Đọc truyện

Tiểu thuyết - Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ - trang 3


Chương 13 - 14


Sáng sớm, Thiên Thiên tỉnh lại trong tiếng nhạc báo thức.
Một ngày mới lại bắt đầu, cô uốn người, tâm tình khoan khoái, thần thái thoải mái, sau khi nói chuyện với má vào tối hôm qua, cả người cô liền nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Ra khỏi phòng ngủ, cô bị mấy cái thùng chất đầy trong phòng khách làm giật mình.
“Mami, chúng ta sắp chuyển nhà hả?”
“Chuyển cái đầu cô, còn chưa tỉnh ngủ hả? Mau đi đánh răng rửa mặt ăn sáng.”
Bị má Diêu nói một câu, Thiên Thiên ngoan ngoãn làm theo thánh chỉ của mẫu hậu.
Ăn xong “bữa sáng tình yêu” do má Diêu tỉ mĩ chuẩn bị, cô lau miệng, chuẩn bị đi làm.
Má Diêu ở sau lưng cô gọi lại, “Thiên Thiên, chờ một chút.”
Thiên Thiên quay đầu lại.
“Cho má địa chỉ của Mễ Bác.”
“Mami muốn làm gì?” Thiên Thiên ngây người, xem mami vẻ mặt đằng đằng sát khí, hay là muốn tìm Mễ Bác tính sổ a, “Mami, đừng làm ẩu a, vì người như vậy không đáng.”
Má Diêu dùng ánh mắt xem thường liếc Thiên Thiên, “Trong đầu con chứa cái gì vậy? Bớt nói nhảm, mau đưa đây.”
Thiên Thiên nghĩ nghĩ, lấy xấp danh thiếp trong ba lô ra, tìm ra một tấm của Mễ Bác, run lẩy bẩy không dám đưa cho má Diêu, liền bị bà giật đi.
“Danh thiếp của hắn còn giữ làm gì, lấy lại má thanh lý giùm cho.” Má Diêu khinh miệt nói.
“…” Thiên Thiên không nói gì.
Thiên Thiên vẫn là không yên tâm, đã đi ra cửa, lại lặng lẽ quay trở lại, má Diêu đưa lưng về phía cô, đang cúi xuống viết gì đó, Thiên Thiên đi qua nhìn vào, đột nhiên vui vẻ.
Má Diêu là kêu chuyển phát nhanh, bảy thùng đồ ghi tên của bà, mà địa chỉ người nhận là Mễ Bác.
“Mami…” ThiênThiên đột nhiên không biết nên nói gì, trong mắt ngân ngấn nước.
Má Diêu đỏ mặt, không biết làm gì xoa xoa tay, quay đầu đi, “Hừ hừ, con không phải đi rồi sao.”
Thiên Thiên ôm má Diêu một cái thật chặt, “Mami thật là tốt, con yêu má quá xá.” nói xong nhanh chóng chạy.
“Con nhỏ này.” Má Diêu cười mắng, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười thật tươi.
Hôm nay vì ở nhà trì hoãn vài phút, trên đường lại kẹt xe, lúc Thiên Thiên đến công ty đã 9h kém 5’, tuy rằng không đến muộn nhưng so với thường ngày thì vẫn là muộn. Lúc đến công ty những người trong quầy tiếp tân cũng dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, Thiên Thiên nhìn mọi người ngọt ngào cười một cái.
“Thiên Thiên, thuận tiện giúp mình đem bó hoa này vào cho giám đốc Thẩm.” Judy đứng trước quầy lấy từ chỗ ngồi ra một bó hoa hồng đỏ lớn.
“Judy, thì ra bạn yêu thầm giám dốc Thẩm.” Thiên Thiên tấm tắc vài tiếng, “Không nghĩ đến bạn lãng mạn như vậy.”
“Không phải,” Judy nói, “Không phải mình tặng.”
Thiên Thiên không tin, “Không phải bạn thì là ai? Không cần thẹn thùng, lại đây, lại đây, chị hai chỉ em mấy chiêu, bao em sử dụng tới già.”
“Thật sự không phải mình, bên trong có thiệp, bạn có thể tự mình xem.”
Biết rõ nhìn lén là vô đạo đức, nhưng chuyện này quá kích thich vả mãnh liệt a, Thiên Thiên nghĩ phải nắm một chút dữ liệu về Thẩm Hạo, chuẩn bị cho chiến thuật phản kích sau này. Vì thế, cô lén lén lút lút lấy thiệp, mới liếc mắt nhìn một cái, cô kinh hãi.
“Sao lại là Rose?” Thiên Thiên không dám kêu quá lớn tiếng.
Judy trịnh trọng gật đầu.
Rose là người lớn tuổi nhất trong phòng tài vụ, ngày thường mắt nhìn cao hơn núi, xử sự như sếp lớn, không để ý phản ứng của người khác, không nghĩ đến người như vậy cũng sẽ khúm núm dưới chân Thẩm Hạo.
Thiên Thiên le lưỡi, Judy vui sướng khi người gặp họa nói, “Bị Rose để mắt đến, sếp nên tự cầu phúc đi.”
Thiên Thiên nhìn bó hoa, Judy và cô tâm ý tương thông, trăm miệng một lời nói: “Đếm xem bao nhiêu hoa.”
Hai người đếm mỗi người đếm một lần, tổng cộng là bốn mươi đóa.
“Bốn mươi đóa hoa hồng đỏ có ý nghĩa là gì?” Judy hỏi.
Thiên Thiên trừng cô, “Mình không phải từ điển bách khoa.”
Judy lên mạng, dò tìm một chút, bỗng nhiên câm nín hoa chân múa tay. Thiên Thiên không để ý cô, lập tức đến sau cô xem màn hình máy tính, lát sau, hai người đều làm bộ dạng nôn mửa.
Bốn mươi đóa hoa hồng đỏ tượng trưng cho Tình yêu đến chết cũng không đổi. Thiên Thiên bị rung động rồi a, Judy như lên cơn suyễn, “Thiên Thiên, muốn ói thì ói đi.”
Thiên Thiên chớp chớp đôi mắt long lanh đầy nước, liều mạng gật đầu.
“Bạn thay mình đem vào,” Judy tội nghiệp nói, “Không muốn bó hoa này lại tiếp tục tàn phá “tâm hồn trẻ thơ” của mình, để nó đi hãm hại giám đốc Thẩm đi.” ( =)) thật uổng công làm lãnh đạo =)) hắc hắc…)
Thiên Thiên thề chết không đem, nếu như bị người ta hiểu lầm cô xum xoe Thẩm Hạo, cô quả thật nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch a.
Judy chỉ phải tự mình “lên sân khấu”, cùng Thiên Thiên đi vào trong phòng.
“Ta nói…hôm nay là ngày tốt gì vậy, vì cái gì lại tặng hoa?” Thiên Thiên thuận miệng hỏi.
Cô lập tức lọt vào cái trừng mắt của Judy, “Chị hai, không phải chứ, hôm nay là 14/2, lễ tình nhân a, bạn chưa già đã yếu.” cô khẳng định chắc như bắp nhìn Thiên Thiên xem xét.
Thiên Thiên cười không nổi, những năm qua vào dịp Lễ tình nhân Mễ Bác thường an bài tiết mục phong phú, mà sau khi chia tay cô ngay cả ngày lễ quan trọng này cũng quên mất tiêu.
Sau khi Judy đem hoa hồng cầm vào phòng Thẩm Hạo, lỗ tai mọi người đều dựng thẳng lên, mỗi người đều chú ý động tĩnh bên trong, lúc Judy đi ra, không thể nghi ngờ đã trở thành nhân vật tiêu điểm.
Thiên Thiên vẫy tay kêu cô, Judy hấp tấp chạy tới.
“Sếp có phản ứng gì?”
Judy hiểu ý cười cười, “Không phản ứng, trên mặt cũng không biểu hiện gì nữa là.”
Thiên Thiên có chút thất vọng.
Judy lại bổ sung, “Đại khái là nhận hoa nhiều rồi, sếp đã tập thành thói quen.”
Thiên Thiên hừ lạnh, “Mặt mũi như thế, có người tặng hoa là anh ta nên cười trộm rồi.”
“Thiên Thiên, mắt bạn không có vấn đề chứ?” đây là lần thứ hai trong ngày Thiên Thiên bị nhìn một cách khinh bỉ. ( Viv & Pil: *khinh bỉ liếc Thiên tỷ tập 3*…)
Thiên Thiên không cam tâm nói: “Xem như là lớn lên có dạng chó hình người.” (há há… thế sau này bà chị là dạng gì hình gì =)) )
“Phốc,” Judy cười không ra tiếng, “Cũng chỉ có bạn mới nói sếp như vậy, mình cuối cùng mới hiểu tại sao bạn không trở thành kẻ thù chung của toàn bộ nữ giới trong công ty.”
Thiên Thiên vẻ mặt không hiểu.
“Bạn là trợ lí của giám đốc Thẩm, ở bên sếp sớm chiều, làm sao lại không có người đố kỵ đến đỏ mắt.”
“…” Thiên Thiên nhịn nửa ngày, khinh thường nói: “Anh ta rốt cuộc có cái gì tốt?”
“Trời,” Judy cả giận nói: “Sống trong phúc mà không biết phúc.” ( chí lí chí lí a =)) )
Thiên Thiên triệt để không nói nổi.
Judy lầm bầm lầu bầu nói, “Nửa năm lúc trước giám đốc Diệp vừa mới vào công ty, cô là người cùng giám đốc Thẩm có tiếp xúc nhiều nhất, vì thế họng súng của mọi cô gái trong công ty đều nhắm về chị ấy, sau mới biết chị ấy kết hôn rồi, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Thiên có chút suy nghĩ gật gật đầu.
Judy lại nói: “May mắn cho bạn là không có làm hành động si mê gì với giám đốc Thẩm, cũng không có ý nghĩ không an phận, cái mạng nhỏ của bạn khó khăn lắm mới bảo toàn đó nha.”
“Không dám.” Thiên Thiên chịu không nổi nói.
“Đương nhiên.” Judy chững chạc nói, “Trước kia có mấy người trợ lí trụ không vững chính là vì việc này.”
“Judy, ngoài cửa có người tìm.”
Thiên Thiên la lên, Judy đại khái là đang mải mê giảng giải lí lẽ “tôn giáo”, nghe thêm nữa chắc cô phát điên mất.
Ai biết lỗ tai cô còn chưa có thanh tịnh đến 2’, Judy lại chạy như bay vào.
Thiên Thiên nhướng mày, “Lại nói chuyện phiếm không làm việc, coi chừng bị đuổi à.”
Judy cười quỷ dị, “Thiên Thiên, có người tặng hoa cho bạn.” cô cố ý nói lớn tiếng, làm cho mọi ánh mắt của đồng nghiệp phòng thị trường đồng loạt hướng qua bên này.
Ngay cả cửa phòng làm việc của Thẩm Hạo cũng lặng lẽ hé ra một khe nhỏ. ( há há =)) lộ bộ mắt hóng chuyện rồi kìa =)) )
Thiên Thiên có một loại xúc động muốn chạy trối chết, cầu xin nói: “Đừng đùa mình.”
Judy hai tay từ phía sau đem ra một bó hoa so với của Thẩm Hạo còn đồ sộ hơn để lên bàn của Thiên Thiên, nheo mắt lại, hắc hắc cười nói: “Mình đếm rồi, tổng cộng là 101 đóa.”
Cô nhìn quét qua một lượt, chống nạnh cười cuồng nhiệt: “101 đóa hoa hồng đỏ ý nghĩa là: Em là người anh yêu nhất.”

