XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Chap 64:

Sáng sớm xuống phố, lâu rồi mới có cảm giác thế này, đi gặp người yêu mà. Đã lâu rồi tôi với e không đi ăn sáng cùng nhau, không café cùng nhau, k tản bộ cùng nhau,…Đã quá lâu rồi, dường như giờ mọi thứ mới trở về đúng với vị trí của nó, thứ tình yêu đem lại cho tôi và e hạnh phúc suốt hơn ba năm qua..

Nhật kí ngày…tháng…năm…

Vi vu tung tăng trên đường một đoạn, tranh thủ ngắm vài e chân dài trên dòng phố tập nập sáng nay. Cuối cùng thì cũng tới nhà e, cổng nhà không khóa mà chỉ chốt lại, tôi lặng lẽ dắt xe vào mà không gọi e ra, có thể e đợi tôi.

Bước vào trong, bóng bay tối qua vẫn bay trên trần nhà, chú nhóc thì đang nằm dài trên ghế, tôi cười.

- Này, vào mà không hỏi chủ nhà hả?- chưa kịp nói gì thì e đã nói vậy, chắc e cố tình đây, vì e cố tình nói không có chủ ngữ, chắc e cố làm ra vẻ giận đây mà, con gái toàn vậy.
- Hi, e đang nấu gì đó? Chuẩn bị bữa sáng cho a luôn à?-tôi vui sướng khi nhìn thấy e đang bữa sáng, một ít trứng với món bánh mì salat,
- Mơ đi nhé, e chỉ nấu cho e thôi, việc gì e phải nấu cho a ăn?
- Vậy à, vậy thôi để a ra ngoài ăn sáng đã, e gọi là a chạy xuống đây liền chứ đã kịp ăn uống gì đâu,- tôi nói với vẻ hơi thật thật, cố tình dọa nàng đó mà.
- Ừm, vậy a đi ăn sáng đi,- trời, e để tôi đi luôn, buồn, tôi bước ra, dù sao cũng nói vậy rồi.
- Thôi e đùa đó, a vào đây ăn với e luôn, ăn một mình buồn nên e cho a ăn một tí cho đỡ buồn thôi nhé,- đó, a biết mà, sao e nỡ để a một mình được.

Tôi vội vào rửa tay rồi dọn thức ăn cùng e, không khí ấm cùng ngày cuối xuân. Hồi trước những bữa ăn thế này với tôi không thiếu, nhưng sao hôm nay tôi vui quá, vui như chưa bao giờ được ăn sáng với e vậy. Tôi thầm cảm ơn nàng,

- E nấu ngon quá,-tôi nịnh, mà cũng ngon thật,
- Ăn đi ông tướng, không có thêm đâu, e chỉ cho a từng đó thôi, khỏi nịnh nhé,- e lè lưỡi,
- Xì, a mà thèm á, ăn sáng thì phải ăn ít chứ ăn nhiều như e có ngày đi từ đây ra cổng rồi từ cổng vào đây mà chân không phải chạm đất ấy chứ,- tôi cười chọc e
- Ý a nói là e lăn á? Phải vậy không? – e biết rồi còn cố hỏi tôi,
- Không, a chỉ tùy tiện nói vậy thôi,- tôi chối
- Nè, cho a ăn thừa, ăn thừa học dốt,- vừa nói e vừa san phần của e qua cho tôi, nghịc gớm
- Haha, kệ a,- tôi ăn ngon miệng, e lại tức tôi hơn mà chả làm được gì,

Buổi ăn của tôi với e cứ vậy trôi đi, nhẹ nhàng mà hơi con nít.


- Lúc tối e không cho thằng bé ngủ hay sao mà giờ nó ngủ khiếp vậy,- tôi đang ăn thì chỉ tay qua chỗ thằng bé,
- Lúc tối e phạt nó đứng một chân ngoài thêm, a làm thì nó nhận thôi,- e chả thèm nhìn về phía nó nữa, chắc e cũng biết nó đang nằm rồi,
- A xin lỗi rồi mà, e cũng phạt a rồi, a mang nó tới là để nó canh giấc ngủ cho e, đằng này e lại phạt nó, tủi thân nó ghê,
- Thì e phạt nó đứng một chân nó, nó k được ngủ gật thì sẽ canh được cho e, chứ không để nó ngồi thì nó ngủ mất thì sao?- e cười tinh nghịch với tôi
- A thua e luôn, đúng là kiểu gì cũng nói được, ôi con gái, chỉ thiệt thòi những đứa con trai thật thà như a thôi,-
- A mà thật thà á? Quên đi,
- Sao k thật chứ, thật nhất luôn ấy chứ, mà e sáng nay gọi a qua sớm làm gì vậy? hay là chỉ muốn ăn sáng cùng a,- tôi vừa thật vừa đùa,
- Thôi a ăn đi rồi nói chuyện,- e nói vẻ hơi nghiêm trọng, tự nhiên làm bữa a trầm lại.
- Ừ, mà e hôm nay cũng định nghỉ làm hả?, a cũng xin nghỉ rồi,
- Ừm, ---

Ăn xong, tôi với e dọn xuống rửa chén bát, sắp xếp lại nhà cửa một tí. Giờ tôi không còn tâm trang mà chọc e nữa, tự nhiên thấy hơi lo. Dạo này e cứ làm tôi thấp thỏm, hết nỗi lo này đến nỗi lo khác, làm sai mệt thiệt.

Ngoài trời hôm nay có nắng, phố cũng thưa người hơn vì ai cũng đi làm cả rồi. Tôi ngồi ở cửa nhà, chưa nói chuyện chính với e nữa. Còn e thì đang làm gì trong nhà, tắm rửa hay là giặt giũ nữa, tranh thủ có nắng đây mà. Tôi cũng tiện đó lấy chổi quét cái sân, lần đầu tiên tôi quét thì phải?!
Vừa quét xong thì e gọi tôi vào nói chuyện, e làm xong việc rồi. Lúc này tim tôi đập thình thịch, chân tay cứng nhắc rồi. Nhìn vào nét mặt e tôi cũng biết e đang muốn nói gì đó hơi quan trọng.


Chap 65:

Nhật kí ngày…tháng…năm….

Tôi với e ngồi đối diện nhau ở bàn, tôi không dám ngồi gần e, vì kế bên e e đã đặt chú nhóc rồi.

