80s toys - Atari. I still have
Đọc truyện

Truyện teen - Em là để yêu thương - Trang 5


Chương 18: Bước đầu của biến cố…

Người đàn ông quyền lực gõ nhẹ ngón tay trên thanh vịn, giọng lạnh lùng:

– Điều tra đi…

………………………………………………………………………………………………….

10 p.m. . .

Hắn trở lại phòng đã 5 lần, lần này thì cô hạ sốt rõ rệt rồi. Hắn vuốt tóc cô, khuôn mặt dịu lại hơn bao giờ. Mọi thứ không đến quá nhanh và cũng không quá chậm, chỉ có thể nói là định mệnh. Ông trời đưa đẩy cho anh nổi tiếng tuy nhiên lại tuyệt tình cho anh cái gọi là cô đơn. Người thân duy nhất anh trân trọng là Như nhưng… anh cũng đã từng không thể bảo vệ con bé. Còn lần này, bất cứ giá nào đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ cô. . .

Hắn đi xuống nhà dưới ngủ. Tình trạng của cô cũng không có gì đáng lo. Hắn nhìn tấm hình trong iphone khẽ cười rồi vùi vào giấc ngủ.

- Anh ơi, làm ơn cứu ba mẹ em. Nói ba anh đừng hành hạ họ nữa…- 1 cô bé khoảng 9 tuổi khóc ngất nắm tay 1 đứa bé trai, ánh mắt cầu xin thảm thiết. Tuy nhiên, thằng nhóc ấy vẫn tuyệt tình không nói gì. 1 thằng bé giống hệt cô bé đó cũng đang khóc lóc thảm thương. Tấm lòng thằng nhóc làm từ sắt đá chăng?

– Ba…mẹ ơi…- Ân ngồi bật dậy, căn phòng giờ là 1 màu đen, duy chỉ có ánh đèn le lói màu vàng nhạt. Cô lau mồ hôi trên trán. Đó là cơn ác mộng đeo bám cô suốt 8 năm nay. Cơn ác mộng cô không thể lý giải vì tính cô rất hay quên này quên kia. Những chuyện trước đây cũng không còn ấn tượng cho lắm. Giống như câu cô thường nói:” Chuyện gì lâu quá thì cứ bỏ qua..” Nhưng hình như, cơn ác mộng không có ý định như vậy. Cô mở cửa đi xuống nhà bếp uống nước. Đồng hồ vừa điểm tròn 12 tiếng.

Cô rót nước vào ly vừa suy nghĩ, những cơn ác mộng kia là thật hay giả? Cô cũng đã từng mơ thấy 1 con vịt khổng lồ đến bắt cô đi, liệu có giống nhau? Đưa ly nước lên miệng uống, cô xoa xoa mặt ngoài ly.

-AAAAAAAAAA, MA…

Giọng ai đó hét lên. Trời ơi, ma ở đâu chứ? Cô cũng rất sợ nên nhìn dáo dác xung quanh rồi bật đèn. Hắn lờ mờ từ trong phòng đi ra khi nghe tiếng hét thất thanh. Cô nhìn xuống đất, trời ơi, Như đã ngất từ khi nào rồi. Hắn chạy lạy đỡ con bé nằm trên sô pha. Hắn vỗ vỗ má con bé, Ân cũng đi lại xem thế nào. Con bé tỉnh lại rồi tự nhiên thở phào:

– Trời ơi, chị Ân mà em tưởng ma…

Cô chỉ vô mặt mình tỏ vẻ không tin lời con bé vừa nói. Hắn cười:

– Chết nhát vậy cô nương?

– Đó giờ anh biết em sợ ma mà…- Con bé áp tay 2 bên má. Ân chép miệng:

– Chị không hài lòng về độ nhìn xa của em rồi nha! Có con ma nào xinh đẹp vậy không?

– Em xin lỗi…- Con bé cúi đầu e ngại. Hắn nhéo mặt cô, vừa mới hạ sốt nên các dây thần kinh hắn nhéo thi nhau đòi quyền bình đẳng. Cô cũng nhéo lại. Hắn cười:

– Nhìn mặt cô cũng giống lắm!

– Nhìn mặt anh kích thích lắm!- Cô giơ chân cho thẳng 1 cước vào địa phận ” em trai” của hắn rồi cầm ly nước lên tầng 2 vừa đi vừa tận hưởng như đã thắng trận rồi. Hắn thì khổ sở không biết làm sao, vừa muốn cười mà vừa muốn khóc. Mặt nhăn nhó, nước mắt chảy vào tim. Như đỡ hắn ngồi xuống sô pha rồi cũng nhanh chóng bái biệt. Chỉ có hắn là ôm uất ức không yên.

Sáng ra, Ân vừa tắm rửa thay quần áo của Như sạch sẽ thơm tho ngồi trên bàn ăn. Hắn thì uể oải ngồi xuống cầm nĩa lên. Cô gắp cho hắn cây xúc xích miệng mỉm cười xảo trá. Hắn bặm môi liếc cô. Ân nhìn hắn:

– Là vì anh làm tôi sốt nên bây giờ phải đền bù. Tôi sẽ ở lại đây 2 ngày cho đến khi khỏi hẳn. Tốt chứ?- Cô mỉm cười. Hắn nhìn cô, thôi kệ, thời gian 2 ngày cô ta ở đây là đủ dày vò rồi. Hắn gật đầu, Cô tươi cười nói tiếp:

– Mỗi buổi sáng phải có phở ở quán ***, bên cạnh là ly trà đường không được khuấy lên. Do tôi đang đau họng nên phải uống trà nóng. Nếu không có trà hiệu *** thì tôi không uống. Cho tôi 1 ly cam ép không đá, đường thì để bên ngoài chén riêng. Trưa thì món gì cũng được nhưng phải là món chiên và 1 món canh rau gì đó. Đến bữa ăn nhẹ thì lấy cho tôi 1 hộp sữa chua nha đam để ngăn lạnh không được để ngăn đá. Chiều thì cho tôi món gì có súp đi kèm như mì bò viên chẳng hạn (nhấn mạnh 3 chữ mì bò viên như đòi hỏi của Phong lúc đầu tiên ở nhà cô). Buổi tối thì 1 ly sữa tươi không đường nhưng cho tôi 1 chén đường riêng. À, quan trọng là không được bắp ép hay cưỡng chế Như và Giang làm chuyện này. Mọi thứ đều do anh làm, anh đã gật đầu thì không được nuốt lời, nếu nuốt lời cũng không sao, làm chó con nhé! Mới giao làm liền. Chấm hết!

Hắn vuốt mặt mình. Hắn đang dần dần sợ nhỏ sao chổi này sao? Gì mà phải tự làm? Gì mà mới giao làm liền? Hắn khinh khỉnh:

– Bị sốt nên dây thần kinh đứt hết phân nửa hay sao mà khùng thế?

– Không. Đây là đua đòi thích đáng. Tôi nói rồi, nếu anh không thực hiện thì tôi sẽ có thêm 1 con thú cưng mới tên Trương Nam Phong đó. Tên cũng đẹp mà mỗi tội làm chó con…- Cô lắc đầu, chép miệng.

Hắn nghe tiếng dây thần kinh của mình đang đứt ra trong đầu mình. Con nhỏ này càng ngày càng lẻo mép, ăn nói muốn cũng chẳng bằng. Hắn đang thấy rất hối hận khi đạp xe dưới mưa, hắn có nên giả vờ bệnh? Ân nhìn nét mặt khó coi của hắn như thế thì trong lòng có 1 niềm vui trỗi dậy. Cô nói:

– Mới giao làm liền cho nóng. Giang ơi, cô ăn phần tôi nha, tôi sẽ ăn phở do… anh yêu mua. Anh à, đi mua phở ở quận 7 giúp em nha…- Cô chu môi làm điệu bộ dễ thương nhưng rất đáng ghét. Như và Giang ( tên cô người làm) không ý thức được và cười không ra tiếng. Mắt hắn giật giật, Ân thấy vậy không hài lòng:

– Anh không đi anh sẽ là thú cưng hợp pháp của tôi!- Giọng cô trở thành răn đe. Hắn nhìn cô:

– Được thôi!

– À mà nè, đừng đi mô tô hay xế hộp. Đi xe đạp đi!- Cô khoanh tay trước ngực rồi đi về hướng ti vi đặt trong phòng khách. Hắn 1 lần nữa không tin vào tai mình. Xe đạp sao? Quận 7? 1 tiếng đồng hồ. Hắn tìm cách giải vây:

– Nếu đem đến đây thì mất 1 tiếng, phở còn ăn được sao?

– Anh sợ nở à?- Ân quay đầu lại hỏi. Hắn gật đầu. Cô nhếch mép:

– Anh là con nít hay sao? Bảo người ta để nước và phở riêng, về nhà thì hâm nóng lại!

Càng nghe thì càng sôi máu. Hắn liếc cô 1 cái thật sắc, không nên đôi co nữa. Hắn quyết định rồi, mình sẽ đi vào 1 quán cafe nào đó, 2 tiếng sau về và nói lại quán đó đóng cửa. Vừa đi ngang thì đang nghe cô nói chuyện điện thoại:

– Dì Hai à? Hôm nay quán của dì có mở cửa không? Có á? Dạ, con nhờ bạn đến mua cho mình. Nhớ làm cho con món phở đặc biệt nha!!!

Cô tắt điện thoại nhìn hắn đang đứng há hốc mồm phía sau. Cô cười:

– Đừng hòng trốn!