Toàn phòng một mảng xôn xao.

101 đóa hoa hồng đã là quá dữ, hơn nữa còn có ý nghĩa tượng trưng như vậy, mị lực của Thiên Thiên lập tức được tăng lên mức độ thần bí mà siêu nhiên.

Ánh mắt Thiên Thiên không được tự nhiên, dùng đầu ngón tay cũng nghĩ ra được đây là hoa do ai đưa tới, hay là anh ta nhận được 7 thùng đồ rồi chịu không nổi kích thich vì thế nghĩ ra chiêu này để chỉnh cô? Nhưng Thiên Thiên suy đi nghĩ lại, nhìn lại mình từ đầu đến chân, lớn lên cũng không khuynh quốc khuynh thành, thân hình cũng không đủ nóng bỏng, vốn dĩ không phải thuộc dạng “tài liệu” hại nước hại dân a, làm sao đáng để Mễ Bác cam nguyện vung tiền như rác?

Thiên Thiên gãi tới muốn tróc da đầu cũng nghĩ không ra là tại sao, nhưng quần chúng lại không đợi ai, các loại hiếu kì, tìm tòi nghiên cứu, xem náo nhiệt, đủ thứ ánh mắt nhao nhao đi lạc trên người cô.

Thiên Thiên lúng túng chỉ biết cười.

“Bó hoa lớn như vậy nhất định là bạn trai tặng, để mình xem anh ta tên gì.” Thừa lúc Thiên Thiên còn trong trạng thái thất thần, Judy lấy tấm thiệp từ bó hoa ra, lớn tiếng “thì thầm”, “Thiên Thiên, em chính là người anh yêu nhất, kí tên…Mễ Bác.” Cô đột nhiên cất cao thanh lượng, lần nữa thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người, “Ông chủ công ty mậu dịch Bác Khải?”

Họ Mễ rất hiếm thấy, hơn nữa Mễ Bác bản thân đủ nổi tiếng, Bác Khải lại là đối tác của Hồng Kỳ, mọi người ở đây đều không xa lạ.

Judy há miệng nửa ngày chưa khép, cô nhỏ giọng hỏi: “Thiên Thiên, bạn có một người bạn trai nhiều tiền như vậy còn đi làm chi cho khổ cực?”

Đại khái là hỏi ngay điều mọi người đang nghi ngờ, Thiên Thiên cảm giác đến mấy tia đèn pha chói mắt đang quét tới người cô với tần số cao, cô cười nhạt, “Chia tay rồi, không câu được rễ kim quy, làm bạn thất vọng.” tính Thiên Thiên vốn cực kì rộng rãi, nhưng Judy thì thuộc dạng bà tám, khiến cho ngữ khí của cô cũng chẳng khách sáo gì.

Judy vẫn còn chưa có ý thức được Thiên Thiên đối với loại vấn đề này rất phản cảm và lãng tránh, cô như trước vẫn bừng bừng khí thế, “Có phí chia tay không? Lúc ở bên nhau anh ta tặng bạn nhiều quà chứ? Mau khai thiệt đi.”

Thiên Thiên không thể nhịn được nữa, liền muốn nổi trận lôi đình.

“Diêu Thiên Thiên.” Có người kêu tên của cô, “Cầm văn kiện hôm qua đến phòng làm việc của tôi.” Thẩm Hạo đứng tựa cửa, khẩu khí không chút đếm xỉa ai hết. (hê hê… anh hùng cứu mỹ nhân nhớ ;) ) hay là ăn dấm chua rồi =)) )

Thiên Thiên ưỡn thẳng sống lưng, trong đầu chỉ có một ý niệm là rốt cuộc có thể tạm thời được giải thoát, cô bận rộn soạn văn kiện, ba chân bốn cẳng đi qua, trong lòng tự dưng nổi lên niềm cảm kích trước giờ chưa có đối với Thẩm Hạo.

“Đóng cửa lại.”

Thiên Thiên không chút do dự làm liền.

Thẩm Hạo chỉ vào cái ghế trước bàn làm việc, “Ngồi một lát, đợi mọi người bên ngoài ổn định rồi mới ra.”

“A.” Thiên Thiên có vẻ như không kịp phản ứng.

Thẩm Hạo bất lực lắc đầu, “Chẳng lẽ cô còn muốn Judy quấn quýt không tha sao? Cô ấy không phải người xấu, chỉ là hiếu kì thái quá thôi.”

Thiên Thiên bật cười, nghĩ lại, quả thật như thế, cô ấy chính là loại người hận không thể đem việc của tổ tông mười tám đời nhà người ta ra mà săm soi thôi.

Ngón tay thon dài của Thẩm Hạo linh hoạt lướt trên bàn phím, Thiên Thiên ôm văn kiện ngồi nghiêm chỉnh, vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Hạo bỗng nhiên cười, “Cô không cần khẩn trương như vậy.”

Thiên Thiên cười gượng vài tiếng, “Chuyện vừa rồi cám ơn anh.” Thẩm Hạo chuyên môn thay cô giải vây, như việc lần trước khó chịu cũng không ảnh hưởng đến lòng biết ơn lần này của Thiên Thiên.

Thẩm Hạo liếc nhìn qua, quan sát cô thật lâu, sau đó khẽ nói, “Không cần.”

Không khí bỗng nhiên trầm xuống.

Thẩm Hạo bận rộn làm việc của mình, Thiên Thiên giương mắt thỉnh thoảng nhìn lén anh. Không biết vì sao, cô luôn nhìn không thuận mắt Thẩm Hạo, hôm nay hình tượng anh ấy lại đặc biệt to lớn. (hé hé, cảm òi… ;) ) )

Thiên Thiên à Thiên Thiên, mày chính là chịu không nổi người khác đối tốt với mình, lúc trước Mễ Bác có thể theo đuổi được cô cũng hoàn toàn là bởi vì anh ta quan tâm cô tỉ mĩ chu đáo, làm cô có một loại cảm giác có thể phó thác chung thân.

Tại sao lại nghĩ đến người này, Thiên Thiên bất lực lắc lắc đầu, phát hiện không biết từ lúc nào Thẩm Hạo cũng ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười hứng thú, bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn cô.

Thiên Thiên không hiểu sao tự dưng đỏ mặt.

Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ.

“Mời vào.”

Diệp Tử trên môi ẩn hiện ý cười, khép cửa lại, ho nhẹ nói: “Tôi là phụng mệnh tới nghe ngóng.”

Thẩm Hạo cười thành tiếng nói, “Diệp Tử, không nghĩ đến bà cũng “tám” tới vậy.”


“Nhiều chuyện là thiên chức của phụ nữ mà.” Diệp Tử bĩu môi nói.

Thiên Thiên trừ bỏ cười cũng không nói gì.

“Bên ngoài phong ba cũng tạm bình ổn rồi, ra đi, cũng không thể trốn tránh cả đời.” Diệp Tử trêu chọc nói, nhìn Thẩm Hạo, lại nhìn Thiên Thiên, lại cảm thấy hai người này có tiềm năng để đào bới tin tức rất nhiều.

