XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Truyện teen - Em là để yêu thương - Trang 1


Chương 1: Chạm mặt thần tượng.

- A, xin lỗi. Tôi không cố ý!-Thần tượng của tôi đã chạm vào vai tôi và còn xin lỗi nữa. Tôi đang tỉnh hay đang mơ đây?

…………………………………………………………………………………………………..

– Chị có đi học không đấy? Hôm nay đến lượt chị chở em đó!- Thằng em tôi đứng dưới nhà gọi chong chỏng lên. Tôi đã bật báo thức từ lúc 5 giờ nhưng mở mắt ra thì tôi lại tắt… và ngủ tiếp. Với tôi, mọi thứ đều không quá trễ. Tôi nói vọng xuống, đôi mắt vẫn nhắm tịt:

– Em đi trước đi, chị đi xe buýt!

– Bây giờ chị định trốn nữa hả?- Thằng nhóc đó quát tháo. Tôi quả thật không sung sướng gì khi làm bà chị của 1 thằng hot boy khó tính.- Em nghe nói Nam Phong hôm nay đến trường.

Tôi xuất hiện chỉnh chu bên cạnh thằng nhóc chỉ sau 30s. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội gặp mặt thần tượng lần này được. Nó đáng giá ngàn vàng. Thằng em tôi dắt xe ra sân nhà rồi ra hiệu tôi leo lên yên trước. Tôi nhìn nó chép miệng:

– Mấy giờ rồi?

– 6g30.- Nó đưa tay nhìn đồng hồ.

– Vậy à? Vậy chị xe buýt nếu như em không chở. Chị chỉ vỏn vẹn 42kg phải chở 1 thằng cao 1m80 nặng 70kg à? Mơ đi!

– Nè, sao lần nào đến lượt chị chở chị lại đòi đi xe buýt thế?

– Làm chị, có quyền!- Tôi chưng hửng xách cặp đi te te.

– Vâng, mời bà nội lên yên sau. Không thì ba mẹ lại nói tôi bắt nạt chị.- Nó khoanh tay trức ngực. Phải vậy thôi, làm chị thì phải đòi quyền mới được, ai bảo tôi với nó song sinh 1 đứa hot boy 1 đứa lại hot dog chứ?

Tôi leo lên yên sau, thằng nhóc hì hục đạp. Tôi tranh thủ xem tin tức qua chiếc điện thoại cảm ứng của mình. Nhà tôi không thuộc dạng giàu xuất chúng, cũng không thuộc loại túp lều tranh 2 quả tim vàng, có thể, điện thoại của tôi… bình thường thôi.

Trang chủ Zingnews hôm nay lại là anh ấy, Nam Phong. Tôi kể sợ lược cho các bạn nghe về anh ấy như thế này. Anh học lớp 12, cùng trường với tôi. Tần suất xuất hiện trên đài truyền hình, báo chí hoàn toàn tỉ lệ nghịch với tần suất xuất hiện trên trường lớp. Ai ai cũng biết lý do rồi, cũng do lịch trình dày đặc thôi. Anh rất rất rất thâm thiện. Tôi đã trông thấy anh nhìn tôi cười 1 cái. (Đứng từ trên lớp, tức tầng 3 của trường nhìn xuống sân cười với hàng ngàn fan girl đứng há hốc mồm nhìn thiên thần ở tầng 3). Anh hoàn mỹ không chỗ nào chê được hết. Anh rất đẹp trai. Tất nhiên chứ nhỉ? Khuôn mặt anh hơi thon, nam mà cằm trái xoan chuẩn hơn cả nữ. Cặp mắt đa tình khỏi nói, mắt rất to, mi còn dày và xoăn nữa. Chân mày đậm. Nước da không trắng như Ngọc Trinh nhưng cũng có thể nói là trắng mạnh khỏe kiểu vàng vàng của con trai. Tôi chết đứ đừ thì show truyền hình thực tế đầu tiên anh xuất hiện trên màn ảnh nhỏ. Anh đã đưa con mắt chết người vào ống kính máy quay mà nhìn xuyên màn ảnh qua tôi:

– Ai cũng có thể làm diễn viên. Đâu riêng gì tôi chứ!

Nhưng khuôn mặt anh vẫn có cái gì đó lạnh lạnh, tôi cảm thấy như cái thân thiện chỉ là vỏ bọc ngoài che giấu con người bên trong anh. Tôi nhìn bảng tin lại thở dài… anh lại bị dính scandal tình cảm với bạn diễn nữa rồi. Lại những tin tức nham nhảm nữa đây. Lại với cô gái tên Nhi đó… Tôi chẳng tha thiết gì loại con gái giả tạo, chảnh chọe, kiêu kỳ đó. Cô ta cũng chung trường và… chung lớp tôi. Bật mí nhé, trường của tôi là trường đào tạo diễn viên từ khi còn cấp 3. Tôi chẳng thể vào trường này đâu, cũng nhờ thằng em trai tài hoa lại còn là mỹ nam trong mỹ nam. Nó xin cho tôi diễn 1 vai nhỏ cho hiệu trưởng xem thử. Ma xui quỷ khiến, tôi diễn xuất quỷ nhập thần nên được nhận.

Tôi cứ như con vịt xấu xí lọt thỏm giữa bầy thiên nga. Con vịt bầu luôn ấy chứ. Tôi khá nhạt nhòa nên chẳng ai biết đến cái tên… Thiên Ân. Tôi cũng chẳng có đam mê gì với ngành diễn viên từ khi có Nam Phong. Anh là vị thần của cuộc đời tôi.

​*Lấy tạm hình kiếm mãi chẳng ra ai. :’(

Tôi leo xuống xe, để thằng em dắt vào nhà xe. Đột nhiên lưng tôi có cú va chạm nào đó. Tôi quay người lại định cúi đầu xin lỗi thì người đó đã cúi đầu trước. Tôi mở to mắt ngạc nhiên, là Nam Phong. Ối mẹ ơi, vả toát miệng xem con có đau không đi!!!

– A, xin lỗi. Tôi không cố ý!-Thần tượng của tôi đã chạm vào vai tôi và còn xin lỗi nữa. Tôi đang tỉnh hay đang mơ đây? Đây ngơ ngơ lắc đầu không sao. Anh ấy cười 1 cái rồi đi tiếp vào trong sân trường.

Thằng em tôi trở ra nhìn thấy tôi bị hút mất hồn thì vỗ 1 cái:

– Khùng à? Đi vào lớp.

– Chị đang felling cho hết cảm giác tuyệt vời ông mặt trời.

– Vậy fell đi, em vào trước.- Thằng em tôi quay gót đi, tôi cũng lẽo đẽo theo nhưng hồn vía thì cứ ở phương nao.

……………………………………………………………………………………………….