Hắn vò đầu mình. Con nhỏ này thông minh lên từ khi nào và hiểu rõ hắn từ khi nào vậy? Như tay cầm đĩa trái cây cho Ân sẵn tiện xem ti vi. Đi ngang thì vỗ vai hắn:

– Có đối thủ rồi anh à!

​Hắn nhăn nhó, nét mặt khó coi đi ra ngoài. Như đặt dĩa trái cây trước mặt Ân. Con bé hỏi:

– Dạo này chị ít lên phim trường nhỉ?

– Cảnh quay phim rất ít tình tiết. Chị chuẩn bị sang Hàn Quốc hoặc Thái Lan quay kết phim. Hiện giờ họ chưa thông báo. Phim gì mà chỉ có 20 tập ấy!- Cô chép miệng.

– À… Happy hay Sad End vậy chị?

Ân ăn miếng táo, suy nghĩ 1 chút rồi trả lời:

– Hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài, 2 đứa con…

– Quá Happy luôn rồi…- Con bé tròn mắt.

– Đời không như là mơ đâu nhóc!- Ân vừa chuyển kênh vừa nói.

– Sao ạ?- Như hỏi lại không hiểu.

– Thấy chị và hắn giống oan gia không?- Cô khịt mũi.

– Do hôm qua chị sốt nên chưa xem tin tức rồi. Họ còn bảo 2 người công khai tình cảm nữa mà!- Như thật thà.

– Chỉ là đồn thổi trong showbiz. Đi chơi thì bị soi, cãi nhau thì bị xem là không não…- Cô thở ra rồi nằm dài trên ghế.- Em sao rồi? Toàn hỏi chị thế?- Như gật gật đầu nhướn mày:

– Hôm qua em có gữi tin nhắn chúc ngủ ngon!

– Rồi sao?- Ân tò mò muốn biết thêm thằng em cô sẽ cư xử thế nào!

– Thì như vầy.- Như đưa tin nhắn cho cô đọc. Ân lắc đầu không tin được: ” Tôi không biết cô là ai và tại sao biết số điện thoại này. Hãy bảo chị tôi bớt công khai đời tư đi. Tôi lúc nào cũng ngủ rất ngon mà không cần chúc!”

Thế là con bé không dám nhắn lại luôn. Lời của tin nhắn cứ như thế này:” Tiểu thư họ Trương à, đừng làm phiền tôi nữa có được không? Kể cả bà chị phiền toái kia nữa. Tôi thì ngủ ngon chứ các người thì mơ đi!” thì làm sao dám đáp trả chứ! Ân lắc đầu, trong ấn tượng của cô, Thuận Bảo là 1 đứa em trai tuy ít nói và trầm tính nhưng rất chiều ý bà chị này.Lầm lầm lì lì nhưng rất có tình cảm, tiếp xúc nhiều mới thấy rõ. Như mặt chảy dài ra giống như cái bơm…

2 tiếng sau. . .

*Bộp*, bọc phở bị hắn quăng trước mặt Ân, hắn ngồi xuống lau mồ hôi trên trán, cả thân mình thì ướt nhem như tắm. Cô liếc hắn:

– Thái độ mọi rợ gì đây?

– Ăn cho thỏa mãn đi!- Hắn cũng liếc lại.

– À, đi hâm nóng lại đi!- Cô mỉm cười nhìn hắn khiêu khích. Hắn đứng dậy, hậm hực đi hâm nóng lại.

10 phút sau…

*Cốp* hắn đặt tô phở trước mặt Ân. Cô ngước lên nhìn hắn:

– Đặt lại thật nhẹ nhàng ăn mới được!

*Mỉm cười, trợn mắt* Hắn đặt lại 1 cách nhẹ nhàng hơn. Hắn cười:

– Được chưa?

– Ừm, tạm đi. Miễn cưỡng vậy! Đi lấy đôi đũa với muỗng ra đi…

30s sau. . .

Hắn đưa cho cô. Cô cầm đũa lên, ăn ngon lành. Nhưng chỉ ăn 2 đũa thì ngưng:

– Nhìn mặt anh là tôi ăn không vào! Giờ này cũng qua giờ ăn sáng đã lâu rồi. Không ăn nữa!!!!

– CÔ VỪA VỪA PHẢI PHẢI THÔI NHA! ĐÀY ĐỌA TÔI ĐI MUA, HÂM NÓNG, DÂNG TẬN MIỆNG RỒI CÒN KHÔNG ĂN? ^&*(_)__&^%&*()_)_)^$$#%90-0=-.

– Stop! Tôi có ăn. Mắt anh bị đui à? Mất hứng quá, dẹp đi rồi pha tôi ly trà. Không làm là cún con đó nha!

Vì sĩ diện của 1 thằng con trai, hứa là làm, không làm thì bị hạ nhục xuống là cún con. Hắn nuốt cơn giận này vào tim, khi thuốc độc trong tim đã ngấm thì đừng trách ta độc ác không ai bằng. Như lắc đầu không thể tin được tài cáng của bà chị dâu hờ này. Ân mãn nguyện cười hô hố.

……………………………………………………………………………………………..

– Ông chủ đã hay tin cậu chủ có người yêu chưa?- 1 người mặc vest đen đứng trên nền thảm đỏ đô trong 1 tòa lâu đài u uất màu đen, chỉ có ánh đèn le lói phía trên cao màu xanh biển nhạt. Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dán vào người đàn ông dưới quyền phía dưới:

– Chưa. Đưa bản tin.

– Dạ vâng!- Người đó lên đưa tờ báo cho ông ta. Ông nhìn hình người con gái ấy, con ngươi khẽ dao động. Giọng nói ông lành lạnh:

– Rất giống Hải Băng.

– Đúng ạ.

– Rất xinh đẹp.- Ông gật đầu rồi cầm điếu xì gà hút 1 hơi. Làn khói trắng phảng phất nét cô độc, nổi bật nền đen của ngôi nhà.

Người đàn ông quyền lực gõ nhẹ ngón tay trên thanh vịn, giọng lạnh lùng:

– Điều tra đi…



Chương 19: Chuyến bay sang Hàn Quốc. . .

…………………………………………………………………………………………….

Tôi nằm dài ưỡn người ra sung sướng, phải nói là sướng hơn tiên. Bây giờ không được nam nữ bình đẳng đâu, nữ quyền mới là nhất. *Ting* có tin nhắn, tôi mở ra xem:” Còn 2 tuần nữa là đón ba mẹ rồi, chị về nhà dọn dẹp thật sạch sẽ đi, đừng ăn dầm nằm dề nhà người khác chứ!” Mặt tôi nhanh chóng biến thành 2 đường ngang như vầy nè : ==”. Gì mà ăn dầm nằm dề chứ? Chưa hành hạ cho đã tay nữa mà. Nhưng ba mẹ vẫn là quan trọng hơn. Ngày đón ba mẹ thì tôi không đón được rồi. 1 tuần nữa, tôi sẽ sang Hàn Quốc quay phim cho hết. Hắn bưng ly trà nóng ra để trước mặt tôi. Tôi chép miệng:

– Tôi về đây. Còn phải dọn dẹp nhà cửa đón ba mẹ. 1 tuần nữa sang Hàn nên không có thời gian đâu!

Tôi nghĩ là hắn sẽ buồn rầu, âu lo lắm. Nhưng ngược lại, hắn đang nhảy lên trong sung sướng. Tôi liếc hắn:

– Tuy nhiên, những chuyện đã giao thì anh không phải làm. Thay vào đó, làm thú cưng của tôi!

– Nè, không phải chứ!- Hắn nhìn tôi hỏi lại. Tất nhiên là phải rồi, tôi đứng dậy.

– Đưa tôi về đi!

– Cũng được.- Hắn đi lấy chìa khóa chiếc xế hộp của mình rồi lái xe ra khỏi nhà. Tôi mở cửa vào xe. Bây giờ cũng mới 10 giờ, tôi sẽ lên kế hoạch dọn dẹp phòng khách trước, sau đó đến phòng Thuận Bảo, phòng ba mẹ, sau cùng là nhà bếp và phòng tôi. Đột nhiên tôi nhận ra, dạo này tôi hay… đi ngủ nhờ nhà người khác. Tôi lẩm bẩm 1 mình thì hắn quay sang:

– Rốt cuộc là ba mẹ cô đi đâu?

– Đã nói là làm công ích mà.- Tôi bực bội đáp, sao hắn cứ thích hỏi chuyện riêng tư của tôi nhỉ? Đột nhiên, tôi nhớ đến lời nói của Thảo Nhi, ả ta muốn làm gì mà sao cứ vây lấy tôi nhỉ? Tôi thở ra nhìn hắn:

– Thảo Nhi là gì của anh?

– Người lạ. 1 người cực kỳ đáng ghét. Từ bé đã rất chảnh chọe và kiêu ngạo, luôn luôn bám lấy tôi. Lúc đó còn gần nhà nhưng bây giờ ở xa, cũng nhẹ nhàng!- Hắn đáp.

– Vậy sao? Cô ta có vẻ thích điều tra cuộc sống người khác.

– Ba cô ta là cảnh sát viên chức cao nhất thành phố, chỉ cần gọi cho những người dưới cấp của ba cô ta thì sẽ biết. Có 1 điểm đặc biệt là… chỉ có cô ta mới biết được gia đình của tôi. Tôi thật sự không muốn nhắc tới…

Mặc dù tôi rất tò mò nhưng cũng biết không nên hỏi. Có lẽ hắn ta cũng đáng thương như tôi chăng? Tôi cầm điện thoại lên bấm, tôi hỏi hắn:

– Đi sang Hàn thì bao giờ sẽ về?

