The Soda Pop
Đọc truyện

Tiểu thuyết - Không Thể Buông Tay - trang 2


Chương 7: Buổi đầu gặp gỡ

Khi Vệ Lam 17 tuổi, cuộc sống suôn sẻ, hạnh phúc.
Cơm áo không lo, ba mẹ lại thoáng, thành tích xuất sắc, ngoại hình xinh xắn… Ngay cả vấn đề làm Vệ Lam buồn bực nhất thời thanh xuân của mình chính là thỉnh thoảng ba mẹ lại quản lý hơi nghiêm, hơi chặt cũng bốc hơi theo việc ông bố bà mẹ khoa học gia của cô bị điều đến căn cứ phía Tây để tham gia một công trình dài hạn vào năm cô học lớp 11.
Vì rất buồn khi phải xa ba mẹ nên từ hè năm lớp 11, Vệ Lam liền chuyển đến nhà ông ba nội kính yêu để ở, sau đó hăm hở đón chào năm 12 cuối cấp.
Nhiều năm sau, Vệ Lam còn nhớ rõ ngày đầu tiên của học kỳ một năm 12. Trải qua một mùa hè nóng bức, tiết trời dần vào thu, ánh mặt trời ấm áp, bầu trời trong vắt, có cả những làn gió nhẹ từ ngoài khẽ lùa vào phòng học.
Buổi mai trong lành ấy làm cô lơ mơ buồn ngủ, đến khi giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, cô mới từ trong mộng tỉnh lại, nhưng vẫn cứ nằm xoài trên bàn.
Phòng học bỗng trở nên xôn xao vì sự xuất hiện của một cậu thiếu niên ở ngoài cửa lớp, thế mà cô vẫn không hề hay biết gì.
Mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm bước lên bục giảng, ôn hòa nói: “Học kỳ này lớp chúng ta sẽ có thêm một bạn học mới, bạn ấy tên là Đoàn Chi Dực, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào”, phòng học lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt thì Vệ Lam mới từ từ xoay đầu nhìn ra cửa lớp, tò mò nhìn người bạn học mới rất được hoan nghênh kia.
Đó là lần đầu tiên Vệ Lam nhìn thấy Đoàn Chi Dực.
Đó là một học sinh nam cao lớn nhưng hơi gầy, chiếc áo sơ mi đen ngắn tay càng tôn thêm gương mặt trắng bóc, gần như là hơi xanh xao của cậu. Đôi môi không được hồng hào, cộng thêm vẻ mặt lãnh đạm và đôi mắt bị mái tóc che hơn phân nửa kia càng làm toát lên vẻ cao ngạo và u ám của cậu.
Vệ Lam cảm thấy bạn học này rất giống với loài thực vật ngược sáng, thích bóng tối, làm cô không được thoải mái lắm.
Có điều cậu ấy rất đẹp trai, các đường nét góc cạnh, mặt mày khôi ngô, nhất là đôi mắt bị mái tóc che phân nửa kia, cho dù cách một khoảng khá xa nhưng Vệ Lam vẫn có thể nhận thấy vẻ u ám, nặng nề trong ấy.
Vệ Lam thích những cậu học sinh có đôi mắt đen và sáng, chẳng hạn như… Triệu Phi.
Không biết có phải vì ánh mắt tò mò của Vệ Lam quá trắng trợn hay không mà Đoàn Chi Dực đang từ cửa bước vào lớp cũng phải quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô không hề e dè.
Ở tuổi này, Vệ Lam có tính cách cởi mở và nhiệt tình, cho nên cô không hề cảm thấy thẹn thùng trước ánh nhìn của một cậu bạn xa lạ mà ngược lại, để thể hiện sự hoan nghênh của mình đối với bạn ấy, cô không chỉ không né ánh mắt của Đoàn Chi Dực mà còn thoải mái nở nụ cười với cậu.
Ai ngờ Đoàn Chi Dực lại chẳng chút cảm động trước sự nhiệt tình của cô, chỉ thờ ơ nhìn cô một cái, sau đó thu mắt lại, tiếp tục đi vào trong lớp. Nhưng khi cậu sắp quay đầu đi thì chợt bắt gặp nụ cười đang hết sức tươi tắn của Vệ Lam bỗng biến thành ngạc nhiên… tiếc nuối… thương hại.
Phải. Lúc này Vệ Lam đã chú ý đến chân của Đoàn Chi Dực. Khi cậu đứng yên thì cao và dài, không thể phát hiện ra. Nhưng khi cậu bước một bước, liền có thể nhận ra chân phải cậu có vấn đề, bước thấp bước cao… Không ngờ cậu bạn học mới này lại bị thọt, Vệ Lam thương hại.
Một cô gái mười mấy tuổi vẫn chưa biết che giấu cảm xúc, cho nên Đoàn Chi Dực thấy rất rõ vẻ tiếc nuối cùng thương hại trên mặt cô. Điều này quả thật đã làm cho cậu học sinh này vừa phẫn nộ vừa thấy thẹn. Gương mặt vốn không chút cảm xúc của Đoàn Chi Dực bỗng thay đổi hoàn toàn, cậu trợn cho cô một cái thật dữ dằn rồi đến trước bục giảng, tự giới thiệu về mình một cách qua loa với các bạn phía dưới: “Chào các bạn, mình là Đoàn Chi Dực.”
Nói xong, liền đi xuống chỗ ngồi mà thầy giáo đã chỉ sẵn.
Chỗ ngồi của cậu ở sau Vệ Lam, khi đi ngang qua chỗ Vệ Lam, lại bị cô tò mò nhìn vào đôi chân cà thọt của mình. Mãi đến khi ý thức được ánh mắt không mấy thiện cảm của Đoàn Chi Dực, cô mới lè lưỡi rồi hậm hực thu mắt lại.
Ngày đầu tiên đến lớp, rất dễ buồn ngủ. Việc vừa xảy ra không hề ảnh hưởng gì tới cơn buồn ngủ của Vệ Lam, ngay cả khi tiếng chuông báo hết giờ tự học vang lên mà cô cũng không thức dậy.
“Vệ Lam, Vệ Lam, thức dậy đi!” Cảm thấy mặt mình bị ai đó ngắt mạnh một cái, Vệ Lam bực mình mở mắt ra thì thấy Quách Chân Chân, người ngồi bàn bên cạnh đã băng qua lối đi ở giữa, nằm cạnh cô với vẻ mặt gian xảo.
“Gì đó?” Vệ Lam nửa tỉnh nửa mơ, thì thào hỏi.
Trên mặt Quách Chân Chân có vẻ kích động khác thường, nói nhỏ vào tai cô: “Cậu thấy không, là Đoàn Chi Dực, Đoàn Chi Dực đó nha!”
Vệ Lam thoáng hiểu ra, rồi lấy làm lạ. “Chẳng phải chỉ là một học sinh vừa chuyển lớp sao, cậu kích động thế làm gì?”
Quách Chân Chân vỗ đầu cô một cái, “Nói nhỏ thôi, đừng để cậu ấy nghe được.”, xong ngừng một chút rồi nói tiếp. “Cậu đừng nói với mình là cậu không biết Đoàn Chi Dực nhé?”
Vệ Lam càng thấy lạ. “Sao mình phải biết cậu ta, lẽ nào cậu ta là F4 đến từ học viện Anh Đức sao?”
“Đi chết đi! Cậu xem cậu đi, trong mắt ngoại trừ Triệu Phi của cậu ra thì người khác đều là không khí cả.” Quách Chân Chân véo cô một cái. “Đoàn Chi Dực là một người rất có tiếng trong trường mình, vốn học trước tụi mình hai khóa nhưng năm 12 xảy ra tai nạn xe cộ nên ở nhà dưỡng thương suốt 2 năm, nếu không sao lại chuyển vào lớp mình được chứ!”
“À.” Vệ Lam gật đầu một cách lơ đễnh. “Vậy chân của cậu ấy bị thọt là do đụng xe sao?”
Giọng của cô tuy nhỏ, nhưng vì lúc này trong lớp khá im lặng nên những ai ngồi xung quanh đều có thể nghe thấy. Quách Chân Chân tức đến nỗi vỗ vào đầu cô, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Bảo cậu nói nhỏ một chút mà, người ta nghe được thì làm sao đây? Còn nữa… Đừng có thọt này thọt kia, đối với Đoàn Chi Dực mà nói thì vấn đề nhỏ nhoi ấy không có chút ảnh hưởng gì cả. Trên đời này có một vẻ đẹp gọi là…”
Mấy chữ ‘đẹp không trọn vẹn’ còn chưa kịp nói ra đã bị Vệ Lam ngắt lời: “đẹp biến thái”, sau đó làm như bừng tỉnh, gian xảo nói: “Mình hiểu rồi, thì ra người trước nay cậu vẫn thầm yêu trộm mến chính là cậu ta, bây giờ trời chiều lòng người, cậu có cơ hội rồi đó, ha ha…”
“Đi chết đi!” Quách Chân Chân đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy cô một cái rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Cách lối đi, Vệ Lam nhìn gương mặt ửng hổng của bạn mình, há miệng nói nhỏ: “Chân Chân, đừng nói cậu thích cậu ta thật đấy nhé? Mình thấy cậu ta cứ lạnh lùng u ám, còn lạnh hơn cả Siberia, hơn nữa còn bị thọt.”
“Vệ Lam, cậu im miệng ình.”
“Được được được, không phải bị thọt, là đẹp không trọn vẹn, là thân tàn mà chí không tàn.” Thấy Chân Chân sắp tức giận, Vệ Lam vội vàng nói tránh đi. Một cô gái luôn suôn sẻ trong cuộc sống thường không hay biết gì về sự vô tâm của mình.
“Đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi!” Quách Chân Chân lườm cô một cái rồi giả vờ tức giận, không để ý tới cô.
Vệ Lam cười ha hả không chút hình tượng, đến khi Triệu Phi từ ngoài bước vào, đi đến trước mặt cô, cười hỏi: “Cậu nói gì mà vui vẻ thế?”
