Đọc truyện
Chap 56

Hai đứa đi bộ một đoạn thì tới chợ. Tay trong tay mà chân rảo bước, cảm nhận được vk ck rồi, thích quá….

Tôi nói là đi chợ chung chứ để e mua thôi, tôi có biết gì đâu. Chỉ cần về tới nhà có con cá mà chặt chặt, có cái gì mà cắt cắt là được rồi, còn chua, non, xanh, chín hay không thì kệ phu nhân thôi. Hè hè.

- Anh chọn đi, - E vừa nói vừa giơ hai quả cà chua lên trước mặt tôi,
- Chọn gì? – tôi ngơ ngác, cũng hiểu ý e nhưng mà giả đò hỏi
- Thì cà chua, không thấy còn giả bộ
- Thôi e chọn đi, a có biết gì đâu, nha.-tôi chống chế
- Nè, chọn đi, sau này e ốm thì ai đi chọn cho a, lại bắt e ăn những thứ không tốt hả?- hức, chưa cưới mà e lại bắt đầu rồi, lúc gì thì thấy trẻ con, sao lúc này e tính kĩ ghê, kể cả khoản đi chợ cũng bắt a học nốt….khổ thân tôi.

Cuối cùng cũng qua ải đi chợ, về tới nhà, e ngồi xoài xem ti vi, còn tôi phải vào bếp làm bữa trưa. Cái cảm giác này sao sao mà khó tả dữ dội. Thôi mà cũng cố làm, lỡ nhận lời rồi mà, chắc e thử lòng tôi, hi.

Loay hoay một hồi cũng kha khá món ra đời, e đi vào bếp, trên tay cầm cái điều khiên tivi, vừa đi vừa nhìn món tôi nấu, rồi lại gần, ngắm ngắm ngía ngía, lắc lắc cái đầu, miệng thì cươi tôi. Tôi cũng tỏ ra bực,

- E đi ra ngoài đi, không thấy a đang bận trăm công ngàn việc à?
- Để e giám sát chớ, chớ không a bỏ cái gì vào hạ độc e thì sao? Ng ta dễ thương thế này lắm kẻ độ kị lắm đây,- e nói rồi còn cười, chọc tực tôi đây mà..
- Xì, e thì ai thèm, người gì đâu toàn tật xấu, chỉ được mỗi cái bặt nạt ck là giỏi hơn ng ta thôi mà đòi.
- Thôi a chuyên tâm nấu đi, e xem phim,…


Thấy ghét chưa, ck nấu vk xem phim, cuộc đời vậy còn gì bằng.??

- Anh à! Sau này a sẽ nấu cho e như hôm nay chứ?- e hỏi tôi trong bữa ăn, có vẻ nghiệm trọng đây
- Ừ, sao không chứ, nhưng không phải ngày nào cũng nấu đâu nhé.
- E biết rồi, e hơi lo a à, e lo sau này về sống chung rồi k được vui như vậy nữa, lắm chuyện xảy ra mà.
- A biết mà, cuộc sống mà e, nhưng mà tật xấu của e a biết hết rồi, a cũng chấp nhận được nó rồi, như e chấp nhận a vậy, không sao đâu e à,- tôi an ủi e, nhưng tất nhiên tôi vẫn lo chứ,
- Ừ, e tin a, tin mình sẽ làm được…

Một ngày trước khi cưới trôi qua thật là êm ả, có cái cảm giác gì đó trong tôi đọng lại. Hình như trước khi cưới ai cũng lo vậy. Rồi chiều tôi về phòng, nằm bật xuống giường, mở bản nhạc du dương, ngày hôm nay đầy sao…

4h chiều, tôi đang lim dim trên giường thì bỗng điện thoại kêu. Thời buổi lấy vk rồi k biết còn ma nào gọi nữa, tôi với lấy, ấn nút xanh, và đặt vào tai…chưa kịp nói gì thì…

- Alo cu e, tối có đi liên hoan bữa tiệc chia tay độc thân k đó?.- hóa ra là a Huy, a ấy lấy vk rồi, nhưng là người khác chứ không phải nhỏ Hoài hồi đó, a quen chị sau khi ra trường đi làm thôi, vì thế tôi vẫn rất hãnh diện vì chuyện tình của chúng tôi đi xa hơn sau đại học.
- Nhậu nhẹt gì chứ, gần cưới nên e phải lo nhiều việc lắm, ngủ mai còn đi làm nữa,
- Thằng bạn a nó cũng gần cưới, nên nó rủ a đi chia tay, a rủ thêm chú mày thôi, đi chung cho vui, a Quân đó, - A Quân, tôi cũng có gặp vài lần rồi, là bạn làm cùng công ty a họ tôi,
- Ok!- suy nghĩ một hồi rồi tôi cũng đồng ý, mấy khi có dịp chớ, ai trước khi cưới cũng làm lễ chia tay độc thân, k lẽ mình lại không, nghỉ hơi oải, thôi đi cho nó có phong trào vậy,
- Vậy chú e làm gì thì làm đi, tối nay a gọi


Chap 57:

Đúng như lời hứa, tối 7h a họ gọi tôi. Đến nơi thì hóa ra không phải là chỉ 3 anh em, mà cả tiểu đoàn đi tiễn tôi với a Quân qua chế độ độc thân chủ nghĩa. Buổi lễ đầu tiên diễn ra ở quán nhậu bình dân giáp ngoài bãi biễn, không gian phải nói rất chi là nhậu….

Mấy a e vừa ngồi uống, vừa nói chuyện tào lao, mấy a có vợ rồi thì cứ làm ra vẻ có kinh nghiệm giảng giải lại bọn tôi chứ. Có a thích chí, có a lại dọa, cảnh vợ chồng khó sống lắm, bọn e mà không vững là bị vợ cưỡi đầu như chơi, như a này, nhậu thế này thôi chứ tí nữa a phải xuống biển xổ ruột và còn về trước 9h tối. Cả đám được phen cười mệt nghỉ.