– Khoảng 2 tuần!

– Lâu vậy sao?- Như thế là không đủ thời gian bay về đón ba mẹ rồi, thế mà tôi tưởng tranh thủ được.

– Ừm… Mọi người cũng muốn ở lại đó chơi thêm nữa kìa!- Hắn nhìn tôi, hình như muốn thuyết phục tôi ở lại lâu hơn.

– Aizzz, chơi cái gì chứ! Không thể về vào ngày 1 sao?

– Được, chắc chỉ mình cô về thôi.

– Vậy tôi sẽ mua vé để về sớm!- Tôi chép miệng, cũng muốn ở lại lắm chứ nhưng tôi muốn mình dành nhiều thời gian ở bên gia đình mình khi còn có thể. Vì tôi biết, người đàn ông năm xưa sẽ không buông tha.

– Việc nhà cô để cho người khác làm đi. Tôi sẽ thuê. Hay là mai đi sang Hàn, ổn định và đi ” tung tăng” trong lúc chờ đợi những người khác sang.

Tôi trầm ngâm suy nghĩ 1 chút. Đúng là vẹn cả đôi đường nha… Tôi mỉm cười gật đầu rồi gọi cho chị biên kịch:

– A, chị à, mai em sang Hàn trước nha. Ngày 1 em có chuyện phải về sớm! Hả? Chị nói cái gì? Aizzz, mọi người đi mà chẳng ai nói gì với nhân vật chính thế? Bỏ lại 2 đứa em hay sao?

Trời ơi, tin được không? Họ đang chuẩn bị thủ tục sang Hàng để vui chơi trước. Tôi nhăn mặt, không có nhân vật chính? Họ định sang đó chơi rồi về chắc. Hắn cười:

– Hôm qua cô bệnh nên quên không cho cô hay. 1 tuần nữa mới khởi quay định cho cô nghỉ ngơi cho khỏe. Về chuẩn bị hành lý đi! 2 tiếng nữa gặp nhau tại sân bay.

– Đồ xấu xa! Giờ mới cho hay.- Tôi liếc hắn. Tới nhà, tôi tức tốc chạy vào soạn va li. Quần áo của tôi không có gì đặc sắc cả. Hay là sang đó mua luôn? Nhưng mà đắc lắm. Đành qua siêu thị mua vài bộ vậy. Nói là làm, tôi tức tốc chạy sang siêu thị, do cách nhà tôi không xa. Tôi đau xót nhìn tấm thẻ của Thuận Bảo bị rút, chị xin lỗi, em rất tốt nhưng chị rất tiếc.

Tôi nhìn đồng hồ, 15 phút nữa tôi sẽ đi ra sân bay nhưng Thuận Bảo vẫn chưa về. Tẩu thoát trước mới được. Tôi khóa cửa cẩn thận rồi ngồi tại quán nước gần siêu thị chờ hắn. Mấy bà trung niên đang bàn về 1 vấn đề gì đó. 1 bà nhìn tôi:

– Cháu gái xinh quá, lấy chồng chưa?

Chồng? Mặt tôi già đến thế sao? Hay là tướng tá này rất giống những bà đã sanh con? Tôi cười gượng gạo:

– Cháu mới lớp 11!

– Trời, cỡ cháu thì tôi đã có 1 con rồi.- Bà ta tay phe phẩy quạt cười hề hề. Tôi nhăn nhó, trời ơi, lớp 11 mà đã 1 con? Kiến thức của bà này quá nông cạn chăng? Cũng may, hắn đến giải cứu tôi. Tôi trả tiền nước. Hắn xuống xe mở cửa cho tôi. Bình thường đâu ga lăng thế chứ. Người đàn bà lúc nãy cười:

– Bạn trai hả? Xứng đôi lắm!

– Cháu cảm ơn!- Hắn nở nụ cười yêu nghiệt ra. Cái đồ…. %^%&%$. Tôi cầm điện thoại xem bản đồ, nếu đi từ đây đến sân bay thì mất 1 tiếng.

– Xem bản đồ làm gì. Chỉ có 20 phút nếu đi đường tắc.

Tôi là dân Sài thành nhưng thật sự mù tịt và không biết gì là gì. Đường xá cũng không rành nữa, híc híc. Quả nhiên, 25 phút sau đã đến. Tôi nhìn hắn:

– Là 25 phút đó!

– Do kẹt xe mà!- Hắn vỗ lên đầu tôi.

Tôi đưa chứng minh thư cho hắn. Còn mình thì ngồi chờ tại dãy ghế chờ. Hắn đi lại:

– 15 phút nữa chuyến bay sẽ cất cánh. Mấy người kia không biết đã đi đâu nữa!

– Họ chưa bay sao?- Tôi hỏi.

– Chưa! Sang Hàn là lúc 1 giờ.

Tôi bấm điện thoại gọi cho chị biên tập, máy mất sóng rồi. Tôi chép miệng, lát nữa lên máy bay sẽ dần cho chị ta 1 trận mới được. Khánh từ đâu đi lại. Anh đang mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản với quần jeans hơi rách màu xanh. Đeo chiếc kính rayban tráng gương trắng, trông rất lãng tử nha. Anh đưa tôi chai cam ép rồi ngồi cạnh. Lúc này, tôi đang bị kẹp giữa 2 người đàn ông. Hắn nhếch mép:

– Ân, sang bên đây ngồi, để tôi ngồi chỗ cô!- Hắn chỉ tay vào chỗ ngồi cạnh hắn cách xa Khánh ra. Anh cười:

– Đừng con nít thế chứ! Giờ tôi mới biết Như là em cậu…

– Biết thì muộn rồi.- Hắn khinh khỉnh. Tay tôi xoa xoa cổ chai cam rồi lên tiếng:

– Thế nên 2 người làm lành đi!

– Không đâu… Tại vì tôi sắp tranh giành với cậu ta nữa rồi…

Hắn đột nhiên đứng bật dậy, tay nắm chặt. Khóe môi hắn nhếch lên:

– Tôi thách anh đó!

– Được!- Khánh cười rồi chỉ tay bảo hắn ngồi lạnh chỗ của mình. Không khí cũng trở nên rùng rợn.

……………………………………………………………………………………………….

Ân và hắn lên máy bay. Quả như dự đoán, chị biên tập và chú đạo diễn đang rất thư thái ngồi trong khoang ghế. Hắn cũng đặt cho cô và hắn ngồi cạnh nhau. Cô nhanh chóng bắt chuyện với chị biên tập:

– Chị định cho em… ở hẳn Việt Nam hay sao?

– Chị không có! Chị có thông báo cho Nam Phong rồi!- Chị ta xua tay chống chế tỏ vẻ vô tội. Cô cười, nụ cười không hề thiện chí:

– Sao chị toàn thông báo cho hắn không thế? Em với hắn đâu có quan hệ gì với nhau!

– À… chị thấy 2 người hay đi chơi chung mà!

– Đi chơi thì đi nhưng lần sau chị vẫn phải báo riêng. Chẳng lẽ chị phân biệt ma cũ ma mới à?

– Em làm khó chị hoài à!- Chị lau mồ hôi trên trán, máy bay chuẩn bị cất cánh mới tha cho chị ấy. Hắn ngồi cạnh cô, hắn hỏi:

– Lần đầu đi máy bay?

– Ừm!- Cô nhướn mày.

– Có nôn ọe gì không?- Hắn nghi ngờ.

– Không có!- Cô khẳng định rồi cầm tờ tạp chí có sẵn trên máy bay mà xem, toàn là về Hàn Quốc không mới chết. Trời ơi, tuyệt chi và tuyệt rứa!

Tuy nhiên, chỉ 30 phút sau, khi máy bay đã bay được quãng xa thì ai cũng ngủ cả. Có thể xem là ngủ trưa? Ân cũng không ngoại lệ, chắc cô là người đầu tiên. Hắn quay sang nhìn đầu cô đang gà gật thì kéo về vai mình, khóe miệng cong lên rõ rệt.

Hàn Quốc 6 p.m

– Sao chổi, đến nơi rồi!- Hắn lay lay cô. Ân lờ mờ mở mắt trông dáng vẻ rất buồn cười. Cô tìm hộp kính áp tròng rồi đeo vào. Hắn kéo hành lý đi xuống. Mọi người bàn bạc với nhau sẽ ngủ ở khách sạn tại Seoul. Vẻ mặt của Ân cho đến khách sạn vẫn còn buồn ngủ. Mọi người rủ nhau đi tìm nhà hàng ăn rồi mới cam tâm về khách sạn. Ân lúc này mới vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh rồi đi ra. Chưa kịp định thần thì nghe tiếng cãi vả ở ngay bàn ăn nhà hàng. Hình như chỉ có 1 giọng nói chứ chẳng ai cãi lại. Cô đi ra, thì ra là Thảo Nhi, cô ta không được thông báo lịch và đã chờ ở đây 1 thời gian lâu nên đang quát nạt đoàn phim. Chị biên tập đã nói có gọi và nhắn lại cho quản lý của cô ta nhưng hình như người đó đã nói sai giờ. Cô kéo ghế ra ngồi cạnh hắn 1 cách tự nhiên mà chẳng quan tâm gì đến chuyện 2 người kia đang nói. Nhưng Nhi hình như chẳng muốn chấm dứt. Ân nóng nảy đứng lên:

– Tuy là người Hàn không hiểu tiếng Việt nhưng nhìn thái độ chợ búa của cô thì thấy rõ cô là 1 người vô văn hóa, chưa kể là người của công chúng. Thích thì ngồi xuống ăn, không thì rời khỏi để chúng tôi có bữa ăn chiều đúng nghĩa!