- E nói đi, a nghe nè,-tôi mở lời, hơi tò mò.
- A nè, mấy ngày qua e biết a buồn nhiều, e có hơi quá không?- e hỏi tôi, e quan tâm tới tôi đấy à? Phải không nhỉ?
- Ừm, a buồn nhiều lắm, nhưng không gặp e a lo cho e sợ e có chuyện gì, giờ thì không sao rồi e à. Chỉ cần e không giận a nữa là được.
- Tối qua thì e còn giận a tí tí, giờ thì hết rồi. Nhưng mà…-e nói lấp lửng,
- Nhưng mà gì e?- tôi hỏi liền,
- E sợ mình quyết định cưới nhau hơi sớm, giờ hai đứa còn trẻ mà?
- Sao vậy? còn trẻ gì nữa, a vơi e lớn rồi mà. Với lại e cũng đã nghỉ học để ở lại với a rồi còn gì, sao giờ e lại vậy?
- E không biết, không phải chỉ vì a say mà e làm vậy, nhiều lí do lắm, e sợ mình còn quá trẻ, sau này về sống chung sẽ hay xảy ra xích mích, nên…,-e chỉ nói tới vậy, sao e luôn cho tôi đoán nửa còn lại nhỉ?
- Nên sao? Không lẽ giờ e định k lấy nữa à?- tôi hỏi thẳng,
- Không phải là không lấy, mà là hoãn lại được không a, e cần thời gian, mình hoãn lại ít tháng a nhé?,- câu nói này làm tôi thật sự buồn, người mà a chuẩn bị làm đám cưới, người mà a yêu thương nhất giờ lại muốn hoãn, “đứt gánh giữa đường sao?”
- E không tin ở a à?-
- Trong tình yêu thì e thật sự tin a, nhưng về sống chung một mái nhà, e không biết nữa, e sợ mình vội vàng sau này lại buồn, đồng ý a nhé, cho e thời gian đi,
- Vậy e muốn hoãn tới bao giờ?
- Khi nào a làm e tin ở a, đủ tin để không phải sợ mỗi lần a đi xa, đủ tin để không sợ mỗi lần a ra ngoài với bạn, đủ tin để mỗi lúc e ốm, e cần, a luôn ở bên,…
- Mà e muốn hoãn đám cưới, hay là muốn mình tạm chia tay?
- Hoãn thôi a nhé, vì e biết a quan trọng với e, chỉ là chưa thể cưới giờ thôi,
- Ừm, vậy a đồng ý,
- Mà e sắp tới chuyển ra Hà Nội làm việc, mẹ muốn e ra đó,- lại một tin trời giáng nữa, hoãn cưới, giờ rồi lại xa nhau, e muốn gì không biết nữa,
- Ừm, e ở đâu cũng được, miễn là e sống tốt,- tôi nói thế nhưng thật sự trong lòng vừa giận, vừa buồn,

Tôi ngồi đó, im lặng, không hỏi thêm gì nữa. Quả thật lần này e như cho tôi vừa lên trời thăm ngoạn rồi lại đày tôi xuống tật đất để cảm nhận thực tại phũ phàng thì phải. E ác, ác với chính e và a nữa. Lần thứ hai a xa e, không biết bao lâu nữa, lần này không hẹn được tháng năm nữa, tôi thất vọng.

- Mai e ra má à?, đã xin nghỉ việc ở đây rồi à?- tôi hỏi khi e đang gấp quần áo.
- Dạ, ba má lo hết cho e rồi,
- Ừm, vậy e xếp đồ đạc đi, a về đã,- tôi chào e
- A không ở lại ăn cơm với e à?- e hỏi
- Thôi, a cũng về làm việc tí đã, mai a sẽ ra tiễn e,

Lần này mới đúng cảm giác chia tay thật sự, dù không chia tay nhưng mà hoãn cưới tôi buồn, buồn vô hạn, phần vì không biết nói với bố mẹ ở nhà sao nữa, ở nhà đang vui vì tôi sắp làm đám cưới với e mà. Đi đường mà tôi không quan tâm tới đèn đỏ hay những tiếng rú còi xin vượt, đường tôi tôi chạy, đó là những gì tôi biết mình phải làm. Nhưng ác thay hôm nay ngã tư có mấy chú công an đứng, thấy tôi phi như chả có ai xung quanh, thế là bị chộp. Xin mãi không được, lí do đủ điều nhưng vẫn bị tịch thu xe. Đã buồn lại thêm chán, tôi đi bộ về phòng, đi hơn 4 cây số, “walk alone”.

Cả trưa, cả chiều tôi với e không nhắn tin hay gọi điện gì cả. Dù tôi có cố gắng tới đâu thì cũng khó chập nhận được. Nếu lúc nãy e nói là tạm chia tay luôn thì tôi cũng không rõ tôi có đủ lí do để níu kéo e không nữa, nhưng hiện tại cũng phải sống xa nhau rồi.

Tối đến, vẫn một buổi tối cô đơn, không café trước khi e chuyển đi, vì đi giờ cũng không biết nói chuyện gì, hơi xa cách. Tôi quyết định gọi điện xin nghỉ nốt bữa mai để tiễn e đi rồi chuyên tâm vào làm việc. Nhưng…

- Cậu không phải đi làm nữa, tôi không chấp nhận một nhân viên thiếu kỉ luật như câu,- Ông Giám đốc đuổi việc tôi.
- Chỉ ngay mai nữa thôi, e xin giám đốc, từ ngày kia e sẽ đi làm chăm chỉ, e hứa,- tôi van nài
- Tôi tuyển được người mới rồi, sau này hi vọng có kỉ luật hơn, ngày kia cậu lên lấy đồ cá nhân về để tôi bàn giao chỗ làm cho người khác, chào cậu.

Nói xong ông ấy tắt máy không cho tôi nài nỉ, có lẽ việc đuổi nhân viên là quá quen thuộc với mấy người lãnh đạo rồi nên ông không hề động lòng trước lời giải thích của tôi. Mọi thứ với tôi coi như xong, mất việc mất e. Dù buồn tới mấy tôi vẫn nhắn tin chúc e ngủ ngon tối đó. Không biết nơi đó e có buồn không nhưng tôi giờ không phải là nỗi buồn đơn giản nữa rồi.
..bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ..
Chap 66:

Nhật kí ngày…tháng…năm….

Sáng nay tôi thức dậy sớm, sửa soạn để qua chỗ e, một buổi sáng chán chường. Vậy là e sắp xa tôi, lần này chia tay không biết ngày nào mới gặp lại e nữa. Tôi cố xua tan những suy nghĩ để đi gặp e.