- Này Huy, sao tối nay không dẫn Phương đi cùng,- một a trong nhóm hỏi tôi,
- Thôi a à, bữa nay toàn a e con trai, con gái đi không tiên,- nói vậy thôi chứ e mà biết tôi đi độc thân hội như vầy thì có mà cạo đầu tôi à…

9h, hơn 2 két bia đi tong, tôi thì tửu lượng kém nên hơi lưng lưng. Đi ca 2, lần này mấy anh e quyết định đi hát Kara. Ở Đà Nẵng có đường Ngô Văn Sở được gọi là thiên đường chốn ăn chơi, buổi tối ở đây rất đẹp, ánh đèn lung linh huyền ảo, ai tới Đà Nẵng mà chưa tới chỗ này thì hơi phí, bọn tôi chọn một quán nằm trên đường để tấp vào làm tăng hai, kara and beer…

Hôm nay đúng là lễ chia tay độc thân, cái cảm giác thật là khó tả. Ai cũng chia sẽ cho tôi kinh nghiệm, vui cũng có, mà làm cho tôi hơi lo lắng cũng có.

- Này, hát không?- a Huy đưa cho tôi chọn bài, tôi cũng chọn đại một bài
- Hôm nay là ngày của chú mà, chú cứ thong thả mà thưởng thức đi,- một a đệm vào
- Dạ, e biết mà-tôi cũng trả lời lại

Giọng ca vàng bắt đầu vang lên, tôi hát bài “Bức thư tình đầu tiên” của Tấn Minh. Nói thật chớ tôi thì hát không hay, nhưng hôm nay có men vào, cảm giác hát có hồn hẳn,..hehe. Đến cái đoạn “mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ..” tôi xung hẳn, các a thì cứ làm cái tay vẫy vẫy lên như là vẫy cho ngôi sao hát, tôi thích chí, mà hình như ai cũng đến độ lên thiên đường rồi, chả biết trời đất gì nữa.

Xong buổi mấy a còn kêu đi làm ca 3, nhưng tôi mệt rồi, đành phải chào về thôi. Đi uống nữa thì tôi nằm ngoài đường quá,

Hôm đó may thật, nhậu say tí bỉ rồi mà tôi vẫn còn về được phòng. Giờ nghĩ lại hơi sợ cảnh nhậu say phóng xe bay đêm, quá là ảo tung chảo. 12h về tới cửa phòng, loay hoay mãi mà vẫn k tìm thấy chìa khóa, tay thì cứ luýnh quýnh, mà trong phòng đang bật đèn, tôi say nên k để ý làm.

Cánh cửa mở ra, cái hình dáng ấy dù say cỡ nào tôi vẫn nhận ra, là e, tại vì e cũng có chìa khóa phòng tôi mà, nhưng không hiểu vì sao hôm nay e lại lên phòng tôi nữa, lúc chiều mới gặp bảo là tối không đi chơi rồi mà. Thôi kệ, tôi đang say, tôi cười với e một cái, cái kiểu cười của một kẻ chả cần biết e vui hay buồn, có thấy được e đang giận hay không. Tôi lê cái thân nặng trịch vào nhà, nằm bịch trên giường.

Nãy giờ e vẫn không nói một câu nào, e vào phòng pha cho tôi một ly gừng ấm bắt tôi uống hết. Dạ rượu, nhưng tôi vẫn lưng lưng, đầu óc nặng như búa tạ, chân tay mềm nhũng.

- Hôm nay a đi đâu về mà uống say vậy?- e bắt đầu tra hỏi tôi,
- Ừ, hôm nay a đi uống với mấy người bạn, có a Huy nữa,- tôi trả lời e
- Hôm nay có tiệc à, - e hỏi kĩ hơn,
- À, hôm nay a với a kia làm lễ hết độc thân,-nói đến đó tôi biết mình bị hớ…

Em lặng thinh, không nói thêm gì nữa, tôi cũng không dám nói gì, biết e đang giận mà, chưa cưới nhau mà tôi đã say tí bỉ rồi. Còn nhớ trước kia tôi bảo với e sau này sẽ k đi nhậu say, k về nhà muộn, …nhưng có lẽ là hơi khó..

7h sáng, tôi choàng dậy, phi ra khỏi giường vì nhận ra điều gì đó,…

Chap 58:

Nhật kí a yêu e…ngày…tháng..năm…

Khi tôi tỉnh dậy thì e đã không còn ở phòng tôi nữa, tôi nghĩ chắc e đã đi làm rồi, tôi cũng phải tắm rửa cái rồi đi làm.

Khi say rượu xong hay thật, dường như mọi thứ đêm qua trôi đi đối với tôi như không còn, chỉ có e qua phòng tôi là tôi nhớ rõ, tôi chỉ ước đó là tôi quá say nên nghĩ nhầm mà thôi, nhưng mà trước bàn có bữa sáng rồi, nên không thể là nhầm được. Tôi vui vẻ vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, đùa với nước, thích thật.

Một buổi sáng như thường ngày, tôi tắm xong ra mở cửa phòng, mọi người đã làm việc của người đó, mấy cô e ngoài kia vẫn đi học mà tôi không còn khái niệm tán gái nữa, cái tuổi của trưởng thành, lấy vợ rồi mà….Tôi vào ăn sáng, bữa sáng do e làm cho tôi, một tô cháo.

Thong thả ăn, tôi cầm điện thoại xem giờ mà còn đi làm. Vừa cầm, tôi đã thấy tin nhắn của e, chắc e dặn tôi ăn thế nào sau khi say đây mà, tôi hí hửng mở ra đọc.

“Xin lỗi a, giờ e thật sự hoang mang. Anh còn nhớ lần đầu tiên a say, a đã làm gì, e đã khóc thế nào chưa? Lần đó a hứa sau này a sẽ không vậy nữa. Ừ, e tin, e tin a bởi vì e nghĩ con người a nói là làm được. Dù không phải là không say lần nào, nhưng e không nghĩ đó là khoảng thời gian mình đang chuẩn bị cho đám cưới. E xin lỗi, e cần thời gian.”