Thẩm Hạo nhếch miệng, ra vẻ cao thâm cười một cái.

Thiên Thiên hờn dỗi: “Chị Diệp Tử.”

Diệp Tử cười ha ha dắt Thiên Thiên ra ngoài, đồng nghiệp phòng thị trường đang vùi đầu làm việc, chuyện náo động mới vừa rồi đã tan thành mây khói.
Lúc nghỉ trưa, Thiên Thiên sợ đi đến nhà ăn sẽ gặp Judy sau đó lại bị gặng hỏi, cô không dám xuống lầu, nhờ Diệp Tử mua giùm mình sandwich.

Diệp Tử sợ cô bị đói, nhanh chóng mua về hai phần Kentucky (tức KFC đấy ạ =)) ) cùng nhau ăn.

“Cơm trưa lại ăn thứ này?” Thẩm Hạo cầm trên tay áo khoác, vừa mới dùng bữa trưa trở về, ánh mắt thanh thản.

“Ừ, tùy tiện đối phó một chút, buổi tối nay được ăn một bữa ngon.” Diệp Tử mấp máy môi, trong mắt có dòng hạnh phúc lơ đãng chảy qua.

Thiên Thiên giữ im lặng, hết sức chăm chú gặm đồ nướng Orleans (hình như KFC ở VN cũng có loại gà nướng theo kiểu này =)) ). Cô là người vô củng đơn giản, món Pháp này rất hợp ý cô, ăn nhanh nhanh cô có thể thưởng thức được mùi vị ngon lành của thức ăn.

“Tình trạng ở nhà ăn thế nào?” Diệp Tử hàm hồ hỏi, nhưng Thẩm Hạo vừa nghe liền hiểu.

Anh cười cười, “Thiên Thiên, cô còn phải mệt nhiều, khó được một ngày như hôm nay, làm đề tài hấp dẫn là cô chứ không phải tôi.”

“Oẹ.” Diệp Tử và Thiên Thiên trăm miệng một lời.

“Thẩm Hạo, ông đừng có thiếp vàng trên mặt.” Diệp Tử dè bỉu.

Thiên Thiên tán thành hai tay.

Thẩm Hạo chẳng hề để ý cười cười.

Kì thật anh không nói cũng có thể đoán được, nhân viên trong phòng ăn đang hừng hực khí thế thảo luận thân phận của Thiên Thiên.

Thiên Thiên cúi đầu liếm liếm ngón tay, Thẩm Hạo giễu cợt nói: “Thiên Thiên, cô là chó sao?”

Thiên Thiên mờ mịt, Thẩm Hạo chỉ chỉ tay cô, cô mới hiểu ra, ấn tượng tốt thật không dễ dàng mới tích lũy được trong khoảnh khắc bị bay biến, Thiên Thiên liếc xéo anh một cái, “ Đây là vị gà Mút Chỉ, tôi không phụ tên của nó mà thôi.”

Thẩm Hạo bị nghẹn tạm thời không nói nên lời, như thấy được chuyện lạ làm Diệp tử ôm bụng cười lớn, mà Thiên Thiên tâm tình cũng tốt lên, mức độ thèm ăn tự nhiên tăng lên, đem phần đùi gà của Diệp Tử thuận tiện giải quyết sạch sẽ.
4h kém 5’, phòng làm việc đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, có người sửa soạn túi xách, người thì tắt máy tính, có người tư tưởng không tập trung ra sức nhìn đồng hồ.

Thiên Thiên xoay sang hỏi Elva ngồi bên cạnh, “Chuyện gì vậy? mọi người giống như đang chờ tới giờ tan ca.”

Elva ngại ngùng cười nói: “Hôm nay là lễ tình nhân mà, dựa theo lệ thường có thể trước nửa tiếng ra về.”

Thiên Thiên ngây người một lúc, khen: “Ông chủ thật là người có tình cảm.”

Quả nhiên, kim đồng hồ mới chỉ 4h, trưởng phòng nhân sự dùng mạng nội bộ thông báo: nếu không ảnh hưởng đến công việc, có thể tan tầm ăn mừng lễ hội.

Mọi người hoan hô nhảy nhót.

Động tác rất nhanh, thoáng cái liền như làn khói không còn bóng dáng.

Thiên Thiên đã sớm hoàn thành việc của mình, nhưng cô không có chỗ để đi, lại không muốn về nhà sớm như vậy, vì thế lần lượt hỏi từng người, “Có việc gi cần mình giúp đỡ không?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu, bởi vì biết sẽ được về sớm nên không ai kéo dài công việc cả.

Ngay cả người yêu việc điên cuồng như Diệp Tử cũng đúng lúc 4h mở cửa phòng đi ra, cô thấy Thiên Thiên vẫn còn ngồi trước máy tính, kinh ngạc hỏi, “Còn chưa về? không hẹn ai sao?”

“A, một hồi sẽ về liền.” người ta hỏi một đằng Thiên Thiên trả lời một nẻo làm Diệp Tử bật cười.

Sau khi Diệp Tử đi, cả một khu phòng làm việc vắng lặng như tối hôm qua, chỉ còn lại cô và Thẩm Hạo hai người.

Cô là muốn chủ động giúp Thẩm Hạo giảm bớt gánh nặng công việc vẫn là muốn về nhà ăn cơm tắm rửa chơi game a, Thiên Thiên do dự.

“Diêu Thiên Thiên.” Cửa phòng Thẩm Hạo bị mở ra.



Chương 15 - 16



“Có.” Thiên thiên đứng lên, chân phải giập vào chân trái, làm thành động tác chào theo nghi thức quân đội.

Thẩm Hạo cười đến nỗi muốn sái quai hàm, “Thiên Thiên, cô đang chào đại tướng hay sao vậy?”

Thiên Thiên muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, đều tại cô nghĩ quá nhập tâm, từ trước lại bị ảnh hưởng bởi lúc huấn luyện quân sự, làm hại cô lần này không cẩn thận xấu hổ, cô nhất thời héo queo, nửa buổi không nói ra lời.

Thẩm Hạo ráng nhịn cười, “Thiên thiên, cô rất rãnh rỗi phải không?”

Thiên Thiên đương nhiên muốn phản bác, “Tôi có rất nhiều chuyện phải làm.”

“Ồ, vậy cô là đang trách tôi giao cho cô nhiều việc quá, đến nỗi cô bây giờ còn chưa tan ca được phải không?” Thẩm Hạo thanh thản nói, nửa thật nửa đùa.

Thiên Thiên lần thứ hai bị kinh ngạc, chậm chạp không nói gì.

“Thiên Thiên, bây giờ cô có 2 lựa chọn. Thứ nhất, đánh máy mấy phần tư liệu này.” Thẩm Hạo cầm trên tay tập văn kiện, đẩy về phía trước, Thiên Thiên bị hù hết hồn, nhìn sơ một cái, chồng này ít nhất cũng có ba bốn mươi tờ. Cô bắt đầu do dự, thanh âm run run khẽ hỏi: “Vậy lựa chọn thứ 2 là gì?”

“Cùng tôi đi một chỗ.” Khóe môi Thẩm Hạo cong lên thành môt vòng cung.

“Đơn giản vậy thôi sao?” ánh mắt Thiên Thiên nghi ngờ nhìn anh.

Thẩm Hạo bình tĩnh, hờ hửng nói: “Đương nhiên.”

Thiên Thiên không tin Thẩm Hạo dễ dàng như vậy đã buông tha cô, cô hỏi: “Vậy tư liệu này làm sao xử lý?”

“Cũng không cần gấp, trong vòng một tháng đưa tôi là được.” Anh dừng một chút, “Cô cũng có thể để Judy làm.”

“…”Cái tuyên bố này là đùa giỡn cô, Thiên Thiên hổn hển nói: “Anh cưỡng bức dụ dỗ, thiên vị.”

Thẩm Hạo cười không dứt, “làm gì nghiêm trọng vậy, Thiên Thiên, tôi cũng không bức cô, cô chỉ có thể chọn một mà thôi.”

Hai cái lựa chọn khác nhau như vậy, kẻ ngốc cũng biết phải chọn cái thứ 2, Thiên Thiên trừng anh, “Khi nào thì đi?”

“Mau thôi, cô chờ tôi một lát.” Trong tiếng cười của Thẩm Hạo có nhiễm chút đắc ý vì thực hiện được âm mưu.

Thiên Thiên bắt đầu hoài nghi mình có phải đồng ý quá nhanh nhưng Thẩm Hạo lại không cho cô cơ hội đổi ý, tay trái anh cầm túi đựng laptop, tay phải ôm hoa, luống cuống tay chân khóa cửa lại.

Thiên Thiên vô cùng xem thường nói: “Anh còn muốn mang theo hoa đi khoe khoang?”

Thẩm Hạo từ chối cho ý kiến, không đáp lại, hỏi: “Cô thì sao?”

Thiên Thiên thuận tay liền ném bó hoa biểu tượng em là người anh yêu nhất của Mễ Bác tặng vào thùng rác. Thẩm Hạo làm theo, nhún vai, “Vốn định ném vào phòng rác, làm vậy lại bớt việc.” (Viv: aaaaa, anh chị đang ném tiền đi đó, không lấy đưa cho em nè. =.=, Pil: ta ứ thích hoa… mi nhào vô đó lượm lại đi ;) ) )

Hai người nhìn nhau cười.

Thiên Thiên cầm lấy túi xách, “Có thể đi chưa?”