– Bẩn thật!- Hắn phủi phủi tay. Con nhỏ ban nãy vừa xấu xí vừa chẳng giống ai, xuống xe đạp mà cứ ngã ngã lưng về sau. Chẳng phải vì hình tượng thì hắn đã xơi tái nhỏ đó rồi, ở đó mà xin lỗi với cười.

Hắn đi lên sân thượng. 1 người con trai chặn hắn lại:

– Hôm nay giải quyết tiếp chuyện cũ chứ?

– Được. Giữ hình tượng!- Hắn cười rồi tiến thẳng lên sân thượng, người con trai kia cũng đi theo.

Hắn quay đầu lại đấm thẳng 1 cú vào mặt người đó. Người đó tránh nhưng không kịp. Tên đó liền đạp thẳng vào bụng hắn 1 cái. Hắn có né nhưng áo đã dính vết giày. Hắn và tên đó có lẽ là người quen thân nhưng tại sao lại như thế? Hắn lại có thể lén lút đánh nhau như thế sao?

Thiên Ân đột ngột đẩy cửa sân thượng lên. Người con trai kia nghe tiếng động thì nhanh chóng nấp sau bức tường. Nam Phong cởi áo ra. Con nhỏ đi lên thấy cảnh tượng này thì trố mắt như con cá mắt lòi. Khác hẳn với những người khác nhỉ? Con gái ít nhất cũng phải che mắt lẳng lặng quay đi chứ. Có vẻ, hắn không mặc áo vào thì nó sẽ đứng nhìn tiếp! ==”

Hắn đang bực dọc, thấy con nhỏ ban nãy thì phang luôn chẳng cần hình tượng:

– Cô, đừng nhìn tôi nữa. Tôi sẽ moi mắt cô ra đó!

Trạng thái con nhỏ đang lâng lâng trên mây thì bị đạp 1 đạp xuống trần thế. Con nhỏ há hốc mồm chưa đón nhận được hiện tại thì hắn nói tiếp, vẻ mặt hả hê:

– Sao? Ngạc nhiên à? Tôi không có thân thiện như cô nghĩ đâu. Tôi thật sự rất ghét ai đụng chạm vào tôi. Cô là sao chổi à?

– A…nh…- Nó nhăn nhó đến khốn khổ. Rồi 1 suy nghĩ lóe lên trong đầu nó. Nó cười:

– Anh đang tập vai diễn đúng không? Em nghe nói anh đang chuẩn bị hóa thân thành 1 bad boy mà.

Các cơ mặt của hắn đang tụ lại 1 chỗ thi nhau co giật. Hắn gật đầu cười cười cho qua. Phải thoát khỏi con nhỏ này. Hắn lấy chiếc áo khoác trong ba lô ra khoác vào người. Hắn rất ghét những sự dơ bẩn, giống vết giày ở trên cái áo của hắn vậy.

……………………………………………………………………………………………….

Tôi khẽ lắc đầu, tôi chỉ mong đúng như tôi nghĩ, tôi không thể nào chịu cú sốc thần tượng của mình đáng ghét vậy được. Tôi cũng quay đầu đi xuống sân thượng.


Chương 2: Gặp mặt hy hữu…

Tôi nhăn mặt:

– Anh bị sao thế? Có cần đi bệnh viện không?

…………………………………………………………………………………………………..

– Nghe nói cậu sắp đóng bộ phim mới với Nam Phong hả?- 1 cô bạn trong lớp tôi hỏi “diễn viên Thảo Nhi”.

– Ừ. Dự án nào chẳng tôi và anh ấy.- Câu trả lời hách dịch đến đáng ghét nhưng tôi thuộc tuýt người không quan tâm chuyện đời nên chỉ ngồi cạnh thằng em mình trong xó phòng của cả lớp mà chẳng ai biết đến sự tồn tại. Tôi thật sự có nhiều bức xúc trong lòng nhưng chẳng khi nào dám nói ra vì toàn là về cô diễn viên kia. Tôi đã thấy cô ta bắt nạt, đánh người, chữi bậy… blah blah… sao toàn tôi chứng kiến không vậy? Tôi lại là 1 diễn viên quần chúng chứ không phải nhà báo. Nếu là nhà báo thì ngày nào tôi cũng tung scandal dìm cô ta cho hết ngoi lên.

Thằng em tôi, mặt xinh như hoa, cũng xuất hiện trên khá nhiều phim truyền hình nhưng toàn đóng vai thứ. Biết sao được khi đóng chung với Nam Phong, 1 nam chính xuất sắc và hoàn hảo đến từng milimet. Tôi liếc nhìn sấp kịch bản nó đang đọc rồi thầm nghĩ nếu mình được nhận vai nữ chính thì sao nhỉ? Nhưng… nữ chính không ai xấu đến lạ như tôi dù môi tôi vừa nhỏ vừa đỏ, mũi cũng cao, mặt trái xoan nhưng khỗ nỗi kết hợp lại phản tác dụng. T^T

Tôi cũng đã có mối tình vắt vai, mọi người thường gọi nó là… Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Anh ấy nhan sắc cũng tầm cỡ tôi. Tôi lúc trước cũng ngây ngô biết yêu là cái quái gì đâu! Anh ta rất ga lăng, chúng tôi quen nhau trên mạng và tiếp tục đến 2 tháng thì anh ta… đã bỏ tôi. Cũng phải thôi, từ 1 chàng trai xấu xí, lột xác thành 1 chàng cao to vạm vỡ đẹp trai thì ai lại yêu mến con vịt như tôi. Tôi cũng không lấy làm lạ nhưng anh ấy rất kỳ hoặc, trước khi chia tay đã đề nghị tôi tháo mắt kính và đeo kính áp tròng. Tôi chẳng biết vì lý do gì nhưng khi thằng em tôi biết chuyện, đó đã đánh anh ta nhừ tử và hăm he đừng lợi dụng tôi. Tôi có cái gì để lợi dụng nhỉ? Liên quan tới chiếc kính này sao?

Tôi càng nghĩ càng lạ nên cởi cái mắt kính đang đeo ra. Do cận gần 5 độ nên tôi gà mờ phải nhíu mắt ti hí lại. Thuận Bảo quay sang nhìn tôi, ánh mắt giận dữ quát:

– Chị đeo kính vào ngay!

Tôi ngoan ngoãn nghe theo rồi phụng phịu:

– Sao mỗi lần chị cởi kính là chú em hét toáng lên thế? Có gì sao?

– Chị không hiểu đâu!- Thấy nó có vẻ không vui nên tôi cũng không dám hỏi nhiều. Nó lại quay sang tôi:

– Đôi mắt của chị, nhất định không được để ai nhìn thấy như tên Kiên kia.

– Biết rồi, đôi mắt của chị giống đôi mắt của em kia mà!- Tôi hất hàm.

– Rất khác.- Nó chỉ khẽ nói như thế rồi chú tâm vào kịch bản.

……………………………………………………………………………………………….

