăng Hạo nghe tiếng cô rất nhỏ nhưng cũng thấy năm phần là sợ sệt, không những không giảm ga, còn tăng tốc.

Hạ Đồng ôm chặt thắt lưng anh, lần trước cũng không chạy nhanh như bây giờ, anh chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Cái mạng nhỏ của cô không chịu nổi đâu!

Lăng Hạo chạy vào cao tốc, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy gấp hai lần, Hạ Đồng sợ muốn đứng tim, lần trước đi công viên giải trí Thanh Thanh thôi cô đã muốn xỉu, bây giờ lại ngồi trên chiếc môtô phân khối lớn, lại chạy trên đường cao tốc, cô chịu không nổi mà!

-Chạy chậm lại đi... Lăng Hạo... chậm lại...

Gió cứ tạt thẳng vào mặt cô đau buốt, tiếng gió hòa cùng tiếng xe vang lên ù ù, áp chế cả giọng nói của cô.

Hạ Đồng la muốn rát cổ họng nhưng vẫn vô ích, đành chịu trần, mặt áp sát lưng anh, mắt chỉ mở hi hí, hai tay vòng ra trước ôm chặt anh để khỏi bị ngã.

Lăng Hạo khóe môi cong lên một đường tuyệt mĩ, lại rất khó nắm bắt tâm tư của anh.

...

"Nếu như nói ông trời cho hai chúng ta gặp nhau, nói chúng ta có duyên phận, anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, cho đến khi em không cần bàn tay này của anh, anh sẽ buông ra, trả em về tự do."

...

Lăng Hạo cho xe dừng ở một bãi biển, tiếng gió mát lạnh lùa vào mái tóc đen nhánh của cô, từng cơn gió mang theo vị mần mặn của biển, một cảm giác thoải mái, lại làm cho con người ta cảm thấy như được tự do.

Hạ Đồng đứng trên bờ cát, từng cơn sóng tạt nước biển vào, tràn lên bàn chân nhỏ bé của cô, hai chân cô đi trần, cảm nhận như biển đang nói chuyện, đang chạm vào mình.

Hạ Đồng hít thở bầu không khí trong lành, khẽ nhắm mắt tận thưởng sự tươi mát của biển, cẩn thận lắng nghe tiếng gió biển, tiếng sóng biển, như hòa mình vào dòng biển xanh mướt kia.

Lăng Hạo hai tay đút vào túi quần, đứng phía sau nhìn cô, vô tri vô giác mỉm cười.

Cô, rất có nhiều điểm giống cô ấy, đôi khi, anh lại nhầm lẫn cô ấy đang đứng trước mặt mình.

Lăng Hạo chậm rãi đi đến gần cô, mái tóc dài của cô bay lòa xòa chạm vào cánh mũi anh, tỏa mùi hương thơm ngát, lại mềm mại đến nhường nào.

Ánh mắt anh, đột nhiên trìu mến đến nhu tình, nhìn cô gái trước mặt, sau đó nhẹ cất giọng:

-Thích không?

Hạ Đồng hơi giật mình, mở mắt ra quay người nhìn anh, cười nhẹ nói:

-Thích, em rất thích.

-Em có biết không? Cho dù trải qua bao nhiêu năm, cho dù con người ta có thay đổi đến cỡ nào, biển vẫn như vậy, vẫn hiền hòa, vẫn đứng đây đợi chúng ta, biển không bao giờ thay đổi.-Lăng Hạo trầm ấm nói

Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn anh, lời nói chứa bao nhiêu cảm xúc, chứa bao nhiêu tình cảm, lại nhẹ nhàng ấm áp như thế.

-Giống như, anh chờ chị Ân Di !??-Hạ Đồng phải thu hết can đảm mới dám nói câu này

Lăng Hạo hơi khựng người khi cô hỏi mình như thế, sau đó liền lấy lại nét bình thản ban đầu, quay qua nhìn cô, trầm giọng nói:

-Anh căn bản không thể chờ cô ấy quay lại.

Lời nói của anh mang theo sự bất lực, sự mất mác, sự đau thương.