7h sáng, đứng trước cổng nhà e. Ngôi nhà vẫn yên ắng, có lẽ chỉ có tôi tới tiễn e. Bấm chuông ba lần, tôi đợi e. Lúc e bước ra, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ, chỉ khoác chiếc áo gió bên ngoài, nhìn e trong bộ dáng ngái ngủ càng xinh hơn.

- E giờ mới dậy à, ngủ dữ vậy.- tôi hỏi e
- Chào a, tối qua e đi chia tay với mấy chị bạn, e hơi nhức đầu nên giờ mới dậy,- trong tôi dường như lại có cảm giác hụt hửng, e đi chia tay với người bạn mà e không gọi tôi, e đẩy tôi qua kế bên cuộc đời e thật rồi.
- Vậy à,-tôi chỉ ậm ừ
- Dạ, thôi a vào nhà đi,

Lúc tôi bước vào nhà, mọi thứ đã được dọn dẹp hết, lau chùi sạch sẽ. Đồ đạc của e thì đã xếp gọn vào một góc nhà. Tôi cũng không hỏi là sau khi e đi ai sẽ ở ngôi nhà này nữa, chả quan tâm hết.

Tôi ngồi phịch xuống ghế sa-long xem ti vi. Còn e thì vào trong phòng thay đồ. Một lát sau e bước ra, hỏi tôi:

- Anh ăn sáng chưa, e nấu cho a luôn nhé,
- Ừ, a chưa ăn nữa, a tưởng qua rũ e đi ăn sáng, mà e nấu thì nấu đi, a cũng thích ăn ở nhà.
- Dạ, buổi cuối cùng e nấu cho a ăn,- nghe thấy từ cuối cùng, tôi như muốn khóc nấu lên, nhưng tôi cố nín lại, tiếng nấc được đẩy xuống dạ dày, chỉ có hai con mắt là đỏ lên cay cay.
- Ừ, để a vào chuẩn bị cùng e.
Chúng tôi vào trong bếp nấu ăn. Bữa ăn này cũng nấu như hôm qua, sao a thấy khác, khác lắm e à. Bữa ăn cho tiệc chia ly…

Cả hai cứ làm vậy, cũng chỉ hỏi nhau vài câu, nhưng không ai dám đụng tới tình cảm, thứ mà giờ a thấy nghẹn đắng ở con tim.

Cuối cùng cũng nấu xong, chiến tích hôm nay cũng kha khá. Tôi với e quây quần bên bàn ăn, một buổi sáng trong lành. Hai người, hai trái tim lỗi nhịp, cùng ăn, nhưng tôi biết răng hai đứa đang cảm thấy khoảng cách tồn tại hiện giờ. Bên e, đồng hồ đang điểm, giây từng giây trôi qua, và thời điểm tôi xa e sắp tới.

Ăn uống, dọn dẹp xong cũng gần tới giờ e ra sân bay. Vì đồ e mang nhiều nên tôi không thể chở hết, thế nên e gọi taxi, còn tôi phóng xe theo sau. Đi chừng 10p thì ra tới sân bay. Hôm nay không biết ngày gì mà sân bay cũng đông kín người, không biết trong số họ có bao nhiêu người giống tôi, bao nhiêu người sắp sửa xa người yêu nữa. Lần này cũng là sân bay, sao tôi không giống cảm giác xa e hồi e đi học tí nào. Hồi đó hai đứa ra sân bay dù là nước mắt có, nhưng ít nhất cũng là tay trong tay, con tim hướng về nhau tràn đầy hạnh phúc.

Đợi 1 tiếng ở sân bay, sau khi làm xong các thủ tục thì e cũng chuẩn bị lên máy bay, tới giờ cất cánh rồi. Trời hôm nay rất đẹp cho bay.

- E đi a nhé, a ở lại sống tốt nha,- e chào tạm biệt tôi,
- Ừ, e ra ngoài đó cũng sống tốt nhé. Ngoài đó có ba má e nên a cũng yên tâm, e không phải lo gì cho a cả, đợi a e nhé.
- Dạ,

Nói xong e quay bước,

- E,- tôi gọi
- Gì a,- e quay lưng lại hỏi tôi
- Cho a ôm e lần cuối trước khi xa a nhé,-

E không nói gì mà chỉ mỉm cười với tôi. Tôi ôm chầm lấy e, giữa sân bay đông người, có đôi trai gái sắp chia xa. E cũng đưa đôi bàn tay bé nhỏ lên ôm vòng sau lưng tôi,

- Anh sẽ nhớ mãi cảm giác này, dù e ở đâu, dù e nhớ a nhiều hay ít, thì ở nơi đây a vẫn yêu e, vẫn đợi e. Nếu sau này e mệt mỏi thì hãy nhớ tới a, vì a là người có thể khiến e vui, nhớ e nhé,- tôi thì thầm vào tai e, giọng có nấc rồi, không nấc sao được chứ,
- E biết rồi, biết rồi a à,

E gạt tay tôi, cố quay mặt nhanh. Tôi không biết e có khóc không nữa, nhưng tôi cảm nhận được e cũng buồn, buồn vì xa tôi.
Chap 67:

Sau khi tiễn e lên máy bay, trong lòng tôi dường như quá trống trải, lẻ loi khó tả. Chưa về phòng vội, tôi lái xe vòng vòng đã nẵng, sở thích của tôi đơn giản chỉ là vậy. Dạo qua công viên, vào Big C chơi, và lại vòng ra biển, đến tận tối khuya tôi mới về phòng. Phải nói thêm về e rằng lúc e ra tới nơi có điện thoại về cho tôi nhưng cũng chỉ nói dăm ba câu là cúp máy, e bận việc.

Sáng ngày hôm sau tôi lên công ty thu dọn đồ dùng cá nhân, tôi cũng định vứt đi nhưng mà trên đó có mấy thứ liên quan về e, chỗ đầu tiên tôi đi làm nữa, lên chào ae đồng nghiệp nữa chứ. Gặp mọi người hỏi thăm tôi chả biết nói gì hơn, một người như tôi mà lại thiếu kỉ luật để rồi bị đuổi việc không thương tiếc. Tôi cứ ngỡ rằng cuộc đời tôi có thể sụp xuống ở đây, ngay giây phút này.