Đọc xong tin nhắn mà tôi như nghẹt thở. Sáng dậy tôi đã có linh tính không tốt, nhưng dường như tôi không nghĩ nó nghiêm trọng tới vậy. Không thể nuốt nỗi được thìa cháo nào, tôi hơi muốn khóc, con trai đôi khi cũng yếu đuối vậy đó, e ít khi giận, nhưng khi e giận, tôi biết, tôi biết mình đã sai rất nhiều rồi. Trong lòng tôi giờ chỉ còn tồn tại một suy nghĩ, “-Em a! Đừng giận a nhiều e nhé, chỉ là đùa a thôi phải không e???”…
..kênh truyện chấm prồ...
Tôi cầm điện thoại gọi cho e, tôi không biết giải thích thế nào nữa…

“Thuê bao quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được…”,

Tôi ném nó lên bàn, mặc bộ đồ, tôi lao lên xe đi kiếm e. Chắc giờ này e đang làm việc, nên đến thẳng công ty là hay nhất, mà tôi cũng có số điện thoại của bạn e làm chung ở đó rồi. Đến công ty e, nói thế nào bác bảo vệ cũng không cho vào, hình như hơi lo nên trình xin xỏ của tôi giảm hẳn, chả nói được câu gì cho nó ra hồn. Tôi đành gọi cho bạn e, vì e vẫn chưa mở máy, tôi lo hơn…
- A lô, Hoàng à, có chuyện gì không?
- Chị Mai à, cho e hỏi là Phương có đi làm không chị?-tôi hỏi chị, lòng đây lo lắng
- Sao, có chuyện gì à?, chị tưởng bọn e bận chuẩn bị đám cưới nên hôm nay Phương không đi làm. Em làm gì sai rồi à?- chị Mai hỏi tôi
- Dạ…dạ …không chị à,.-tôi ấp úng,
- Vậy là chắc có chuyện rồi, nghe chị nói nè. Con gái trước khi lấy chồng hay lo lắng lắm, e phải tạo niềm tin, phải vẽ lên một tương lai tươi sáng chứ, ít nhất e cũng là về tình yêu của đàn ông,.-chị dặn tôi
- Dạ, e biết chị à,- trời, sao chị giờ mới dặn e, e biết gì đâu? E tưởng người ta yêu nhau rồi cưới nhau, chứ lo lắng gì chứ. Mà ngẫm lại cũng đúng, tối qua mình cũng hơi lo về cuộc sống hôn nhân mà,…phải chăng mình đã xem nhẹ suy nghĩ, cảm nhận của e mấy ngày qua, tại thấy e cười cười mà. À! Hình như e có thử tôi nấu ăn, rồi chăm lo cho e đó thôi. Một phát minh vĩ đại, nhưng muộn rồi…ôi điên thật.

Chào chị xong rồi, tôi phi xe thẳng về nhà e, giờ này không đi làm, thì chắc là ở nhà nằm khóc đây, tôi hiểu e mà(Tôi tự an ủi bản thân).

Nhưng khi tới nhà e thì cửa đã khóa ngoài, trong nhà yên ắng chả có tiếng gì, tôi hơi nản rồi. E thì đi đâu được nhỉ?? Cú này thì khổ tôi rồi. Đàn ông có ai mà không say, đàn ông có ai mà không phạm lỗi?..nhưng mà mỗi lần phạm lỗi với e, tôi cảm thấy hình như ông trời sụp xuống, và mỗi lần vậy tôi tự hứa không tái phạm nữa. Và đúng là không tái phạm, nhưng mà lỗi khác lại phạm ra, biết đâu mà tránh chứ…(

Tôi gọi e, “thuê bao quý khác vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Em vẫn chưa mở máy, e không muốn biết tôi giờ này thế nào à?...e, e định cho a chết lặng con tim thật đấy à? A thấy nghẹt thở rồi e à, dù có gần cưới nhưng a vẫn yêu e theo kiểu mới ngày nào thôi, a sợ, sợ e giận lắm.

Tôi bắt đầu gọi điện hỏi thăm mấy người bạn của e, nhưng chả ai biết e đang ở đâu, và số người biết tôi và e có chuyện lại tăng lên. Tôi chẳng nghĩ được gì bây giờ, chỉ biết phóng xe lang thang thành phố, vào mấy điểm quen tôi và e thường lui tới để tìm e mà thôi…Nhưng tất cả chỉ khiến tôi thêm vô vọng, lo lắng, nước mắt chảy nhiều hơn rồi, e làm ngập con tim a rồi e ạ, giờ này e đang ở đâu? Không nhớ a à?

6h tối, tôi về phòng trong bộ dạng thảm thương, mùi khói bụi phủ đầy người. Tôi tự nhủ là tí nữa e sẽ gọi cho tôi thôi, giờ chỉ biết đợi mà thôi.

Nhật kí anh yêu em, ngày…tháng…năm,..lần thứ mấy e giận a???

Chap 59:

Trong tình yêu, ai cũng có lần phải giống tôi, cái cảm giác bồn chồn lo lắng, sợ hãi, và nhớ nhung như thế này. Cái cảm giác mà k biết e ở đâu, giận a tới chừng nào?..cái cảm giác mà ngày cưới gần kề e lại giận a,…Đêm Đà Nẵng đã dần buông xuống, tối nay lại có vài hạt mưa rơi. Lạ thiệt, cái gì với e cũng đều có mưa, nhưng cơn mưa hôm nay k to lắm, chỉ là mưa phùn, nhưng nó lại làm lòng tôi xuyến xao.

Đã hơn 8h rồi, mấy lần gọi rồi nhưng e vẫn chưa mở máy. Tôi chẳng biết làm gì, nước mắt ứa ra từng dòng, khóc nức nở như đứa trẻ bị bọn bạn lấy mất kẹo vậy. Tin nhắn thì cũng gửi đi cả vài ba chục tin ngày hôm nay rồi, nhưng k có hồi âm.

Nằm mãi trên giường, ngửi ngửi cũng thấy cái mùi khó chịu của một ngày lao động ngu si vất vả ngoài đường rồi, tôi quyết định đi tắm cho tinh thần thoải mái tí. Tôi ngâm mình trong phòng tắm khá lâu, giọt nước mắt hòa lần với dòng nước, con người vui sướng cũng vì yêu, mà kiệt quệ cũng vì yêu!!...

Đang gần như đi vào cõi vĩnh hằng 1s thì chuông điện thoại reo lên. Trong đầu tôi trong đầu giờ chỉ nghĩ một điều đó là e đã hết giận, hoặc là gọi để trút giận lên tôi. Lao nhanh ra phòng, tôi chộp điện thoại, không nhìn số mà tôi ấn luôn.