Hạ Đồng biết anh đang rất đau khổ, cả anh lẫn Dương Tử, cả hai cũng không ai muốn thế sự như ngày hôm nay, chỉ là cô không hiểu, vì sao chị ấy lại chết?

-Em biết không? Anh thích biển, nhưng chính biển cướp lấy người con gái anh yêu.-Lăng Hạo bất lực nói

Hạ Đồng ngạc nhiên khi anh nói ra câu đó, đôi mắt to tròn mở to nhìn anh, trong lòng, cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra với cái chết của chị ấy.

-Không lẽ... !??-lời nói Hạ Đồng lấp lửng không dám nói tiếp

-Ân Di chết, do đi ca nô ra biển, ca nô lại bị hỏng nên chìm, đến khi bọn anh biết thì đã không tìm thấy Ân Di. Ai cũng nói rằng cô ấy đã chết, nhưng chính anh và Dương Tử vẫn không tin, bọn anh tìm cô ấy suốt một năm, lấy về lại là sự thất vọng, Ân Di, đã thực sự chết rồi.

Lăng Hạo nói, nỗi buồn man mát ẩn trong đôi mắt đẹp tuyệt kia, lại ưu thương đến chừng nào.



Chương 80. You do not want that.

Chương 80: You do not want that.

Hạ Đồng nhìn anh buồn bản thân cũng không vui vẻ được, thì ra Ân Di chết là do tai nạn đi ca nô ra biển.

-Nhưng... vì sao hai anh lại để chị ấy đi một mình?-Hạ Đồng khó hiểu nói

-Hôm đó, là sinh nhật Dương Tử.-Lăng Hạo trầm trầm đáp

Hạ Đồng tròn mắt, miệng không nói ra câu gì nữa, chị Ân Di mất vào ngày sinh nhật của Dương Tử, khó trách, khó trách anh lại như bây giờ.

-Nếu không phải hôm đó Dương Tử cãi nhau với Ân Di, không chịu tin tưởng cô ấy thì Ân Di đã không đi ca nô ra biển một mình.

Hạ Đồng không khó nhận ra sự căm hận trong lời nói của anh, bản thân cô cũng đang bất ngờ trước mọi thứ, chỉ có thể đứng yên nghe anh nói.

-Cô ấy là một cô gái tốt, đáng lẽ phải nhận được hạnh phúc, vậy mà lại để cô ấy ra đi, cô ấy còn quá trẻ, còn một quãng đường dài, anh còn muốn bảo vệ cô ấy nhưng mà lại không thể.

Hạ Đồng cảm nhận bản thân vừa uống phải một ly rượu chát, rất chát, không có chút vị ngọt nào, bản thân lại ghen tị với Ân Di, cô ấy quá hạnh phúc khi được hai anh quan tâm đến thế, Lâm Hạ Đồng cô cho dù nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

-Em nghĩ Dương Tử rất đáng thương đúng không?

Hạ Đồng không hiểu rõ ý tứ của anh, chỉ thành thật với mình nhẹ gật đầu.

Cô chỉ biết, Lăng Hạo đau lòng bao nhiêu lần thì Dương Tử sẽ đau lòng bấy nhiêu lần.

-Vậy thì anh có đáng thương không, hay là anh đáng bị khinh bỉ, khi yêu người con gái của bạn mình?-Lăng Hạo như tự cười giễu mình

-Không phải, em không phải có ý như vậy.-Hạ Đồng sửng sốt vội vàng giải thích

-Hạ Đồng, em không cần giải thích, trong mắt anh, anh căn bản không xem trọng người ta nghĩ về anh như thế nào, có xem thường anh ra sao? Nhưng mà anh không chịu được khi em cũng xem thường anh, vì thế, em đừng giải thích, em càng giải thích, anh lại càng cho rằng em khinh bỉ anh.

-Lăng Hạo, anh đừng suy nghĩ như thế, em không hề xem thường anh, em, em chẳng qua không biết giải thích thế nào cho anh hiểu, em, đáng lẽ em nên nói em rất tôn trọng anh, rất ngưỡng mộ anh, nhưng em... em...