Hoãn đám cưới, mất việc, nhưng tôi không dám nói cho bố mẹ biết, tôi sợ bố mẹ buồn nhiều, vì bố mẹ hi vọng ở tôi nhiều lắm, cũng thích e nữa. Chỉ có a họ tôi là biết chuyện tôi trong này, nhưng tôi cũng dặn a không được nói gì rồi.

Vài ba ngày sau trôi qua thật bình dị, cái bình dị của riêng tôi. Tôi với e liên lạc rất ít, chỉ là hỏi thăm nhau về sức khỏe và công việc. E bảo e làm cũng tốt, tại e sống ngoài đó quen rồi mà. Tôi cũng nói dối e là tôi sống rất tốt. Những ngày đó tôi chỉ quay quẩn trong phòng, hiếm lắm thì cũng có vài lần ra ngoài mua thức ăn hoặc là đồ ăn sẵn.

Sáng ngày thứ 4, ngày chủ nhật, a họ qua xem tình trạng tôi thế nào. Lần này cả hai vợ chồng a cùng qua. Tôi cũng thấy sao sao, mọi chuyện xảy ra đối với tôi quá nhanh, giờ tôi giống như là chưa thể thích nghi được.

- Mạnh mẽ lên e, đàn ông mà, Phương cũng đâu nói là bọn e chia tay, chỉ là hoãn đám cưới thôi mà, rồi vài tháng mọi chuyện sẽ ổn thôi,- a họ an ủi tôi.
- Dạ, e biết rồi, e sẽ cố gắng.-
- Con gái trước ngày cưới hay lo lắng vậy e à, có thể Phương lo quá nên đối xử với e vậy, chỉ cần e mãi yêu Phương, rồi người ta sẽ quay lại với e thôi, nhanh thôi e à, con gái mà.- chị dâu động viên tôi.
- E cũng nhận ra điều đó rồi, e sẽ đợi, nhưng có lẽ lần này sẽ hơi lâu,-
- Không sao, e còn trẻ mà, đợi thêm vài năm có sao đâu,- a họ nửa đùa nửa thật với tôi.

Không cho tôi ở phòng nhiều, a với chị bắt tôi qua bên đó ăn cơm cùng. Cũng khó từ chối nên tôi đành qua. Mà cũng đúng, ra ngoài cho thanh thản chứ cứ ở nhà rồi nghĩ lung tung nữa, mệt lắm.

- Giờ e định thế nào?- a họ hỏi tôi.
- E không biết nữa, e chưa tính, có lẽ đợi thêm tuần nữa.- tôi trả lời.
- E đi xin việc đi, việc của e thiếu gì chỗ để xin, có tương lai đã rồi mới nghĩ tới tình yêu được chứ.
- Có lẽ vậy, nhưng chắc là e về quê thăm bố mẹ ít hôm đã, dạo này lắm việc quá, e nhớ gia đinh.
- Ừ, vậy e về đi, gửi lời hỏi thăm của a tới cô chú.
- Dạ, cảm ơn a…

Tối đó tôi đánh xe xuống ga tàu mua vé, tôi quen đi tàu rồi. Sáng mai tàu chạy, tôi về dọn dẹp phòng rồi thu xếp hành lí. Về quê!

Hơn 10 tiếng ngồi tàu, mệt nhoài trên ghế, tôi như thiếu sức sống hẳn. Nhìn mấy người xung quanh vui vẻ nói cười. Những cặp đôi hạnh phúc, không biết trong số họ có cặp nào về ra mắt gia đình không nữa, nghĩ vậy tôi càng buồn.

Về nhà, nhìn bố mẹ tôi cũng vui hẳn, cả thế giới chỉ có bố mẹ là chắc chắn mãi mãi ở bên con thôi, bố mẹ nhỉ?...

- Trời lạnh đó, đun nước mà tắm chứ con.- mẹ tôi bảo.
- Thôi mẹ à, đàn ông mà, sợ chi.- tôi cười,
- Lười chứ đàn ông gì, cái tật không bỏ.-mẹ biết tính tôi, sinh tôi ra mà,
- Để mẹ đun cho, lấy bó rau nhặt giùm tôi cái ông tướng.- trời, mẹ thương quá, đun nước cho mà lại bắt nhặt rau, tôi cũng làm, lâu rồi không làm gì cho mẹ.

Buổi tối đầu tiên ở nhà, ăn cơm cùng gia đình, một bữa ăn mà hồi nhỏ tôi thường ăn, cùng bố mẹ, chị và e, nhưng hôm nay không có gia đình a chị. Bữa ăn sao ấm cúng tới vậy, tôi như được gia đình nạp thêm năng lượng, vui hơn, và nghĩ thoáng hơn.
Đang ăn cơm thì mẹ tôi hỏi,

- Sao con về mà không dẫn cái Phương về,-
- E bận làm nên con về mình thôi mẹ à, mẹ ăn cơm đi, con gắp thịt cho mẹ nhá,- nói rồi tôi gắp cho mẹ, tránh chủ đề mẹ đưa ra.
- Thế bọn con chuẩn bị trong đó thế nào rồi?- mẹ lại hỏi,
- Dạ, cũng bình thường thôi mẹ à, cũng chưa gấp lắm mà, bọn con còn bận đi làm nữa.-tôi nói dối,
- Gần rồi còn chưa gấp gì nữa? a bận đi làm không chuẩn bị được mà mò về đây làm gì?- mẹ nổi nóng thì phải,
- Hi, - tôi cười chóng chế.

Bữa ăn trôi qua trong tiếng cười. Tôi lại nói dối mẹ, lời nói dối này con không muốn đâu mẹ à. Thật sự, thật sự con cũng muốn khoe với mẹ là con với e sắp cưới nhưng không được nữa rồi. Nếu con nói thật mẹ có buồn lắm không?

Chap 68:

Đêm đầu tiên ở nhà, mọi người đã ngủ cả, duy chỉ mình tôi là còn trằn trọc, chả hiểu sao nữa, đang lẽ ra về nhà thì ngủ ngon, vì ở bên gia đình, hơn nữa là cái lạnh ở quê mà đắp chăn bông ngủ thì sướng phải biết. Thế mà tôi lại không ngủ được, buồn cười.