- Alo, e ah! E giận a lắm sao? A xin lỗi mà,
- Sao vậy? hai đứa có chuyện gì à?-là a họ tôi, giời ạ, lúc nào có chuyện thì ng tôi hay bị nhầm là a, buồn thật
- Dạ, không có gì đâu a,-tôi nói giọng buồn buồn
- Hai đứa gần về sống chung rồi lại còn giận nhau gì nữa? e làm gì sai à?- a Huy hỏi tôi
- Dạ, tại tối qua e say, rồi ko biết có chuyện gì nữa không mà cả ngày hôm nay e không thấy Phương đâu,-tôi nói mà gần như là sắp khóc rồi,
- Ca này nặng nhỉ?, e thử gọi ra nhà Phương chưa, biết đâu má Phương biết Phương đang ở đâu,- a chỉ cách tôi
- Thôi a, chuyện hai đứa, tự nhiên gọi ra cho má cô ấy, làm má cô ấy lo nữa, hai đứa sắp cưới rồi mà, e đợi lúc nào cô ấy hết giận thì liên lạc với e thôi, e không biết làm gì nữa.?
- Ừ, vậy thôi, để a hỏi mấy người bạn xem có biết gì không, có gì a liên lạc sau nhé, chú mày nghỉ đi,
- Da,- tôi tắt máy, im lịm,

Mặc đồ vào rồi tôi đi mua hộp cơm về ăn, tuy không nuốt nỗi nhưng mà cũng phải cố đẩy nó xuống cho bọn dạ dày có công ăn việc làm chứ không nó cứ đánh trống hoài làm chả nghĩ được gì sất. Hôm nay không đi làm, không báo cáo về công ty, tối vị xếp gọi điện mắng nặng lời, một người thiếu trách nhiệm, làm chậm tiến độ dự án,- ngành công nghệ thông tin mà – làm tôi cảm thấy thêm chán chường, khi một thứ tồi tệ, hình như mấy cái khác cũng biết để kéo về chung vui với bọn nó thì phải, ôi cái bọn,

Bực mình, buồn đời, chán việc, tôi khóa cửa phòng đi uống café. Ra ngoài ngắm cảnh, ngắm girl xinh, có khi còn nghĩ thông được mà giải quyết vấn đề chứ ngồi ở nhà ủ rủ thế này chắc tôi điên ra quá,

Tôi chọn một bàn ở góc gần cuối, nơi mà chả có cặp nào ngồi tới, nhâm nhi li cà phê đen, nghe tiếng nhạc du dương. Đây mới đúng là cuộc sống của thanh niên bây giờ. Nhìn mấy bàn bên, từng cặp, từng nhóm cười nói vui vẻ, hình như trong quán chỉ có tôi ngồi một mình, à không, còn có một chàng thanh niên khác, nhưng người ta đang vui vẻ nói chuyện qua điện thoại.

14 tiếng e xa a, a không thể nào giải thích nổi, hai người thật sự yêu nhau, mà chỉ vì một lí do đơn giản, e đã bỏ ai lại 14 tiếng đồng hồ, không một tin nhắn, không một lời trách móc, chỉ bỏ lại một câu “E cần thời gian”. A cho e 2 năm để đi học rồi, e lại đòi về bên a, vậy mà giờ e nói e cần thời gian, e ác quá.

Ngày thứ nhất trôi quá, những tưởng ngày thứ hai mọi chuyện sẽ khá hơn. Nhưng hóa ra nó còn tồi tệ hơn ngày đầu nữa, a không chịu đựng được rồi e à, a khóc ròng cả ngày hôm nay rồi, phóng xe đi biết bao nhiêu vòng phố rồi mà không tìm thấy e. Em to thế mà, sao a không thấy chứ?.e muốn trốn a tới bao giờ nữa,…

Hết cách, hay là báo cho công an nhỉ, biết đâu e có chuyện gì, tôi nghĩ gỡ? Thôi quyết định gọi ra cho má e, chuyện như vậy rồi chắc phải nói ra thôi, chứ để thế này, tôi khó sống, mà cũng không biết e sống thế nào,..

Lần đầu, tôi gọi điện ra thì không ai nghe máy. Đợi chừng 12 phút tôi gọi lại thì má e trả lời, giọng nói vẫn bình thường, chắc e không nói gì với má e rồi.

- Alo, cháu đây bác,- tôi nói
- Ừ, hôm nay cháu không đi làm à?, hai đứa vẫn khỏe chứ?,- bác hỏi tôi, hai đứa? bác chưa biết gì thật. Bác nghĩ bọn tôi vẫn tốt, tôi chả dám mở lời. Hồi trước tôi bị gia đình e cấm mà, giờ lại làm e buồn, e xa tôi, làm sao mở lời được?
- Dạ, bọn cháu bình thường ạ

Nói chuyện một hồi với bác, chỉ hỏi mấy vấn đề sức khỏe, công việc, rồi tôi tránh đi những câu hỏi về e, về chuyện đám cưới. Em nơi đâu???

Khoảnh khắc bóng tối bao trùm trong tôi. Giá như hôm đó a không đi nhậu, a không say, hay a không làm gì đó có lỗi, thì giờ sẽ như thế nào? Chuyện này xảy ra a biết a yêu e nhiều, nhưng mà a khó sống quá e à! E nơi đâu?
.K e n h t r u y e n . p r o..
Chap 60:

Nhật kí Anh yêu Em, ngày… tháng… năm…

Tối nay tôi lại dạo một vòng Đà Nẵng, phóng xe ra hóng mát bờ biển, tuy hôm nay còn ngày hơi hơi đông. Gió biển thổi rào rào, làm rát cả mặt tôi, ánh đèn vàng, xa xa là những còn tau đánh cả, trên thế gian này, ở đây chỉ còn tôi với tôi. Hai ngày trời xa e,

Hay e có chuyện gì thật? có thể lắm chứ, đã hai ngày rồi e không xuất hiện trước mặt tôi, không biết e ở đâu, làm gì? Hay e bị bắt cóc nhỉ? Càng nghĩ tôi càng hoang mang. Tôi lại lo cho e hơn, tôi quyết định điện ra hỏi má e đã trước khi làm việc gì đó…