Tôi mệt mỏi lê bước về nhà, tôi vừa làm thêm xong. Khác với những sinh viên của trường đều làm diễn viên thì tôi phải làm phục vụ quán ăn để kiếm tiền. Tôi là tôi, tôi không nên so sánh với người khác. Tôi mua 1 phần cháo trắng trứng vịt muối cho Thuận Bảo. Thằng em tôi chắc vừa từ phim trường về và chẳng có gì để bụng. Thật ra thì trong nhà lúc nào cũng có mì gói nhưng nó rất nóng nên Bảo ít đụng tới, toàn tôi ăn.

Tôi vừa đi vào hẻm vừa nhìn ánh trăng trên trời, đêm nay trăng tròn và sáng quá, có ai sẽ biến thành người sói không nhỉ? Tôi cười khì khì, làm gì có. Đột nhiên tôi nghe tiếng hơi thở phì phò 1 cách khó nhọc. Tôi cầm đèn pin rọi quanh. Có người đang ngồi cạnh bức tường hẻm, có vẻ vừa đánh nhau. Tôi định bụng đi qua, quan tâm chi cái thể loại giang hồ như thế này. Nhưng tôi lại cảm thấy có lỗi, nhỡ sáng mai ra có xác chết trước nhà thì tôi thảm rồi. Tôi lại lay vai anh ta:

– Anh gì đó ơi!

– Sa…o?- Âm thanh phát qua kẽ răng 1 cách nhọc nhằn.

Tôi nhăn mặt:

– Anh bị sao thế? Có cần đi bệnh viện không?

– Không… được… Cho…tôi…vào… nhà… đi!

Tôi nhăn mặt, có khi nào là lừa đảo không? Tôi rọi đèn pin vào người anh ta. Tôi trợn mắt, Nam Phong? Không cần nghĩ nhiều, tôi vác anh ta lên vai rồi đi nhanh nhất có thể nhưng… anh ta nặng quá… Tôi phải vất cả lắm mới tha anh tới trước cửa nhà.

- Bảo ơi! Xuống tiếp chị đi… mệt quá!- Tôi thở dốc, đưa anh ngồi tựa lưng mình. Thằng em tôi đi ra, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn khiêng vào không nói tiếng nào. Tôi chạy đi lấy hộp sơ cứu, vì Thuận Bảo thường xuyên phải tự đóng những cảnh đánh nhau hay rượt đuổi trên đường phố mà không cần đến cascader nên tôi phải chuẩn bị những thứ này. Thuận Bảo đi đổ cháo ra tô, cầm muỗng định ăn thì tôi ngăn lại:

– Em đi mua thuốc giảm đau, hạ sốt giúp chị. Có thể tối nay anh ta sẽ sốt. Tiện thể mua cháo luôn đi, tô cháo này để anh ấy ăn trước khi uống thuốc cho đỡ xót ruột.

– Giờ này ai bán cháo nữa mà mua?- Thằng nhóc vùng vằn lôi chiếc xe đạp trong nhà rồi chạu ra đường. Nó là vậy, luôn lầm lầm lì lì nhưng rất nghe lời tôi.

Tôi dùng khăn bông lau những vết máu còn dính cát trên mặt anh. Anh khẽ rên ư ư trong cổ họng, chắc có lẽ là đau lắm. Làm ngôi sao nổi tiếng cũng khổ, khi đau bệnh chẳng dám đến thẳng bệnh viện. Tôi vui vì mình là người bình thường. Ngay cả khi đau, anh vẫn toát lên vẻ đẹp lạ thường, vẻ đẹp này làm tim tôi rung liên hồi. Gặp anh không khó, nhưng cái khó là không thể chạm vào anh như lúc này. Quần áo anh hình như có vết chém do dao khá lớn, tôi không dám nhìn trực tiếp vào khoảng lưng loang lổ máu này. Tôi khẽ gọi anh dậy:

– Nam Phong, anh ăn ít cháo đi. Chút nữa em em về sẽ thay quần áo cho anh!

– Tôi…không…ăn…- Mắt anh khép hờ, giọng nói ma mị lúc nào giờ trở nên nặng nề và khó nhọc. Tuy vậy, nếu anh không ăn, có thể sẽ sock thuốc. Tôi đỡ anh ngồi dậy, anh hất tay bất cần nhưng tôi vẫn kiên quyết bắt anh ăn cháo. Tôi cầm tô cháo thổi nguội. Anh khẽ hé mắt hình tôi:

– Dở…hơi…

– Thì em dở hơi đó. Anh ăn đi!- Tôi chìa cái muỗng ra trước mặt anh, lúc này anh mới há miệng 1 chút, tuy vậy, tôi vui mừng muốn khóc. Tôi hỏi:

– Anh bị sao thế?

– Giờ…tôi…không…thể…trả…lời…vì…rất…khó…thở…- Anh thở mạnh ra như con cá đang thoi thóp mắc cạn. Tốt nhất sáng mai hãy nói. Anh ăn được khoảng 5 muỗng thì tôi không ăn nữa. Thôi kệ, có gì vằn bụng là được rồi.

Thuận Bảo quăng cho tôi gói thuốc rồi đi thẳng vào trong. Tôi nói vọng vào:

– Em thay quần áo cho Phong giúp chị. Chị đi nấu mì gói cho!

– Chị tự mà làm!- Nó cầm chai nước đưa lên miệng, mắt nhìn tôi khó chịu.

– Chị tự làm thật ư? Tốt quá!- Mắt tôi sáng rỡ lên. Thằng em đứng trân hình tôi rồi lại hất tôi sang 1 bên:

– Đi vào phòng lấy áo sơ mi cùng quần sooc của em ra. Sooc thun nhé!

– OK. Mà em cởi áo Phong ra đi. Chị xử lý vết thương.

Bảo nó cúi xuống tháo áo sơ mi trắng đã dính be bết máu của Phong ra. Tôi lau sạch vết máu, chăm chú nhìn vào vết chém. Nó không quá sâu, cùng không ra quá nhiều máu. Tôi nhìn lên sau gáy anh ấy, có 1 hình xăm mặt trời thì phải. Tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi. Tôi hỏi Bảo:

– Hình xăm này chúng ta thấy ở đâu rồi đúng không?

Ánh mắt Thuận Bảo khẽ liếc nhìn rồi dừng lại khoảng 5 giây. Ánh mắt nó bắt đầu có gì lạ, hình như đang che giấu cảm xúc. Nó nói giọng bình tĩnh:

– Giống như tattoo thôi! Bình thường…

– Vậy sao?- Tôi băng lại vết thương rồi đi vào phòng Bảo lấy bộ đồ ra. Tôi rót ly nước, lấy thuốc để cạnh anh rồi đi nấu mì. Sau khi xong xuôi tất cả, tôi lay nhẹ anh:

– Anh uống thuốc đi!- Tôi đưa tay lấy những viên thuốc ban nãy đưa cho anh. Anh khó nhọc ngồi dậy uống, tôi chắc chắn là nuốt không trôi nhưng đành vậy. Đã hơn 12 giờ khuya, mai là chủ nhật, không phải đi học nhưng Bảo thì phải đến phim trường nên tôi bảo nó ngủ sớm. Trước khi ngủ, nó dùng ánh mắt dặn dò tôi :” Không được ngủ chung giường với hắn!”