Sáng sớm tôi dậy thật sớm, chạy vài vòng khắp sân cho nó lấy lại tinh thần. Bố mẹ tôi thì ngạc nhiên hẳn, thằng con trai nuôi lớn thế này rồi mà lần đầu tiên thấy tôi dậy tập thể dục, mà là buổi sáng tiết trời lạnh lẽo nữa mới ghê chứ. Haiz, không sao, chắc con mình đi học ở ngoài về nên du nhập được điều hay lẽ phải…

Chưa hết, tập thể dục xong xuôi tôi vào nhà tắm, định k đun nước sôi, mẹ la, cuối cùng cũng đun nước nóng tắm cái, tan giá…

- Con đi chăn bò nha mẹ?- tôi hỏi
- Thôi đi làm gì con, trời lạnh mà, con mới về hôm qua nữa,- mẹ bảo tôi.
- Dạ không sao, lâu rồi con không đi chăn, bữa nay trời không mưa con cho nó ra ngoài dạo vài vòng rồi về ngay ấy mà,-rôi tôi cười trừ với mẹ, mẹ cũng chả biết nói gì.
- Nhớ mặc đi ấm đó, không ra ngoài trúng gió thì khổ tôi đó nha ông tướng,- mẹ ra lệnh.hi
- Yes madam…-tôi cười phì.

Dẫn đàn bò ra ngoài,(đàn bò nhưng có 4 con thôi, 2 con mẹ, 2 con bê con…), đi một hàng trông thật oai vệ, tôi đi sau cùng. Ra tới đồng, hình như tôi là thằng to đầu nhất đi chăn bò thì phải, thế là tôi phải nhập hội với bọn con nít trong xóm. Chúng tôi lùa đàn bò lên núi, một quả núi bằng. Thả chúng đó, bọn tôi tập hợp lại thành một vùng thật đông. Lúc đầu tôi là thằng đàn a nên chỉ huy bọn nó, chỉ bọn nó rất là nhiều điều, rồi còn sai đi lùa bò cho mình..hehe…Nhưng đến lúc lâm trận, chơi bài đó mà, thì tôi lại thua tè le. Hôm nay chơi bài quỳ, tôi quỳ đỏ cả đầu gối, may mà tới giờ về để về không gì thì cũng chết với tụi nó.

Một buổi đi chăn bò thật vui, làm tôi quên đi thực tại. Nhưng khi về tới nhà, mẹ lại xoay tôi với vòng câu hỏi bên e, tôi ngập ngừng nói không nên lời. Sao mẹ hỏi nhiều thế không biết? mẹ mong mà…

Vậy là ngày hôm đó tôi đành phải đánh xe đi vòng vòng, thăm làng xóm, rồi lên thăm thầy hồi trước dạy tôi ở trường cấp 3. Tôi với thầy rất thần, nhưng cả thầy tôi cũng không dám tâm sự. Nặng nè bao phủ quanh đây.

- Alo, con đây mẹ,- mẹ gọi tôi.
- 7h tối rồi con có về ăn cơm không đó?- mẹ hỏi tôi,
- Dạ, có…oooo- tôi ấp úp..

Cúp máy, tôi phóng thẳng về nhà. Tính là hôm nay lại bị khảo cung đây. Chuẩn bị làm chàng trai lãng cho rồi, chắc đạn. Ngồi vào mâm cơm, tôi cúi gằm mặt xuống mà ăn lấy ăn để cho xong để bước ra. Thấy thế mẹ tôi hỏi,
- Gì mà ăn khiếp thế, đói quá à,-
- Dạ không, chỉ là thức ăn mẹ nấu ngon quá nên ăn một mạch ấy mà,- tôi vẫn ăn,
- Thế à, vậy ăn tiếp đi,- mẹ bảo

Tôi tiếp tục hành trình ăn của mình, đôi khi tôi thấy ngẹn ngẹn ở cổ rồi nhưng vẫn cố nuốt, lỡ về nhà thì phải ăn nhiều một tí không lại bị bố mẹ bảo là lười ăn, sau này đi xa lại lo.

- Thế trong đó con hay Phương nấu,- mẹ bắt đầu,
- Bọn con sống riêng mà mẹ,-tôi hơi cáu, vì không thích những câu hỏi như thế này.
- Vậy sống chung thì thế nào? Con định không tập nấu ăn à?- haiz, mẹ không biết tôi biết nấu ăn, tại ở nhà tôi lười, nên suốt ngày bảo chả biết làm gì.
- Sau này tính đi mẹ, chưa có gì mà…- tôi chả biết làm gì nữa, cũng vừa lúc ăn xong, đặt chén, tôi bước ra ngoài.

Tôi ra sân hóng gió, cảnh đêm quê thật là yên tĩnh, tiếng chó sủa vang xa. Tôi buồn da diết, nhớ e, hai ngày này bọn tôi không liên lạc rồi, tôi không chủ động và e cũng biệt tăm. Giờ tôi chả biết làm gì,

Hình như mẹ tôi đoán đoán ra điều gì đó. Tại vì mỗi lần trước khi nhắc về e thì tôi hớn hở khoe đủ thứ trên đời, mấy cái chuyện tôi và e trong đó, nhưng dạo này tôi toàn đánh trống lãng. Tôi thương bố mẹ vì đã mong chờ ở tôi quá nhiều.

Tôi mệt mỏi quá rồi, tôi không biết nên mở lời về cuộc sống của tôi hiện nay ra sao. Nhưng tôi không muốn lừa dối mẹ mãi vậy.

- Con làm sao à?- mẹ hỏi tôi, lúc đó cũng 10h tối rồi, tôi đang ngồi trước bếp lửa.
- Dạ không?- tôi chối
- Bọn con có chuyện gì phải không?, nói cho mẹ biết đi,- mẹ tôi hỏi dò….

Khi nghe tiếng đó tôi như muốn nấc lên. Từ bé tới giờ mỗi lần có chuyện gì là tôi toàn tâm sự với mẹ, nên mẹ hiểu tôi lắm.

Tôi lao tới ôm chầm lấy mẹ, tiếng nấc bắt đầu vang lên. Mẹ xoa đầu tôi,
- Sao vậy con?-
- Mẹ à, con xin lỗi…-tôi nấc
- Nói mẹ nghe nào,-
- Con với Phương hoãn đám cưới rồi mẹ à,-
- Sao vậy, lại có chuyện gì à ?-
- Phương ra Hà nội rồi, với lại con mất việc rồi, mẹ đừng hi vọng gì về Phương nữa nhé, con xin lỗi mẹ,- tôi khóc róng lên, con trai của mẹ khóc như một đứa trẻ, mẹ tôi chỉ biết đứng lặng, có lẽ mẹ giờ đang điếng người khi nghe tin con trai yêu của mẹ lại ra nông nỗi vậy.
.K e n h t r u y e n . p r o..
Chap 69 :

Con trai giờ k biết làm thế nào nữa mẹ à. Con làm mẹ thất vọng nhiều lắm phải không?