“Không có gì, không có gì!” Vệ Lam vội vã lắc đầu, thu nụ cười toe toét của mình lại. Cho dù đã thân thiết với Triệu Phi từ hồi cấp hai, nhưng trước mặt người mình thích, Vệ Lam vẫn bất giác toát lên vẻ thẹn thùng và rụt rè của thiếu nữ.
Quách Chân Chân liếc hai người một cái, ăn miếng trả miếng mà nói với Triệu Phi. “Phi, cậu trông nom Vệ Lam nhà cậu cho kỹ vào, miệng thối chết đi được.”
Cậu thiếu niên mặt mày sáng sủa kia bỗng đỏ mặt vì câu nói này của Quách Chân Chân, sau khi vò tóc gáy của mình thì cười ngây ngô.
Triệu Phi và Vệ Lam có ý với nhau, có thể người khác không biết nhưng Quách Chân Chân quen họ đã lâu nên đã nhận ra từ sớm, thỉnh thoảng lại trêu đùa hai người một chặp.
Vệ Lam nghe Quách Chân Chân nói vậy thì thẹn quá đâm ra tức giận, đứng dậy nhào tới trước mặt cô, bóp cổ cô. “Xem bản tiểu thư trị mi thế nào đây!”
“Phi ơi cứu mạng, có người muốn diệt khẩu nè!” Chân Chân cố ý kêu to.
Triệu Phi ngây ngô mà cười, đứng đó nhìn cô gái mình thích đùa giỡn với người khác, lòng đầy hân hoan của tuổi thiếu niên.
Hình ảnh này bị Đoàn Chi Dực – người ngồi cách đó 4 bàn – nhìn thấy hết. Ánh mắt lãnh đạm của cậu lướt qua 3 người họ, giống như là thờ ơ không thèm để ý, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng không khác nào băng tuyết.
Mặc dù hai cô gái kia nói chuyện với nhau rất nhỏ nhưng cậu vẫn loáng thoáng nghe được, nhất là những lời của Vệ Lam, từng chữ rơi vào tai cậu. Lạnh lùng, bị thọt, tàn tật… Cậu nắm chặt quyển sách với vẻ mặt không chút biểu cảm, thoạt nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng những ngón tay thon dài, sạch sẽ lại hơi trắng bệch vì dùng nhiều sức.


Chương 8: Đụng độ

Đủ mọi phiên bản khác nhau liên quan đến Đoàn Chi Dực đều trở thành đề tài bàn tán lén lút của nữ sinh trong lớp. Vệ Lam mới biết, bản thân cô lạc hậu biết bao, hóa ra cậu bạn học mới chuyển lớp này, mấy năm trước chính là một học sinh lừng lẫy của trường.
Miêu tả của các nữ sinh đối với Đoàn Chi Dực được Vệ Lam tổng kết tóm tắt lại như sau: học tập xuất sắc có thể so với Giang Trực Thụ, chơi bóng rổ như Lưu Xuyên Phong, bối cảnh gia thế theo kịp Đạo Minh Tự.
Một nhân vật lợi hại như vậy, thế mà Vệ Lam cô lại không biết? Trước giờ không biết!
“Đó là bởi vì trong mắt cậu chỉ có Triệu Phi?” Quách Chân Chân cười xấu, nói trúng tim đen chỉ ra nguyên nhân.
Tất nhiên, Vệ Lam không đồng ý, ngồi trên ghế thấp giọng phản bác: “Sai sai sai! Mình thấy mấy người mê trai như các cậu đang ảo tưởng không thực tế. Đoàn Chi Dực kia có lợi hại hay không mình không biết, mình chỉ biết tâm lý của cậu ta chắc chắc có vấn đề. Cậu thấy không, suốt ngày chơi trò u ám như núi băng, khai giảng nhiều ngày như vậy, hoặc là không đến lớp, hoặc là đến nhưng úp mặt xuống bàn ngủ, không bao giờ nói chuyện với ai. Hôm trước mình đi thu bài tập, cậu ta chỉ liếc mình một cái rồi tiếp tục ngủ, biến mình thành con ngốc.”
Quách Chân Chân che miệng cười trên nỗi đau của người khác, cười đến toàn thân phát run: “Đáng đời! Cậu đúng là con ngốc mà, vốn dĩ người ta hơn tụi mình hai lớp, cũng đã học hết một nửa cấp ba, nếu không bị tai nạn xe, đã sớm học đại học rồi. Hiện tại vào lớp chúng ta, chẳng phải là chờ quyết định tuyển thẳng hay sao, ở đây giết thời gian mà, sao làm bài tập của chúng ta được? Hơn nữa, không phải người ta u ám, mà là trầm lặng biết chưa? Khí chất trầm lặng mê người, cậu thì biết cái gì!”
“Oa!” Vệ Lam làm ra vẻ ngạc nhiên, chớp mắt nói. “Không phải cậu thích cậu ta thật chứ?”
Quách Chân Chân đỏ mặt: “Mắc mớ gì tới cậu!”
“Ái chà! Mắc cỡ!” Vệ Lam giở trò trêu ghẹo: “Muốn mình ra mặt giúp cậu dò hỏi ý tứ của người ta không?”
“Cậu dám!” Quách Chân Chân hét lên xong, mất tự nhiên nhỏ tiếng lại: “Làm ơn đi, cậu ấy hoàn toàn không biết mình, được chưa!”
Vệ Lam cười trộm, thật ra trong bụng đâu định đi, chỉ là do Quách Chân Chân hay lấy Triệu Phi ra để trêu chọc, bây giờ cô biết người cô ấy thầm mến là Đoàn Chi Dực, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội trêu chọc lại cô ấy.
Lên cấp ba, đã không còn thong thả nữa, trường trung học của Vệ Lam là trường điểm, mỗi tuần có thể có một ngày nghỉ, xem như là quá nhân đạo rồi.
Vệ Lam không phải là học sinh đặc biệt chăm chỉ, nhưng do từ nhỏ ba mẹ cô thường quản lý chuyện học hành rất nghiêm khắc, cho nên vẫn có tính kỷ luật tự giác cơ bản. Ba mẹ Vệ Lam không ở bên cạnh, ngày thường cô cũng tự gác học tập, nhưng đến ngày chủ nhật, cô vẫn muốn đi chơi cho hết ngày, dù sao ông bà nội cũng để tùy cô.
Đương nhiên, muốn đi chơi cho đã, trước tiên phải làm xong bài tập về nhà.
Vì thế, chiều thứ bảy sau khi tan học, Vệ Lam vẫn ở lại lớp mải miết làm bài như mọi khi, cho đến khi làm xong toàn bộ bài tập, mới phát hiện trong phòng học đã không còn ai, đèn trên đầu không biết sáng lên tự lúc nào.
Cô vội vàng thu dọn sách vở vào cặp, đeo lên lưng chuẩn bị đi về… Bởi vì cô rất đói bụng!
Đến cửa lớp, lấy ra chìa khóa mà lớp trưởng đã đưa cho, chuẩn bị khóa cửa lại, cô mới phát hiện trong lớp còn có một người, người này không phải ai khác chính là học sinh chuyển lớp – Đoàn Chi Dực kia. Cậu đang cầm một quyển sách, tuy rằng không biết là sách gì nhưng chắc chắn không phải là sách giáo khoa, hình như xem rất say sưa.
“Khụ khụ! Này…” Vệ Lam đứng ngay cửa, tằng hắng nói. “Bạn ơi, tôi phải khóa cửa.”
Đoàn Chi Dực giống như không nghe thấy, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên chút nào.
Bị người ta xem nhẹ như vậy, đương nhiên Vệ Lam có hơi khó chịu. Trước giờ, cô không phải là cô nữ sinh rụt rè hay xấu hổ, thấy cậu không có phản ứng, cô dứt khoát trở vào lớp, đi đến trước bàn của Đoàn Chi Dực, cầm chìa khóa trên tay để lên bàn anh: “Bạn Đoàn Chi Dực, nếu bạn còn muốn ngồi lại lớp, lúc bạn về làm phiền khóa cửa lại. Còn chìa khóa thì tuần sau lên lớp trả lại cho lớp trưởng là được.”
Rốt cuộc, Đoàn Chi Dực cũng ngẩng đầu, thản nhiên nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo hệt như hồ nước vào mùa đông: “Tôi không biết lớp trưởng.”
“Lớp trường là bạn Trần Phong đó.” Vệ Lam vừa giải thích, vừa cảm thấy khó tin. Người này vào lớp một tháng rồi, mà ngay cả người tiếng tăm lừng lẫy, bạn lớp trưởng mỗi ngày đi học đều hô ‘học sinh đứng’ cũng không biết.
Đoàn Chi Dực hời hợt liếc cô một cái, giống như không nghe cô nói gì, đứng dậy, hăng hái dọn một chồng không phải là sách vở tài liệu học tập ở bên cạnh, ra khỏi chỗ ngồi.
Vệ Lam ngạc nhiên cả buổi, lúc có phản ứng lại, Đoàn Chi Dực đã ra khỏi phòng học. Cô nhanh chóng cầm lấy chìa khóa, xoay người ra cửa.
Đến khi cô khóa cửa xong, vừa quay đầu lại, Đoàn Chi Dực đã sắp đi tới chỗ ngoặt đầu cầu thang.
Vệ Lam thầm nghĩ, đi đứng bất tiện, sao không đi chậm thôi chứ!
Cô nhàn nhã bước đến cầu thang, đúng lúc nhìn thấy Đoàn Chi Dực vừa bước xuống hết bậc thang thứ nhất. Bình thường anh bước đi, chân trái có hơi khập khiễng, không ảnh hưởng lắm đến vẻ đẹp trai của anh. Nhưng khi bước xuống cầu thang, khuyết điểm ấy càng trở nên rõ ràng.
Mỗi lần bước xuống một bậc, đều là chân phải bước xuống trước, rồi sau đó chân trái mới bước theo, động tác như vậy có vẻ rất vụng về.