Nam Phong đã được Thuận Bảo đưa vào phòng thay vì nằm trên ghế sô pha như ban đầu. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt anh thật kĩ quả thật rất đẹp. Nếu tôi được hôn lên khuôn mặt này thì cảm giác sẽ ra sao nhỉ? Tôi vô thức kê sát môi mình vào má anh chạm nhẹ. Anh đang ngủ say nên chẳng hay biết. Tôi chẳng biết rõ, từ lúc nào lòng ngưỡng mộ lại trở thành tình yêu thế này. Tôi ước gì đêm nay không phải là mơ. Khoảng 1 giờ thì anh rịn ra mồ hôi rất nhiều, quả thật như tôi dự đoán, anh sốt. Đã chuẩn bị sẵn nên tôi đi xuống bếp nấu nước ấm lấy khăn chườm lên trán. Được 1 lúc nhiệt độ giảm thì tôi gọi anh dậy uống thuốc. Anh như người say chẳng biết gì, vừa chạm lưng vào giường lại ngủ ngay.

Tôi cởi mắt kính ra vươn vai 1 cái. Tôi chờ cơn sốt của anh đã hạ ngồi ngủ thiếp đi cạnh anh.

……………………………………………………………………………………………….

Cơn đau tối qua làm đầu hắn đau như búa bổ. Hắn lờ mờ tỉnh giấc, đây là căn nhà nhỏ, anh khẽ cựa người thì đụng trúng 1 cái gì đó. Ân cũng từ từ tỉnh giấc. Anh yên lặng theo dõi động tĩnh. Cô gái này dụi mắt rất rất rất lâu. Cô nói bằng giọng của người nửa tỉnh nửa mơ:

– Anh thấy trong người thế nào rồi?

Cô ta mở hẳn mắt nhìn anh. Anh nhìn cô ấy có chút thẫn thờ và ngây dại. Đôi mắt này, anh đã từng thấy ở đâu đó, hình như rất lâu rồi. Đôi mắt to tròn, hàng mi đen rậm và cong vút. Chân mày cũng đặc biệt dày và đậm. Đôi mắt rất có hồn. Anh đứng hình 1 lúc lâu. Thuận Bảo vừa lúc đó đẩy cửa đi vào, trong lòng đột nhiên nóng nảy:

– Chị đeo kính vào nhanh!

Cô ta dùng tay tìm kiếm cái gì đó rồi giơ tay đeo lên mắt. Là chiếc kính cận. Anh nhìn cô, con nhỏ sao chổi? Bao nhiêu tâm tư lắng đọng lúc nãy đã tan biến. Anh xoay đầu nhìn Bảo đang tức giận đùng đùng. Ân lơ mơ, giọng vẫn ngái ngủ:

- Bảo à, đừng hét to quá!

– Chào. Nam thứ muôn thuở của tôi!- Câu chào thoát ra từ miệng của Phong khiến 2 anh em họ Trịnh bất ngờ. Nó thật đanh thép và chói tai. Bảo nhếch mép:

– Chào. Nam chính muôn thuở của những đứa con gái! Không phải của tôi.

– Cảm ơn đã cho ở nhờ.- Phong cười cợt nhã.

– Anh có thể đi!- Bảo không luyến tiếc nhìn.

– Cậu có tính dùng việc này…

– Làm scandal?- Cậu khoanh tay nhếch mép.- Tôi không cần tiến đến mức đó…

– Tiền của vai nam thứ cũng chỉ thua tôi 1 ít sao có vẻ nhà cậu tồi tàn thế kia?

– Đâu có, tiền của Bảo đều được tích góp 1 cách cẩn thận đó anh!- Thiên Ân tự hào nói.

– Không phải chuyện của anh! Tôi lên phim trường, anh không có vai hôm nay sao mà có ý định nằm lại đây vậy?- Bảo nhìn thẳng vào mắt hắn.

– Có, nhiều hơn cậu. Nhưng có vẻ, tôi không đóng được trong hoàn cảnh này. Đành nương nhờ ở đây vài ngày!- Hắn nhếch mép.

– Thật sao? Tuyệt quá!-Thiên Ân hét toáng lên vui mừng.

– Cô thích là được rồi.- Hắn nghênh mặt nhìn Bảo. Cậu không nói được gì nên quay đầu đi ra khỏi đó.



Chương 3: Yêu dấu theo gió bay…

- Đủ rồi, tôi chịu đựng anh đủ rồi nha!- Tôi chống nạnh đứng lên nhìn hắn ta. Hắn nhếch mép khinh khỉnh:

– Sao?

…………………………………………………………………………………………………..

Thuận Bảo hừ lạnh 1 tiếng rồi tôi nghe tiếng xe đạp va vào tường không thương tiếc. Phong ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ:

– Vẫn di chuyển bằng đạp, túng quẩn nhỉ? Tôi có nên tin các người là sẽ không tung scandal ” Nam Phong bị truy sát” tối qua chứ?

– Anh bị truy sát?- Tôi tròn mắt hỏi.

– Không, vết chém này tôi tự chém cho nó đẹp vậy mà!- Phong đưa ánh mắt khó chịu nhìn tôi, tôi biết chắc hẳn, câu hỏi vừa rồi của mình thừa thải. Nhưng phong cách ứng xử từ nãy đến giờ của anh làm cho tôi bức xúc, chắc có lẽ là do anh bị sốt. Tôi khẽ thở dài:

– Anh ăn cháo nhé!

– Có bia hay rượu không?- Anh liếc mắt nhìn tôi.

– Không! Ăn cháo đi!- Có lẽ tối qua ngủ không đủ giấc nên bây giờ tôi thấy hơi mệt. Đáp lại qua loa rồi vào bếp nấu cháo trắng, ít nhất cũng phải ăn mấy loại lỏng lẻo này để sạch bụng 1 chút.

– Cô ăn đi! Nhà có ti vi không?

– Có, ngoài trước, chỗ ghế sô pha tối anh nằm đó!- Tôi quay đầu không thèm nhìn mà trả lời. Cách ăn nói của anh khác xa hoàn toàn những gì tôi nghe được hay nhìn thấy được trên ti vi. Sốt là căn bệnh quái ác ăn đứt dây thần kinh não của người.*chắc đứt, cô này hay!*

Anh đứng dậy đi ra ngoài trước. Tôi nghe tiếng rên khe khẽ phát ra từ miệng anh, có lẽ vết thương còn đau. Ăn cháo xong tôi sẽ thay băng cho anh. Tôi nghe tiếng ti vi, ít ra cũng phải vậy, anh tươi tỉnh hơn đôi chút. Tôi chiên cho anh 1 cái trứng, như vậy chắc sẽ đỡ ngán hơn.