“Đi thôi.”

Thiên Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay trở lại, cô ngồi xổm xuống lượm lại hai bó hoa vừa ném vào thùng rác, bỏ vào một cái túi nhựa lớn.

Trong lúc này, ánh mắt Thẩm Hạo vẫn không rời khỏi cô, chờ đến khi cô đứng lên mới hỏi, “Cô làm gì vậy?”

Thiên Thiên bị ánh mắt thâm trầm của anh nhìn làm cô có chút không tự nhiên, “Thùng rác này cách tôi gần nhất, lỡ ngày mai bị người ta hiểu lầm là tôi làm, vậy liền xong đời.” (hắc hắc… suy nghĩ sâu xa. Em đây phục tỷ =)) )

Thẩm Hạo đứng hình.
Thẩm Hạo đưa Thiên Thiên tới một khách sạn tên là Vọng Hải Lâu.

Thiên Thiên kéo vạt áo anh, “Mang tôi tới đây làm gì?”

Thẩm Hạo dùng ánh mắt xem người ngu ngốc nhìn cô, “Đến khách sạn dĩ nhiên là để ăn cơm.” ( éc, còn để “nghỉ ngơi” nữa ạ…hí hí*cười đểu* )

Mới vừa ngồi xuống, Thiên Thiên khẩn trương nói: “Chầu này ai tính tiền? tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không giẫm lên vết xe đổ.”

Thẩm Hạo không nhịn được cười, “Tôi mời, cô cứ việc mở rộng cái bụng mà ăn.”

Thiên Thiên vuốt vuốt ngực, lần trước hơn một ngàn tệ đã làm cô có chướng ngại tâm lý.

Khách sạn này rất lớn, trang hoàng lộng lẫy, còn sớm nên cũng không có nhiều người nhưng rất nhiều bàn đều có ghi thẻ đặt sẵn. Thiên Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, hôm nay là lễ tình nhân, nếu như không phải đặt trước, tự tại đi vào căn bản sẽ không còn chỗ trống cho hai người a. (hehe… Hạo ca cũng cao tay quá mà ;) ) bắn 1 mũi tên trúng hai con nhạn =)) )

Chẳng lẽ nói Thẩm Hạo sớm có dự mưu? Thiên Thiên không tự chủ nhìn qua, Thẩm Hạo đang cúi đầu nghiên cứu thực đơn, làm sao biết bị Thiên Thiên tính kế trong lòng.

Thẩm Hạo kêu vài món xong đem thực đơn đưa cho Thiên Thien, ‘Thích ăn cái gì tự mình kêu.”

Thiên Thiên hai mắt tỏa sáng, ý xấu cười thầm, cơ hội báo thù đã tới.

Thức ăn trên thực đơn mỗi món giá tiền đều rất xa xỉ, Thiên Thiên chọn mấy món, kì thật có vài món cô chẳng hề thích, nhưng cô không cần vừa miệng chỉ cần giá cao nhất, ý muốn Thẩm Hạo xuất huyết nhiều. (Viv: trẻ con, người ta giàu thế, làm gì để ý như bà chị =.=, Pil: nếu là ta, ta cũng chấp nhất >”< nghĩ sao chơi mình cái kiểu như Hạo ca chớ… đàn ông gì mà >”<)
Nữ phục vụ viết thực đơn cẩn thận e dè nhắc: “Các vị đi hai người thôi ạ?”

Thẩm Hạo đáp lại một tiếng.

“Thức ăn này là phần của bốn người.”

Thẩm Hạo buồn cười nói: “Không sao, chúng tôi ăn hết.” Ánh mắt còn hữu ý vô tình liếc về phía Thiên Thiên.

Nữ phục vụ giật mình làm bộ hiểu ra.

Thiên Thiên mặt đỏ tai hồng, người phục vụ đó chắc nghĩ cô là vua tham ăn. “Ngươi….” Cô hung hăng giơ nắm đấm dứ dứ Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo hết nhìn đông tới nhìn tây, làm ra vẻ vô tội.

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, Thiên Thiên bắt đầu động tay, mỗi thứ đều nếm vài đũa, bất giác gật gật đầu, cứ gắp món này món kia, xem như đánh giá.

Trời dần tối, khách sạn vì muốn mang đậm không khí của lễ tình nhân, không có mở đèn, mà đốt hai ngọn nến ở mỗi bàn, đặt tên là bữa tối bên ánh nến. nhưng trong mắt người không có phân nửa tế bào lãng mạn như Thiên Thiên thì việc này chỉ là vì tiết kiệm tiền điện. (phục bà này =)) )

Khoảng 7h, trong phòng bắt đầu đông khách, cơ hồ chật kín.

Thiên Thiên than thầm, lễ tình nhân chính là cơ hội để những người làm ăn xài “dao”, rất nhiều người biết rõ ra ngoài ăn cơm sẽ bị “chặt đẹp”, vẫn cam tâm tình nguyện duỗi cổ mặc người chém giết.

“Hạo.” có người dừng lại bên bàn của hai người. ( Viv: hắc hắc… hồ ly lên sàn diễn…, Pil: này này, ta đang bấn hồ ly đấy >”< yêu nữ thì đúng hơn =)) )

Thẩm Hạo không để ý đến, Thiên Thiên lén lút dưới bàn đá anh một cước, lấy khẩu ngữ nói: “Hình như tìm anh.”

Thẩm Hạo làm bộ như mới thấy, khoa trương nói, “Ồ, Phương Nhiên, cô cũng cùng bạn tới đây ăn cơm sao?”

Cô gái tên là Phương Nhiên này có mái tóc xoăn thật dài, phong tình vạn chủng, mặc một bộ áo màu vàng nhạt, thoạt nhìn hết sức thông minh lanh lợi.

“Không giới thiệu bọn em sao?” không ai mời cô ngồi, Phương Nhiên đã đặt mông ngồi xuống.

Thiên Thiên nhìn nhìn, giác quan thứ 6 của con gái nói với cô: người tới không tốt.

Thẩm Hạo dịu dàng nói: “Thiên Thiên, qua đây ngồi cạnh anh. Bên kia để Phương tiểu thư ngồi.”

Da đầu Thiên Thiên run lên một hồi, anh ta không phải uống nhầm thuốc chứ, nhìn tới ánh mắt dịu dàng của Thẩm Hạo, lòng Thiên Thiên đột nhiên mềm nhũn, không thể cự tuyệt, “Dạ,” cô mới đứng lên, liền có phục vụ giúp cô kéo ghế.

“Phương tiểu thư? Thiên Thiên?” Phương Nhiên tự giễu lập lại một lần, Thiên Thiên không hiểu sao tự dưng thấy không khí quanh người đóng băng vài phần.

“Thiên Thiên tiểu thư, không biết cô làm việc ở đâu?” Phương Nhiên cười hỏi.

Ngoài cười nhưng trong không cười, Thiên Thiên trong đầu đột nhiên toát ra câu này, trước kia cô luôn hỏi ba: ba cái gì gọi là ngoài cười nhưng trong không cười, hơn nữa lại yêu cầu ông làm mẫu, thế nhưng ông “sống chết mặc bây”, (bạn nhỏ này đúng hâm =)) ) hôm nay xem như được thưởng thức.

“Chúng tôi là đồng nghiệp.” Thẩm Hạo cướp lời đáp.

Phương Nhiên hướng mắt nhìn chằm chằm Thiên Thiên, cũng nói với Thẩm Hạo, mang một tia mỉa mai trào phúng, “Hạo, xem ra anh thay đổi khẩu vị rồi.”

Câu này dù Thiên Thiên không hiểu nhưng Thẩm Hạo cũng biết, anh nhợt nhạt cười một cái, “Lúc trước là rẽ nhầm đường, bây giờ cải tà quy chánh.” (ồ yeah, em yêu Hạo ca quá.)

Sắc mặt Phương Nhiên đại biến.

Hai người kia đang làm chuyện gì bí hiểm a, Thiên Thiên cầm đũa tự nhiên ăn khắp mặt bàn.

Phương Nhiên lơ đãng nhìn qua trên bàn thức ăn bị tiêu diệt hơn phân nửa, không cam tâm vùng vẫy giãy chết, “Qủa nhiên rất đặc biệt, Hạo, anh tiêu thụ nổi sao?”

Thẩm Hạo hơi nhíu mày, cười càng thoải mái, “Tôi thấy ngọt như đường phèn.”

Sắc mặt Phương Nhiên trắng bệch, Thiên Thiên quan tâm hỏi: “Phương tiểu thư, cô hình như không khỏe, có cần chúng tôi đưa đi bệnh viện không?”

Ý tốt của cô nghe vào tai Phương Nhiên lại như đang diễu võ dương oai, cô thẹn quá hóa giận nói, “Không cần.” đẩy mạnh cái ghế, chạy đi như điên.

Thiên Thiên nghi ngờ hỏi, “Phương tiểu thư bị sao vậy?”

Ngữ khí Thẩm Hạo bình tình, “Cô ta không sao.” Anh lấy đôi đũa trong tay Thiên Thiên, xoay người kêu phục vụ thay bộ chén đũa mới.

Hành động của anh làm Thiên Thiên còn chưa kịp cảm động thì câu nói ngay sau đó lần thứ hai làm hình tượng của anh tiêu tan, “Ăn nhiều một chút, vừa rồi nếm thử như vậy làm sao đủ trám cái hang không đáy của cô.”