– Mày…

– Ế, người có học sao lại gọi mày tao?- Ân nhướn mày. Cô ta nóng bừng bừng đi lại phía Ân định tát thì hắn đứng dậy nắm tay ả lại, cô vẫn nghênh mặt thách thức xem ả dám manh động hay không. Cô nói tiếp:

– Thái độ này thì chắc không muốn ăn hả? Không ăn thì về đi. Đói cả rồi!

Cô ta tức đến nỗi không nói được gì vì trong đoàn ai ai cũng bênh vực Ân. Cô khinh khỉnh nhìn cô ta rồi ngồi xuống giả vờ hỏi món này có ngon món kia có đặc sắc như đuổi khéo kẻ vô hình. Chị biên tập cũng vui vẻ hưởng ứng, bỏ lại ả phía sau. Mọi người bắt đầu ngồi vào bàn và gọi món.

– Trịnh Thiên Ân, rồi mày sẽ thấy. Tao sẽ lấy lại mọi thứ, mày sẽ phải sống 1 cách rất khó coi mà năn nỉ tao!

– Vậy à? Để mai tính. Giờ thì về trước đi, hết ghế trống rồi.- Ân đang định mở miệng ra đáp lại thì hắn đã nói thay. Cũng tốt, đỡ tốn nước bọt với hạng người này. Nhi nóng nảy đi ra khỏi đó.

Cô quay sang nhìn hắn:

– Tốt đó! Biểu hiện đáng làm ” thú cưng” của tôi lắm! – 2 chữ thú cưng cô nói thật là nhỏ. Các bạn nghĩ thử xem, ừm, 1 câu nói giọng bình thường riêng 2 chữ đó nhỏ thì tạo được sự chú ý hơn cả nhấn mạnh. Mắt hắn giật giật, mọi người nhìn nhau rồi tò mò mối quan hệ của 2 nhân vật chính. Ân cười:

– Ăn kimbap nha mọi người!- Cô nhanh chóng thay đổi chủ đề. Khánh đang nhìn cô, khóe môi khẽ cong nhẹ rồi hạ xuống, không ai hay. Tuy nhiên, chỉ có 2 người đàn ông trong cuộc mới hiểu.




Chương 20: Câu chuyện của 8 năm trước. . .

- Nếu anh không buông tay cô ta ra và đi với tôi thì tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa!- Chỉ có tôi mới hiểu, tim mình lúc đó nó đã đập như thế nào. 1 nhịp đập, 1 nhịp đau.

…………………………………………………………………………………………………..

Mọi người cùng ăn uống với nhau rất vui vẻ. Chị biên tập nói:

– Hay là mai chúng ta quay cho xong phân cảnh đầu. Mai thì quay những cảnh sau nữa. Hoàn thành sớm thì có thời gian đi chơi nhiều. Dù sao sang đây cũng khó lắm, chỉ nhờ hơi đạo diễn bao vé máy bay thôi!

– Cô thì hay rồi!- Đạo diễn cười. Mọi người quan sát nãy giờ mới thấy 2 người thân thiết hơn bình thường nhưng chẳng ai lên tiếng. Tôi giọng điệu nửa thật nửa đùa:

– 2 người cứ dính nhau như sam vậy? Đang tìm hiểu sao?

Hình như bị bắt thóp, chị biên tập cúi gằm mặt, tay nắm váy, mặt đỏ ửng. Đạo diễn cũng hơi ngạc nhiên nhưng đáp lại:

– Gì chứ? Chúng tôi không có nhắng nhít như các thanh niên mấy người.

– Phản ứng của chị Vân như thế mà bảo không sao? Nhận đi!- Hắn chiêm vào. Mọi người cũng mong muốn nhận câu trả lời. Chị biên tập mới lên tiếng:

– Thôi được rồi! Chúng tôi đã tìm hiểu nhau được 4 tháng rồi.

– Làm phát chén luôn, tìm hiểu lâu thế???- 1 người trong đoàn trêu ghẹo, cả đoàn cười ồ lên làm 2 nhân vật chính chẳng kịp trở tay. Ăn xong, mọi người rảo bước về khách sạn, cũng may, họ biết tôi rất ghét Nhi nên tôi và chị Vân chung phòng. Còn hắn và Khánh chung phòng, không biết ban đêm có xảy ra chuyện gì không. Tôi ngồi bật ti vi, toàn là kênh Hàn Quốc không hiểu gì hết. Chị Vân cũng đã đi ra ngoài dạo với người tình 4 tháng rồi. Tôi cũng muốn đi chơi nên gọi cho hắn. Đáp lại chỉ là những hồi chuông dài chờ đợi.

……………………………………………………………………………………………….

– Bắt máy đi!- Nhi đứng cạnh hắn nhếch mép. Khuôn mặt hắn bây giờ rất hoang mang, chuyện gì đã xảy ra? Hắn nghe máy:

– Có chuyện gì?

– Đi dạo đi. Chán quá!

– Hôm nay tôi hơi mệt, không đi được.- Hắn cắn môi, hắn đang nói dối.

– Vậy sao? Vậy nghỉ ngơi đi. Để xem tôi có thể đi dạo với ai. Nè, không đi thì tôi đi với Khánh nhé!- 2 câu đầu như khuyên nhủ hắn phải nghỉ ngơi cho thật khỏe. 2 câu sau lại muốn ép buộc hắn đi cùng. Hắn rất muốn nhận lời nhưng hắn hiểu tình thế bây giờ.

– Tùy cô thôi! Tôi nghỉ ngơi đã.- Hắn không nghe câu trả lời bên đầu dây kia đã tắt máy. Nhi đang cho 2 tay vào túi áo nhìn hắn:

– Giờ thì đi chơi với tôi!

15 phút trước. . .

Hắn vừa tắm xong định gọi cho Ân đi dạo sông Hàn nhưng hắn nhận được tin nhắn từ 1 số lạ.” Tôi Nhi đây! Tôi muốn nói 1 số chuyện, chuyện năm xưa thôi. Thiên Ân-con gái diễn viên Hải Băng.”

Tay hắn run run cầm điện thoại trong tay, diễn viên Hải Băng? Cô ta muốn nói cái gì chứ? Hắn gọi cho số điện thoại đó, đầu dây bên kia nghe máy, chẳng muốn biết bên đây muốn gì, tùy tiện nói:

– Đi ra khỏi khách sạn, chỗ hồ nước đi. Anh sẽ được nghe câu chuyện rất hấp dẫn.

Hắn khoác chiếc áo khoác đi vội đến hồ. Nhi đang ở phía xa từ từ đi lại. Hắn nhìn cô ta:

– Chuyện đó là sao?

– Tôi cũng không muốn vòng vo. Thật sự là cái kết của 2 người không giống như trong phim đâu. Phải nói là…

– Cô nói nhanh đi!- Hắn nóng nảy cắt ngang lời cô. Cô ta nhếch mép:

– Chắc hẳn anh còn nhớ 8 năm trước, khi mà ba anh yêu người diễn viên Hải Băng chứ?

– Cô… nói tiếp đi.- Giọng hắn nặng trĩu không muốn nghe tiếp nhưng vẫn phải biết được chuyện cô ta nói.

– Đúng vậy, con bé ôm chân cầu xin anh năm đó là Trịnh Thiên Ân. Cô ta bị xuất huyết bao tử, nhập viện 3 tuần liền nên đầu óc có chuyện nhớ có chuyện không. Thảo nào cô ta ốm như thế!- Cô khoanh tay trước ngực cười. Hắn hoàn toàn suy sụp. Đầu óc không nghĩ được gì.

8 năm trước. . .

Đó là 1 câu chuyện dài mà chính ba hắn đã tự mình thêu dệt lên. Tình yêu và thù hận. Ba hắn cưới mẹ chỉ vì bị ông nội bắt buộc, 1 người con gái xinh đẹp, hiền dịu mà ai cũng muốn được lấy làm vợ. Bà yêu ông ta thật lòng nhưng lòng ông ta đã sớm dành cho cô diễn viên có nụ cười như thiên thần. Ông bỏ lại bà trong căn phòng cô độc. Bà hạ sanh được 1 đứa con trai, bà cứ ngỡ, ông ấy sẽ chú ý đến bà hơn vì đứa con này. Thằng bé rất giống ông. Tuy nhiên, tình cảm của ông chỉ chú trọng và đứa con chứ người vợ thì không. 1 hôm, bà ta vì buồn vì tủi mà lao vào uống rượu, bà đã lỡ lầm với tình cũ. Bà đã rất lo sợ, sợ rằng ông sẽ biết chuyện này. Bà mang thai, đứa bé đó là Như. Ngay khi ông biết chuyện, ông đã có ý định giết chết bà, người đàn bà không giữ tròn chữ đạo làm vợ. Bà cũng đã muốn chết ngay thời điểm đó nhưng nghĩ lại đứa trẻ không có tội, bà đã cầu xin ông hạ sinh đứa bé. Chuyện gì đến sẽ đến, bà gữi gắm đứa con gái bé bỏng cho đứa con trai mình. Bà tự tử. Hắn đã thực sự sốc khi nghe được tin này. Và hắn cũng thật sự hận người đàn bà tên Hải Băng đã phá vỡ gia đình của hắn. Như càng lớn thì càng thông minh xinh đẹp khiến người ta chạnh lòng. Ông vẫn chẳng mảy may đoái hoài đến, nhưng nếu có quan tâm thì chỉ là những cái tát. Năm đó, Như đã cứu hắn hỏi trận tai nạn ô tô, hắn không sao nhưng cô thì bị gãy mất đôi chân. Hắn đã cầu xin ba hắn chữa trị với lí do vì hắn. Ông nhận lời nhưng 8 năm không có tin tức gì từ bên kia cho đến ngày cô trở về.