Vệ Lam nhìn thấy rõ ràng sức nặng của chồng sách mà anh cầm trong tay, không biết là thần kinh mắc gió gì, hai ba bước nhảy xuống bậc thang, đi đến bên cạnh Đoàn Chi Dực, nhiệt tình nói: “Đoạn Chi Dực, tôi cầm sách giúp bạn nhé?”
Cô tự cảm thấy bản thân tốt bụng như thế, cho dù Đoàn Chi Dực từ chối, cũng có thể từ chối một cách thân thiện. Nhưng không ngờ, trên mặt Đoàn Chi Dực lại hiện lên vẻ tức giận, giọng điệu chẳng những không thân thiện, còn rất lạnh lùng: “Là chân tôi bất tiện, chứ không phải tay!”
Nói xong không đợi Vệ Lam phản ứng lại, người đã nhanh chóng bước lúc nặng lúc nhẹ xuống lầu.
Vệ Lam đứng tại chỗ sờ mũi, có hơi khó chịu cộng thêm không cam lòng, cho dù cô vui vẻ giúp đỡ người khác với Đoàn Chi Dực mà nói có thể không thích hợp, nhưng dù sao cô cũng có lòng tốt thôi mà.
Haizzz! Đúng là một tên nhạy cảm cố chấp, cô định nghĩa lại lần nữa cho Đoàn Chi Dực.
Lúc này là thời điểm mới lên đèn, trong vườn trường ngoại trừ ánh đèn đường mờ nhạt, gần như không một bóng người. Cho nên cả trường học chỉ có tiếng bước chân của Đoàn Chi Dực và Vệ Lam.
Vệ Lam đi sau lưng cách Đoàn Chi Dực vài mét, hai người một trước một sau, bước chân pha tạp hỗn loạn, có chút kỳ lạ.
Vệ Lam cũng hiểu được tình hình hiện tại, cảm thấy lạ, cứ như cô đi theo Đoàn Chi Dực vậy. Nhưng cổng trường chỉ có một cái, cô không đi ở đây thì đi ở đâu chứ? Vì thế, cô đành phải phân tán sự chú ý của mình, không nhìn bóng lưng của người ở trước mặt, không để ý đến bước chân lúc nặng lúc nhẹ của anh.
Cô hết nhìn xung quanh một hồi, bỗng nhiên phát hiện người trước mặt dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô có chút nham hiểm, giọng điệu mất kiên nhẫn, nói: “Vui lòng đừng đi sau lưng tôi!”
Bởi vì lòng tốt trước đó bị lạnh lùng từ chối, trong lòng Vệ Lam liền nảy sinh sự bất mãn với người này, bây giờ lại nói ra những lời như vậy, đương nhiên khiến cô cảm thấy tức giận.
Cô tức giận bước nhanh lên phía trước, đứng cách anh khoảng nửa mét, chống nạnh làm ra bộ dạng dữ dằn thô lỗ: “Bạn học này, làm ơn nhìn cho rõ, chỗ này chỉ có một con đường, tôi không đi ở đây, xin hỏi phải đi thế nào?”
Đoàn Chi Dực mím môi không trả lời, chỉ nhìn cô với sắc mặt u ám. Ánh mắt tối đen như mực kia, giống như mũi tên độc ngấm ý lạnh, khiến Vệ Lam thấy chột dạ.
Vệ Lam không cam lòng bị khí thế của anh lấn át, nhe răng nhếch miệng, đi vài bước lên trước anh, rồi quay đầu lại hừ một tiếng nói với anh. “Bây giờ là bạn đi theo tôi!”
Nói xong hất đầu quẩy cặp đi nhanh về trước.
Đoàn Chi Dực đứng tại chỗ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về bóng lưng chuyển động dưới ánh đèn đường ở phía trước. Bàn tay cầm sách của cậu nắm chặt lại, dưới màn đêm, không khỏi thở dài, mang theo sự buồn bã mất mát.
Vệ Lam cảm thấy bản thân đã giáng trả một đòn, tâm trạng vô cùng thoải mái. Khi đi tới cổng trường, nhịn không được quay đầu lại, Đoàn Chi Dực đi sau lưng cách cô khoảng mười mét, cô đắc ý hứ một tiếng, chạy ra trạm xe cách cổng trường không xa để chờ xe buýt.
Ngay lúc này, từ chiếc xe hơi màu đen sang trọng, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, Vệ Lam vốn không để ý, nhưng nghe thấy người đó đi đến sau lưng cô, cung kính gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
Cô nghĩ, thời đại nào rồi mà còn xưng hô theo kiểu phong kiến thế này, tò mò quay đầu lại nhìn, thấy người nọ không phải gọi ai khác mà chính là Đoàn Chi Dực.
Khi cô quay đầu lại, người mặc vest đen đã nhận lấy chồng sách trong tay Đoàn Chi Dực, còn có cặp đeo bên người cậu.
Vệ Lam mở to mắt nhìn, nhìn thấy Đoàn Chi Dực chưa đưa mắt ra hiệu gì thì người mặc vest đen nọ đã mở cửa cho xe cậu.
Dáng vẻ đắc ý vừa nãy nháy mắt biết mất tiêu. Nhất là khi nhìn thấy chiếc xe nghênh ngang chạy đi, chỉ để lại vài vòng khói, khiến cô hít vài hơi.
Vệ Lam tức giận giậm chân, có tiền thì ngon lắm sao!


Chương 9: Bạo lực

Dù sao Vệ Lam cũng chỉ là một cô gái mới mười bảy tuổi, có chút không thích cái người tên Đoàn Chi Dực, nên đã bị cô cho trôi vào trong quên lãng, tiếp tục cuộc sống vô tư vui vẻ cũng có lo âu của một học sinh lớp mười hai.
Lên lớp mười hai, hoạt động ngoại khóa đã ít hơn chút. Thỉnh thoảng các nữ sinh nói chuyện tán dóc với nhau, còn các nam sinh bớt chút thời gian chơi bóng, đại khái cũng chỉ có thế.
Ăn xong bữa trưa, Vệ Lam và Quách Chân Chân quay trở về lớp, vừa hay lại gặp Triệu Phi và các bạn trai cùng lớp đang ở trên sân chơi bóng. Triệu Phi từ năm lớp mười đã bắt đầu làm đội trưởng của đội bóng rổ, đứng ở vị trí tiền đạo đánh đường bóng rất đẹp.
Quách Chân Chân nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Vệ Lam, liền thúc cô mấy cái, rồi kéo cô đi đến phía sau hàng rào của sân bóng, nói: “Nếu cậu muốn đi xem thì cứ đi đi!”
Vốn dĩ Vệ Lam cũng không phải là loại con gái hay e dè, hơn nữa cô thích nhất là dáng vẻ nhảy lên đỡ bóng của Triệu Phi trên sân, vừa sáng chói lại rất đẹp trai, cho nên liền vui vẻ theo Quách Chân Chân đi về phía trước.
Lúc hai người đứng ở ngoài sân, Triệu Phi nhìn thấy cô, liền ôm lấy trái bóng bớt chút thời gian vẫy tay với cô, vừa lơ đễnh một chút, bóng liền bị người khác lấy mất.
Vệ Lam nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu ấy cười to ha hả.
Vì đây không phải là trận đấu chính thức, cho nên Triệu Phi thừa dịp trong lúc lau mồ hôi uống nước của giờ giải lao, chạy đến nói với cô vài câu.
Đây chẳng qua chỉ là một buổi chiều vô cùng bình thường, cho đến khi Triệu Phi chuyền bóng, không cẩn thận đưa bóng ra ngoài. Sau đó là một tràng tiếng thở yếu xìu của những cầu thủ trong sân.
Vệ Lam quay đầu nhìn theo bản năng, thì ra người bị trái bóng đập vào, không lệch tí nào, không phải ai khác, mà chính là anh chàng kiêu ngạo lạnh lùng Đoàn Chi Dực vừa mới chuyển vào lớp mình.
Trái bóng to đó đập trúng vào đầu cậu ta, sau đó rơi xuống đất.
Đoàn Chi Dực vẫn đứng yên tại chỗ dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hơi khom người xuống, nhanh chóng nhặt lấy trái bóng ở dưới đất.
Đối với đa số học sinh mà nói, họ không chỉ sợ Đoàn Chi Dực theo nghĩa là đàn em nể sợ đàn anh, mà còn sợ chính con người của Đoàn Chi Dực.
Những lời đồn đãi về Đoàn Chi Dực, mặc dù của bọn con trai không ít hơn bọn con gái, chỉ là quan điểm của con trai và con gái không giống nhau. Nghe nhiều nhất ở các bạn nữ về Đoàn Chi Dực là một chàng trai quyến rũ lạnh lùng, còn nghe thấy nhiều nhất ở các bạn nam đó là gia đình người này là kẻ làm mưa làm gió, có gia thế rất đáng sợ. Ví dụ như, đã từng có một anh chàng không biết sống chết chạy đến trêu chọc cậu ta, từ đó về sau không còn nhìn thấy chàng trai đó nữa.
Triệu Phi hiển nhiên cũng nghe thấy những lời đồn đãi này, cho nên sau khi biết được mình đụng đến Đoàn Chi Dực, lập tức đứng yên tại chỗ lớn tiếng nói xin lỗi cậu ta, sau đó chạy đến lấy bóng về.
Lúc đó Đoàn Chi Dực đang tung bóng ở trên tay, vẻ mặt của cậu vô cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Phi chạy đến chỗ mình, đến lúc hai người chỉ còn cách nhau 3 4 mét, cậu ta liền ném mạnh trái bóng trong tay ra.
Nhanh, chuẩn, mạnh!
Triệu Phi né không kịp, bị cậu ném nguyên trái bóng vào mặt, cả người lảo đảo, hoa mắt chóng mặt, rồi ngã xuống đất.