Thiên Thiên hận không thể một quyền đập bẹp gương mặt tươi cười ghê tởm của anh, thật không thể đối với loại người này có một chút gì ảo tưởng. ( Pil: ảo gì cơ ;) ) là em, em cũng muốn ảo đấy :>, Viv: mi không có cửa đâu =)), Pil: ngươi… )

Thẩm Hạo nhếch miệng, tuy rằng chỉ là một độ cung nhỏ, nhưng Thiên Thiên biết rõ anh là đang cười nhạo cô.

Di động trên bàn rung lên vài cái, một số máy lạ, Thiên Thiên nhấc máy: “Alo, ai vậy?”

“Thiên Thiên, là anh.” ( hôm nay đúng là dịp tốt mà, các bạn đóng vai ác cùng lên sàn… há há…)

Vừa nghe đến giọng nói này, Thiên Thiên trong lòng thầm mắng một tiếng: hèn hạ. Điện thoại của cô có tính năng báo động, có thể từ chối bất kì cú điện thoại nào cô không muốn tiếp, vì thế số của Mễ Bác liền như vậy hy sinh, “Ừ.” Cô đáp một tiếng bất lực.

“Em nhận được hoa rồi chứ?”

“Ừ, nhận được.” Thiên Thiên liếc mắt nhìn Thẩm Hạo một cái, không có phản ứng gì.

“Thích chứ?”

“Tạm được.” Thiên Thiên trên miệng nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng có chút khinh thường, ngay cả tặng hoa cũng đủ thể hiện bản chất đa tình của hắn, 101 đóa hoa hồng, cô là người tình hắn yêu nhất kiếp này, cũng có nghĩa là có yêu thứ 2, thứ 3, yêu nhiều, yêu một chút, v.v…mà cái Thiên Thiên cần thật ra là một phần tình cảm chân thành đơn giản mà thôi, tình yêu của Mễ bác cô nhận không nổi. ( không nhận đưa ta L( chỉ cần có tiền, ta yêu =P~ )

Mễ Bác ở bên kia điện thoại giống như là đang cười nhẹ, đột nhiên nói, “Em đang ở đâu?”

“Ăn cơm.” Thiên Thiên đáp không rõ ràng.

“Cùng ai vậy?”

Thiên Thiên thấy có chút phiền, “Mễ Bác, tôi ở cùng ai không liên quan đến anh.”

Nghe thấy cái tên này, Thẩm Hạo rốt cuộc ngẩng đầu lên, lông mày nhăn tít. (hehe… có phản ứng rồi à =)) bọn này còn tưởng nãy giờ anh không tồn tại ế chớ =’= )

Mễ Bác không có lên tiếng.

Thiên Thiên kêu vài tiếng, như trước không có trả lời, “Không có việc tôi gác máy đây.”

Vừa muốn cúp máy, giọng Mễ Bác lại vang lên lần nữa, “Thiên Thiên.” Nhưng thanh âm này không phải tới từ trong loa mà là từ phía sau cô.

Thiên Thiên nhìn từ trên trời rớt xuống Mễ Bác, cười khổ.

Ánh mắt của Mễ Bác như có như không liếc qua Thẩm Hạo và Thiên Thiên.

Thái độ của Thẩm Hạo là biếng nhác nhàn tản, không nặng không nhẹ bắt tay với anh ta, “Mễ tổng, thật trùng hợp.”

Đáy mắt Mễ Bác hiện lên một tia ảm đạm, “Phải, thật trùng hợp.” lại quay sang Thiên Thiên, “Bạn trai? Em thật biết giữ bí mật.”

Thiên Thiên không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, để hắn tự phán đoán.

Mễ Bác khoác tay lên vai cô, xoay sang Thẩm Hạo nói : “Có thể hay không mượn bạn gái anh nói chuyện một chút?”

Thiên Thiên lập tức như con nhím chuẩn bị chiến đấu.

Thẩm Hạo gõ gõ bàn, “Chỉ cần Thiên Thiên đồng ý, tôi không thành vấn đề.”

Thiên Thiên trợn mắt nhìn, anh nên khôn hồn thì giữ mình, Thiên Thiên làm sao để anh ta như ý, cô khoác tay Thẩm Hạo, dụng lời nói ngọt tới ngán chết người: “Thấy ghét, bây giờ thì hào phóng vậy, sau này đừng có ghen nha.” Nói xong chưa đợi Thẩm Hạo nghĩ ra sao (… đang sướng nên máu chưa bơm lên não kịp =)) ), cô còn tự thấy mún ói. ( ọc =)) bọn này cũng nổi da gà, dựng tóc gáy hết rồi nè.)

Thẩm Hạo giương mắt liếc nhìn cô một cái, sau khi trầm mặc một chút, bên môi liền hiện lên ý cười, “Làm Mễ tổng chê cười rồi, Thiên Thiên tính thích đùa giỡn.”

Sắc mặt Mễ Bác cực kì khó coi, anh ta cố gắng kiềm chế, “Vậy không phiền hai vị nữa.”

Thiên Thiên đổ thêm dầu vào lửa, “Đi thong thả, không tiễn.”

Thân ảnh Mễ Bác vừa mới biến mất ở cửa, Thiên Thiên lập tức buông tay Thẩm Hạo ra.

Thẩm Hạo cẩn thận che dấu một chút khó chịu trong lòng (hắc hắc… có cảm giác hụt hẫng rồi nhé… ), trêu chọc nói, “Vừa rồi đem tôi làm bia đỡ đạn, bây giờ coi tôi như thú dữ, cách biệt thực lớn à.”

Thiên Thiên bỗng nhiên nổi nóng, trách móc nói: “Anh cũng vậy thôi.”

Thẩm Hạo dán mắt vào mặt cô, “Thì ra cô không đến nỗi đần.”

Thiên Thiên tránh ánh mắt của anh, nhẹ nhàng hừ một tiếng, lúc đầu cô có lẽ không hiểu, nhưng lúc cô cũng làm y như vậy với Mễ Bác thì có ngốc cũng biết rõ ràng.

Thẩm Hạo bỗng nhiên cười nói. “Nếu Mễ tổng không hợp tác với công ty của chúng ta nữa, cô nói tôi nên cắt lương của cô hay của tôi đây?”

Thiên Thiên chậm rãi lắc đầu, “Anh không hiểu anh ta rồi, người làm ăn đặt lợi ích lên hàng đầu, anh ta tuyệt đối sẽ không vì tôi mà làm việc tổn hại lợi ích của công ty.”

Thẩm Hạo theo quán tính nhíu mày, Thiên Thiên cũng cười, “Thật ra người phải lo là tôi nè.”

“Tại sao?”

Giọng Thiên Thiên trầm xuống, “Cô Phương đó cũng không phải “đèn cạn dầu”, tôi sợ đến lúc đó bị tạt axit.”

Thẩm Hạo giả bộ ngẫm nghĩ, đồng ý nói: “Cô nói không sai, cô ấy thực sự có thể làm như vậy.”

“Thẩm Hạo.” Thiên Thiên thét chói tai.

Thẩm Hạo cũng nhịn không được cười lớn thành tiếng.

Thiên Thiên lúc này mới biết mình mắc mưu, trình độ căm ghét anh lại tăng thêm một tầng.

Cô trút căm phẫn vào đồ ăn trên bàn, ăn sạch sành sanh, sau đó vỗ cái bụng nói: “No rồi, về nhà.”
Thể theo yêu cầu kiên quyết của Thiên Thiên, Thẩm Hạo đưa cô đến đầu khu phố là thả cô xuống. Thiên Thiên biết rõ mami thích kéo ba ba tản bộ sau bữa tối, nếu như bị họ nhìn thấy, hao hết võ mồm cũng không thể giải thích.

Nhưng Thiên Thiên không có nghĩ đến chính là, một người khách không mời mà đến đang đợi cô.

“Thiên Thiên, chúng ta nói chuyện một chút.” Mễ Bác thấy cô đến gần, từ trong xe bước ra, bất chấp nắm chặt tay giữ cô lại.

“Anh muốn cái gì?” Thiên Thiên cực kì tức giận, hai người đã không còn quan hệ gì, vì sao còn muốn dây dưa hoài.

Mễ Bác bình tĩnh nói: “Lên xe nói.”

Thiên Thiên lo bị hàng xóm gặp được sẽ trở thành đề tài buôn dưa, sau khi do dự cô vẫn là mở cửa xe ngồi vào.

“Thiên Thiên, mấy thứ đó là sao?” Mễ Bác lên tiếng mở đầu.

Thiên Thiên giả ngu, “Cái gì mấy thứ đó?”

“Đồ anh đã tặng rồi sẽ không lấy lại.” sắc mặt Mễ Bác xanh mét, cực kì buồn bực.

Thiên Thiên nhún vai, từ chối cho ý kiến cười một cái.

“Anh và Trẩn Tuệ Tuệ không liên quan nữa.” Mễ Bác cố gắng nắm lấy tay Thiên Thiên, nhưng không thành công.

“Chuyện này không cần báo với tôi.” Thiên Thiên phun ra mấy từ cay nghiệt, “Chúc mừng anh, lại có thêm cơ hội chọn lựa.”

“Diêu Thiên Thiên.” Mễ Bác tựa hồ rất tức giận, nhưng Thiên Thiên rất rõ, anh ta chẳng qua là vì lần đầu bị con gái đá nên có chút cảm giác thất bại thôi.