Mọi chuyện chỉ đi đến đỉnh điểm khi bà trực tiếp lên báo công khai chuyện chồng con với 2 đứa con sinh đôi 9 tuổi. Ông đã bắt cóc cả gia đình họ, hằng ngày tra tấn hành hạ để cô diễn viên trẻ chấp nhận ở lại bên ông, tuy nhiên, bà 1 mực không bằng lòng. Ông không giết tất cả nhưng lại đánh đập dã man 2 đứa bé. Những lúc đó, hắn đều có mặt để xem. Có hôm, ba cô bị đánh đến ngất xỉu, cô đã ôm chân hắn mà cầu xin hắn hãy cứu lấy ba mẹ cô, khuyên nhủ ba mình nhưng trước mắt hắn, con bé đó là 1 đứa có được tình thương đầy đủ của gia đình, hơn nữa là con của người cướp đi hạnh phúc của gia đình hắn. Cầu xin sao? Có đáng không? Hắn chẳng mảy may quan tâm mà ung dung ngồi xem. Mỗi lần em cô bị đánh, cô đều giơ mình ra đỡ giúp. Hầu như bữa cơm nào cô cũng ăn không được, 1 tháng kinh hoàng với gia đình cô. Ông trùm áo đen đã có khoan hồng, ông bày ra chuyện buôn ma túy giả. Người diễn viên và chồng mình phải ờ tù oan 8 năm trời. 2 đứa con nhỏ thì bỏ ngoài đời để tự sinh tự diệt. Cũng may, đứa em gặp được 1 vài ông đạo diễn giao cho 1 số vai nhỏ, còn phải trả viện phí cho người chị của mình. Sau khi cô xuất viện thì mọi thứ khả quan hơn. Ông ta cũng có nói mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu, ông cho gia đình họ sống thêm 8 năm xa cách. Khi tương phùng, sẽ có 1 số người phải ra đi.

Giờ hắn mới biết, mình đã góp tay cho cha mình phá hoại cuộc sống của 1 gia đình, là người mà hắn đã hứa sẽ bảo vệ. Hắn hoàn toàn không thể tin vào chuyện này. Nhi nhìn phản ứng của hắn thì vui vẻ trong bụng:

– Nếu anh không làm theo yêu cầu của tôi thì… không biết cô ta khi hận anh sẽ như thế nào nhỉ?

– Cô muốn sao?- Hắn buồn bực nói. Cô ta cười:

– Làm người yêu của tôi, quên cô ta đi!

– Nếu như thế chẳng khác gì cô ấy hận tôi. Không!- Hắn cự tuyện. 1 lần nữa, khóe miệng cô cong lên kiêu ngạo:

– Thì từ từ tính tiếp. Giờ thì đi dạo sông Hàn với tôi, anh không muốn cô ta biết ngay bây giờ chứ?

Hắn im lặng thì Ân gọi đến. Sau đó nhận lời Nhi.

……………………………………………………………………………………………….

Tôi ngồi trong phòng hết tìm cái này đến tìm cái kia xem có gì vui không nhưng hình như không có. Có người gõ cửa, tôi ra mở. Là Khánh, anh ta cười:

– Đi dạo sông Hàn không?

Tôi suy nghĩ 1 chút, có nên đi không? Hắn biết chuyện thì chắc chắn sẽ rất tức giận. Tuy nhiên, ban nãy chính hắn cúp máy trước, tôi cũng đã nói bóng gió rồi. Ở đây cũng chán lắm, tôi gật đầu khoác áo vào. Anh ấy cùng tôi đi dọc sông Hàn hóng gió. Đúng lần đầu gặp cảnh đẹp như thế này, tôi chạy lăn xăn rồi đứng trước cầu để gió lồng lộng thổi vào. Khánh vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh tôi, chẳng nói lời nào. Anh ấy cũng kiệm lời giống Thuận Bảo, có khi là ít nói hơn. Anh bảo tôi đứng yên chỗ này, chạy đi đâu đó, 1 lát sau quay lại với cây kẹo bông trên tay. Anh đưa cho tôi rồi lại im lặng tiếp. Tôi tháo bọc ở ngoài rồi ngắt 1 miếng đưa cho thân chủ có nó. Anh cũng cầm lấy mà cười. Tôi đi tiếp. Cây kẹo bông trên tay tôi rơi xuống, tôi đang rất sốc. Hắn đang đi chơi cùng Nhi, cô ta ôm lấy tay hắn. Gặp tôi, hắn cũng rất bất ngờ. Cô ta nhìn tôi, vẻ ngạo mạn của người chiến thắng:

– Trùng hợp nhỉ?

– Anh đang làm gì vậy?- Tôi nhìn hắn mong tìm lấy câu trả lời thích đáng chứ không phải ý nghĩ trong đầu tôi.

– Tất nhiên là đang đi dạo cùng tôi.

– Tôi không hỏi cô.- Tôi nhìn hắn, mắt ráo hoảnh. Hắn nhìn đi nơi khác mà không trả lời. Tôi nghe tim mình thắt lại. Khánh kéo vai tôi lại gần anh. Nhi cười:

– 2 người cũng tiến triển nhanh nhỉ? Tôi và Nam Phong đang hẹn hò. Đi trước nhé!- Cô ta kéo tay hắn đi qua mặt tôi. Tôi nắm tay hắn lại:

– Nếu anh không buông tay cô ta ra và đi với tôi thì tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa!- Chỉ có tôi mới hiểu, tim mình lúc đó nó đã đập như thế nào. 1 nhịp đập, 1 nhịp đau. Hắn khựng lại, tay hắn khẽ co lại trong bàn tay tôi nhưng rồi nhanh chóng vuột mất. Hắn đã chọn cô ta. Tôi cảm nhận mình là người thua cuộc thật sự. Tôi nghe tim mình trật 1 nhịp mà điếng lòng. Tôi ngước lên nhìn Khánh:

– Về thôi!

– Nếu buồn thì đi uống rượu truyền thống của Hàn Quốc đi.

Tôi mỉm cười nhìn anh, tôi thấy, mỗi khi tôi đau lòng vì hắn, anh lại tình nguyện là người giúp tôi vơi đi nỗi buồn. Nhưng bây giờ thì tôi không có tân trí đó, thất thiểu đi về khách sạn. Có ai ngốc như tôi mà kì vọng vào mối-quan-hệ-không-được-đặt-tên hay không? Tôi không tin vào chuyện này vì ban nãy còn vui vẻ kia mà.

Thuận Bảo cầm tờ ghi chú trên tủ lạnh liếc nhìn dòng chữ ghi vội của chị mình thở hắt ra. Vò tờ giấy tiện tay vứt đâu đó, cậu ngồi trên ghế sô pha uống ly nước. Có tiếng chuông cửa vang lên. Cậu ra mở. Như đeo 1 cái ba lô rút bằng da vẫy vẫy tay cười:

– Gia chủ có mướn người làm đúng không?

Cậu đang dựa vào bên ngoài cửa thì vào bên trong đóng lại, Như lấy tay cầm cửa lại. Cậu đáp:

– Không đúng, không có thuê.

– Nè, anh em có thuê người nhưng em không chịu sợ họ làm phiền anh!

– Cô là người phiền nhất rồi! Về đi.- Cậu tuyệt tình. Cô nhăn nhó:

– Anh à, tài xế của em về rồi. Khu này khó bắt taxi lắm, cho em ở nhờ đi!

– Chuyện đó là của cô.- Cậu đóng sầm cửa lại rồi tuyệt tình đi vào nhà, bỏ lại Như đang năn nỉ phía dưới. Chỉ vài phút sau, mưa kéo đến. Như uể oải quay bước đi. Ông trời đúng là tuyệt tình mà. Cô vừa đi vừa lau nước mắt. Đi ra khỏi con hẻm, có 1 đám con trai đi đến buông lời trêu ghẹo. Cô quay người định chạy vào con hẻm lúc nãy nhưng hình như có ai đánh vào sau gáy làm cô ngất xỉu.

- Tôi đang ở đâu đây?- Cô lắc lắc đầu tỉnh dậy.

– Nhà tôi.- Thuận Bảo đi ra, tay quấn băng vào lòng bàn tay. Mặt cậu có dấy vết ẩu đả. Như nhìn hoàn cảnh này thì cảm động, ngồi khóc huhu. Cậu ngạc nhiên:

– Gì khóc?

– Anh cứu em đúng không? Anh đưa bông băng đây, em băng cho.- Như thút thít rồi cầm chai thuốc sát trùng. Bảo nhếch mép:

– Không có gì quan trọng. Tôi nghĩ mình đã sai khi cứu cô vì có bỏ lại, cô cũng không chết.