* Đùng* Tôi nghe tiếng gì đó va chạm rất mạnh rồi tiếng vỡ của kính.

– F*ck, con hồ ly tinh này đang công khai cái quái chó gì thế?- Tôi nghe rõ tiếng chữi thể của anh. Mặt tôi mếu máo đến phát tội. Chiếc ti vi cũ đã ngả màu của tôi giờ bị anh cho 1 phát remote vào vỡ tan tành mặt kính, xe tiếng xoẹt xoẹt của điện phát ra. Anh nhìn tôi lạnh lùng:

– Đưa điện thoại!

Tôi móc chiếc điện thoại trong túi mình, mở mã khóa bảo vệ rồi đưa cho anh. Anh nhìn màn hình rồi nhếch mép nhìn tôi:

– Hâm mộ tôi nhỉ? Màn hình nền cơ đấy!

Tôi đỏ mặt cúi đầu xuống, cơ mà, chiếc ti vi vẫn đang xoẹt xoẹt tức giận. Tôi chạy đi cúp cầu giao điện rồi mới tắt. Anh áp điện thoại lên tai, đầu dây bên kia có tiếng trả lời, giọng anh nghiêm túc:

– Tôi Trương Nam Phong đây. Giám đốc già à, ông hãy giải quyết con nhỏ Thảo Nhi đi, trước khi tôi quay trở lại làm việc. Tôi vừa bị truy sát. Nên tốt nhất trong thời gian tôi im ắng thì đừng để bất cứ scandal nào ảnh hưởng đến tôi. Cái quái gì mà công khai tình cảm? Tôi yêu mến cô ta bao giờ? Tốt nhất nên chấm dứt hợp đồng với cô ta và tôi không muốn đóng dự án mới chung với cô ta!

Anh tắt máy, quăng chiếc điện thoại lên bàn 1 cách không thương tiếc. Tôi đau xót cầm chiếc điện thoại cho vào túi rồi đi vào bếp tiếp tục. Cơn bức xúc của tôi dâng lên hơn 1 chút, nhưng tôi dặn lòng:” Anh ta đang tức giận và anh ta ghét Thảo Nhi!”

– Có điều hòa không?- Anh nói vọng vào. Tôi 1 lần nữa trở ra, lấy theo cây quạt máy bật vào người anh:

– Chỉ có quạt!- Rồi lại trở vào. Tôi đang mệt trong người mà còn phải phục vụ anh như con ở, thật là quá quắt lắm rồi.

Tôi bưng tô cháo đặt trước mặt anh cùng dĩa trứng chiên. Anh nhìn tôi kì quặc. Tôi cũng chẳng thèm đếm xỉa nữa mà đi lên phòng mình lấy vài quyển vở ra học bài. Anh vẫn ăn như tối qua, có lẽ anh hơi khó khăn trong cách ăn nói. Tôi tự an ủi mình như thế. Anh ăn xong, tôi đem hộp sơ cứu đến. Lúc này, cơn giận trong tôi đã nguôi bớt phần nào.

– Anh cởi áo ra, em thay băng cho!- Tôi nhỏ nhẹ.

– Không cần!- Anh gạt phăng tôi ra. Tôi lồm cồm ngồi dậy nhìn anh:

– Đừng cố chấp nữa!

– Cô đừng chạm vào tôi. Tôi ghét dơ bẩn lắm.

Lúc này thì tôi ức đến muốn khóc, quả thật không chịu đựng được nữa. Tôi bỏ đi không thèm nhìn anh ta nữa. Thần tượng, thần tượng…

Đã 9 giờ sáng, hôm nay tôi phải đi thăm ba mẹ. Tôi mở tủ quần áo của Bảo ra, lấy cho anh 1 bộ đồ rồi cầm thẻ tín dụng đi ra. Tôi nhìn anh đang nằm dài trên ghế sô pha nói:

– Anh tắm rồi thay bộ đồ này đi! Em phải đi thăm ba mẹ.

– Ba mẹ cô ở đâu mà thăm?

Tim tôi nghe câu hỏi này thì nghẹn lại. Tôi luôn mặc cảm về điều này. Tôi không trả lời mà đi thẳng ra cửa. Anh ta 1 lần nữa hỏi 1 câu quái lạ:

– Cô giống ba hay giống mẹ?

– Giống mẹ! Thì sao?- Tôi quay đầu lại.

– Cô cởi mắt kính ra cho tôi xem lần nữa được không?- Anh ta nói.

Tôi cởi mắt kính ra, mắt ti hí mình không quen. Tôi nhanh chóng đeo kính lại. Anh ta suy nghĩ gì đó rồi lắc đầu. Tôi đi ra ngoài, khóa cổng lại.

……………………………………………………………………………………………….

Lúc tôi trở về cũng đã 10 giờ 30. Do ban sáng anh ăn cháo nên chắc giờ cũng đói rồi. Tôi lấy thuốc ra, hâm nóng cháo lại bưng ra. Anh đang ngủ. Tôi đành đem cháo cho vào nồi, đặt ly nước cạnh những viên thuốc. Thuận Bảo cũng về, nó trông có vẻ mệt mỏi, ngồi phịch xuống sô pha đối diện. Tôi ngồi cạnh nó:

– Chị vừa rút 10 triệu cho họ!

– Ba mẹ vẫn khỏe chứ?- Nó xoa xoa 2 thái dương. Tôi thấy vậy giơ tay xoa giúp.

– Vẫn khỏe, 3 tháng nữa thì chúng ta có thể ở bên nhau rồi.- Khóe mắt tôi ươn ướt, tôi nên vui mừng vì điều này. Ba mẹ đã xa 2 anh em chúng tôi 1 quãng thời gian dài.

– Chị cởi mắt kính ra, đi vào phòng với em! Em không muốn giấu chị hoài như vậy!- Nó đứng lên đi vào phòng mình, tôi cũng vậy. Tôi cũng khá tò mò về điều này. Nó lấy 1 cặp kính áp tròng đeo vào mắt tôi, có lẽ nó đã chuẩn bị rất lâu rồi. Tôi đứng nhìn mình trước gương. Khuôn mặt tôi khác xa khi đeo kính. Tôi có 1 đôi mắt rất đep, quả thật rất đẹp. Tôi không thể ngờ là mình xinh đẹp hẳn sau khi bỏ kính ra.

– Đêm qua em đã suy nghĩ, chị đeo kính áp tròng luôn đi! Em không muốn ai cũng xem chị là người xấu xí.- Bảo nói, tôi cảm thấy trong chuyện này có trắc ẩn gì đó, quả thật, tôi không nghĩ như vậy vì nó rất ghét ai nhìn thấy mắt tôi. Tôi chép miệng:

– Nhưng chị vẫn muốn mình xấu xí.- Tôi đưa tay vào mắt lấy kính áp tròng ra.Đơn giản tôi không muốn bon chen. Tôi chu môi 1 cái nhìn mình trong gương khi đeo kính cận, cũng đáng yêu mà! Bảo quay đầu ra cửa phòng, Phong đang đứng dựa vào tường khoanh tay. Thằng em tôi cười:

– Đứng ngoài đã lâu sao còn không lộ diện sớm?