Những người trên sân trong phút chốc tay chân luống cuống, ào ào chạy đến đỡ Triệu Phi. Nhưng không hề có một người nào nghĩ đến, hay có dũng cảm trách móc kẻ gây chuyện kia.
Vệ Lam cũng bị dọa hết hồn, chạy đến xem thử, Triệu Phi mặc dù không bị nặng đến mức ngất xỉu, nhưng mũi đã bị chảy máu, rõ ràng có thể nhận ra Đoàn Chi Dực ra tay không nhẹ.
“Cậu sao rồi?” Vệ Lam lo lắng hỏi.
Ở trước mặt người con gái mình thích xảy ra chuyện như thế này, Triệu Phi ít nhiều cũng có chút xấu hổ, cậu chịu đau phẩy tay: “Mình không sao, không sao!”
“Làm sao mà không sao hả? Chảy máu rồi còn gì, mọi người mau đưa cậu ấy vào phòng y tế đi.” Lời nói của Vệ Lam cuối cùng cũng nhắc nhở mấy bạn nam đang đứng bên cạnh, tay chân luống cuống dìu Triệu Phi đi đến phòng y tế.
Những người còn lại trên sân thì líu ríu bàn tán, nghe thấy đâu đó có người xì xào nói nhỏ: “Cho dù bị ném trúng, thì người ta cũng đâu cố ý, sao lại ném mạnh như vậy chứ! Người gì mà bá đạo quá đi!”
Nghe thấy tiếng xì xào nho nhỏ đó, nếu không phải Vệ Lam không có lòng muốn nghe, chắc chắn không nghe ra được nghĩa đen của những lời này.
Vốn dĩ Vệ Lam chuẩn bị đi đến phòng y tế với Triệu Phi, nhưng nhìn thấy có một đám con trai vây quanh, mình cũng không giúp được gì. Cho nên đứng yên một chỗ không nhúc nhích, nghe thấy có một vài người ở bên cạnh nhỏ giọng oán trách, liền nhớ đến kẻ đầu xỏ vừa gây ra chuyện này.
Cô quay đầu lại nhìn, Đoàn Chi Dực đã đi xa hơn hai mươi mét.
Quách Chân Chân đứng ở bên nhìn theo tầm mắt của cô, lại nhìn thấy vẻ tức giận của cô, vội giữ cô lại: “Vệ Lam, cậu muốn làm gì vậy?”
Vệ Lam đẩy tay cô ra, hùng hổ đuổi theo Đoàn Chi Dực, lúc bắt kịp cậu ta, vươn tay dùng sức đẩy cậu ta từ phía sau một cái, lớn tiếng gào lên: “Đoàn Chi Dực, cậu thật quá đáng!”
Đoàn Chi Dực bất ngờ, cơ thể ngã về phía trước hai bước, bấp bênh, cuối cùng cũng không té ngã xuống. Cậu ta quay đầu lại, tức giận nhìn người đang nổi nóng, lạnh lùng nói: “Sao nào? Muốn bênh vực kẻ yếu sao?”
“Triệu Phi cũng đâu có cố ý, tại sao cậu phải làm vậy?”
Đoàn Chi Dực nhếch miệng, cười như không cười: “Tôi cố ý đó.”
“Cậu… cậu quá ức hiếp người mà!” Vệ Lam tức muốn chết, nếu bây giờ cô là con trai, cô nhất định sẽ đánh cậu ta một trận. Cô dùng sức hít mấy cái, nói: “Cậu nhất định phải xin lỗi Triệu Phi!”
Mặt của Đoàn Chi Dực trầm xuống, nói: “Xin lỗi sao? Trong từ điển của Đoàn Chi Dực tôi không có hai chữ xin lỗi.”
“Vệ Lam, cậu làm gì vậy?” Quách Chân Chân thở hì hụt đuổi theo, giữ chặt Vệ Lam đang giống như một con thú sắp phát điên. Sau đó nhỏ nhẹ xin lỗi Đoàn Chi Dực: “Tính tình cô ấy hơi nóng nảy, mong cậu đừng để bụng.”
“Gì chứ!?” Vệ Lam nhăn mặt, nói: “Rõ ràng cậu ta ức hiếp người khác, Triệu Phi chỉ bất cẩn ném bóng trúng cậu ta, cậu ta làm sao có thể làm mũi của Triệu Phi chảy máu như thế chứ.”
Quách Chân Chân nhìn thấy Vệ Lam cứ bướng bỉnh, sợ cô sẽ chọc giận Đoàn Chi Dực. Một mặt vừa mỉm cười với Đoàn Chi Dực, một mặt cố hết sức kéo Vệ Lam đi.
Đoàn Chi Dực nhìn hai người vật lộn với nhau rời khỏi được vài bước bằng vẻ hững hờ, bình tĩnh mở miệng: “Vệ Lam, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, đừng trêu chọc tôi nữa!”
Lời nói của cậu ta làm cho Vệ Lam tức giận, cô nhảy dựng lên từ phía xa chỉ tay về phía cậu, nói: “Tôi trêu chọc cậu gì hả? Đoàn Chi Dực, cậu đừng đổ thừa nha!”
Nếu Quách Chân Chân không kéo cô, có lẽ cô đã chạy đến đó đánh cậu ta một trận.
Vẻ mặt của Đoàn Chi Dực không thay đổi, hờ hững hừ một tiếng, không hề trả lời câu hỏi của cô, quay người bỏ đi.
Vệ Lam giận tới đỏ mặt, mỗi một tiếng hít thở ngày càng sâu hơn. Quách Chân Chân nhìn thấy cô không có ý định đuổi theo, mới thử buông cô ra, vỗ ngực nói: “Cậu có biết lúc nãy cậu làm mình sợ hết hồn, cậu còn dám đẩy Đoàn Chi Dực!”
“Mình không những đẩy cậu ta, mà mình còn muốn đập cậu ta!” Vệ Lam tức anh ách nói.
Quách Chân Chân sợ hãi cốc đầu cô: “Cậu không muốn cái mạng nhỏ của mình nữa à! Cậu không biết Đoàn Chi Dực là người như thế nào sao?”
Vệ Lam hờ hững xì một tiếng: “Người như thế nào chứ? Mình chỉ thấy cậu ta là một kẻ khốn nạn nhỏ mọn còn bá đạo.”
Quách Chân Chân chọc vào gò má trợn phồng vì tức giận của cô: “Lúc nãy cậu không thấy một đống con trai, nhiều người là bạn của Triệu Phi, cũng đâu dám nói thay Triệu Phi lời nào. Như vậy cậu còn không hiểu sao? Chứng tỏ Đoàn Chi Dực không phải là người cậu có thể trêu chọc đâu.” Quách Chân Chân ngừng lại một chút, nói chuyện với vẻ thư thả: “Cũng may cậu ta không tính toán với cậu. Đúng rồi, lời cậu ta vừa nói có ý gì vậy? Không lẽ lúc trước cậu từng trêu chọc cậu ta sao?”
“Sao có chuyện này chứ?” Vệ Lam bác bỏ ngay: “Mình ngay cả nói chuyện với cậu ta cũng không có mà.”
Đêm đó vào tuần trước hai người chỉ nói với nhau có vài câu, Vệ Lam cảm thấy chẳng có gì đáng để nhớ nên cho qua.
“Vậy thì tốt!” Quách Chân Chân vỗ vai cô nói: “Loại người như vậy tốt nhất cậu đừng trêu vào, nếu không chết lúc nào cũng không hay đó.”
“Xì, bây giờ là xã hội có pháp luật, chẳng lẽ cậu ta dám giết người phóng hỏa à.” Vệ Lam không đồng ý nói, đột nhiên lại chợt nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Cậu còn biết được cậu ta là người như thế nào, hay là cậu thích cậu ta rồi? Mình thấy cậu tốt nhất nên từ bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
Quách Chân Chân cười xòa một cái: “Cậu không thấy cậy ấy rất quyến rũ sao? Dù sao mình cũng chưa từng nghĩ đến muốn gì, chỉ là ai cũng thích cái đẹp mà, đứng từ xa ngắm được rồi.”
Triệu Phi bị Đoàn Chi Dực ném trái bóng vào mặt không nhẹ chút nào, cái mũi sưng hết mấy ngày, bôi thuốc rồi, nhưng nhìn vẫn thấy thê thảm, hơn nữa cả người mấy ngày liên tiếp dường như có chút suy sụp, ngay cả người khác gọi cậu ta đi chơi bóng cũng bị từ chối.
Mặc dù chỗ ngồi của Vệ Lam và Triệu Phi hơi xa nhau, nhưng cô vẫn chút ý sự thay đổi của Triệu Phi. Vì thế trong lòng thầm mắng Đoàn Chi Dực mấy trăm lần.
Ngày thứ bảy lúc tan học, Vệ Lam lặng lẽ đưa cho Triệu Phi một mẫu giấy, hẹn gặp mặt ở sân bóng.
Khi Triệu Phi đến sân bóng, Vệ Lam đang cầm một quả bóng rổ, không được điêu luyện mà tập bóng, nhìn thấy cậu ấy đến, liền ném trái bóng cho cậu ấy, còn vẫy tay chào: “Phi, mình muốn học bóng rổ, cậu dạy mình được không?”
Triệu Phi khó lắm mới tiếp được trái bóng đang bay vèo tới, từ từ đi đến: “Vệ Lam, sao cậu lại muốn học bóng rổ vậy?”
Vệ Lam nở nụ cười rực rỡ: “Không phải lớp trưởng nói phải biết cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi sao? Chơi bóng rổ có thể rèn luyện cơ thể, còn có thể làm giảm bớt căng thẳng của năm mười hai.”
Triệu Phi cố nở nụ cười, cúi đầu nói nhỏ: “Vệ Lam à, cậu có cảm thấy mình vô dụng lắm không? Bị Đoàn Chi Dực ném bóng vào mặt cũng không dám nói lại.”