– Anh nói gì vậy? Đừng nói nữa!- Như nhăn mặt nhấn mạnh. Chuyện như thế này:

Khi trời bắt đầu mưa, cậu có từ trong nhà nhìn ra. Cậu cũng không thuộc hạng lòng dạ sắt đá nên cầm chiếc ô định đi tìm cô thì bắt gặp cô vừa bị 1 tên đánh ngất xỉu. Rất nhanh chóng, cả bọn thấy sự xuất hiện của cậu mà nhắm vào. Cậu bỏ chiếc ô, xông vào đánh. Các tên đó bàn bạc với nhau chuyện gì đó, trong lúc lơ là, cậu giật được cây sắt từ trong tay bọn đó kéo Như lên định bỏ chạy nhưng bọn chúng lại nghĩ cậu sẽ làm hại cô ta. 1 tên nói:

– Còn cô chủ…

– Rút đi…- Tên đầu xỏ nói rồi cả bọn rút về.Xem ra ông trùm bắt đầu hành động rồi, ông ta đang nhắm vào 2 đứa con trước. Được thôi, để xem, rồi ai mới là người đau khổ.

Cậu để yên cho Như băng lại vết thương, băng xong thì quẳng cho cô bộ đồ. Như biết đó là quần áo của chị Ân, cô ôm bộ quần áo vui sướng vào phòng tắm. Thuận Bảo đưa ngón tay xoa xoa môi:

– Không có hình xăm.



Chương 21: Nếu là chuyện của kiếp trước, có thể bỏ qua?

- Sẽ bỏ qua, nếu 8 năm trước không phải kiếp này.- Thuận Bảo cầm tấm hình của Nam Phong trên tay rồi dùng bật lửa đốt cháy hết phân nửa hình.

………………………………………………………………………………………………

Ân đẩy cửa vào phòng mình ngã lưng lên giường, mệt mỏi xoa xoa thái dương. Chị Vân đã về từ bao giờ đi đến ngồi cạnh cô:

– Em và Phong có chuyện gì sao?

– Em cũng không rõ.- Ân tháo cặp kính áp tròng rồi đeo chiếc kính cận vào, ngồi dậy cạnh chị. Chị vỗ vỗ vai cô:

– Lúc nãy chị gặp Phong đi chơi chung với Nhi!

– Em có thấy. Em có gọi cho hắn định đi dạo cùng nhưng hắn nói hắn mệt, cần nghỉ ngơi và…- Nói đến đây, Ân rơi nước mắt. Cô cảm nhận mình bị phản bội, đau ghê gớm. Chính hắn đã lẻo đẻo theo cô, cho cô 1 cái hy vọng rồi để nó dập tắt 1 cách tàn nhẫn nhất. Chị Vân ôm vai cô, để cô khóc. Chị không an ủi, cơn đau nào cũng sẽ qua và khóc thì sẽ trôi hết tất cả. 1 lát sau, Ân lau nước mắt. Chị lúc này mới nói:

– Con người ta là vậy, thấy nó đau nhưng vẫn cứ đâm đầu vào! Có 1 số chuyện, nhìn thấy, nghe thấy nhưng vẫn chưa có thể chắc chắn là vậy đâu cô bé. Chị tin là Phong không phải loại người như thế.

– Em cũng không muốn tin. Lúc đó, em có nắm tay hắn lại nhưng hắn đã gạt ra.- Ân nhớ lại chuyện lúc nãy, tim khẽ đau nhói. Chị cũng không biết nói gì thêm mà lặng lẽ ngồi bên cạnh nghe cô tâm sự. Chỉ 1 lúc sau, cô chìm vào giấc ngủ. Chị kéo chăn lên cho cô rồi ngủ trên giường đối diện.

– Anh à? Mai chúng ta không thể quay được rồi. Thiên Ân không ổn định chút nào. Em đã nói mà, con bé sẽ sốc lắm. Em còn sốc nữa là. Thôi, em ngủ đây. Tạm biệt anh. Ngủ ngon.

………………………………………………………………………………………………

Hắn ngồi trên cửa sổ khách sạn, ánh mắt tuyệt vọng. Hắn thật sự ngu ngốc khi nghĩ gia đình cô đã làm gia đình hắn tan vỡ. Hắn có 2 con đường để lựa cho mình: 1 là rời xa cô, 2 là cha mình sẽ bị bắt giam. Khánh đẩy cửa vào, anh ngồi trên giường, tay cầm tách cà phê nóng. Anh nhìn hắn rồi nói:

– Câu chuyện của cậu tôi nghe không hiểu lắm nhưng cũng đủ hiểu, cậu từng là 1 đứa trẻ độc ác với đứa trẻ khác.

Hắn giật mình nhìn anh. Hắn tiến đến nắm cổ áo anh. Khánh nhếch mép, giơ tay lấy ra từ cổ áo hắn 1 con chip điện tử bé xíu. Thì ra là nhờ con chip này. Khánh đẩy hắn ra, phủi cổ áo. Hắn ngồi phịch xuống giường của mình, thân thể rã rời. Anh nói:

– Người tung tin cậu thân mật với Thiên Ân lần đầu tiên là tôi. Lúc đó, tôi nghĩ, những scandal như thế thì danh tiếng của cậu sẽ mất. Nhưng giờ, tôi thấy hối hận, nếu lúc đó tôi không dại dột gán ghép 2 người thì không có tình huống dở khóc dở cười rồi. Tôi.thích.Ân!

– Tôi biết… Tôi không biết mình có thể giữ sao chổi lại nữa không.- Hắn uể oải nói. Khánh đặt ly cafe lên bàn cạnh giường ngủ, cầm 1 quyển sách trên tay, tùy tiện đọc 1 câu gì đó:

– Nếu yêu thật lòng thì đừng bao giờ hối hận, quá khứ, hiện tại và cả tương lai…

– Tôi không hối hận, tôi chỉ hối hận là tại sao tôi lại được sinh ra trong gia đình của chính mình…

– Con người không được chọn nơi sinh ra nhưng được chọn nơi kết thúc. Tôi nhất định sẽ có cô ấy!- Anh đóng quyển sách lại rồi nằm xuống ngủ. Hắn gác tay lên trán, hắn phải làm sao đây? Dù ba hắn không phải là người tốt nhưng là người tuyệt đối tốt với hắn.

……………………………………………………………………………………………….

– Lũ ăn hại, lần sau có con nhỏ đó thì giết nó luôn đi!- Người đàn ông quyền lực cầm chặt cây gậy trạm trổ hoa văn trong tay xoay người không đối diện với 1 tên đang quỳ trên thảm. Tên đó vâng dạ trong sợ hãi rồi đi ra ngoài. Ông cầm tấm hình trên bàn lên, xé bỏ 1 nửa tấm hình. Trong hình, Phong đang tươi cười choàng tay qua vai Như, có lẽ đã chụp rất lâu rồi.

……………………………………………………………………………………………….

– Cô vào phòng trống cạnh phòng tôi ngủ, đó là phòng của ba mẹ tôi, cô chỉ được ở lại đêm nay thôi!- Bảo chỉ tay vào căn phòng lúc trước Nam Phong ở rồi ngồi ghế sô pha đối diện cô. Cô bật ti vi lên xem tin tức, cô chợt nhớ gì đó rồi nhăn mặt:

– Em là rớt ba lô lúc nãy mất rồi!

– Vậy sao? Bỏ đi.- Cậu thẳng thừng nói. Như chu môi phụng phịu:

– Đôi giày mà e thích nhất trong ba lô đó!

Bảo không nói gì, đi vào phòng. Cậu quẳng lại cho cô đôi giày hôm bữa trong siêu thị. Cô bật dậy như cái máy, mặt hớn hở:

– Anh cho em sao?- Rồi mặt đột nhiên xịu xuống.- Có cần thanh toán lại không?

Cậu rất muốn cười lúc đó nhưng khuôn mặt lại nhanh chóng lạnh lùng:

– Tôi không phải là thứ nhỏ nhen tính toán với đàn bà!

– Yeah!- Cô nhảy cẫng lên vui mừng ôm đôi giày vào lòng rồi thử vào chân, vừa khít. Thích quá đi mất. Thuận Bảo nhếch mép, hãy vui vẻ khi còn có thể.

……………………………………………………………………………………………….

– Đừng… đừng đánh nữa…- Ân bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, cô lại mơ thấy cơn ác mộng đó nữa rồi. Cô nhìn thấy nơi này không phải là căn phòng ban nãy nữa, là bệnh viện. Chị Vân thấy cô tỉnh dậy thì nắm lấy tay cô lo lắng:

– Em không sao chứ? Em bị viêm phổi rồi. Vừa hết sốt đúng không? Sao lại tùy tiện bật điều thấp thế? Chị là người khỏe mạnh bình thường nên không sao. Con nhỏ này…

– Giờ em không sao rồi, chị đừng lo!

Ân đưa mắt nhìn hắn đang đứng ở cửa, cô cụp mắt xuống rồi nằm xuống. Cô cười với chị Vân:

– Chị về nghỉ đi, em không sao đâu. Giờ cũng khuya rồi, làm phiền chị quá.

– Nhưng mà…- Chị tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến này. Ân nhăn mặt:

– Thật mà. Mai còn phải quay…

– Chị hủy rồi. Lo gì chứ.- Chị cắt ngang lời nói của cô, cô chép miệng:

– Đâu cần thiết chứ!