– Lộ diện làm gì? Nực cười!- Phong đi thẳng ra phòng bếp lấy chai nước trên bàn rót ra ly rồi uống. Tôi xua tay:

– Bảo! Mặc kệ anh ta đi. Anh ta càng lúc càng quái gỡ.

– Tốt nhất chị không nên hâm mộ hay dính líu đến tên này!- Nó hăm he tôi rồi xách ba lô đi ra ngoài, có lẽ là đến công ty hoặc quán cafe nào đó.

……………………………………………………………………………………………….

Sau khi đã mang ti vi đi sửa, tôi bật ti vi lên xem. Họ đang tuyển chọn vai nữ chính trong phim mới của Phong thay vì là Thảo Nhi, cô ta cũng phải thi tuyển. Họ yêu cầu diễn xuất tốt, khuôn mặt đáng yêu, đặt biệt là diễn xuất qua…mắt. Đột nhiên tôi muốn tham gia để đổi đời. Tôi nhìn Phong đang ngồi trên ghế sô pha đối diện:

– Nội dung phim ra sao vậy?

– Cô hỏi làm gì? Định thi à?- Anh ta liếc mắt.

– A… không có… định hỏi vậy thôi mà!- Tôi cười giã lã.

– Không biết lượng sức!

Tôi cố kiềm chế cảm xúc hỏi anh lần nữa:

– Chẳng phải anh nói ai cũng có thể làm diễn viên sao?- Tôi mở to mắt nhìn thần tượng của mình.

– Cô làm ơn tỉnh lại cái đi. Đó là kịch bản chương trình, tôi không nói như vậy cho bị anti hay sao? Nhìn cô đi, mắt bình thường, mũi bình thường, miệng bình thường, có gì đặc sắc mà đòi làm diễn viên.- Anh ta, à không hắn ta vênh váo. Tôi chỉ còn biết mếu máo nhìn hắn. Hình tượng 1 perfect man của tôi đã sụp đổ từ đấy.

– Tôi nhất định sẽ đậu!- Tôi gật đầu chắc nịch. Hắn nhìn tôi khinh khỉnh.

Tôi sẽ làm hắn sáng mắt ra. Còn bây giờ, lên kế hoạch trả thù trước khi hắn tháo chạy khỏi ngôi nhà này. Hehehe



Chương 4: Kế hoạch trả thù. . .

- Anh đau bụng à? Tôi cũng đau, đợi tôi chút nhé!- Tôi đắc ý ngồi trên toilet cười khoái chí.

………………………………………………………………………………………………….

Tôi vào bếp nấu vài món ăn Thuận Bảo thích, đầu óc nghĩ vu vơ, có nên cà nhuyễn thuốc sổ cho vào thức ăn hay không? Rất có thể tôi và thằng em sẽ ăn trúng. Thật không thể ngờ, từ 1 crazy fan trở thành 1 anti fan nhanh đến như vậy. Nhưng mọi người thấy đó: hống hách, chảnh chọe, sai khiến ân nhân như con ở, chữi bậy, blah blah…. Tái bút: phá hoại tài sản vô giá là chiếc ti vi, làm tổn thương lòng tự trọng mong manh dễ vỡ của đứa con gái. ==” *hơi nhiều*. Tôi quyết định, không mạo hiểm như vậy, 1 mình mi là đủ rồi. Tôi cười nham hiểm hí hí hí.

Tôi dọn cơm ra bàn. Thuận Bảo về dẹp xe đạp vào nhà rồi đi thẳng vào. Thái độ vẫn không có chi là thoải mái đối với vị khách không mời mà đến này. Còn hắn, vẫn mặt dày… Khuôn mặt không có gì là lo toan hay buồn phiền nhớ nhà, vẫn ăn nhờ ở đậu với tư cách cuả Ngọc Hoàng. Hắn gấp miếng trứng chiên cho vào miệng nhai nhai cho có lệ, miệng nói nhỏ:

– Nhạt nhẽo!

Tôi muốn bốc khói hết sức, đôi đũa cầm trong tay tôi bị bẻ cong. Tôi có nên tung scandal dìm chết thanh danh của hắn ta không? Câu trả lời hiện lên trong đầu tôi là con số 0 tròn trĩnh, bởi vì sao? Hắn đang có 1 hình tượng thiên thần, nếu tôi nói những chuyện này không có chứng cớ thì cũng chẳng ai tin. Bảo ngước mắt lên nhìn hắn thì nhận được nụ cười khinh khỉnh. Tôi vỗ vào lưng nó, nhìn bằng ánh mắt:” Để chị!”

Luôn là vậy, anh em song sinh đều có thần giao cách cảm, tôi vẫn thường sử dụng ánh mắt răn đe hay cầu xin với nó mà chẳng ai biết sau lớp kính dày cộm. Nó nhìn tôi có chút khó hiểu nhưng mà lại thôi. Hắn nhìn tôi như muốn suy đoán tôi nghĩ chuyện gì nhưng tôi dùng ánh mắt thơ ngây thường gặp:

– Sao ạ?

– Không sao. Đồ sao chổi!- Anh ta thả bát cơm ra.- Đi mua cho tôi mì bò viên đi, ăn mấy này khó nuốt qúa!

– Tự đi mà mua.- Bảo đứng dậy bỏ đi vào phòng lấy bộ đồ rồi đi tắm.

– Ăn đỡ đi. Muốn đi thì tự đi đi.- Tôi tỏ thái độ rõ rệt. Hắn nhìn tôi nghi ngờ rồi làu bàu gì trong cổ họng, tôi mong hắn mau mau đi chết cho nhẹ cuộc đời. Tôi cảm nhận mình là 1 cô công chúa bị bà mẹ ghẻ hất hủi, phát tiết, sai này sai nọ. 1 ngày chỉ ăn được bát cơm chan nước mắm, phải làm đủ điều trong khi mụ dì ghẻ do hắn thủ vai thì cơm no áo ấm, mì bò viên. Bò à? Tôi cho hắn bỏ luôn. *Viết kịch bản luôn đi cô Ân! ==”*

Ăn xong, tôi đặt 2 viên thuốc trước mặt hắn rồi bỏ vào phòng Bảo. Tôi mỉm cười nhìn thằng em mình:

– Chuẩn bị máy chụp hình, đem dẹp tất cả quần áo thun. Để lại quần áo jeans!

– Định cho hắn mặc quần jeans xem hắn đau đớn thế nào rồi chụp lại à?