Hạ Đồng thật muốn nhảy xuống biển cho rồi, hôm nay sao cô ăn nói lắp ba lắp bắp lời nói chẳng ra gì cả vậy, cô chỉ qua muốn an ủi anh, sao lại thành ra làm anh hiểu nhầm cô chứ?

Lăng Hạo vươn tay ra xoa nhẹ đầu cô, bàn tay anh mềm mại, ấm áp đến nhường nào. Ánh mắt anh rất dịu dàng, rất dịu dàng chất chứa toàn bộ cảm xúc, lại nhu tình không thôi.

- If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that.-Lăng Hạo ánh mắt đầy nhu tình xoa đầu cô, cửa miệng phát ra một đoạn tiếng Anh

(Dịch: Nếu có thể, anh sẽ xem em là cô ấy, từ chút từ chút một yêu em, đem mọi hạnh phúc cho em, làm em trở thành người con gái hạnh phúc nhất. Đáng tiếc, em không muốn điều đó.)

Hạ Đồng khó hiểu nhìn anh, biết thế cô chịu học tốt môn tiếng Anh cho rồi, bây giờ đã không khỏi đứng đực ra vì không hiểu anh nói gì.

Nhất định sau khi về nhà Chính, cô lập tức học tiếng Anh!

...

Đúng bảy giờ tối, Lăng hạo đưa cô trở về nhà Chính, Hạ Đồng tháo nón bảo hiểm trả cho anh, khuôn mặt nhỏ vui vẻ nói:

-Ngày mai em sẽ đem trả anh bộ đồ thể dục, cảm ơn anh vì ngày hôm nay!

-Anh phải cảm ơn em thì hơn.-Lăng Hạo ôn hòa nói

-Thấy anh không sao em cũng an tâm, sau khi về nhà phải ăn cơm sau đó tắm rửa rồi leo lên giường ngủ đến sáng, đừng thức khuya.-Hạ Đồng chua đáo căn dặn anh

-Em cứ như vợ anh vậy.

-Em không có phúc đó đâu a, em càng không muốn trở thành mục tiêu đánh ghen.-Hạ Đồng trêu chọc

-Nhóc con, chỉ giỏi trả treo.-Lăng Hạo vươn tay véo véo má cô

Hạ Đồng cười hì hì, nhìn Lăng Hạo chạy xe đi xa dần, đến khi chiếc xe lao vào màn đêm như tan vào trong bóng đêm, cô mới thôi không nhìn quay người vào trong nhà Chính.

Hạ Đồng vừa vào đến nhà liền nhận ánh mắt khác thường của bà quản gia và chị Ly. Cô nhìn bảng thân mình, sao cô quên mất mình đang mặc đồ thể dục của Lăng Hạo chứ?

-Sao giờ này mới về?-bà quản gia cau có hỏi

-Dạ cháu... cháu đi với bạn.-Hạ Đồng lí nhí nói

-Càng ngày càng không biết phép tắc.-bà quản gia chắp tay sau lưng nghiêm nghị nói

-Cháu xin lỗi, cháu sai rồi.-Hạ Đồng cúi người

-Hừ, sớm muộn cũng đi thôi, cứ ung dung đi.-quản gia hừ nhạt một tiếng sau đó quay người bỏ đi

Hạ Đồng luộm thuộm đi đến đứng cạnh chị Ly, khẽ thở dài, bà quản gia không thích cô đến thế sao?

-Hạ Đồng em kiếm đâu ra bộ đồ này vậy?-chị Ly buồn cười nói

-Em mượn của bạn.-Hạ Đồng đáp

-Bạn em chắc cũng lớn lắm nhỉ?

-Bạn ấy hơi mập, với lại lớn hơn em nhiều nên mới...-Hạ Đồng gãi đầu nói

Cô không gan nói đây là đồ của nam đâu, nếu không lời ra tiếng vào người chịu thiệt cũng là cô thôi.

Hạ Đồng sực nhớ liền hỏi chị Ly câu tiềng anh Lăng Hạo vừa nói, tuy cô không giỏi lắm nhưng cô cũng nhớ mài mại, đọc được chút chút cũng dễ hiểu.