“Không cần lớn tiếng như vậy, tai tôi không bị điếc.” Thiên Thiên lãnh đạm nói.

Mễ Bác cố sức giữ bình tĩnh, “Thiên Thiên, trước kia là anh sai, chúng ta làm lại từ đầu được chứ?”

Thiên Thiên lập tức cười cười, nói: “Anh có phải coi tôi là người đặc biệt ngu ngốc? Còn có thể cho anh cơ hội làm tổn thương tôi thêm lần nữa sao?” cô đã sớm không còn niềm tin gì về Mễ Bác.

“Không đâu, em hãy tin tưởng anh.” Mễ Bác nóng nảy, nắm chặt tay Thiên Thiên.

Thiên Thiên bình tĩnh rút tay lại, “Mễ Bác, từng có lần đầu ắt sẽ có lần thứ hai, tôi sẽ không tin tưởng anh nữa.”

“Thiên Thiên, em không thể vì một lần sai lầm mà khiến anh vạn kiếp bất phục a.” Mễ Bác thở hổn hển giải thích. (Pil: tội anh quá :( ( hức hức…, Viv: cái bà này =’= có thôi ngay cái trò thương cảm với cha nội này không hả…, Pil: nope =P~ nam nhân nào ta cũng không tha… đê tiện thì đã sao :-“ )

Thiên Thiên cười lạnh, “Mễ Bác, có cần tôi nhắc anh nhớ lại không, lần này là Trần Tuệ Tuệ, lần trước là Chương Viện Viện, tôi trước giờ không nói không phải là tôi không biết.” bởi vì không phải cô tận mắt thấy, cũng bởi vì không đành bỏ được phần tình cảm này, cô cố gắng làm như không biết gì, tới giờ cô rốt cuộc nghĩ thông suốt, có một số việc cô chịu thiệt để cầu toàn là vô dụng, Mễ Bác không phải là người vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng, mà cô cũng sẽ không nhân nhượng nữa.

Cổ họng Mễ Bác khô khốc, nói: “Em phải tin tưởng anh, phải tin tưởng anh.” Trừ lần đó ra, sẽ không làm cho em thất vọng nữa.

“Nói câu này chính anh còn không thể tin chắc, làm sao lại có thể thuyết phục tôi?” thiên Thiên ngừng một chút, “Cứ như vậy đi, tôi đi.”

Cô mở cửa, đi thẳng về nhà, không quay đầu lại.

Mễ Bác ngơ ngẩn nhìn bóng lưng cô, Diêu Thiên Thiên ngây thơ vô tư của ngày xưa đã rời xa anh thật rồi.




Chương 17 - 18

“Có.” Thiên thiên đứng lên, chân phải giập vào chân trái, làm thành động tác chào theo nghi thức quân đội.

Thẩm Hạo cười đến nỗi muốn sái quai hàm, “Thiên Thiên, cô đang chào đại tướng hay sao vậy?”

Thiên Thiên muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, đều tại cô nghĩ quá nhập tâm, từ trước lại bị ảnh hưởng bởi lúc huấn luyện quân sự, làm hại cô lần này không cẩn thận xấu hổ, cô nhất thời héo queo, nửa buổi không nói ra lời.

Thẩm Hạo ráng nhịn cười, “Thiên thiên, cô rất rãnh rỗi phải không?”

Thiên Thiên đương nhiên muốn phản bác, “Tôi có rất nhiều chuyện phải làm.”

“Ồ, vậy cô là đang trách tôi giao cho cô nhiều việc quá, đến nỗi cô bây giờ còn chưa tan ca được phải không?” Thẩm Hạo thanh thản nói, nửa thật nửa đùa.

Thiên Thiên lần thứ hai bị kinh ngạc, chậm chạp không nói gì.

“Thiên Thiên, bây giờ cô có 2 lựa chọn. Thứ nhất, đánh máy mấy phần tư liệu này.” Thẩm Hạo cầm trên tay tập văn kiện, đẩy về phía trước, Thiên Thiên bị hù hết hồn, nhìn sơ một cái, chồng này ít nhất cũng có ba bốn mươi tờ. Cô bắt đầu do dự, thanh âm run run khẽ hỏi: “Vậy lựa chọn thứ 2 là gì?”

“Cùng tôi đi một chỗ.” Khóe môi Thẩm Hạo cong lên thành môt vòng cung.

“Đơn giản vậy thôi sao?” ánh mắt Thiên Thiên nghi ngờ nhìn anh.

Thẩm Hạo bình tĩnh, hờ hửng nói: “Đương nhiên.”

Thiên Thiên không tin Thẩm Hạo dễ dàng như vậy đã buông tha cô, cô hỏi: “Vậy tư liệu này làm sao xử lý?”

“Cũng không cần gấp, trong vòng một tháng đưa tôi là được.” Anh dừng một chút, “Cô cũng có thể để Judy làm.”

“…”Cái tuyên bố này là đùa giỡn cô, Thiên Thiên hổn hển nói: “Anh cưỡng bức dụ dỗ, thiên vị.”

Thẩm Hạo cười không dứt, “làm gì nghiêm trọng vậy, Thiên Thiên, tôi cũng không bức cô, cô chỉ có thể chọn một mà thôi.”

Hai cái lựa chọn khác nhau như vậy, kẻ ngốc cũng biết phải chọn cái thứ 2, Thiên Thiên trừng anh, “Khi nào thì đi?”

“Mau thôi, cô chờ tôi một lát.” Trong tiếng cười của Thẩm Hạo có nhiễm chút đắc ý vì thực hiện được âm mưu.

Thiên Thiên bắt đầu hoài nghi mình có phải đồng ý quá nhanh nhưng Thẩm Hạo lại không cho cô cơ hội đổi ý, tay trái anh cầm túi đựng laptop, tay phải ôm hoa, luống cuống tay chân khóa cửa lại.

Thiên Thiên vô cùng xem thường nói: “Anh còn muốn mang theo hoa đi khoe khoang?”

Thẩm Hạo từ chối cho ý kiến, không đáp lại, hỏi: “Cô thì sao?”

Thiên Thiên thuận tay liền ném bó hoa biểu tượng em là người anh yêu nhất của Mễ Bác tặng vào thùng rác. Thẩm Hạo làm theo, nhún vai, “Vốn định ném vào phòng rác, làm vậy lại bớt việc.” (Viv: aaaaa, anh chị đang ném tiền đi đó, không lấy đưa cho em nè. =.=, Pil: ta ứ thích hoa… mi nhào vô đó lượm lại đi ;) ) )

Hai người nhìn nhau cười.

Thiên Thiên cầm lấy túi xách, “Có thể đi chưa?”

“Đi thôi.”

Thiên Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay trở lại, cô ngồi xổm xuống lượm lại hai bó hoa vừa ném vào thùng rác, bỏ vào một cái túi nhựa lớn.

Trong lúc này, ánh mắt Thẩm Hạo vẫn không rời khỏi cô, chờ đến khi cô đứng lên mới hỏi, “Cô làm gì vậy?”

Thiên Thiên bị ánh mắt thâm trầm của anh nhìn làm cô có chút không tự nhiên, “Thùng rác này cách tôi gần nhất, lỡ ngày mai bị người ta hiểu lầm là tôi làm, vậy liền xong đời.” (hắc hắc… suy nghĩ sâu xa. Em đây phục tỷ =)) )

Thẩm Hạo đứng hình.
Thẩm Hạo đưa Thiên Thiên tới một khách sạn tên là Vọng Hải Lâu.

Thiên Thiên kéo vạt áo anh, “Mang tôi tới đây làm gì?”

Thẩm Hạo dùng ánh mắt xem người ngu ngốc nhìn cô, “Đến khách sạn dĩ nhiên là để ăn cơm.” ( éc, còn để “nghỉ ngơi” nữa ạ…hí hí*cười đểu* )

Mới vừa ngồi xuống, Thiên Thiên khẩn trương nói: “Chầu này ai tính tiền? tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không giẫm lên vết xe đổ.”

Thẩm Hạo không nhịn được cười, “Tôi mời, cô cứ việc mở rộng cái bụng mà ăn.”

Thiên Thiên vuốt vuốt ngực, lần trước hơn một ngàn tệ đã làm cô có chướng ngại tâm lý.

Khách sạn này rất lớn, trang hoàng lộng lẫy, còn sớm nên cũng không có nhiều người nhưng rất nhiều bàn đều có ghi thẻ đặt sẵn. Thiên Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, hôm nay là lễ tình nhân, nếu như không phải đặt trước, tự tại đi vào căn bản sẽ không còn chỗ trống cho hai người a. (hehe… Hạo ca cũng cao tay quá mà ;) ) bắn 1 mũi tên trúng hai con nhạn =)) )

Chẳng lẽ nói Thẩm Hạo sớm có dự mưu? Thiên Thiên không tự chủ nhìn qua, Thẩm Hạo đang cúi đầu nghiên cứu thực đơn, làm sao biết bị Thiên Thiên tính kế trong lòng.

Thẩm Hạo kêu vài món xong đem thực đơn đưa cho Thiên Thien, ‘Thích ăn cái gì tự mình kêu.”

Thiên Thiên hai mắt tỏa sáng, ý xấu cười thầm, cơ hội báo thù đã tới.