- Alo, bác à, là cháu đây,..-tôi gọi khi đã hơi quá khuya
- Ừ, có chuyện gì mà cháu gọi vào giờ này,-bác hỏi tôi
- Dạ, hai bữa nay Phương có điện về nhà không bác,-
- Không cháu à, bộ hai đứa có chuyện gì trong đó rồi sao?-bác hỏi tôi, giọng tò mò
- Dạ,…dạ,..thật ra tối kia cháu uống say, rồi cô ấy giận, rồi hai ngày rồi cháu không tìm thấy cô ấy, bác biết cô ấy đang ở đâu k?-tôi nói thật cho bác biết,
- Sao? Sao cháu giờ mới nói cho bác?,-bác nói giọng hơi nặng, tôi nghĩ là vậy
- Dạ, tại cháu nghĩ sẽ tìm thấy cô ấy sớm, nhưng mà giờ cháu không thể làm được, cháu sợ cô ấy có chuyện gì,…
- Để bác nhờ người trong đó hỏi xem, cháu nghỉ đi,-bác nói ngắn cụt, tắt máy cái rụp, tôi biết giờ không chỉ e giận tôi, mà bác cũng giận tôi thật nhiều rồi,

Hơi khuya, dòng người qua lại trên đường giờ cũng giảm hẳn, chỉ còn mấy quán cóc ven đường, đêm phố buồn tênh. Giọt nước mắt nào rơi, cho đôi môi ướt đẫm,…

Về đến phòng, tôi lã người đi, vì đói, vì mệt,vì cái rét của ngày. Mọi thứ trong tôi gần như là đảo lộn, tôi không rõ là mình đi được bao xa, làm được gì hai ngày qua, chỉ đơn giản là không hiểu nỗi tại sao cuộc đời tôi tự nhiên quay phắt như vậy. Hạnh phúc và đau khổ chỉ cách nhau một sợi tơ hồng.

“Một ngày dài khi vắng hình dung của người tôi yêu ôi sao thấy quá quạnh hiu. Lặng nhìn bồi hồi đếm mây rồi với trăng đêm, ngày ôi sao dài hơn..”, một bài hát, đúng hơn bao giờ hết. Đang lim dim mắt trên giường thì có điện thoại, là điện từ ngoài nhà e vào, tôi suy nghĩ…

- Alo, cháu đây bác,
- Bác gọi báo cho cháu là Phương vẫn ỗn, cháu đừng tìm Phương nữa,-bác nói với tôi,
- Phương giờ đang ở đâu bác?, bác nói cho cháu được k?- tôi cầu xin bác
- Phương hiện giờ không muốn gặp cháu, cháu đợi ít hôm nữa nó sẽ gặp và nói rõ mọi chuyện với cháu,-bác chỉ nói vậy thôi

Nói rồi bác cúp máy, để một mình tôi ngồi tư lự. Mới đó mà bác đã biết e đang ở đâu rồi?...hay là bác biết trước nhưng giả vờ không biết,? tôi cứ suy nghĩ không biết nó thế nào, nhưng mà dù sao cũng biết e vẫn ỗn, tôi thầm cảm ơn trời.

Ngày mai e sẽ gọi, ngày mai e sẽ gọi, ngày mai e sẽ về bên tôi. Tôi cứ tự an ủi mình vậy. Nằm đếm cừu tới gần sáng mà tôi vẫn không thể nào chợp mắt nổi, và khi tôi thiếp đi cũng là lúc tôi quá mệt.

7h sáng, tôi nằm li bì trên giường. Hôm nay tôi không thể gượng dậy được nữa, chắc vì tối qua hớp phải gió độc rồi, chân tay rũ rượi, người nóng ran rồi. Điện thoại lại kêu, là giám đốc gọi tôi,-vì mấy hôm rồi tôi không đi làm-, chắc ông lại mắng mình đây,- tôi nghĩ bụng.

- Alo, e chào xếp,- tôi hơi ngoan ngoãn
- Cậu có định đi làm nữa không? Mọi việc vì cậu mà chậm tiến độ đấy,- giám đốc nói với tôi, hơi nặng giọng.
- Dạ, e biết rồi xếp, tại hôm nay e mệt, mai e sẽ đi làm ạ,
- Cậu không làm thì tự động nộp đơn nghỉ việc đi,

Haiz, đang chán, ông lại thán vào một câu, đau điếng. Sao giờ e vẫn chưa gọi điện nhỉ? Đã qua ngày thứ ba rồi, có chuyện gì thì cũng gọi mà trút giận lên a chứ. Yêu nhau 3 năm chứ có phải 3 tháng đâu mà e không thể nói gì với a sao?

Lần thứ nhất e giận a, lần thứ hai e giận a, …cho tới bây giờ a không biết mình đã làm e giận bao nhiêu lần nữa. Nhưng a biết chưa lần nào e đối xử với a như vậy cả. Phải chăng lần này a đã sai sai quá nhiều? Hay còn chuyện gì nữa?

9h30 phút sáng, e gọi tôi. Tôi vui, phải nói là cực vui khi máy hiện lên số e, số máy tôi đã chờ đợi suốt hai ngày ròng rã. E bên tôi….

- Alo, e à?- tôi hỏi
- Dạ, e đây,- giọng e, đúng cái giọng này rồi, tôi mừng quýnh
- Giờ e đang ở đâu, mấy ngày rồi e sống thế nào? E giận a lắm hả?- một loạt câu hỏi tôi đưa ra, tôi chẳng cần biết e muốn nói gì nữa,
- E khỏe, trưa nay mình gặp nhau nhé, e có chuyện muốn nói.
- Có chuyện gì vậy e, e còn giận a lắm hả? e nói vẻ nghiêm trọng vậy, - tôi hơi lo
- Em sẽ nói sau khi mình gặp nhau, e đợi a ở công viên, chỗ cũ,

Nói rồi e tắt máy, e không biết tôi bị ốm, không biết tôi nhớ e, hay e cố tình làm vậy? Giọng e không có một từ cảm thán, không một câu yêu thương. Càng nghĩ tôi càng lo hơn,…

Chap 61:

Nhật kí Anh yêu em, ngày..tháng..năm…

Cố lết thân ra khỏi giường. Tôi vội mặc quần áo rồi phi xe xuống công viên, chọn đúng chỗ mà chúng tôi thường qua. Không biết mấy giờ e tới, không gọi được cho e, tôi đành phải đợi.

Đợi chừng hai tiếng thì e xuất hiện, tôi nhận ra e từ đằng xa. Em vẫn vậy, không thấy ốm yếu gì, chỉ có điều trước mặt e, tôi đang xanh xao. Tôi đứng dậy, nở nụ cười về phía e, vui sướng. Nhưng đáp lại e là bộ mặt lạnh lùng, e nhìn tôi mà không một nụ cười đáp trả.