Mẹ ôm tôi, vỗ vỗ lên bờ vai. Đáng lí ra giờ bờ vai này là chỗ dựa cho mẹ và ng con gái con yêu, nhưng giờ nó lại quá nhỏ bé. Nó đang cần một bờ vài mà ngày xưa nó vẫn dựa-mẹ của con.
- Tại sao lại vậy? con lại làm gì có lỗi à?-mẹ hỏi tôi.

Tôi cũng thành thật kể lại hết mọi chuyện với mẹ. Có lúc nào mẹ giúp được gì. Nhưng mà nói vậy thôi chứ nói ra cho mẹ hiểu, mẹ là mẹ mình chứ có phải mẹ e đâu mà giúp.

Tôi kể trong tiếng nức, lâu lâu mẹ lại đệm vào một câu “tại con thế mà” làm tôi phát nản.

- Vậy bữa giờ về nhà cái Phương có liên lạc gì với con không?
- Không mẹ à, con không biết Phương nghĩ gì nữa. Thử lòng con vậy có là quá lâu không?-tôi trả lời.
- Thế giờ con định tính sao?-mẹ hỏi
- Thì tính sao nữa, tùy cô ấy thôi.-tôi nói như buông xuôi, đứng dậy cố tỏ ra bình thường, vươn vai một cái rồi chào mẹ lên phòng ngủ. Tôi muốn giấu đi nỗi buồn để mẹ đỡ lo hơn.

Sáng nay tôi thức dậy muộn hơn hôm qua, chắc tại hôm qua khóc nức nên ngủ ngon hơn. Thật ra là tối qua tôi trằn trọc mãi tới gần sáng mới chợp mặt được. Sáng nay tôi cũng chạy một vòng sân, nhún chân vài cái cho nó thả lỏng con người. Nghe những tiếng rạc rạc của bộ xương uể oải này mà tôi biết mình vẫn còn khỏe chán.

- Mẹ nấu gì đấy?-tôi bước vào bếp thì thấy mẹ đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng.
- À, mẹ luộc trứng cho con ăn có sức khỏe mà chiến đấu lâu dài chứ.-mẹ cười với tôi,
- Có mấy quả trứng mà mẹ đòi con mẹ có sức kháng chiến hả? ít ra mẹ cũng vặt lông con gà nào chứ-tôi chọc mẹ, mẹ con tôi toàn vậy cả..hi
- Con ăn trứng cũng là ăn gà rồi, ăn thế này mới ăn nguyên con được.
- Xì, mẹ keo kiệt quá đi, sợ hết gà hả? thôi con đi đánh răng đã.

Tôi đi đánh răng rửa mặt xong vào thì mẹ đã dọn cơm sẵn cho cả nhà. Bố đã biết chuyện rồi, mẹ nói với bố lúc tối. Bố tôi là người lạnh lùng, nên ông không nói gì với tôi cả, hay là không muốn làm tôi lo thì không biết nữa??

- Phương có biết con về nhà không?- đang ăn thì mẹ lại gợi chuyện.
- Dạ không, con cũng chưa nói là con bị đuổi việc nữa.-tôi trả lời.
- Vậy giờ con tính sao?-bố tôi hỏi.
- Con cũng không biết sao nữa, con muốn ở nhà ít hôm rồi tính.
- Ít hôm là bao nhiêu lâu? Con vào xin việc làm đi, đừng để thời gian rỗi rồi lại nghĩ lung tung, không cưới được thì cưới người khác, đàn ông sự nghiệp là quan trọng nhất.-bố bắt đầu lại áp đặt tôi.
- Thì a cũng phải để con lấy lại tinh thần đã chứ, con cứ ở nhà đi, để mẹ nói chuyện với ông bà với các cô chú cho.- mẹ tôi bênh tôi.
- Dạ,

Ăn xong tôi lẳng lặng ra ngoài phòng. Tôi không thể im lặng mãi được. Có lẽ nên nói cho e biết mọi chuyện. Tôi cầm điện thoại và gọi cho e.

Sau một hồi chuông thì e nhấc máy. Giọng đầu dây kia vẫn tốt, tôi nhận ra thế.

- Alo, e à, a đây.- tôi nói trước.
- Dạ, a đang làm gì đó, hai ngày hôm nay a khỏe không ?- e hỏi tôi
- A khỏe e à, còn e thế nào? E đang làm việc hả?
- Dạ không a à, e đang đi mua đồ với má thôi.-
- Thế à, má có giận gì a không e?-tôi hỏi
- Không, chỉ là má ủng hộ e thôi, a đừng lo.
- Ừ, mà a về quê rồi e à.-tôi nói
- Vậy à, a nhớ mẹ hay là sao?-e hỏi tôi,
- Hi, thì cũng nhớ mẹ nên về thăm một tí,-
- Thế à, mà má ra rồi, e đi tí đã nhé, nói chuyện với a sau nha, xin lỗi a nhé,pi a.-

Nói rồi e tắt máy, tôi vẫn chưa kịp nói về chuyện công việc của mình cho e. Đang nằm thẩn thờ, nghĩ ngợi vớ vẫn, 5p sau thì nhận được tin nhắn của e, tôi vội vàng mở nó ra đọc. “ A à, e xin lỗi vì cúp, tại má không cho e liên lạc với a, má bảo phải suy nghĩ kĩ. Thế a nhé, e sẽ gọi lại cho a sau”.

Lại thế nữa rồi, giờ thì đến lượt mẹ e làm vậy nữa. Giờ tôi mà báo mất việc có khi nào má e cấm luôn không nhỉ? Con nhà giàu, yêu con nhà nghèo, giờ lại vậy nữa. Nghĩ muốn chán, tôi dắt chiếc xe đạp của thằng e đạp vòng vòng quanh làng, chào mấy hàng xóm lâu năm tí nữa. Cuộc sống ở vùng quê thật hay. Hồi xưa tôi có tiếng ngoan hiền nên giờ gặp ai người ta cũng vui niềm nở, tình cảm ở quê thật sự khác với cái thành phố lớn mà tôi đang sống, khi tôi buồn, chỉ có thể một mình, một mình mà thôi, vậy nên giờ mỗi khi buồn tôi lại thích một mình tới vậy.