Thức ăn trên thực đơn mỗi món giá tiền đều rất xa xỉ, Thiên Thiên chọn mấy món, kì thật có vài món cô chẳng hề thích, nhưng cô không cần vừa miệng chỉ cần giá cao nhất, ý muốn Thẩm Hạo xuất huyết nhiều. (Viv: trẻ con, người ta giàu thế, làm gì để ý như bà chị =.=, Pil: nếu là ta, ta cũng chấp nhất >”< nghĩ sao chơi mình cái kiểu như Hạo ca chớ… đàn ông gì mà >”<)
Nữ phục vụ viết thực đơn cẩn thận e dè nhắc: “Các vị đi hai người thôi ạ?”

Thẩm Hạo đáp lại một tiếng.

“Thức ăn này là phần của bốn người.”

Thẩm Hạo buồn cười nói: “Không sao, chúng tôi ăn hết.” Ánh mắt còn hữu ý vô tình liếc về phía Thiên Thiên.

Nữ phục vụ giật mình làm bộ hiểu ra.

Thiên Thiên mặt đỏ tai hồng, người phục vụ đó chắc nghĩ cô là vua tham ăn. “Ngươi….” Cô hung hăng giơ nắm đấm dứ dứ Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo hết nhìn đông tới nhìn tây, làm ra vẻ vô tội.

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, Thiên Thiên bắt đầu động tay, mỗi thứ đều nếm vài đũa, bất giác gật gật đầu, cứ gắp món này món kia, xem như đánh giá.

Trời dần tối, khách sạn vì muốn mang đậm không khí của lễ tình nhân, không có mở đèn, mà đốt hai ngọn nến ở mỗi bàn, đặt tên là bữa tối bên ánh nến. nhưng trong mắt người không có phân nửa tế bào lãng mạn như Thiên Thiên thì việc này chỉ là vì tiết kiệm tiền điện. (phục bà này =)) )

Khoảng 7h, trong phòng bắt đầu đông khách, cơ hồ chật kín.

Thiên Thiên than thầm, lễ tình nhân chính là cơ hội để những người làm ăn xài “dao”, rất nhiều người biết rõ ra ngoài ăn cơm sẽ bị “chặt đẹp”, vẫn cam tâm tình nguyện duỗi cổ mặc người chém giết.

“Hạo.” có người dừng lại bên bàn của hai người. ( Viv: hắc hắc… hồ ly lên sàn diễn…, Pil: này này, ta đang bấn hồ ly đấy >”< yêu nữ thì đúng hơn =)) )

Thẩm Hạo không để ý đến, Thiên Thiên lén lút dưới bàn đá anh một cước, lấy khẩu ngữ nói: “Hình như tìm anh.”

Thẩm Hạo làm bộ như mới thấy, khoa trương nói, “Ồ, Phương Nhiên, cô cũng cùng bạn tới đây ăn cơm sao?”

Cô gái tên là Phương Nhiên này có mái tóc xoăn thật dài, phong tình vạn chủng, mặc một bộ áo màu vàng nhạt, thoạt nhìn hết sức thông minh lanh lợi.

“Không giới thiệu bọn em sao?” không ai mời cô ngồi, Phương Nhiên đã đặt mông ngồi xuống.

Thiên Thiên nhìn nhìn, giác quan thứ 6 của con gái nói với cô: người tới không tốt.

Thẩm Hạo dịu dàng nói: “Thiên Thiên, qua đây ngồi cạnh anh. Bên kia để Phương tiểu thư ngồi.”

Da đầu Thiên Thiên run lên một hồi, anh ta không phải uống nhầm thuốc chứ, nhìn tới ánh mắt dịu dàng của Thẩm Hạo, lòng Thiên Thiên đột nhiên mềm nhũn, không thể cự tuyệt, “Dạ,” cô mới đứng lên, liền có phục vụ giúp cô kéo ghế.

“Phương tiểu thư? Thiên Thiên?” Phương Nhiên tự giễu lập lại một lần, Thiên Thiên không hiểu sao tự dưng thấy không khí quanh người đóng băng vài phần.

“Thiên Thiên tiểu thư, không biết cô làm việc ở đâu?” Phương Nhiên cười hỏi.

Ngoài cười nhưng trong không cười, Thiên Thiên trong đầu đột nhiên toát ra câu này, trước kia cô luôn hỏi ba: ba cái gì gọi là ngoài cười nhưng trong không cười, hơn nữa lại yêu cầu ông làm mẫu, thế nhưng ông “sống chết mặc bây”, (bạn nhỏ này đúng hâm =)) ) hôm nay xem như được thưởng thức.

“Chúng tôi là đồng nghiệp.” Thẩm Hạo cướp lời đáp.

Phương Nhiên hướng mắt nhìn chằm chằm Thiên Thiên, cũng nói với Thẩm Hạo, mang một tia mỉa mai trào phúng, “Hạo, xem ra anh thay đổi khẩu vị rồi.”

Câu này dù Thiên Thiên không hiểu nhưng Thẩm Hạo cũng biết, anh nhợt nhạt cười một cái, “Lúc trước là rẽ nhầm đường, bây giờ cải tà quy chánh.” (ồ yeah, em yêu Hạo ca quá.)

Sắc mặt Phương Nhiên đại biến.

Hai người kia đang làm chuyện gì bí hiểm a, Thiên Thiên cầm đũa tự nhiên ăn khắp mặt bàn.

Phương Nhiên lơ đãng nhìn qua trên bàn thức ăn bị tiêu diệt hơn phân nửa, không cam tâm vùng vẫy giãy chết, “Qủa nhiên rất đặc biệt, Hạo, anh tiêu thụ nổi sao?”

Thẩm Hạo hơi nhíu mày, cười càng thoải mái, “Tôi thấy ngọt như đường phèn.”

Sắc mặt Phương Nhiên trắng bệch, Thiên Thiên quan tâm hỏi: “Phương tiểu thư, cô hình như không khỏe, có cần chúng tôi đưa đi bệnh viện không?”

Ý tốt của cô nghe vào tai Phương Nhiên lại như đang diễu võ dương oai, cô thẹn quá hóa giận nói, “Không cần.” đẩy mạnh cái ghế, chạy đi như điên.

Thiên Thiên nghi ngờ hỏi, “Phương tiểu thư bị sao vậy?”

Ngữ khí Thẩm Hạo bình tình, “Cô ta không sao.” Anh lấy đôi đũa trong tay Thiên Thiên, xoay người kêu phục vụ thay bộ chén đũa mới.

Hành động của anh làm Thiên Thiên còn chưa kịp cảm động thì câu nói ngay sau đó lần thứ hai làm hình tượng của anh tiêu tan, “Ăn nhiều một chút, vừa rồi nếm thử như vậy làm sao đủ trám cái hang không đáy của cô.”


Thiên Thiên hận không thể một quyền đập bẹp gương mặt tươi cười ghê tởm của anh, thật không thể đối với loại người này có một chút gì ảo tưởng. ( Pil: ảo gì cơ ;) ) là em, em cũng muốn ảo đấy :>, Viv: mi không có cửa đâu =)), Pil: ngươi… )

Thẩm Hạo nhếch miệng, tuy rằng chỉ là một độ cung nhỏ, nhưng Thiên Thiên biết rõ anh là đang cười nhạo cô.

Di động trên bàn rung lên vài cái, một số máy lạ, Thiên Thiên nhấc máy: “Alo, ai vậy?”

“Thiên Thiên, là anh.” ( hôm nay đúng là dịp tốt mà, các bạn đóng vai ác cùng lên sàn… há há…)

Vừa nghe đến giọng nói này, Thiên Thiên trong lòng thầm mắng một tiếng: hèn hạ. Điện thoại của cô có tính năng báo động, có thể từ chối bất kì cú điện thoại nào cô không muốn tiếp, vì thế số của Mễ Bác liền như vậy hy sinh, “Ừ.” Cô đáp một tiếng bất lực.

“Em nhận được hoa rồi chứ?”

“Ừ, nhận được.” Thiên Thiên liếc mắt nhìn Thẩm Hạo một cái, không có phản ứng gì.

“Thích chứ?”

“Tạm được.” Thiên Thiên trên miệng nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng có chút khinh thường, ngay cả tặng hoa cũng đủ thể hiện bản chất đa tình của hắn, 101 đóa hoa hồng, cô là người tình hắn yêu nhất kiếp này, cũng có nghĩa là có yêu thứ 2, thứ 3, yêu nhiều, yêu một chút, v.v…mà cái Thiên Thiên cần thật ra là một phần tình cảm chân thành đơn giản mà thôi, tình yêu của Mễ bác cô nhận không nổi. ( không nhận đưa ta L( chỉ cần có tiền, ta yêu =P~ )

Mễ Bác ở bên kia điện thoại giống như là đang cười nhẹ, đột nhiên nói, “Em đang ở đâu?”

“Ăn cơm.” Thiên Thiên đáp không rõ ràng.

“Cùng ai vậy?”

Thiên Thiên thấy có chút phiền, “Mễ Bác, tôi ở cùng ai không liên quan đến anh.”

Nghe thấy cái tên này, Thẩm Hạo rốt cuộc ngẩng đầu lên, lông mày nhăn tít. (hehe… có phản ứng rồi à =)) bọn này còn tưởng nãy giờ anh không tồn tại ế chớ =’= )

Mễ Bác không có lên tiếng.