Em đến ngồi kế bên tôi. Tôi cũng cố làm ra vẻ tự nhiên như không có gì. Yên lặng một phút giây cũng đủ làm cho chúng tôi cảm thấy xa cách rồi.

- Mấy hôm nay e thế nào,- tôi mở lời
- E bình thường a ạ,- e trả lời tôi, mà mắt nhìn vễ cõi xa xăm nơi nào, lòng tôi buồn…
- Bình thường? sao e lại như vậy mà lại bình thường được? a không bình thường chút nào hết nè,- đi thẳng vào vấn đề….
- E lựa chọn có quá nhanh k anh?- tự nhiên e hỏi tôi vậy,…
- Lựa chọn gì e?,- tôi ngơ ngác,
- Chuyện chúng mình, e sợ rằng mình đã chọn quá nhanh,- e vẫn chẳng nhìn mặt tôi, không thấy rằng lúc đó tôi như rơi xuống vực thẳm, một người con gái yêu mình lại nói rằng e chọn gì quá nhanh,…

Tôi im lặng, e cũng vậy, cả hai dường như bị dính vào bức tường vô hình nào đó. Khó tả thành lời, khoảng cách hình như giờ càng xa dần thì phải. E đứng dậy, bước đi, bóng e dần khuất xa dần trước mắt tôi. Trong công viên dường như giờ chỉ còn mình tôi…

Tôi ngồi đó tới 8h tối mới bước ra về, khi mà người ta đã ăn cơm và vào công viên để tập thể dục, đi dạo, và những buổi hẹn hò của các cặp tình nhân rồi. Thê lương, một ngày bị cảm mà lại ở ngoài đường cả ngày. Nhưng vậy cũng chẳng thấm gì so với độ xoáy của nỗi đau câu e nói ra, a sai nhiều hả e?

Dù mệt, tôi vẫn cố lết thân lên mạng xem tin tức thế nào, rồi kiếm cái gì đó ăn tạm nữa. Tôi tự nhủ rằng ngày mai mình phải khỏe để có thể nói rõ với e điều e sợ là ý gì?..Không lẽ a với e lại tan ở ngay giây phút này? Anh không muốn vậy e à, đơn giản là a yêu e quá nhiều rồi.

Nhật kí ngày..tháng….năm…

7h sáng tôi đang nằm trong phòng thì có tiếng gõ cửa. Lúc tối ngủ sớm mà giờ tôi vẫn miên man trong cơn mộng, thêm một này nữa không có e trôi qua. Bắt đầu một ngày mới nào. Tôi bước dậy ra mở cửa, trong bộ dạng còn ngáp ngủ, hóa ra là a họ tôi,

- Có chuyện gì mà a đến sớm vậy? – tôi hỏi a,
- Anh đến xem thằng e dạo này thế nào, coi bộ không tốt lắm nhỉ, mà giờ này rồi không định đi làm à?- a nhận xét về tôi,
- Không a à, chắc hôm nay e nghỉ thêm bữa nữa, mệt quá,- tôi vừa nói vừa vào dọn cái giường,
- Chú với cái Phương sao rồi? vẫn chưa ổn hả?
- Ổn gì đâu a, hôm qua mới gặp, e bị ốm vậy mà nàng chả bận tâm tí nào, phớt lờ, lạnh lùng thấy sợ,
- Chỉ có say rượu thôi mà sóng gió vậy à, chắc k sao đâu, chú cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi e ắt về thăm ấy mà,- a nói giọng tình bơ, ừ, bởi vì a là người ngoài cuộc không biết tôi giờ thế nào, hoặc là a cố làm tôi nghĩ thoáng hơn thôi,
- Dạ, thì giờ biết làm sao hơn,
- Thôi rửa mặt đi rồi a e mình đi ăn, có thực mới vực được đạo chớ

Tôi cũng làm theo lời a. Hai ae dạt vào một quán phở bên đường gần chỗ tôi trọ. Lâu lắm rồi tôi mới ăn sáng kiểu thế này, tôi cũng khỏe hơn đôi chút.

- Tí e có qua chỗ Phương không? – a họ hỏi tôi,
- Qua làm gì a, chắc Phương giờ cũng chưa muốn gặp e,
- Cứ đi đi, a làm bia đỡ đạn cho, phải giải quyết sớm chứ, gần cưới rồi mà, giận nhau lâu không hay đâu,
- Dạ, e cũng biết thế, nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả, tí đi với a,- tôi chưa nói hết lời thì a đã ngắt lời tôi, đi cùng?, đi xin lỗi á?

Ăn xong, tôi ngồi phía sau xe cho a muốn chở đi đâu thì đi, nhưng tôi biết bến đỗ mới sẽ là cái cổng thân thương của e mà lâu rồi tôi chưa bước vào. Sáng nay hình như có gió, hơi se se lạnh, những ngày thế này đáng lẽ e ngồi sau xe tôi, vòng tay qua eo cười thích thú mới phải chứ,??

Chap 62:

Tới cổng nhà e, xuống xe, tôi không cùng a họ ra trước cổng mà chạy lại trốn phía sau bức tường gần đó. A Huy lại bấm chuông. Đợi một lát thì e ra. 9h sáng, với một bộ đồ ở nhà, mái tóc xõa, hình như e cũng mới ngủ dậy, e cười chào a Huy. E tươi cười là vậy mà khi tôi bước ra, vừa nhìn thấy thì nụ cười trên môi e tắt lịm. Có lẽ nếu lúc đó chỉ có tôi với e, thì e đã đóng rầm cánh cửa mà bước vào nhà rồi. Dù tôi hơi buồn nhưng cũng nở nụ cười thật tươi cho e.