Chap 70:

Nhật kí ngày…tháng…năm…

Ngày thứ 3 ở quê của tôi vẫn như vậy, vẫn một ngày quanh quẩn bên gia đình, quên đi những thứ tôi sẽ phải đối mặt trong thời gian tới. Bố tôi thì vẫn cứ hay giục là “làm lại từ đầu”, còn cô dì chú bác thì họ ít khi đề cập tới chuyện của tôi lắm, chắc ai cũng hiểu mà.

Trong bữa ăn tối, tôi quyết định nói với bố mẹ về tương lai của mình.

- Con vào sài gòn làm nhé bố mẹ?
- Sao lại vào sài gòn chi cho xa?- mẹ nói
- Con cũng muốn vào trong đó thử thế nào, chị cũng ở trong đó mà mẹ.-
- Sao không làm ở Đà Nẵng nữa? định bỏ đi thật xa đó à?- bố tôi đoán như đúng rồi.
- Dạ không, chỉ là con muốn thay đổi môi trường làm việc thôi, có khi con lại thành công ở trong đó.-
- Tùy a thôi, vào xa vậy thì lo kiếm tiền cho nhiều rồi mua vé máy bay mà về.-mẹ tôi hơi giận, chắc mẹ sợ ở xa tôi sẽ ít về, với lại tôi quen với cuộc sống ở Đà nẵng rồi, mẹ sợ tôi vào trong đó lại khó sống.
- Con biết rồi mà mẹ, con sẽ kiếm thật nhiều tiền để cho mẹ đi du lịch nhé, hi- tôi cười.

Sau khi nói chuyện với bố mẹ xong, tôi cảm thấy nhẹ lòng, tôi đang hướng tới một tương lai mới, nơi đó tôi biết nhiều điều khắc nghiệt đang chờ tôi. Nhưng tôi cũng không rõ là tôi chọn đi xa vậy có phải để chọn một giải thoát là quên đi kí ức với e ở Đà nẵng không nữa?!

Giờ nghĩ lại mấy chuyện mà tôi với e đã làm khi yêu nhau tôi cũng phải bật cười. Hồi đó tôi yêu e theo cách trẻ con vậy, đùa vui vẻ với nhau chả phải lo nghĩ gì. Tôi thích mình là một đứa trẻ đúng nghĩa để mang tới cho e, nhưng giờ tôi không thể giả vờ làm đứa trẻ để làm e hết giận được.

9h tối, tôi gọi điện cho e,-

- A lô, a à,-
- Ừ, hôm nay e làm về mệt không?-tôi hỏi e,
- Cũng bình thường a à, mà bố mẹ a khỏe cả chứ?
- Ừ, khỏe e à,
- Vậy a làm gì ở quê vậy, mà định lúc nào thì vào.?
- A không vào nữa e à, a sẽ vào Sài Gòn làm việc,-tôi nói cho e biết.
- Ủa, sao vậy, công ty chuyển a vào trong đó à?-e hỏi tôi.
- Không e à, a bị đuổi việc do nghỉ nhiều quá, a vào trong đó xin việc lại,-
- Hả? sao lại vậy, e xin lỗi, tại e mà a như thế-
- Không phải tại e gì đâu, lần này a cũng muốn thay đổi môi trường làm việc nữa,-tôi nói thế với e, cũng k biết nên lấy lí do gì bây giờ.
- E biết tại e mà, e giờ cũng k biết sao nữa. A vào trong đó thì một người ở bắc một người ở tận trong nam rồi.-e nói vậy, sao e còn ra ngoài kia, bỏ lại a một mình.
- Đã vậy sao e còn ra Hà nội.-tôi hỏi
- E cần khoảng lặng một thời gian, khi e đủ tự tin e sẽ tìm a…
- Ừ, a chỉ điện báo cho e vậy thôi, a tắt máy nhé, e ngủ ngon.
- Dạ, a ngủ ngon, cố gắng a nhé,…

Tôi tắt máy, đứng một hồi lâu ở ngoài sân, khoảng lặng. Tôi chả biết vì sao nữa, cái gì đang đẩy e ra xa a.?? Đường a đi giờ không những không có e bên cạnh, mà dường như nó còn rất rất xa e nữa…

Ngày qua ngày, tôi ở quê thêm một tuần nữa thì vào Sài Gòn lập nghiệp. Cả tuần ấy tôi và e cũng chỉ gọi rồi nói chuyện mấy thứ mà nó chỉ dừng lại ở mức độ khoảng cách thôi. 10h tối tôi lên tàu SE, lần đầu tiên đi xa. Ngồi tàu lần này khác hẳn với lần trước, tôi háo hức hẳn, cứ như là một thiên đường mới đang chờ tôi vậy.

Hơn một ngày sau thì tôi có mặt ở đất Sài Gòn. A rể với chị gái ra đón tôi, thấy tôi ai cũng mừng. Về tới phòng a chị, tôi thu xếp hành lí rồi vào tắm một cái cho thỏa, không tắm khó chịu thật.

Tắm xong đâu đấy tôi để chị ở nhà nấu ăn, còn tôi thì bước xuống phố ngắm phố phường tí. Lần đầu tiên đặt chân vào Sài Gòn, cái cảm giác lâng lâng khó tả. Dòng người tập nấp, bụi bay mù mịt, và xe cộ thì tắc nghẽn, cảnh này khác cảnh ngoài. Đà Nẵng mà tôi thường thấy.

Đi xa, cái gì cũng thay đổi. Vào trong này có anh chị, có đứa cháu gái nhỏ, mọi thứ trong tôi lắng đọng. Tôi xem xét kĩ vấn đề hơn, có thể tôi đã sai. Quá khứ anh bên em!