– Không, do quá đau chắc hắn không mặc đâu!- Tôi chu môi rồi hất lên 1 cái tỏ vẻ mưu mô. Tôi ló đầu ra nhìn thấy hắn vừa uống 2 viên thuốc đó thì ôm bụng:

– Ai da, chẳng biết thức ăn có gì mà chị đau bụng quá! Chạy lẹ mới được.- Tôi nhún chân 1 cái nhìn thằng em rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Chẳng biết 2 viên thuốc sổ đó có làm hắn đau lắm không! Haizz… Chắc có lẽ thuốc chưa ngấm nên chưa thấy hắn kêu la đập cửa. Tôi cho mình đếm đến 10.

1…

2…

– SAO CHỔI, CÔ MAU RA ĐI! TÔI ĐAU BỤNG SẮP CHẾT RỒI! CÔ ĐÃ CHO GÌ VÀO THỨC ĂN VẬY?- Hắn ta hét lớn. Không ngờ thuốc có tác dụng nhanh như thế. Tôi kẹp mũi, nói giọng đau đớn:

– Anh đau bụng à? Tôi cũng đau, đợi tôi chút nhé!- Tôi đắc ý ngồi trên toilet cười khoái chí.

– TRỜI ƠI!- Tôi nghe hắn la lên. Tôi sẽ ngồi trong đây 3 phút, nếu tôi ra trễ hơn nữa thì có thể mình sẽ phải dọn đống… giúp hắn. Tôi xả nước rồi ung dung đi ra. Hắn chưa kịp nhìn rõ mặt tôi thì đã chạy vào đóng sầm cửa nhà tắm lại. Tôi lên gác, lấy 1 bộ đồ tay cánh tiên, quần đùi hoa mà tôi đã mặc rộng xuống, quăng lên giường Tiểu Bảo. Bảo nhìn tôi:

– Trong thức ăn có gì sao?

– Nàm giề cóa! Chỉ là thuốc sổ có vấn đề!- Tôi nhìn nó. Nó hiểu ra cái gì đó rồi che miệng cười:

– 2 viên?

– Đúng!- Tôi vỗ tay.

Quả thật thì chiêu này tôi đã dùng không ít lần. Lần dùng gần đây nhất có lẽ là cho thằng em của mình. Mỗi lần nó không nghe lời tôi thì tôi lại cho 2 viên vào bình nước hầu như nó không lần nào cảnh giác và ra vào nhà vệ sinh ít nhất 10 lần. Tôi lấy tay che miệng cười hô hố:

– Chị cho uống nguyên chất không pha tạp chất trừ nước!

– Trời.- Nó cười hắc ra 1 cái. Thông thường thì nửa viên đã đủ sạch ruột, 1 viên thì tẩy sạch cặn bã còn sót, 2 viên thì…

Sau 15p vật lộn với cơn đau vật vã, mặt hắn xanh như tàu lá chuối đi ra. Khuôn mặt thật gợi… đòn nhìn tôi, tôi chép chép miệng, quăng trước mặt hắn bộ đồ:

– Hết đồ thun cho anh mặc rồi, mặc tạm đi! Người anh bốc mùi kinh quá.

Hắn cầm bộ đồ lên nhìn rồi quăng lại trước mặt tôi, tôi chu môi:

– Sao? Không biết hôi à? Anh nói ghét dơ bẩn cơ mà!- Tôi khoanh tay, tôi cảm giác mình là nàng Tấm thật sự khi đang chỉ Cám tắm bằng nước sôi. Khà khà.

Hắn 1 lần nữa chưa kịp mở miệng lại ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh. Tôi ôm bụng cười lăn lốc. Thằng em tôi cầm máy ảnh xăm xoi:

– Định lấy nick ảo, kết bạn với fanpage mà up ảnh à?

Tôi giơ ngón tay cái lên ra dạng tuyệt lắm. Quả thật, chiêu này tôi chỉ toàn dùng với nó nên nó biết rõ là đúng rồi. Tôi nói:

– Tin chị đi, hắn thế nào cũng phải thay bộ quần áo này thôi, chị lấy sạch giấy vệ sinh trong nhà đem giấu rồi. Không thấy khuôn mặt của hắn khi nhìn chị sao?

– Chị có dẹp luôn xà phòng không vậy?- Nó nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.

– No no no, chị còn để lại, không thì tội nghiệp hắn, dù sau cũng từng là của nhau…- Tôi ôm bộ đồ giả bộ lau nước mắt cảm thương. Thuận Bảo nhìn tôi, hình như suy nghĩ gì đó rồi lại thôi.

Đã hơn 10 lần hắn chạy đôn chạy đáo vào nhà vệ sinh. Mồ hôi của hắn đổ như suối nằm vặt vờ trên sô pha. Tôi quăng cho hắn bộ đồ của mình, nói nhỏ qua kẽ răng:

– Tôi giấu giấy vệ sinh cả rồi, anh không… định tắm à? Kinh thật!

– Cô… cô…- Hắn mở to mắt nhìn tôi giận dữ. Tôi 1 lần nữa cười xảo trá:

– Tôi cũng giấu hẳn quần áo thun của Thuận Bảo rồi, còn quần jeans, vết chém chưa lành đâu!- Tôi quăng bộ quần áo lên người hắn rồi bỏ lên gác, thật là hả hê.

Đúng như tôi dự đoán, hắn mê sạch sẽ đến mức chấp nhận mặc quần áo con gái. Công nhận hắn tắm lâu kinh khủng, tốn nước ghê. Con trai mà tắm tận 1 tiếng. Hắn lại nằm dài trên ghế sô pha, Thuận Bảo đứng trước cửa phòng len lén tắt flash và tiếng chụp. Cũng được vài tấm. Các bạn thử tưởng tượng: 1 thằng con trai cực đẹp trai, mặc 1 bộ đồ ở nhà của con gái, bắp tay thì cuồn cuộn, chân thì đầy lông. Sao nhỉ? Tôi cố cố nén cười mà thực thi cho hết. Sáng mai tôi sẽ chính thức đưa những bức ảnh này lên facebook.

……………………………………………………………………………………………….

Đến khuya, trời có vẻ nóng nực hơn ban nãy, hắn cởi chiếc áo đang mặc ra, chỉ chừa lại chiếc quần. Thiên Ân xách hộp y tế bên cạnh hắn. Hắn chưa ngủ nhưng muốn xem nhỏ sao chổi này làm gì. Cô giơ tay chạm vào vết thương trên lưng hắn, vết thương có vẻ trầm trọng hơn khi phải chạy ra chạy vào hết công suất trong nhà vệ sinh. Cô bôi thuốc lên rồi băng lại. Mùi hương nam tính của sữa tắm Thuận Bảo sư dụng làm cô có chút muốn nán lại ngắm nghía hắn kĩ hơn. Nhưng cô lại đứng dậy đi ra khỏi phòng, không quên kéo chăn lên cho hắn.