Rồi e đi vào trước, a Huy bước tiếp, còn tôi theo sau như thường lệ là khóa cửa,(hành động đích thị là chủ nhà mà…giờ lại như thế này đây..). Vào nhà, e chỉ rót nước cho a Huy, còn bỏ mặc tôi, chọc tức tôi đây mà. Tôi giống như người vô hình ngay lúc này vậy,-em giận tôi- thôi đành chịu vậy, tự kéo ghế ngồi, tự rót nước. Tại tôi đang mang trong mình cái tội mà, đi xin tha thứ nữa,

- Hôm nay e không đi làm à,- a Huy xua tan không khí căng thẳng bằng một câu mở lời
- Dạ không, hôm nay e xin nghỉ bữa a à, e hơi mệt,
- Vậy à, hôm nay a đưa thằng e ngốc của a qua tạ lỗi với e nè. Hôm đó hai ae đi nhậu say, có gì e bỏ qua cho nó, tính nó a biết mà, không có chuyện nó hay nhậu say vậy đâu,-- a vừa nói, vừa chỉ tay về ứng cử viên làm chồng tốt là tôi, nhưng hình ảnh đang bị lung lay, tôi cũng ưỡn người lên làm hình minh họa,.
- Chuyện bọn e để bọn e tự giải quyết a à, cảm ơn a quan tâm,
- Tại hôm đó cũng có a đi cùng, với lại a là người rủ Hoàng đi, nên a nghĩ a có trách nhiệm trong chuyện này,
- Không, e không nghĩ gì cả, a không phải nghĩ về chuyện đó đâu,..

Diễn giải một lúc không được, a Huy đành viện cớ ra ngoài để tôi với e nói chuyện. Nhưng vẫn giống hôm qua, giữa hai người vẫn tồn tái cái gọi là thời khắc im lặng, e vẫn lạnh lùng như thế. E không nói gì, không trách cứ, thì a biết a sai nhiều tới cỡ nào, a biết sửa sai thế nào chứ?

- Anh sai nhiều lắm hả e? – tôi hỏi
- Có lẽ không,- e trả lời vậy thì chắc là đúng rồi
- E giận a, nói cho a biết giờ a phải làm sao đi? A sợ cái cảm giác im lặng của e lắm, a như nghẹt thở mỗi lần bên e mà e im lặng à,
- Sao chuyện đó a lại hỏi e, e không biết, tùy ở a thôi
- Nhưng a ngốc lắm, mỗi lần e giận a là a như mất khả năng kiểm soát bản thân vậy, a sợ e giận lắm e biết không?
- Sợ sao còn làm, sợ sao còn không tạo lòng tin nơi e?
- A xin lỗi, a không cố tình say mà, tại hôm đó vui quá,
- Thôi kệ a, e mệt, không muốn nghĩ nữa, a về đi,
- Nhưng,…
- Không nhưng gì cả, e không muốn nói gì nữa, a đợi đi,- tôi chưa nói hết câu thì e cắt ngang, lại đợi, a có thể đợi, nhưng lần này e bắt a đợi cái gì chứ? Đợi một lần thứ tha à?
..bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ..
Cũng đành chịu, tôi biết tính e mà, khi e quyết thì tốt nhất là im lặng, chứ cố nài nỉ tí nữa e làm lớn chuyện cho coi. Tôi ra về, vẻ mặt buồn thiu. Ra tới cổng a Huy còn làm dấu hỏi xem tôi thế nào, chắc là lúc đó e đang ở trong nhà nhìn ra nên a k dám hỏi to. Mà tôi thì không ngoái đầu lại nhìn e.

Hôm nay đi với tôi mà cũng không giải quyết được gì, a họ chở tôi về phòng rồi về nhà a. Tôi nằm trên giường suy nghĩ về những gì e nói. Hôm nay ít nhất e cũng nói ra lí do, ít nhất e cũng nói về chuyện này nhiều hơn hôm qua. Tôi có nên vui không nhỉ? Khó nghĩ quá……..!!!

Nằm nghỉ một lát, tôi quyết định quét dọn cái phòng, lâu rồi không dọn, hình như từ lúc e dọn cho giờ, trước khi giận tôi…Vừa dọn tôi vừa phải nghĩ làm thế nào để e hết giận tôi, để e biết tôi tự tin yêu e tới nhường nào. Lần trước e bảo là vội vàng quyết định, có lẽ chăng là lần e đòi ở lại lấy tôi mà không đi học nữa??Vậy mà tôi say. Ừ thì say, nhưng mà con trai say cũng đâu có gì phải giận tới vậy, hơn nữa đây là lần thứ hai a say mà trước mặt e mà…

À phải rồi, e có nói là lần trước tôi say e sợ tới cỡ nào, lần đó tôi đã hứa rằng tôi sẽ không say, không làm e lo lắng nữa. Có lẽ là e sợ, e hơi mất niềm tin ở tôi. Vậy phải làm sao nhỉ?

Bla lá là, tôi nghĩ ra cách rồi, vui như hội, tôi lao ra ngoài kiếm dụng cụ. Mua một ít bóng bay bơm khí, một cái bút dạ, một chú nhóc bằng bông. Tính tôi vốn vừa lãng mạn, vừa trẻ con nên chỉ nghĩ được cách này làm cho e vui, mà cũng không biết e có vui không nữa, lần trước thì có thể e vui rồi, nhưng lần này e giận tôi quá nhiều.

Nhưng quyết định chưa qua vội, tôi để tối mới qua. Dưới ánh đèn, dưới tiếng gió, thế mới hay. Làm xong đâu đấy, tôi phóng xe đi chợ nấu ăn. Làm cái gì cũng phải lấy lại tinh thần đã chứ. Ra chợ, tôi cũng tập mua mấy thứ mà lần trước e bắt tôi học để mua. Không khó lắm, nếu con trai muốn làm cho ng yêu hoặc vợ mình thì cũng chả có gì phải bận tâm nhiều. Đàn ông mà, cái gì chả làm được.

Nhật kí ngày….tháng…năm….

Tối này trời không mưa, chắc chắn là không nắng rồi, hè hè, có gió, đúng thứ tôi cần. 8h tôi ở trước cổng nhà e, bên trong nhà thấy yên ắng, chỉ có ánh đèn mà thôi. Không biết e làm gì nữa. Chuẩn bị một sợi dây thật dài, khoảng gần 30m, buộc một đầu vào đám bóng bay, cộng thêm chú nhóc nhỏ, với dòng chữ “Anh xin lỗi” ở mấy quả bóng. Thả lên cao, vòng giây qua cánh cửa, rồi kéo lại phía bức tường chỗ tôi ngồi, tôi tránh e mà. Bấm chuông xong, chạy về phía chỗ cũ, đợi e.

Chap 63: Lãng mạn trào dâng..!