Vệ Lam ngây người trong chốc lát, rồi bất chợt thoải mái cười to, vẫy tay bảo cậu ta ngồi đại xuống sân bóng rổ, cất giọng nói: “Làm gì có đâu? Mình ghét bạo lực nhất! Mình biết rõ gia thế của Đoàn Chi Dực không sạch sẽ, cho nên mọi người đều sợ cậu ta. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có ai thích trêu vào loại người như thế chứ! Hơn nữa sao cậu lại vô dụng chứ? Cậu chơi bóng tuyệt như vậy, Đoàn Chi Dực chỉ là một tên thọt, ngay cả cọng lông tơ cũng không bằng cậu!”
Mặc dù con gái nói chuyện luôn độc miệng, nhưng một thanh niên mới mười mấy tuổi vẫn hồn nhiên vui tươi, chớp mắt đã quét sạch mọi u ám của mấy ngày trước, nhìn nụ cười sáng chói như ánh mặt trời của Vệ lam: “Vệ Lam, cậu nói vậy làm mình vui lắm đó. Cậu có biết không, có rất nhiều bạn nữ thầm thương trộm nhớ cậu ta lắm đó.”
“Xề!” Vệ Lam hờ hững vẫy tay nói: “Không biết loại người như cậu ta có gì tốt chứ! Ngay cả Chân Chân cũng thích cậu ta, bị mù hết rồi! Người lạnh lùng kỳ lạ, cho không mình cũng không thèm!”
Triệu Phi xoa đầu cô cười ha hả.
Vệ Lam nhìn thấy cậu ấy vui vẻ trở lại, chợt nhớ đến gì đó, nói: “Đúng rồi, cậu còn chưa biết sao? Lần đó Đoàn Chi Dực ném bóng vào cậu, mình tức điên lên được, liền chạy đến đẩy cậu ta một cái, suýt chút nữa làm cậu ta té ngã, coi như mình trả thù cho cậu rồi đó.”
Triệu Phi lại ngẩn mặt ra, dáng vẻ giống như bị dọa hết hồn: “Cậu đẩy Đoàn Chi Dực sao?”
“Đúng đó!” Vệ Lam hả hê gật đầu, nói: “Đẩy hơi nhẹ, nên cậu ta không bị ngã.”
Vẻ mặt của Triệu Phi trở nên lo lắng hơn: “Vậy cậu ta có làm gì cậu không?”
Vệ Lam lắc đầu: “Không có! Dù sao cậu ta cũng là con trai, làm sao có thể làm khó một người con gái chứ!”
Triệu Phi xoa trán, cả khuôn mặt xanh lè: “Vậy cậu có biết Đoàn Chi Dực là người như thế nào không? Mình nghe nói lúc cậu ta lên lớp mười một, thì bị một bạn học nữ quấn lấy, trong lúc tức giận liền xử cô ấy luôn.”
“Hả?” Vệ Lam ngạc nhiên mở ta hai mắt, trong chớp mắt không thể tiếp nhận được tin này, lắp bắp nói: “Không… không phải chứ?”
Triệu Phi lo lắng nói: “Mình cũng không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng không có lửa làm sao có khói.”
Vệ Lam bặm môi, xoay tròn đôi mắt nghĩ đến vài lần tiếp xúc với Đoàn Chi Dực, mặc dù cậu ta là người lạnh lùng ghê sợ, có chút ghét thái độ của cậu ta, nhưng cậu ta nhìn không giống một tên khốn có thể làm ra tội ác như vậy. Hơn nữa nếu cậu ta tồi tệ như những lời đó, vậy ngày đó cô đẩy cậu ta, chắc chắn ậu ta sẽ không bỏ qua cho cô, chắc chắn sẽ không chỉ nói hai câu không được coi là khó nghe đó.
Vì vậy cô rất chắc chắn mà lắc đầu: “Mình cảm thấy chuyện này chỉ là tin vịt, Đoàn Chi Dực không thể là người xấu xa như vậy.”
Triệu Phi xoa đầu: “Chỉ mong là vậy, tóm lại sau này cậu đừng trêu chọc cậu ta.”
Vệ Lam hất mặt lên, kiêu ngạo nói: “Cậu ta không trêu mình, mình tất nhiên sẽ không trêu cậu ta.”
Triệu Phi cười, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Vệ Lam, chúng ta nhất định phải cùng nhau thi vào cùng một đại học của thành phố. Lúc trước mình từng nói, trước khi lên đại học mình sẽ không nói chuyện yêu đương, cho nên đợi sau khi lên đại học mình sẽ theo đuổi cậu.”
Lúc người con trai nói những lời này, mặt lúc nào cũng đỏ ửng lên.
Vệ Lam cũng có chút ngại ngùng, cười xòa vài tiếng, đẩy cậu ấy, đứng dậy làm ra vẻ nói: “Ai cần cậu theo đuổi chứ! Mau dạy mình chơi bóng đi.”
Thực ra trong lòng cô không biết ngại ngùng nghĩ, mới không thèm cậu ấy theo đuổi, đợi sau khi có kết quả thi, không cần đợi cậu ấy ngỏ lời, mình cũng sẽ chủ động ngỏ lời với cậu ấy, cô là người phụ nữ hiện đại mà.
Triệu Phi cười hi hi đứng dậy, cầm bóng vỗ vỗ: “Thể lực của cậu tệ vậy sao? Dạy cậu, cậu cũng học không được!”
“Giáo viên giỏi sẽ không nói những câu như thế này! Bớt nói nhảm đi, mau dạy mình đi!”
…………………………..
Tiếng cười vui vẻ của chàng thanh niên và cô gái, vang vọng rất lâu trên sân, không hề có người để ý đến, phía xa có một chàng trai lạnh lùng kiêu ngạo, vẻ mặt không thay đổi chứng kiến mọi chuyện.
Vệ Lam và Triệu Phi ở trên sân chơi hơn một tiếng, nhìn thấy trời sắp tối, hai người mới luyến tiếc rời khỏi. Nhưng mà vừa đi ra khỏi cổng trường, hai bạn trẻ lại muốn ăn đồ ngọt, liền hi hi ha ha đi đến tiệm bán đồ ngọt ở khu trung tâm đông đúc.
Triệu Phi lái xe đạp, Vệ Lam ngồi ở phía sau, buổi tối mùa thu đã có chút mát mẻ, nhưng dù sao cũng là thanh niên mười mấy tuổi, Vệ Lam cho dù có cởi mở, cũng không dám chủ động ôm Triệu Phi, chỉ len lén nắm chặt gấu áo của cậu ấy, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Lúc Triệu Phi đưa Vệ Lam đến trước đầu hẻm nhà ông bà nội cũng gần chín giờ. Hai người đã rất lâu chưa từng chơi vui như vậy, đều có chút luyến tiếc, nói đùa với nhau vài câu, Triệu Phi mới lưu luyến lái xe rời khỏi.
Vệ Lam đứng ở đầu hẻm, nhìn bóng dáng cậu ấy xa dần, nụ cười trên mặt còn sáng lạn hơn cả mùa xuân. Chỉ là lúc cô quay đầu lại, nụ cười đó chợt đọng lại trên khóe môi.
Chỉ nhìn thấy Đoàn Chi Dực đứng dựa vào tường, trên tay cầm một điếu thuốc, đầu thuốc màu đỏ như đang ẩn hiện dưới những cái bóng của ánh đèn đường.
Cậu không nhìn thấy cô, chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm mũi chân.
Đây là một con hẻm lâu đời, giờ này rất ít người đi qua. Vệ Lam nghĩ đến những lời Triệu Phi nói, trong lòng có chút lo lắng, cô không biết tại sao Đoàn Chi Dực lại có mặt ở chỗ này nhỉ? Có lẽ đi ngang qua thôi nhỉ?
Cô ôm cặp sách ở trước ngực, đi vào trong hẻm, đoạn đường chỉ ngắn ngủn mười mấy mét, mà hàng xóm láng giềng ở đây cô đều quen biết, nếu như tên này nhắm vào mình thật, bất quá la lớn kêu cứu thôi, không lẽ cho là mình sợ cậu ta sao?
Nghĩ như vậy, nhưng cũng có chút lo lắng, chỉ là khi sắp lướt qua người Đoàn Chi Dực, rốt cuộc Vệ Lam vẫn nhịn không được, mở miệng cay độc: “Này! Cậu ở đây làm gì hả?”
Đoàn Chi Dực từ từ ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn đường, ánh mắt của cậu như hai ngôi sao băng, làm cho người ta có chút khiếp sợ. Cậu nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo, cất tiếng nói: “Tôi muốn ở đây thì tôi ở đây thôi! Có liên quan gì đến cậu sao?”
Vệ Lam thầm nghĩ thì ra cậu ta không nhắm vào mình, thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không cam lòng hừ một tiếng: “Ai thèm để ý đến cậu!”
Nói xong, liền chạy nhanh như chớp vào trong hẻm.
Đoàn Chi Dực đứng thẳng người dậy, điếu thuốc cầm trên tay sắp sửa đốt hết, nhìn bóng dáng dần biến mất, quay người bỏ đi.
Vệ Lam chạy một mạch đến cửa ngôi nhà nhỏ của mình, chạy vào bỏ cặp sách xuống, cầm cái ly trên bàn, đổ một ly trà, trái tim lúc nãy còn đập điên cuồng, giờ mới ổn định lại.
“Lam Lam, sao giờ này cháu mới về vậy? Vừa về lại giống như bị ma đuổi vậy.” Bà nội nhìn cô, yêu thương quở trách.
Vệ Lam bị sặc nước vỗ ngực, thở ra nói: “Bà đừng nói nữa, con vừa gặp quỷ đó.”
“Con nhỏ này!” Bà nội tưởng cô nói đùa.
Bỏ ly nước xuống, Vệ Lam nghĩ lại cảm thấy là lạ. Cái tên Đoàn Chi Dực nếu không nắm vào cô, vậy đêm hôm khuya khoắt có mặt ở đây làm gì?
Một cô gái mười mấy tuổi luôn có thừa lòng hiếu kỳ, trong lòng nghĩ như vậy, rồi lại chủ động chạy ra ngoài lần nữa.