Hắn mở mắt nhìn dáng người nhỏ bé đi ra khỏi phòng. Ánh mắt này hắn đã nhìn thấy ở 1 cô bé 8 tuổi, ánh mắt van lơn, cầu xin làm hắn say dứt mãi nhưng chuyện đã lâu, không ai còn nhớ đến. Hơn nữa, con bé đó không quan trọng đối với hắn. Hắn đưa tay sờ miếng băng, mỉm cười. Cơ mà, trong đầu hắn lại dấy lên 1 ý nghĩ tội lỗi:” Nhỏ sao chổi kia, mai tôi sẽ cho cô biết tay!”

Sáng sớm, Thuận Bảo đã đến phim trường. Hắn vào phòng cậu lục ra 1 bộ đồ để tắm rồi quăng bẵng bộ tối qua ra 1 góc. Thiên Ân mắt nhắm mắt mở ngái ngủ đi xuống.

– Thức sớm vậy? Ăn gì tôi mua?

Hắn nhếch mép:

– XIn lỗi cô, mấy hôm nay tôi thật sự không biết mình đã cư xử tệ như thế nào! Thật sự xin lỗi.

Con bé đột nhiên tỉnh táo dụi dụi đôi mắt chưa đeo mắt kính. Mấy hôm nay cô cũng không thường đeo mắt kính do Thuận Bảo cũng bảo cô đeo kính áp tròng. Nam Phong của ngày hôm qua đã trở lại rồi đấy ư? Nó mừng sắp khóc. Trời ơi, vậy mà nó lại nghĩ anh ta… haizz…

– Anh ăn gì? Em mua?

Cách xưng hô thay đổi nhanh như chong chóng thật. Hắn khá hài lòng vì bước đầu đã thành công.*Không nên tin tưởng dạng đàn ông đẹp mà mưu mô thế này các bạn nhé !:p*

- Gì đơn giản được rồi!- Hắn nở nụ cười chết người. Tim Thiên Ân bay lung tung khắp nơi, nó nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi mua.

Hắn nhìn lên gác, nơi phòng nó mỉm cười. Căn phòng trên gác rất ngăn nắp, không có gì quý giá nhưng nó rất dễ thương. Hắn bước đến bàn học, có cuốn nhật ký thì phải. Hắn hí hửng cầm lên đọc, mặt hắn đột nhiên tối sầm lại:” Còn gì vui hơn khi cho tên đáng ghét 1 bài học? Tôi còn nhiều chiêu độc lắm, chờ xem!” Hắn mở trang trước:” Ba mẹ ơi, chúng ta sắp đoàn tụ rồi. Con hạnh phúc lắm! Thuận Bảo vẫn là đứa em và đứa con ngoan của gia đình ta. Hehe”

Đọc đến đây hắn ngưng lại. Hắn cũng lấy làm lạ khi không gặp ba mẹ nhỏ sao chổi, cô ta còn phải đi thăm. Ở tù chăng? Hắn cũng thấy tò mò nhưng tốt nhất nghĩ cách trả đũa cái đã. Hôm nay con nhỏ đó không có giờ lên lớp. Trường của diễn viên sướng lắm các bạn à! Khi nào thầy cô rãnh mới thông báo để học.

Hắn nhìn những cuốn tập rồi mỉm cười, hôm nay không có giờ thì mai cũng sẽ có giờ. Hắn bắt đầu tiến hành rồi đi xuống bật ti vi xem. Báo chí đang săn tìm tin tức anh ráo riết nhưng làm sao có được? Anh thậm chí chẳng ra khỏi nhà con nhỏ này nửa bước. Con bé quay về với 2 hộp cơm sườn, mặt hớn hở. Hắn nhìn biểu cảm đó mà cười cợt. Có gì vui?

Hắn cầm muỗng lên ăn, hắn hỏi:

– Ba mẹ cô đi đâu?

Con bé khựng lại rồi cúi đầu ăn tiếp, không trả lời. Bị khinh thường, hắn tức tối lắm, đánh vào vai con nhỏ 1 cái:

– Đi tù hay sao mà không dám trả lời?

Cô cắn môi rồi hắn nhìn thấy nước mắt rơi xuống nắp hộp cơm, con bé nhìn hắn bằng ánh mắt căm giận. Điều đó làm hắn bối rối. Có lẽ hắn đùa hơi quá. Đột nhiên con bé bật cười:

– Em chỉ diễn thôi mà! Ba mẹ em đang đi làm lao động công ích, 3 tháng nữa sẽ về. Vậy mà cứ bảo đóng không đạt.

Hắn lúng túng nhìn nó rồi ăn tiếp. Hắn nói:

– Mai tôi sẽ rời đi. Xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền. Tôi sẽ thanh toán đầy đủ.

– Không cần thanh toán đâu. Anh khỏe lại là mừng rồi!

“Không phải tôi đi là cô mừng à?” Hắn thầm nghĩ. Trước khi đi thì cũng phải cho nhỏ này chừa mặt hắn chứ. Thiên Ân có điện thoại áp tai nghe:

– A lô?

– Đưa điện thoại cho Nam Phong. Cô không cần biết tôi là ai!

Cô tắt máy nhìn hắn:

– Có ai đó giọng nam, bảo tôi đưa máy cho anh.

– Cô đưa đi, còn ai ngoài Khánh. My best friend!- Nụ cười của hắn hoàn toàn độc địa chứ chẳng cảm mến gì.- Có lẽ tôi sẽ rời khỏi đây ngây bây giờ. Cho tôi mượn điện thoại.

Thiên Ân đưa điện thoại ra. Hắn gọi cho ai đó:

– Em đây. Đừng hét. Chị đến địa chỉ …. đón em đi, đến lúc em phải xuất hiện rồi.- Hắn tắt máy, đứng dậy giơ tay chào:

– Tạm biệt! Chuyện ngày hôm qua tôi vẫn chưa quên đâu.- Hắn ghé vào tai Ân nói khẽ. Con bé mở to mắt ngạc nhiên, ra là nãy giờ hắn diễn kịch, đến lúc hắn sắp đi mới lộ mặt thật. Vậy mà còn tử tế mua cơm sườn cho hắn. Tất nhiên thôi, hắn nói vậy để được ăn đàng hoàng 1 chút kia mà. Thiên Ân khẽ cười:

– Sao? Lại trở mặt nữa rồi!

– Thì sao nào? Cô định tung scandal à?

– Không, hèn lắm. Này độc hơn.- Ân mỉm cười nham hiểm rồi ra mở cổng:

– Mời anh cút giúp.

*Tách, tách* tiếng máy chụp hình vang lên kèm theo tiếng vỗ tay mà chẳng ai trong 2 người có thể định hướng ở đâu. Hắn khẽ gầm gừ 2 chữ chết tiệt rồi đẩy nó vào nhà nhanh chóng.

– Tôi lại phải gặp bản mặt đồ sao chổi như cô dài dài.- Hắn liếc xéo cô. Ân lẽ lưỡi lêu lêu 1 cái rồi trở vào nhà.

Đọc tiếp: Em là để yêu thương - trang 2

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.