Thiên Thiên kêu vài tiếng, như trước không có trả lời, “Không có việc tôi gác máy đây.”

Vừa muốn cúp máy, giọng Mễ Bác lại vang lên lần nữa, “Thiên Thiên.” Nhưng thanh âm này không phải tới từ trong loa mà là từ phía sau cô.

Thiên Thiên nhìn từ trên trời rớt xuống Mễ Bác, cười khổ.

Ánh mắt của Mễ Bác như có như không liếc qua Thẩm Hạo và Thiên Thiên.

Thái độ của Thẩm Hạo là biếng nhác nhàn tản, không nặng không nhẹ bắt tay với anh ta, “Mễ tổng, thật trùng hợp.”

Đáy mắt Mễ Bác hiện lên một tia ảm đạm, “Phải, thật trùng hợp.” lại quay sang Thiên Thiên, “Bạn trai? Em thật biết giữ bí mật.”

Thiên Thiên không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, để hắn tự phán đoán.

Mễ Bác khoác tay lên vai cô, xoay sang Thẩm Hạo nói : “Có thể hay không mượn bạn gái anh nói chuyện một chút?”

Thiên Thiên lập tức như con nhím chuẩn bị chiến đấu.

Thẩm Hạo gõ gõ bàn, “Chỉ cần Thiên Thiên đồng ý, tôi không thành vấn đề.”

Thiên Thiên trợn mắt nhìn, anh nên khôn hồn thì giữ mình, Thiên Thiên làm sao để anh ta như ý, cô khoác tay Thẩm Hạo, dụng lời nói ngọt tới ngán chết người: “Thấy ghét, bây giờ thì hào phóng vậy, sau này đừng có ghen nha.” Nói xong chưa đợi Thẩm Hạo nghĩ ra sao (… đang sướng nên máu chưa bơm lên não kịp =)) ), cô còn tự thấy mún ói. ( ọc =)) bọn này cũng nổi da gà, dựng tóc gáy hết rồi nè.)

Thẩm Hạo giương mắt liếc nhìn cô một cái, sau khi trầm mặc một chút, bên môi liền hiện lên ý cười, “Làm Mễ tổng chê cười rồi, Thiên Thiên tính thích đùa giỡn.”

Sắc mặt Mễ Bác cực kì khó coi, anh ta cố gắng kiềm chế, “Vậy không phiền hai vị nữa.”

Thiên Thiên đổ thêm dầu vào lửa, “Đi thong thả, không tiễn.”

Thân ảnh Mễ Bác vừa mới biến mất ở cửa, Thiên Thiên lập tức buông tay Thẩm Hạo ra.

Thẩm Hạo cẩn thận che dấu một chút khó chịu trong lòng (hắc hắc… có cảm giác hụt hẫng rồi nhé… ), trêu chọc nói, “Vừa rồi đem tôi làm bia đỡ đạn, bây giờ coi tôi như thú dữ, cách biệt thực lớn à.”

Thiên Thiên bỗng nhiên nổi nóng, trách móc nói: “Anh cũng vậy thôi.”

Thẩm Hạo dán mắt vào mặt cô, “Thì ra cô không đến nỗi đần.”

Thiên Thiên tránh ánh mắt của anh, nhẹ nhàng hừ một tiếng, lúc đầu cô có lẽ không hiểu, nhưng lúc cô cũng làm y như vậy với Mễ Bác thì có ngốc cũng biết rõ ràng.

Thẩm Hạo bỗng nhiên cười nói. “Nếu Mễ tổng không hợp tác với công ty của chúng ta nữa, cô nói tôi nên cắt lương của cô hay của tôi đây?”

Thiên Thiên chậm rãi lắc đầu, “Anh không hiểu anh ta rồi, người làm ăn đặt lợi ích lên hàng đầu, anh ta tuyệt đối sẽ không vì tôi mà làm việc tổn hại lợi ích của công ty.”

Thẩm Hạo theo quán tính nhíu mày, Thiên Thiên cũng cười, “Thật ra người phải lo là tôi nè.”

“Tại sao?”

Giọng Thiên Thiên trầm xuống, “Cô Phương đó cũng không phải “đèn cạn dầu”, tôi sợ đến lúc đó bị tạt axit.”

Thẩm Hạo giả bộ ngẫm nghĩ, đồng ý nói: “Cô nói không sai, cô ấy thực sự có thể làm như vậy.”

“Thẩm Hạo.” Thiên Thiên thét chói tai.

Thẩm Hạo cũng nhịn không được cười lớn thành tiếng.

Thiên Thiên lúc này mới biết mình mắc mưu, trình độ căm ghét anh lại tăng thêm một tầng.

Cô trút căm phẫn vào đồ ăn trên bàn, ăn sạch sành sanh, sau đó vỗ cái bụng nói: “No rồi, về nhà.”
Thể theo yêu cầu kiên quyết của Thiên Thiên, Thẩm Hạo đưa cô đến đầu khu phố là thả cô xuống. Thiên Thiên biết rõ mami thích kéo ba ba tản bộ sau bữa tối, nếu như bị họ nhìn thấy, hao hết võ mồm cũng không thể giải thích.

Nhưng Thiên Thiên không có nghĩ đến chính là, một người khách không mời mà đến đang đợi cô.

“Thiên Thiên, chúng ta nói chuyện một chút.” Mễ Bác thấy cô đến gần, từ trong xe bước ra, bất chấp nắm chặt tay giữ cô lại.

“Anh muốn cái gì?” Thiên Thiên cực kì tức giận, hai người đã không còn quan hệ gì, vì sao còn muốn dây dưa hoài.

Mễ Bác bình tĩnh nói: “Lên xe nói.”

Thiên Thiên lo bị hàng xóm gặp được sẽ trở thành đề tài buôn dưa, sau khi do dự cô vẫn là mở cửa xe ngồi vào.

“Thiên Thiên, mấy thứ đó là sao?” Mễ Bác lên tiếng mở đầu.

Thiên Thiên giả ngu, “Cái gì mấy thứ đó?”

“Đồ anh đã tặng rồi sẽ không lấy lại.” sắc mặt Mễ Bác xanh mét, cực kì buồn bực.

Thiên Thiên nhún vai, từ chối cho ý kiến cười một cái.

“Anh và Trẩn Tuệ Tuệ không liên quan nữa.” Mễ Bác cố gắng nắm lấy tay Thiên Thiên, nhưng không thành công.

“Chuyện này không cần báo với tôi.” Thiên Thiên phun ra mấy từ cay nghiệt, “Chúc mừng anh, lại có thêm cơ hội chọn lựa.”

“Diêu Thiên Thiên.” Mễ Bác tựa hồ rất tức giận, nhưng Thiên Thiên rất rõ, anh ta chẳng qua là vì lần đầu bị con gái đá nên có chút cảm giác thất bại thôi.

“Không cần lớn tiếng như vậy, tai tôi không bị điếc.” Thiên Thiên lãnh đạm nói.

Mễ Bác cố sức giữ bình tĩnh, “Thiên Thiên, trước kia là anh sai, chúng ta làm lại từ đầu được chứ?”

Thiên Thiên lập tức cười cười, nói: “Anh có phải coi tôi là người đặc biệt ngu ngốc? Còn có thể cho anh cơ hội làm tổn thương tôi thêm lần nữa sao?” cô đã sớm không còn niềm tin gì về Mễ Bác.

“Không đâu, em hãy tin tưởng anh.” Mễ Bác nóng nảy, nắm chặt tay Thiên Thiên.

Thiên Thiên bình tĩnh rút tay lại, “Mễ Bác, từng có lần đầu ắt sẽ có lần thứ hai, tôi sẽ không tin tưởng anh nữa.”

“Thiên Thiên, em không thể vì một lần sai lầm mà khiến anh vạn kiếp bất phục a.” Mễ Bác thở hổn hển giải thích. (Pil: tội anh quá :( ( hức hức…, Viv: cái bà này =’= có thôi ngay cái trò thương cảm với cha nội này không hả…, Pil: nope =P~ nam nhân nào ta cũng không tha… đê tiện thì đã sao :-“ )

Thiên Thiên cười lạnh, “Mễ Bác, có cần tôi nhắc anh nhớ lại không, lần này là Trần Tuệ Tuệ, lần trước là Chương Viện Viện, tôi trước giờ không nói không phải là tôi không biết.” bởi vì không phải cô tận mắt thấy, cũng bởi vì không đành bỏ được phần tình cảm này, cô cố gắng làm như không biết gì, tới giờ cô rốt cuộc nghĩ thông suốt, có một số việc cô chịu thiệt để cầu toàn là vô dụng, Mễ Bác không phải là người vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng, mà cô cũng sẽ không nhân nhượng nữa.

Cổ họng Mễ Bác khô khốc, nói: “Em phải tin tưởng anh, phải tin tưởng anh.” Trừ lần đó ra, sẽ không làm cho em thất vọng nữa.

“Nói câu này chính anh còn không thể tin chắc, làm sao lại có thể thuyết phục tôi?” thiên Thiên ngừng một chút, “Cứ như vậy đi, tôi đi.”

Cô mở cửa, đi thẳng về nhà, không quay đầu lại.

Mễ Bác ngơ ngẩn nhìn bóng lưng cô, Diêu Thiên Thiên ngây thơ vô tư của ngày xưa đã rời xa anh thật rồi.


Đọc tiếp: Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ - trang 4

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.

Old school Swatch Watches