Đi đến đầu hẻm, đã không còn thấy bóng dáng của Đoàn Chi Dực, chỉ còn lại một cái tàn thuốc, ẩn hiện nằm trên mặt đất.
Vệ Lam xoa đầu, khó hiểu quay người, đi nhanh về nhà.


Chương 10: Năn nỉ

Trước khi thi giữa học kỳ, có một cuộc thi kiến thức mang tầm quốc tế, danh sách đã được xác định từ học kỳ trước. Lớp Vệ Lam có 4 người, trong đó có cô và Triệu Phi.
Thành tích của Triệu Phi không được ổn định lắm, nếu tham gia cuộc thi này và đạt giải thì sẽ được cộng thêm 5 điểm khi thi đại học, cho nên chuyện này rất quan trọng với cậu. Còn Vệ Lam thì nghĩ đến chuyện được cùng Triệu Phi đến thủ đô tham gia cuộc thi là đã vui như mở cờ trong bụng.
Nhưng trước khi đi thi vài ngày, giáo viên chủ nhiệm tuyên bố danh sách lần nữa thì tên của Triệu Phi đã biến thành Đoàn Chi Dực. Nhà trường là vậy đó, họ sẽ không suy xét xem học sinh có cần hay không, mà là xem ai có thể chắc chắn lấy được giải thưởng, làm vẻ vang nhà trường mới là quan trọng nhất.
Vệ Lam hết sức bất bình. Cô nghe nói Đoàn Chi Dực sớm đã chắc một suất tuyển thẳng đại học, vậy cậu ta còn chen vào làm quái gì chứ?
Hơn nữa trong thời gian qua, Vệ Lam nghe được rất nhiều tin đồn về Đoàn Chi Dực. Với gia cảnh nhà cậu ta, muốn vào trường nào mà chả được chứ, cho dù nghỉ học 2 năm cũng có thể lên thẳng đại học, thật không hiểu sao cậu ta lại chạy tới đây học 12, hơn nữa còn tranh giành cơ hội với những đứa học sinh phải vất vả phấn đấu trên con đường chông gai này.
Thấy Triệu Phi buồn bã, ủ rũ vì mất tên trong danh sách, Vệ Lam cảm thấy người làm bạn gái tương lai như mình phải làm chút gì đó, chẳng hạn như… bắt Đoàn Chi Dực rút lui.
Có điều, việc này có vẻ giống như nhiệm vụ bất khả thi!
Vệ Lam đấu tranh tư tưởng mấy ngày, cuối cùng, chiều thứ 7, trước khi tan học, cô lặng lẽ nhét một tờ giấy vào bàn của Đoàn Chi Dực, hẹn cậu ta tại vườn hoa nhỏ phía sau sân thể thao của trường.
Vệ Lam biết hành động này của mình rất giống một đứa mê trai, có lẽ ngày nào Đoàn Chi Dực cũng nhận được những tờ giấy như vậy, hơn nữa chắc sẽ chẳng để tâm đến nó nên cô chỉ cầu cho số mình may mắn mà thử xem sao.
Vệ Lam đeo cặp sách, đi qua đi lại trong vườn hoa, giống hệt như một cô gái si tình đang đợi người yêu đến hẹn ước.
Trời càng ngày càng tối, trăng cũng từ từ nhô lên, Vệ Lam chán nản ngồi xổm xuống đất, bực bội vò đầu tóc, cuối cùng quyết định đi về.
Khi cô vừa đứng dậy định đi thì bỗng nhìn thấy trước mặt có một người, không biết xuất hiện từ bao giờ.
Đoàn Chi Dực vẫn ôm nguyên bộ mặt không biểu cảm, dưới ánh trăng càng có vẻ lạnh lùng hơn, nhưng đây là lần đầu tiên Vệ Lam thấy nó đẹp đến mức nghẹt thở, cứ như là thiên thần vừa giáng xuống.
Thế là cô bèn cười rạng rỡ, như hoa nở trong gió xuân.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Đoàn Chi Dực không nhúc nhích, hỏi với giọng lạnh tanh và không kiên nhẫn.
Vệ Lam ôm cặp sách bước tới trước mặt cậu, mỉm cười rồi nói với giọng lấy lòng: “Đoàn Chi Dực, mình có chút chuyện muốn thương lượng với cậu.”
“Nói!” Đoàn Chi Dực cao hơn cô rất nhiều, hai người đứng cách có nửa mét nên khi nhìn cô thì cứ như từ trên cao nhìn xuống. Cậu thờ ơ liếc cô một cái, nói ngắn gọn.
Vệ Lam do dự một chút, cuối cùng nói ra yêu cầu của mình: “Là thế này, cuộc thi kiến thức ấy, cậu có thể đừng đi được không? Dù sao thì cậu cũng được tuyển thẳng, chi bằng nhường cho những người cần nó hơn.”
Dường như Đoàn Chi Dực đã đoán trước được cô hẹn cậu ra đây là vì chuyện này nên nhếch môi cười khẩy. “Sao tôi phải nhường nó cho người khác?”
Vệ Lam thấy vẻ mặt hờ hững của cậu thì cuống lên, giậm chân. “Sao cậu lại có thể như thế nhỉ? Rõ ràng là không cần mà cứ chen vào giành phần vốn thuộc về người khác. Cậu có biết cuộc thi này không hề có ý nghĩa gì với cậu nhưng lại rất quan trọng với người khác không?”
Đoàn Chi Dực thoáng quay mặt đi, nhìn bụi hoa đang đung đưa theo gió ở đằng xa, lãnh đạm nói: “Tôi không đi thì tốt cho người khác, nhưng với tôi thì lại không có lợi lộc gì. Người ta bị gì có liên quan gì tới tôi đâu?”
“Cậu…” Vệ Lam phẫn nộ tột cùng, nhưng chợt nhớ ra rằng không được nổi giận với cậu, khó khăn lắm mới hẹn được cậu ra đây, cô phải dùng mọi cách để thuyết phục cậu. Cô sực nhớ ra điều gì nên lấy từ trong cặp ra mấy quyển truyện tranh dành cho con trai đang rất thịnh hành, đưa cho Đoàn Chi Dực. “Nếu cậu chịu rút tên, mình sẽ cho cậu bộ truyện này.”
Cô phải tốn nửa tháng tiền tiêu vặt mới mua được đó.
Đoàn Chi Dực liếc mấy quyển truyện trên tay cô, khẽ xì một tiếng khinh thường: “Ấu trĩ!”
Vệ Lam nghĩ lại thì thấy cũng phải. Đoàn Chi Dực lớn hơn họ hai khóa, lẽ ra đã là sinh viên, hơn nữa với dáng vẻ hầm hầm cả ngày của cậu ta, nhìn là biết chính là ông cụ non, không giống người thích đọc truyện tranh.
Cô hậm hực định cất mấy quyển truyện tranh, nhưng chưa kịp bỏ vào cặp thì đã bị Đoàn Chi Dực vươn tay ngăn lại. “Có chuyện năn nỉ người khác mà chỉ có chút thành ý thế thôi sao?”
Mắt Vệ Lam sáng rực lên, tưởng rằng đã có hy vọng nên vội vã nhét mấy quyển truyện vào tay Đoàn Chi Dực, rồi nói: “Cậu còn muốn gì nữa?”
Đoàn Chi Dực lướt sơ qua cái bìa của quyển truyện, sau đó tiện tay nhét vào cặp mình, rồi mới bâng quơ nói: “Tôi còn chưa ăn cơm.”
Vệ Lam biết điều, lập tức nói: “Mình mời cậu.”
Đoàn Chi Dực không nói gì, lãnh đạm xoay người đi.
Vệ Lam vừa căng thẳng vừa mừng rỡ đi theo sau cậu. Nhưng vừa ra khỏi vườn hoa, đi được mấy bước Đoàn Chi Dực bất ngờ quay đầu lại, mặt mang theo vẻ tức giận, bực bội quát: “Đừng có đi sau lưng tôi!”
Vệ Lam bị cậu ta quát nên hơi sững người ra, chân cũng vô thức bước nhanh tới trước, đi ngang hàng, cách Đoàn Chi Dực khoảng nửa mét. Cô chẳng hiểu ra làm sao nên vò đầu: “Không đi sau cậu thì sao biết cậu muốn đi đâu. Cái cậu này sao mà kỳ cục thế nhỉ?”
Đoàn Chi Dực lườm cô một phát thật dữ dằn, nhưng không trả lời câu hỏi của cô.
Hai người sóng vai nhau đi ra cổng trường, khi đến trước cửa một quán hoành thánh, Vệ Lam bỗng dừng bước, chỉ vào bảng hiệu. “Hoành thánh ở đây ngon lắm nè.”
Tuy Đoàn Chi Dực cũng dừng bước, nhưng cậu vẫn không có hành động gì khác. Vệ Lam thấy mặt cậu có vẻ không thích lắm thì vội vàng nói: “Mình không có gạt cậu đâu, hoành thánh ở đây rất ngon, không tin thì cậu nếm thử xem, nếu không ngon thì mình đi quán khác, dù sao thì cũng là mình mời cậu mà.”
Lúc ấy Đoàn Chi Dực mới chịu theo cô vào cái quán nhỏ chật chội và chen chúc kia.
Có lẽ là trước nay Đoàn Chi Dực chưa bao giờ vào những quán nhỏ bên đường thế này nên từ lúc bước vào cửa, mặt cứ cứng đờ, trông rất khó coi.
Vệ Lam thì chả thấy gì, khi hoành thánh được bưng lên, cô còn chủ động đưa cho cậu cái muỗng duy nhất. “Ăn thử đi, ngon lắm đấy!”
Nói xong, cô bắt đầu cắm cúi vào tô hoành thánh. Đợi tên này trong vườn hoa suốt 2 tiếng đồng hồ, đói quá trời quá đất.