– Mắt sưng vầy là không cần thiết?- Cô chỉ tay vào bọng mắt sưng húp của cô.- Thôi, nghỉ đi.- Chị giục cô nằm xuống rồi kéo chăn lên cho cô. 1 lát sau đó, cô chìm vào giấc ngủ do quá mệt mỏi. Chỉ có chị mới biết lúc nãy mới biết hắn đã lo lắng như thế nào mà bế cô đến bệnh viện. Chị đi lại cạnh hắn, hắn hỏi:

– Cô ta ngủ rồi ạ?

– Ừ, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì hãy thẳng thắn nhận lỗi, đừng bị người khác điều khiển. Lúc nãy, Ân nó khóc nhiều lắm.

– Vâng.- Hắn cúi đầu, tim hắn cũng đang đau nhói. Hắn nhìn cô gái gầy gò bé nhỏ nằm trên giường bệnh, tay truyền nước biển thì chịu không nổi. Chị vỗ vai hắn:

– Về mà suy nghĩ những lời chị nói đi cậu bé, hy vọng là em sẽ thông suốt.

Hắn mỉm cười nhìn chị rồi gật đầu. Hắn cho tay vào túi đi khỏi đó. Chị Vân lại trở vào với cô.

8 giờ sáng . . .

– Tiểu thiên thần à, em không sao chứ?- 1 người trong đoàn làm phim đặt túi cam lên bàn. Mọi người đang tụ hợp rất đông đủ và nhộn nhịp trong phòng bệnh. Ân nhăn mặt:

– Em có sao đâu, mọi người làm quá à!- Nhẽ nhấp môi trên ly trà nóng, cô nói.

– Em không biết là mọi người lo cho em lắm hay sao?- 1 người khác nói.

– Em biết mà, mai sẽ khỏi thôi.- Cô khẽ che tay trước miệng ho vài tiếng. Hắn đẩy cửa đi vào…bên cạnh còn có Nhi. Chị Vân lắc đầu, chẳng lẽ tối qua những lời chị nói không thấm thía hắn? Ân khựng lại, đôi mắt trở nên vô tâm, hờ hợt nhìn Nhi. Cô ả nhếch mép:

– Không chấp nhận được sự thật mà đổ bệnh sao?

– Chuyện gì?

– Là tôi với Nam Phong đang hẹn hò.- 1 số người trong đoàn phim xì xầm to nhỏ tỏ vẻ không tin lời Nhi nói. Cô ta choàng tay qua cô hắn, đặt lên môi hắn 1 nụ hôn mà hắn chẳng có phản kháng gì. Tay Ân nắm chặt chiếc chăn trong tay, chị Vân lại ôm vai cô:

– Đây không phải là Paris hay nơi thể hiện tình cảm. 2 người không thấy quá đáng hay sao?

– Sao chứ? Chị cũng dám lên tiếng à?- Nhi nhìn chị. Chị tỏ vẻ khinh thường người con gái này:

– Tôi lớn tuổi hơn cô đó. Có tin là tôi tung tin diễn viên Thảo Nhi rất kênh kiệu, chảnh chọe, thất lễ hay không?

Mọi người cũng bất bình tỏ thái độ chán ghét với sự chịu đựng của mình suốt thời gian qua. Phong lúc này, đưa mắt nhìn cô đang gã gục rồi kéo Nhi đi ra khỏi đó mặc cho cô vùng vằng.
​Ân mỉm cười với mọi người, nụ cười gượng gạo đến đáng thương:

– Em không sao. Mọi người có chuyện thì đi trước đi. Em gọi về cho Thuận Bảo đã.

Chị Vân gật đầu đồng tình, rồi lôi kéo mọi người ra khỏi đó. Cô đang cần khoảng không của riêng mình. Cô gọi cho Thuận Bảo, cậu bắt máy:

– Chị à! Có chuyện gì sao?

– À, không có gì… Em đừng tắt máy.- Cô nói nhanh khi cậu có dấu hiệu muốn tắt.

– Sao?

– Chị… đang rất nhớ nhà. Chị cũng rất nhớ ba mẹ nữa.- Cô đột nhiên khóc nức nở.

– Có chuyện gì rồi? Bị hắn bỏ rơi sao?- Thuận Bảo nhận ra, Ân rất ít khi khóc, nếu đã khóc thì đã yêu ai đó rất thật lòng. Cậu nhủ thầm trong lòng mình, rất xin lỗi chị.

– Khi hoàn thành cảnh quay cuối thì chị sẽ về sớm để cùng em đón ba mẹ! Ngày chị đang mong cũng sắp tới rồi.- Giọng cô vui vẻ hơn đôi chút, tránh né câu hỏi của cậu.

– Ừm… Chị còn nhớ lời ông ta nói 8 năm trước không?

Ân mím môi nhớ lại, cô không nhớ rõ lắm nhưng hình như sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Thuận Bảo không nghe câu trả lời thì nói tiếp:

– Khi các người đoàn tụ, sẽ có người ra đi…

– Chị… nhớ.- Ân rụt rè nói. Có phải như thế không? Là ai sẽ phải ra đi, dù ai đi chăng nữa, cô cũng không muốn.

– Em có chuyện bí mật giấu chị, khi nào chị về sẽ rõ.

– Ừ, ông ta có thể bỏ qua chuyện này không?- Cô lo sợ.

– Sẽ bỏ qua, nếu 8 năm trước không phải kiếp này.- Thuận Bảo cầm tấm hình của Nam Phong trên tay rồi dùng bật lửa đốt cháy hết phân nửa hình. Câu nói quái lạ chứa đựng hàm ý mỉa mai, cô hỏi người đàn ông đó nhưng cậu lại trả lời với tư cách bản thân mình cũng như biết trước sự việc, cả 2 sẽ không buông tha nhau. Ân tạm biệt rồi gác máy.

Như lúc này vừa tỉnh dậy nhìn thấy cậu đang đốt 1 tấm ảnh thì tò mò hỏi:

– Anh làm gì vậy?

– Giết chết chân dung… của con kẻ độc ác.- Cậu liếc cô 1 cái rồi nhếch mép:

– Sao phải khẩn trương? Đùa chút xíu thôi mà.

Như cảm nhận được, câu nói đó là thật, hàm ý làm người khác rợn người.


Chương 22: Bước qua yêu thương. . .

- Anh nghĩ chỉ vì chuyện những 8 năm trước mà tôi sẽ thù hận anh ư? Tôi đâu có thù dai như thế.- Ân nhếch mép rồi kéo tay hắn về bên cô.

…………………………………………………………………………………………………..

Khánh đẩy cửa bệnh viện vào, có lẽ anh là người lặng lẽ nhất. Tối qua, anh là người về trễ nhất và hôm nay đến trễ nhất mà chẳng ai biết. Ân cười:

– Lại đến thăm bệnh nhân sao?

– Không. Đến để xem bệnh nhân có muốn đi đâu đó không!- Anh cười, nụ cười không thực sự trọn vẹn nhưng đây cũng là điều hiếm hoi.

– Muốn chứ.- Cô bước chân xuống giường tìm đôi dép. Anh cúi xuống, đi dép vào cho cô. Ân đỏ mặt, anh ta đang làm gì thế này??? Anh không giải thích mà chỉ kéo tay cô đứng dậy đi ra sân vườn bệnh viện. Cô và anh im lặng ngồi xuống băng ghế màu trắng. Anh quay sang nhìn cô:

– Em có từng nghĩ sẽ cho tôi cơ hội chưa?

– S…ao?- Ân quay lại nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, trong phút chốc, anh nhận ra, hoàn toàn là con số không tròn trĩnh. Cô cúi mặt xuống, tay nắm chặt vạt áo bệnh nhân. Khánh khẽ mỉm cười, ít ra anh cũng thấy thoải mái và cảm thấy mình xui xẻo hơn hắn 1 tí. Anh nói:

– Hình như Nam Phong cậu ta đã làm chuyện gì sai với em…

– Hả? À, ờ, em thấy không có gì sai hết!- Cô buồn rầu đáp.

– 8 năm trước!

8 năm trước, con số 8 đáng sợ. Ân lờ mờ hiểu ra mọi chuyện, rất có thể hắn chính là con của kẻ đó. Cô kiềm nén cảm xúc, nhoẻn miệng cười:

– Chuyện quá lâu thì…em cũng không nhớ đâu!

– Thằng nhóc đó cho là em nhớ và cũng sẽ không tha thứ nữa, hắn sợ Nhi sẽ nói với em nên làm theo điều cô ta muốn…- Khánh ngửa đầu lên trời, u uất nói. Tay Ân siết chặt lấy vạt áo hơn nữa, những móng tay tưởng chừng như muốn xé nát lớp vải. Cô cười:

– Gì cơ chứ! Tên ngốc này…

– Tôi sẽ gọi hắn đến cho em… vào phòng trước đi…

Ân nhanh chân đi vào phòng của mình cầm điện thoại lên gọi cho Thuận Bảo. Cô chạy vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại, trong đây không có ai cả. Cậu nghe máy. Cô sốt ruột:

– Nam Phong là con của gã đó?

– Chị… biết thì tốt rồi. Em định đợi chị về mới nói, nhưng giờ thì nói rõ luôn.

Ân nghe tim minh *thịch* 1 nhịp đau đớn, cô phải làm gì đây. Cô lắp bắp:

– Chị…ph..ải..làm…sa..o?