Rốt cục chị Ly nói một câu:

-Em nãy giờ đang nói tiếng anh sao? Em nói hay thật đó.

Hạ Đồng nghe xong thật muốn đập đầu vào tường cho rồi.

-Chị không biết tiếng anh sao?

-Phải. Thiếu gia nhỏ rất giỏi tiếng nước ngoài hay là em thử hỏi thiếu gia xem.

Không ngờ chị Ly lại đáp một câu xanh rờn, lúc nãy cô phải cố gắng lắm mời nói sơ sơ câu Lăng Hạo nói với mình vậy mà chị Ly không biết tiếng anh còn kêu cô nói nghe thử, Hạ Đồng không nói gì thêm quay người bỏ đi, vừa vặn đi lên cầu thang, Dương Tử từ trên đi xuống.

-Xin... xin chào.-Hạ Đồng giơ giơ một tay lên, do tay áo quá dài cô phải kéo tay áo lên giơ lại trước mặt anh

Dương Tử nhìn cô một lượt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, không nói gì bước qua người cô.

-Khoan, khoan đã.-Hạ Đồng cầm lấy tay áo anh, níu lại

Dương Tử chau mày quay người lại nhìn cô, ánh mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm tay áo mình.

Hạ Đồng vội vã buông tay ra, nhìn anh chớp mắt.

Dương Tử không nói gì chờ cô nói trước.

-Có thể, có thể giải thích giùm tôi câu này không?-Hạ Đồng liếm liếm môi

-Nói.-Dương Tử nhàn nhạt nói

Hạ Đồng lặp lại câu Lăng Hạo nói, tuy không chính xác nhưng cũng đúng được nửa phần.

-If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that.

Dương Tử nghe cô nói xong, nói một đoạn tiếng anh, nhíu mày nhìn cô.

-Phải rồi, là câu đó.-Hạ Đồng cười nói

-Hỏi làm gì? Là ai nói?-Dương Tử tuy lạnh lẽo nói nhưng đôi mày anh tuấn chau lại

-Là, là, là tôi đọc được trong một cuốn tiểu thuyết nhưng tôi không hiểu nghĩa nên hỏi anh.-Hạ Đồng lấp liếm nói

Cô làm gì to gan đến mức nói là Lăng Hạo nói với cô chứ?

-Sao không tra từ điển?

-Tôi vốn dốt tiếng anh mà, tôi sợ từ điển biết tôi chứ tôi không biết từ điển.-Hạ Đồng tròn mắt nói

-Cũng đúng làm bài kiểm tra Văn chỉ có ba mươi lăm điểm thì tiếng anh không dưới hai mươi.-Dương Tử khẽ nhếch môi

-Anh... tôi biết tôi học tệ nhưng anh có thể giữ cho tôi một tí sĩ diện hay không?

-Cô còn câu nào ít vô liêm sĩ hơn nữa hay không?-Dương Tử dùng ánh mắt lạnh lẽo như thường

-Cái gì chứ, tôi nói thật mà, tôi dù sao cũng là con gái, anh không thể giữ sĩ diện cho tôi hay sao? Cứ nói tôi học tệ, nói tôi là gà mái.-Hạ Đồng bất mãn nói

-Được thôi, muốn biết nghĩa câu đó chứ gì.-Dương Tử đút hai tay vào túi quần

-Phải.

-Một lát vào phòng tôi, tôi giải thích cho cô.

Dương Tử nói xong rồi xoay người đi xuống phòng bếp.

Hạ Đồng đứng ngơ ngác ra, cô cứ tưởng anh sẽ chỉ tay vào cô và nói rằng: "Con gà mái ngu dốt như cô đúng là vô tích sự, lắm chuyện, tự đi mà tra từ điển." ít nhất là thế, vậy mà anh chỉ kêu cô lát lên phòng anh, anh sẽ giải nghĩa cho cô, bảo đảm tối nay mưa lớn!!!


Đọc tiếp: Chuyện Tình Hoàng Gia - trang 8
.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.