Đoàn Chi Dực im lặng nhìn cái đầu gần như đang vùi vào tô hoành thánh của cô. Khi cô ăn, tóc đuôi ngựa trên đầu cũng hơi đung đưa theo. Vẻ mặt lạnh tanh của cậu bỗng thoáng thả lỏng ra, mắt đăm đăm như đang trầm tư.
Vệ Lam húp mấy húp xong, ngẩng đầu lên thấy cậu còn chưa động đậy thì ngồm ngoàm nói: “Cậu ăn đi chứ, ngon thật mà.”
Đoàn Chi Dực nhíu mày, rốt cuộc cũng chịu cầm muỗng lên, ăn một cách từ tốn.
Thật ra trước nay Đoàn Chi Dực không quá kén ăn. Đối với cậu mà nói, thức ăn chỉ là một thứ cần thiết để duy trì sự sống mà thôi, ngon dở gì cũng chả sao. Nhưng khi ăn món hoành thánh nóng hổi này vào, lòng cậu tự nhiên dâng lên một chút ấm áp. Đương nhiên, đó cũng chỉ là chút gì đó không nắm bước được mà thôi.
Đoàn Chi Dực ăn được nửa chén hoành thánh thì đặt muỗng xuống.
Vệ Lam ăn sạch xong, thấy tình hình trong chén của cậu thì tiếc rẻ mà chép lưỡi.
“Đoàn Chi Dực, cậu đồng ý không tham gia cuộc thi kiến thức nữa đúng không?” Từ quán hoành thánh bước ra, Vệ Lam nhắc lại chuyện lúc nãy. Bây giờ cô đã có chút tự tin hơn. Lấy truyện tranh của cô, ăn cơm cô mời, Đoàn Chi Dực đã nhận hối lộ thì không thể trở mặt được.
Ai ngờ, Đoàn Chi Dực chỉ thản nhiên liếc cô một cái, thấy vẻ mặt đắc ý của cô thì sa sầm mặt lại: “Cậu cảm thấy tôi lấy vài quyển truyện tranh, ăn nửa chén hoành thánh của cậu là sẽ nhận lời với cậu sao? Đúng là ngây thơ!”
“Ê!” Mặt Vệ Lam biến sắc, tâm trạng vui vẻ vừ rồi bỗng trở nên tệ hại, thiếu chút nữa là cô nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Đoàn Chi Dực. “Sao cậu lại làm thế được chứ?”
Cô nghĩ ngợi, xong cảm thấy bất lực, cuối cùng níu cặp sách Đoàn Chi Dực lại. “Nếu cậu không chịu nhận lời thì trả truyện tranh lại cho tôi, tôi không tặng nó cho loại người như cậu đâu!”
Đoàn Chi Dực kéo cặp sách lại, đeo ra sau lưng, hững hờ liếc cô một cái rồi đi thẳng về phía chiếc xe hơi màu đen đã đậu trên đường không biết từ lúc nào.
Đến khi xe chạy đi mất, Vệ Lam mới hoàn hồn lại, tức đến nỗi muốn ngồi bệt xuống đất mà khóc. Nịnh nọt cậu ta cả đêm, còn mất mấy quyển truyện và một tô hoành thánh, thế mà lại không được gì.
Sao trên đời này lại có kẻ đáng ghét đến thế chứ!



Chương 11: Khiêu khích

Thời gian diễn ra cuộc thi chỉ còn hai ngày, Triệu Phi bị loại nên tâm trạng sa sút, thuyết phục Đoàn Chị Dực chưa thành công khiến Vệ Lam sứt đầu mẻ trán. Cô vốn đang nghĩ sẽ tiếp tục cố gắng đi xin Đoàn Chi Dực nhưng cả tuần nay, Đoàn Chi Dực lại không đến trường, kế hoạch năn nỉ của Vệ Lam đương nhiên bị đổ bể.
Một ngày trước khi diễn ra cuộc thi, sau khi Vệ Lam đắn đo rất lâu, cuối cùng đã ra một quyết định vĩ đại. Cô quyết định nhường suất của mình cho Triệu Phi, dù sao cậu ấy cũng cần năm điểm kia hơn cô.
Vì thế, cô lén gia đình gọi điện thoại cho giáo viên, nói bệnh viêm dạ dày cấp tính của mình bị tái phát.
Không thể đến trường, cũng không thể ở nhà khiến ông bà nội sinh nghi, mấy ngày này, Vệ Lam chỉ có thể ngày ngày lưng đeo cặp táp đi sớm về trễ, giả bộ ra dáng đến trường.
Chỉ cần xong ba ngày, là cô có thể danh chính ngôn thuận trở lại lớp học. Ba ngày thôi mà, ôm sách vở, tùy tiện ở ngoài trung tâm mua sắm và Mc Donal chờ rồi lại chờ cũng qua một ngày.
Ngày thứ hai học sinh đi thi đấu, Vệ Lam từ Mc Donal đi ra, chuẩn bị đổi một nơi yên tĩnh. Nhưng vừa mới ra cửa, liền thấy một chiếc xe quen quen dừng ở bên kia đường.
Giây phút đó, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, từ trong xe bước ra.
Mắt cô chớp chớp, không dám tin vào mắt mình.
Đoàn Chi Dực ở đây, không phải nên ở thành phố khác, tham gia cuộc thi kiến thức sao?
Cô dụi dụi mắt, xác định bản thân không nhìn nhầm, đầu óc trống rỗng, ra sức kêu lớn tiếng: “Đoàn Chi Dực!”
Đoàn Chi Dực nghe thấy cô kêu to, hình như sửng sốt, mới xoay người cách chiếc xe và con đường, xa xa nhìn qua.
Con đường này cũng không rộng lắm, cho nên Vệ Lam mới thấy rất rõ khuôn mặt lóe lên vẻ ngạc nhiên của Đoàn Chi Dực.
Lúc này, Vệ Lam tức đễn nỗi lửa giận công tâm, bất chấp trên đường đông nghịt, vội vàng vọt qua, sau đó đi vòng đến trước mặt của Đoàn Chi Dực, nghiêm mặt quát lớn: “Đoàn Chi Dực, sao cậu lại ở đây? Không phải cậu tham gia cuộc thi kiến thức sao?”
“Tôi thích ở đâu thì ở đó chứ? Hơn nữa, sao tôi lại phải tham gia cuộc thi như vậy, cạnh tranh với một đám học sinh trung học, thắng cũng đâu vẻ vang gì.”
“Cậu… Cậu…” Vệ Lam tức giận đến đầu óc nổ tung, căn bản là cậu ta không muốn tham gia, sao còn phải lừa cô. Cố vốn “vĩ đại” hy sinh vì tình yêu, giờ phút này lại hoàn toàn biến thành trò cười.
Đoàn Chi Dực nhìn thấy vẻ tức giận không biết làm sao của cô, biểu cảm trở nên vừa lạnh lùng vừa giễu cợt: “Chưa từng gặp qua nữ sinh nào ngây thơ ngu ngốc như cậu vậy, dùng bản thân để thành toàn cho kẻ khác, còn tưởng bản thân vĩ đại biết bao?”
Suy cho cùng cũng chỉ là một nữ sinh mười bảy tuổi, ý thức được sự tắc trách của mình, cùng với việc bị người ở trước mặt này lường gạt, đôi mắt xinh đẹp của Vệ Lam rưng rưng, giọng nói bật ra cũng run rẩy: “Đoàn Chi Dực, tôi cũng đâu cố ý chọc giận cậu, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy chứ? Cậu có biết năm điểm kia rất quan trọng với học sinh thi đại học như chúng tôi không.”
Đoạn Chi Dực hứ một tiếng: “Là chính cậu muốn vứt bỏ, có liên quan gì đến tôi! Muốn trách thì trách bản thân cậu ngu ngốc.”
Cậu nói rất đúng, tất cả đều là Vệ Lam tự làm tự chịu. Nhưng nếu không phải trước đó cậu lừa cô, sao cô lại làm sai như vậy chứ.
Tất cả những chuyện này, có vẻ như Vệ Lam muốn đổ lỗi cho Đoàn Chi Dực.
Cô cố gắng chịu đựng, không khóc trước mặt người này, chỉ tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, quát: “Đoàn Chi Dực, tôi ghét cậu!”
Một Vệ Lam chưa từng ngã bệnh, vì đả kích này, lại nằm ở nhà suốt hai ngày.
Nhưng sau hai ngày đó, cô trở lại thành một nữ sinh cấp ba tràn trề sức sống. Lúc đi học lại, bọn Triệu Phi đã thi xong trở về, hơn nữa còn thuận lợi có mặt trong bảng xếp hạng, nói cách khác Triệu Phi có thêm năm điểm để thi đại học.
Đường tương lai rộng mở khiến Triệu Phi rất vui vẻ, nếu sự vui vẻ này là vì cô vứt bỏ mà có được, nhưng trên thực tế lại không liên quan gì đến cô, vì thế trong lòng Vệ Lam có chút xót xa.
“Vệ Lam, sao cậu lại đột nhiên ngã bệnh vậy? Đáng tiếc thật đó, đề thi lần này không khó, nếu cậu đi nhất định sẽ thi tốt hơn mình.” Lúc tan học, Triệu Phi nằm bò trên bàn Vệ Lam, lo lắng hỏi han.
Nếu không có Đoàn Chi Dực kia, có lẽ Vệ Lam còn có thể có cảm giác tự hào với Triệu Phi về bí mật này, nhưng hiện giờ chỉ thấy mình thật ngốc. Ngay cả mặt mũi đối diện với Triệu Phi cũng không có, cô nhếch môi: “Phi à cậu đừng nói nữa, tại mình gặp xui xẻo thôi.”
Triệu Phi gãi đầu, từ trong cặp lấy ra một sợi dây đỏ, trên đó có một viên đá nhỏ, cậu kéo tay Vệ Lam đang đặt trên bàn qua, cẩn thận buộc vào cho cô: “Mình nghe người ta nói lúc xui xẻo, đeo đá may mắn sẽ rất hiệu nghiệm. Sau khi mình thi xong, nghĩ đến cậu đột nhiên ngã bệnh, liền chạy đi mua cho cậu thứ này.”