– Tính mạng của chúng ta còn giữ không xong nữa kìa, tốt nhất chị nên đi cùng hắn để bảo toàn thân thể, rồi hãy từ từ hành động. Em vừa bị ám sát hôm qua đó…

-Chị…- Cô chết lặng, tìm hắn làm bia đỡ đạn hay sao? Cô cắn môi mình muốn bật máu, chẳng lẽ nói với Thuận Bảo là cô đã yêu hắn? Cậu nói tiếp:

– Em biết chị yêu hắn ta nhưng hãy nhớ… 8 năm trước ai đã phá hoại cả gia đình và cuộc đời chúng ta! Nếu ông ta không chết thì chúng ta sẽ chết…

– Chị biết rồi…- Cô bình tĩnh hơn, đúng vậy, ba mẹ cô đã phải nhận án tù oan và chịu những hành hạ đau đớn. Hắn và ông ta đều là những kẻ máu lạnh. Gia đình cô không có quyền được sống bình đẳng như họ sao? Ánh mắt Ân rơi vào 1 khoảng không vô định. Cô nhìn mình trong gương, hất nước vào cho mình tỉnh. Không thể vì bất cứ lí do gì mà từ bỏ những dự định đã được dự tính. Cô mở cửa đi ra.

Cô đang nằm trên giường thì hắn và Nhi đi đến. Cô nở nụ cười:

– Tôi biết tất cả rồi. Không ngờ cô lại tồi tệ đến thế, thủ đoạn gì cũng không từ!

– Cô…- Nhi nhìn cô trợn mắt, ý cô là gì? Cô ả hoàn toàn không hiểu chút nào. Hắn đang rất mệt mỏi nhìn cô. Cô đứng dậy, đi đến cạnh hắn.

– Anh nghĩ chỉ vì chuyện những 8 năm trước mà tôi sẽ thù hận anh ư? Tôi đâu có thù dai như thế.- Ân nhếch mép rồi kéo tay hắn về bên cô. Hắn cũng hơi ngỡ ngàng vì chuyện này, hắn nên vui hay nên buồn đây? Nhi lùi lại phía sau, Ân đến trước mặt cô ta:

– Cô cũng đòi đĩa đeo chân hạc sao? Được không?- Nụ cười của cô tỏ vẻ khinh miệt rồi quay sang hắn:

– Tôi muốn xuất viện, tại anh mà tôi nhập viện đó.- Cô chu môi như những lúc gặp chuyện bực dọc mà không nói được, hắn cười:

– Được thôi!

Ân liếc cô ả:

– Cô… nhìn cho kĩ đi nha! Nhìn xong thì nhớ bỏ đi…

Cô choàng tay qua cô hắn, rướn người đặt lên má hắn nụ hôn. Cô không hề nghĩ mình sẽ áp môi hắn, điều này làm cô ghê tởm chính bản thân mình. Cô đang bị thù hận vùi lấp chăng? Nhi nóng nảy bỏ đi mà không nói được lời nào. Chính hắn cũng bất ngờ vì cô đã chủ động như thế. Hắn nhếch mép:

– Thích tôi rồi sao?

– Dẹp đi…- Cô đánh vào vai hắn 1 cái rồi đi thay quần áo. Cô đóng cửa phòng tắm lại khóc sướt mướt, cô biết là cô có lỗi với hắn nhưng cô có thể làm gì đây? Ba mẹ và người mình yêu, cô chọn ai? Lau đi những giọt nước mặt sót lại trên má, cô không thể gục ngã và yếu mềm như thế.

Mọi người trong đoàn ai cũng vui mừng khi thấy cô khỏe mạnh trở lại như thế. Khánh cũng chỉ đứng lặng lẽ đằng sau mỉm cười, anh vẫn muốn giữ vững thứ tình bạn được gọi là quá khứ với hắn. Không có gì nặng hơn quá khứ khi chính ta không có cách đặt xuống. 2 con người, 2 suy nghĩ và 2 đầu óc.

Mọi người trở lại làm việc ngay hôm sau. Ân và Phong sẽ hoàn thành cảnh quay cuối cùng của bộ phim và trở về Việt Nam.

1 ngôi nhà màu trắng tuyệt đẹp với hoa văn cổ kính và trang nhã. Vườn hoa đầy đủ màu sắc như lễ hội mùa xuân. Hắn và cô đang nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc cùng 2 đứa trẻ kháu khỉnh. Cô nhìn sâu vào đáy mắt hắn, lòng có chút rộn ràng và bồi hồi. Lập tức, cô lại chìm trong hoảng lạn, khi cảnh quay chấm dứt, mọi thứ sẽ biến mất, chỉ còn lại màu đỏ của máu, những con quỷ khát máu đang đối đầu với nhau 1 cách không khoan nhường. Kẻ mạnh, sẽ là kẻ thắng cuộc. Tuy nhiên, cô cho mình mơ hết đoạn này, để khi tỉnh giấc, cô vẫn sẽ giữ được nó trong tim mình. Cảnh quay chấm dứt tại đó, cô lại rơi vào những cạm bẫy toan tính mà mình là nạn nhân.

Còn 2 ngày nữa là 1/8. Cô và hắn đặt vé máy bay về trước trong khi mọi người vẫn còn luyến tiếc không khí se lạnh của Hàn Quốc. Hắn đưa cho cô chai nước suối, cô cầm lấy rồi ngã người vào ghế máy bay. Cô nhăn mặt:

– Anh có vẻ đi máy bay nhiều rồi nhỉ?

– Không nhiều, tôi cũng thộc vùng trời như phi công!

Cô đánh vào vai hắn 1 cái, tên này đang cố khoe khoang mình hiểu rộng đây mà. Dù sao, đây cũng là lần thứ 2 cô đi máy bay, hãnh diện chứ? 1 số người con chẳng được đi cơ mà. Hắn siết chặt lấy tay cô:

– Tôi biết, chuyện 8 năm trước là tôi sai, hy vọng… sao chổi bé nhỏ của tôi bỏ qua nhé! Tôi thật sự xin lỗi…

Cô hít thở sâu 1 cái, nhướn mày:

– Nói chuyện sến súa thế, chắc kinh nghiệm tràn trề không biết bao nhiêu cô luôn nhỉ?

– Chỉ có mình cô thôi đó, tôi còn bị Như xếp vào loại khù khờ mà cứng đầu mới ghê!- Hắn nói.

– À, cũng đúng!- Cô cười, vùng trời bắt đầu tối đen, đoàn hành khách chìm sâu vào giấc ngủ của riêng mình. Tay hắn vẫn nắm chặt tay cô, lâu lâu khẽ siết lại. Liệu có thể như thế này mãi mãi?

……………………………………………………………………………………………….

Thuận Bảo đang ngồi đối diện bàn ăn với Như nhìn bàn ăn trên bàn. Sáng ra đã tống cổ cô ta về rồi nhưng chẳng biết sao cô ta vẫn ở đây, hơn nữa còn nấu ăn đủ thứ. Cô cười:

– Ăn thử đi! Em ở lại hôm nay nữa thôi mà…

– Cô không hoàn toàn ở lại mà đi đi về về cứ như đây là ngôi nhà thứ 2 của cô nữa chứ!- Cậu nhíu mày.

– Em đã nói là sẽ theo đuổi anh cơ mà!- Cô nháy mắt. Nói đi cũng phải nói lại, cậu đúng là loại người tâm can sắt đá, đối với cô gái đáng yêu như thế này đều không có chút động lòng. Cậu cầm chén lên ăn, ít nhất cũng phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng rồi muốn gì thì làm tiếp. Như mỉm cười, Thuận Bảo là loại người ngoài lạnh trong nóng. Mọi thứ anh nói đều không đúng, chỉ có lòng anh mới thật sự như thế. Cô lúc nào cũng lẻo đẻo theo anh với ước mong 1 ngày anh sẽ động lòng theo chiến dịch nước chảy đá mòn như đá này hơi… hóa thạch. Cô kéo ghế ngồi đối diện gắp cho cậu miếng thịt rồi cười hì hì. Cậu chỉ khẽ nhếch mép rồi gắp miếng thịt trở lại dĩa, mặt Như chảy dài xuống nhưng không dám có ý kiến.

……………………………………………………………………………………………….

– Cô nghĩ cô là ai mà dám nói chuyện với ta?- Người đàn ông sắc lạnh nói. Nhi đang ngồi trên chiếc ghế bắt chéo chân, tay khoanh trước ngực.

– Chắc ông cũng không biết, con trai ông yêu con nhỏ đó thế nào đâu nhỉ?

– Ta không cần biết! Ta sẽ giết.chết.những.ai.tiết.lộ.hay.biết.đến. chuyện này… Cô không sợ sao?- Ông nở nụ cười lạnh lẽo. Nhi có chút hoảng sợ nhưng vẫn giữ ý định:

– Tôi chỉ muốn, ông giết chết con nhỏ đó càng sớm càng tốt, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này cho ai. Nhất định!- Cô ả đứng lên quay người đi. 1 đứa nhãi ranh mà cũng đòi bàn bạc và yêu cầu 1 ông trùm như ông sao? Con nhóc này đúng là không biết trời đất nhưng ông sẽ giữ lại cái mạng của nó với yêu cầu, nó phải rút Nam Phong ra khỏi con nhỏ đó. Khóe môi ông nhếch lên đáng sợ rồi ra lệnh:

– Tiếp tục bám theo đi…

Đọc tiếp: Em là để yêu thương - trang cuối

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.