8h tối, ngồi ở một góc trong quán cafe, tiếng nhạc du dương. Café ở đây cũng chẳng khác gì cái tôi uống ngoài kia. Và cũng nói thêm, đi làm tôi mới uống nhiều tới café, cần cho công việc mà. Vào mấy tiếng đồng hồ rồi mà tôi chưa báo cho e, tôi bắt đầu nhận thấy khoảng cách về địa lí, tôi nhớ e nhiều hơn. Tôi gọi e……

Chap 71:

- Này cô bé, e đang làm gì đấy?- tôi ngọt ngào,
- Cô bé nào? A nhầm số hả?
- Xì! Mới xa nhau mà đã quên cách xưng hô thường thấy rồi sao?- tôi cố gắng tạo không khí bình thường, để quên đi khoảng cách tôi xa e cả trong lẫn ngoài.
- E không biết, chắc tại quên rồi, hi,- e cười, tôi cũng đón nhận nó, dù sao cũng quá lâu không gửi cho e một lời nói ngọt ngào rồi.
- Ừ, giờ thì nhớ rồi chứ,? Hôm nay e đi làm về mệt không? A vào tới Sài Gòn rồi e à?
- Không mệt lắm a à, ngoài này có má, ngày nào cũng được ăn ngon.- e cười phía đầu dây kia, khiến tôi cũng vui.
- Thế à, e thì sướng rồi, còn a thì chuẩn bị ăn cơm bụi suốt ngày rồi.
- Thế giờ a đang ở đâu ?- e hỏi tôi.
- A đang ở nhà a chị, nhưng mà chờ đi xin việc xong thì a ra ở trọ,
- Ừ, a cố lên nha, e tin a sẽ làm được mà, mà a chị với cháu khỏe chứ a?
- Ừm, mọi người trong này đều khỏe cả, chỉ duy a không được khỏe thôi.
- Chắc tại a đi xa đó mà, nghỉ vài ngày là khỏe lại thôi,-
- Không, I don’t think so.- tôi chen câu tiếng anh vào..
- Tại sao lại không? Vậy thì a mệt vì gì?
- Tại…tại…a nhớ e…- chao ôi câu “Anh nhớ em” sao hồi xưa tôi nói miết, và e cũng thường nghe, e vui khi tôi nói vậy. Sao bây giờ tôi nói dường như có gì nghẹn nghẹn, khó nuốt vô cùng.

Em im lặng, im lặng một hồi lâu. Tôi cũng không nói được gì, quá đà chăng, tôi suy nghĩ…

- Em chấp nhận nó, a sống tốt e nhé, hãy cho e thời gian…- e nói với tôi, khi ai đó bước qua giới hạn, mọi thứ chẳng còn giống với suy tính nữa.
- Ừ, a biết rồi, sau này, sau này a sẽ cố không nói ra a nhớ e nữa, a sẽ giữ kín, chôn kín ở đây, tận đáy con tim a,…-tôi buộc phải nói thế, như một lời vừa hờn giỗi, vừa tự hứa vậy.
- E không có ý đó, giờ a với e vẫn là người yêu mà. Đừng suy nghĩ nhiều a nha, cẩn thận già đó.- e cố cười, tiếng cười gượng gạo không giống như tiếng cười hồn nhiên của ngày xưa e dành cho tôi.
- Ừ, a biết rồi. Thôi e ngủ ngon nha, g9 e,- tôi chào e,
- Dạ, a cũng ngủ ngon nhé,

Nói rồi đầu giây bên kia nghe tiếng tụt tụt, tôi biết cuộc điện đã chấm dứt, cuộc gọi chỉ ngắn ngủi vậy thôi, cuộc gọi cho hai người yêu nhau.

Này thế giới! Nếu có hai quả địa cầu giống nhau, đều tồn tại song hành, thì ông sẽ phủ đầy quả cầu nào đây? Còn nếu là tôi, tôi sẽ vươn sức mình để phủ cả 2 địa cầu ấy, vì tôi biết chúng sẽ bình yên nếu đặt cạnh nhau. Thế nên, xin ông hãy phủ đầy tôi và e, hai quả địa cầu cung chung nhịp đập nơi con tim sâu thẳm, dù sao đi nữa ông hãy đặt chúng nằm cạnh nhau, và phủ lên chúng tấm thảm hoa hồng hạnh phúc ông nhé! Hãy cho tôi và e cùng chung thế giới…
..kênh truyện chấm prồ...
Vào Sài Gòn cũng được ít hôm rồi, cũng quen cảnh nước non, đi lại nên tôi bắt đầu cuộc hành trình chính của bản thân – Lập Nghiệp!

Lần này tôi quyết tâm lắm, tôi đã chọn một công ty nước ngoài làm bến đỗ, vì tôi biết làm ngành tôi mà làm cho nước ngoài thì ok lắm. Với vốn kinh nghiệm sẵn có, cùng với tiếng anh, tôi đã xin được vào công ty của Anh, tôi vui lắm.

Người đầu tiên tôi gọi chúc mừng không phải là e, mà là mẹ, vì mẹ là người trông chờ ở tôi nhất, tôi muốn mẹ chia sẽ cùng tôi. Ở nhà ai cũng chúc mừng tôi, cũng đúng thôi, tôi vừa thất nghiệp mà giờ lại có công việc rồi mà. Cuộc đời tôi đã bắt đầu có cánh hoa hồng đầu tiên.

Người mà tôi gọi tiếp theo không ai khác chính là e. Hôm nay tôi vui nên đã quên đi khoảng cách với e, tôi quên mất e ở rất xa tôi, xa cái vòng tay ngày ấy. E cũng chúc mừng tôi, động viên tôi đủ điều. Chỉ cần vậy thôi là a đã lao như con thiêu thân vào cuộc chiến sự nghiệp rồi e à!

Nhật kí….ngày…tháng…năm….

Ngày thứ hai đầu tuần, tôi đi làm. Trong bộ trang phục vest đen, áo sơ mi trong, cà vạt, giày đen, nhưng thứ mà tôi đã tạm xa nó cũng hơi lâu rồi. Thật ra làm công nghệ thông tin thì không cần mấy thứ đó lắm, nhưng mà là ngày đầu tiên đi làm nên tôi muốn mình thật bảnh bao.

Trong giờ nghỉ trưa, tôi đã cố tình chụp một tấm rồi gửi ra cho e. Dung nhan một thằng đàn ông đã được tôi vực dây. Hi.

- Ai mà xấu thế này?- e nhắn tin lại sau khi tin nhắn MMS báo cáo đã được gửi.
- Kĩ sư công nghệ thông tin đó e, hotman chứ xấu cái đầu e…
- Nhưng e thấy xấu, hi. Ngày đầu đi làm tốt không a?- e hỏi tôi,
- Cũng bình thường e à, đang học việc vài ngày chứ cũng chưa có gì…

Cứ vậy, tôi đã dần dần lấy lại nụ cười quen thuộc của những cuộc nói chuyện giữa tôi và e…

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.