Đúng như tôi tính, e bước ra mà không nhìn lên phía trên đầu e, hơi cao có một loạt ánh sao đang bay phấp phới. Nghe tiếng bấm chuông mà không thấy ai chắc e đang hỏi thầm là thằng cha nào rảnh phá đám đó. Hi. Ngày thì lúc đó tôi từ từ kéo mấy quả bóng bay kia xuống, sát với đầu e. Em nhìn chúng cười, với dòng chữ “Anh Xin Lỗi” thì e biết ngay là tôi liền, với lại ng yêu của e mới nghĩ được ra cách này thôi. E giữ lấy chúng…

- Anh ra đi, không phải trốn đâu, e thấy rồi. – chắc là e vừa thấy vừa đoán, vì chỗ đó lúc sáng tôi cũng đứng rồi.

Tôi đành lủi thủi bước ra, trên tay vẫn cầm sợi giây.

- Anh làm gì đấy? bữa này bao nhiêu tuổi rồi mà còn bày ra trò này?- e nói tỏ vẻ tức giận, mà hình như e vui, sao k vui được chứ?
- Tại a k biết làm sao nữa, tính a trẻ con vậy mà. Ngay một lúc a không thể lấy lại niềm tin nơi e được, nhưng a chỉ muốn cho a một ít cơ hội, thời gian sẽ chứng minh điều a nói là đúng, a không làm gì cho e phải sợ cả.

Nói rồi e giật cái giây, lôi thằng nhóc với đám bóng bay vào nhà, để lại tôi một mình bơ vơ giữa cổng nhà. Mà e không khóa cửa, là ý gì đây???địch không phòng bị rồi, tôi vội dắt xe rồi khép cửa đi vào theo sau.

Đi một đoạn thấy tôi làm vậy thì e quay lại nhìn, mắt trừng trừng nguýt nguýt. Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười trừ. Hi, thật sự lúc đó chẳng biết làm gì, đóng cửa đi vào nhà nhanh cho nó lành, kẻo e đổi ý, vứt thằng cu với tôi ra đường thì nguy.

- E xem phim à, - tôi nhanh nhảu, mặt vẫn tươi, thấy ti vi đang mở nên tôi đoán thế.

Nhưng e chẳng nói gì, cứ cầm thằng nhóc rồi dí dí cái gì đó vào đầu nó. Chắc e thích nó lắm, nhìn nó dễ thương vậy mà.

- Em đang làm gì vậy? nó bẩn lắm đó, lúc chiều a chưa giặt đầu?- hi, e mới hơi nguôi giận tôi đã vội chọc rồi, tính tôi là vậy mà.
- Kệ e, nó còn sạch hơn a, mùi bia còn nồng kìa,- nói rồi e nguýt một cái rõ dài về phía tôi, cái tính trẻ con e vẫn chưa hết mà.
- Không có mà, a tắm rửa sạch sẽ rồi mới tới chuộc lỗi với a chứ, bỏ qua cho a nha, nha e…-tôi năn nỉ,
- Này e, chị có nên tha thứ cho a ấy không?- e vừa ôm thằng nhóc vừa hỏi nó, tôi biết là e đồng ý tha thứ cho tôi mà,..
- Nó im lặng là đồng ý đó nhé,- tôi cười,

E lè lưỡi, nghịch lại với tôi, tôi cắt ngắn cái giây rồi treo bóng bay trong nhà. Làm xong thì tôi lại ngồi cạnh e, hơi xa xa 1 tí - khoảng 1 người ngồi giữa.

- Ồ mèo và chuột kìa,- tôi reo lên sung sướng, may mà lúc đó có phim hoạt hình chiếu để tôi diễn trò,
- Có phải trẻ con nữa đâu mà mèo với chuột, a về phòng mà xem.-e giỗi
- Nhưng phòng a không có ti vi mà,
- A đến đây để xem nhờ ti vi đó à,-
- Hi, vậy mình đi chơi nha,- tôi chộp ngay cơ hội

- Không thích, a về đi, hết giờ thăm bệnh nhân rồi,-

Tôi năn nỉ mãi e cũng không chịu đi chơi với tôi. Chắc e cố tình k để tôi dễ làm xoay chuyển đó mà, tôi cũng hơi chùn lòng. Nhưng chưa về phòng vội, tôi ở lại xem xong hoạt hình, xem vài thứ, mà cố tình là ngồi cạnh e. E vẫn ôm chú nhóc thôi, ít nói.

Trên đường về phòng, tối nay phong thủy đẹp, tôi vui sướng. Vừa phóng xe, vừa hát ngêu ngao, thích thât. Cả nữa tuần nay, đây là lần đầu tiên tôi vui, lần này tôi phải khắc nó thật sâu mới được.

Về phòng, đang thả hồn trên cái giường, thì e gọi tôi.

- Alo, e à,-tôi trả lời
- A về phòng chưa?- e hỏi tôi
- A về rồi e à, e đã đi ngủ chưa đó,
- E ngủ rồi, a ngủ ngon nhé, chuyện mình chưa xong đâu, nhưng a cứ ngủ ngon đi, ít nhất giờ e cũng giận a ít ít rồi,
- Ừ, a biết rồi, e ngủ ngon nhé,

Chúc xong thì e cúp máy. Giờ tôi mới cảm nhận là mình có người yêu, có ai đó chúc ngủ ngon thích thật. Dù vậy nhưng tôi vẫn hơi lo, chuyện gì mà chưa xong nữa. A đã làm hết cách rồi mà e vẫn chưa hết giận a à, e cần bao lâu chứ? Khó thật. Tôi lên mạng chém gió, làm tí việc nữa thì đi ngủ, ngủ trong vui sướng, hết cái mệt của mấy ngày qua.

- Alo,- tôi nói trong ngái ngủ, mắt còn nhắm tịt mà,
- A chưa dậy à, ngủ gì nhiều vậy ?- là e, không biết e gọi tôi sớm vậy có chuyện gì nữa.
- A tình rồi nè, e gọi có chuyện gì không? – tôi tỉnh hẳn
- Không có chuyện thì không gọi được à?
- Không, a hỏi thế thôi mà, không có gì e gọi a cũng vui rồi.- tôi chống chế
- A dậy đi, rồi qua chỗ e, e có chuyện muốn nói,- e vào đề chính, có chuyện thật bà con ạ
- Ừ, a qua,- tôi chỉ biết ậm ừ vậy thôi, không dám hỏi vì sao.

Tôi dậy đánh răng, rửa mặt, ăn mặc thật đẹp để qua chỗ e…

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.

Old school Easter eggs.