Vệ Lam nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, trên mặt rốt cuộc cũng trời quang mây tạnh, cô gật đầu: “Cám ơn cậu nhé, Phi.”
Khi hai người đang thân thiết, thì Đoàn Chi Dực, người đã nhiều ngày không đến trường, từ bên ngoài lớp học chậm rãi đi vào.
Đôi với Vệ Lam mà nói, nếu cô lập một danh sách những thứ mình ghét, thì từ một đến mười, chắc chắn chỉ có một cái tên, chính là Đoàn Chi Dực.
Lúc Triệu Phi nhìn thấy cô nhìn về phía cửa lớp, sắc mặt đột ngột biến đổi, cũng ngoảnh lại nhìn tháo bản năng, nhìn thấy là Đoàn Chi Dực, hơi khó hiểu quay lại, thấp giọng hỏi Vệ Lam: “Cậu ta lại chọc giận cậu à?”
Vệ Lam nhếch miệng, xanh mặt lắc đầu, ấp úng nói: “Không có!”
Đoàn Chi Dực bước đến từng bước một, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của cô, ánh mắt thoáng hạ xuống, lườm sợi dây đỏ trên cổ tay cô, không thể không chớp động một chút, rồi sau đó thu lại ánh mắt, vả mặt ảm đạm đi về chỗ ngồi phía sau của mình.
Sau khi thi giữa học kỳ, lớp của Vệ Lam và lớp kế bên tổ chức một trận bóng rổ giao hữu.
Nói là thi đấu giao hữu, nhưng từ trước đến nay hai lớp đều cạnh tranh dữ dội, ngầm phân cao thấp đã lâu. Khi chơi bóng, đương nhiên sẽ dốc toàn lực ứng phó. Sau một hiệp bóng, điểm hai bên bằng nhau, đội cổ vũ hét khản cả giọng dưới sân, đội viên trên sân bị thương trầm trọng, nhất là lớp của Vệ Lam.
Học sinh nam trong đội bóng rổ của lớp gồm mười người, một người bị thương ở tay, hai người quá mệt, hai người bị phạt do phạm quy. Khi trận đấu được cộng thêm năm phút, trên sân chỉ còn lại bốn người, trong đó có Triệu Phi.
Không biết làm sao, lớp trưởng Trần Phong với lòng tự tôn nặng mười bảy cân, cởi áo khoát, hiên ngang lẫm liệt nói: “Mình ra sân.”
Cậu đứng bên cạnh Vệ Lam, làm cô giật mình, hoài nghi hỏi: “Lớp trưởng đại nhân, cậu xác định cậu đích thân xuất trận sao?”
Tên nam sinh béo mập, sáng sủa ôn tồn cười ha ha: “Thêm một người dù sao cũng mạnh hơn, lại có thể yểm trợ cho Phi nhà cậu!”
Quan hệ giữa lớp trưởng và Vệ Lam không tệ, cho nên mới dám nói đùa như vậy. Vệ Lam liếc cậu một cái, khi quay đầu thì thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi ngang qua phía sau.
Cô quay lại, quả nhiên thấy Đoàn Chi Dực không có gì để làm này đang đi ngang qua sân thể dục.
“Này! Đoàn Chi Dực!” Do Vệ Lam ghi thù với cậu, lúc này trong đầu liền nảy ra ý định trả thù.
Đoàn Chi Dực dừng bước, thờ ơ liếc sang hướng cô.
Lúc này, toàn bộ người trên sân đều bị hai người họ thu hút, nhất thời nín thở, cảm thấy bầu không khí im lặng như tờ.
Vệ Lam tiến lên trước, hất mặt, ngang nhiên nói: “Đoàn Chi Dực, tôi nghe nói trước kia cậu là cao thủ bóng rổ. Hiện lớp chúng ta phải thi đấu bù giờ, đúng lúc thiếu một người, cậu là một thành viên trong lớp, hẳn là nên thể hiện tài nghệ của cậu một chút đi.”
Đoàn Chi Dực nhìn cô như nhìn một con ngốc, khóe miệng cười khẩy, xoay người muốn bỏ đi.
Nhưng cậu còn chưa cất bước, Vệ Lam lại vội vàng lên tiếng: “Sao vậy? Không muốn vào sân? Hay là không vào được?”
Đối với hành động kiêu ngạo không biết sống chết này của Vệ Lam, ai cũng hít sâu một hơi. Triệu Phi và Quách Chân Chân đã nhanh chóng chạy đến, một trái một phải giữ chặt lấy cô. Triệu Phi khẽ nói vào tai cô: “Vệ Lam, cậu làm gì vậy? Cậu biết rõ cậu ấy…”
Phần tiếp theo không cần nói cũng biết.
Quách Chân Chân cũng hổn hển bấu cô: “Không phải cậu điên rồi chứ!”


Chương 12: Tức giận

Đoàn Chi Dực sững sờ quay đầu lại vài lần, mặt lạnh như tiền, mắt như dao găm, cứ nhìn cô chằm chằm suốt vài giây.
Cũng chính vì ánh mắt lạnh lùng này mà làm cho Vệ Lam có chút sợ hãi cùng bối rối. Đoàn Chi Dực vừa cởi áo khoác ngoài, vừa chậm rãi đi về phía sân bóng.
Triệu Phi ngẩn người vì bất ngờ, nhưng bên kia trọng tài đã thổi còi. Cậu đành phải lắc đầu, quay trở lại sân bóng.
Chân trái của Đoàn Chi Dực không được nhanh nhẹn, mặc dù có thể chạy nhảy, nhưng động tác xem ra rất không được tự nhiên, cũng rất khó coi, so với vẻ mặt điển trai của cậu, thì điều này đúng là chẳng tương xứng.
Những học sinh ở ngoài sân, vì chuyện cậu ra sân, gần như không ai tiếp tục hô hào cổ vũ nữa, mà mỗi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm cậu.
Lúc này Vệ Lam ngoài việc có chút bối rối không biết từ đâu ra, nhìn thấy Đoàn Chi Dực không được tự nhiên chạy trên sân, xem ra cậu ta cũng cố gắng lắm.
Các thành viên của lớp khác, cũng không nể nang Đoàn Chi Dực, trong lúc hai bên giành giật, còn cố hết sức đụng cậu ta thật mạnh, có mấy lần cậu ta suýt chút té ngã. Còn lớp của Triệu Phi, bởi vì cũng có ít nhiều khúc mắc với Đoàn Chi dực, cho nên cũng không ai chuyền bóng cho cậu ta.
Vài phút trôi qua, Đoàn Chi Dực ngay cả cơ hội đụng đến bóng cũng rất ít, chứng đừng nói ném bóng.
Nhìn thấy sắp hết giờ, lớp Vệ Lam bỏ sau hai điểm. Vệ Lam nhìn điểm số mà trong lòng căng thẳng, lại nhìn thấy Triệu Phi vừa mới giành được bóng lại bị hai tên giữ lại, bèn quên hết mọi chuyện đứng lên ho to: “Phi ơi cố lên!”
Tiếng hô cổ vũ này rất chói tai, làm cho cả người Đoàn Chi Dực đang đứng ở trên sân run nhẹ. Một cầu thủ bên đội kia ngăn bóng trong tay Triệu Phi, lúc trái bóng bay qua giữ sân, Đoàn Chi Dực đột nhiên tăng tốc về phía trước, giống như một tia chớp cướp lấy bóng.
Lúc này đã bắt đầu thời gian đếm ngược, đội bên kia nhìn thấy bóng trong tay Đoàn Chi Dực, nhanh chóng chạy đến áp đảo, Đoàn Chi Dực vừa di chuyển bóng về ình trong hiệp này, thì đã bị ba người ngăn lại.
Con mắt của cậu ta ngước lên, bắt lấy bóng, dáng người mặc dù không đẹp nhưng cơ thể có thể uyển chuyển nhanh nhẹn, đột ngột nhảy từ dưới lên, cách một khoảng cách khó mà tin được, ném bóng vào trong rổ.
Trái bóng bay một đường cong rất đẹp, trong tiếng thổi còi của trọng tài, trái bóng rơi hoàn toàn vào rổ. Ở ngoài sân liên tục vang lên những tiếng rít.
Ba điểm áp đảo khó mà tin được, làm cho lớp Vệ Lam chuyển bại thành thắng. Ngay lúc bóng đi vào rổ, các cầu thủ đều đổ dồn ánh mắt về Đoàn Chi Dực, cuối cùng vì mất thăng bằng mà té ngã xuống đất.
Là một đội trưởng Triệu Phi nhanh chóng chạy đến, đưa tay ra với cậu ta.
Đoàn Chi Dực chỉ lạnh nhạt nhìn cậu một cái, tự mình chống tay, cố gắng đứng dậy.
Vệ Lam ghét nhất thái đột kiêu ngạo lạnh lùng này của cậu, miệng liền không nhịn được nhỏ giọng nói: “Vỗn dĩ chỉ là một tên thọt, có gì hay chứ?”
Tiếng nói của cô rất nhỏ, nhưng đủ để Đoàn Chi Dực nghe thấy rõ ràng.
Cậu ta đứng dậy, từng bước đi về phía cô, trên trán đổ đầy mồ hôi, cả khuôn mặt tái nhợt đến không bình thường.
Đoàn Chi Dực đi đến trước mặt Vệ Lam, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lẽo kỳ lạ, một chữ cũng không nói.
Vệ Lam tự động lùi về sau một bước, lại không cam lòng hất cằm lên, miệng mồm độc ác nói: “Cậu nhìn cái gì? Cho là tôi sợ cậu sao?”
Khóe miệng của Đoàn Chi Dực nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, cả người nghiêng về phía trước, tay cũng duỗi ra. Vệ Lam cho là cậu ta muốn đánh mình, suýt chút nữa đã thét lên.
Ai biết được, Đoàn Chi Dực chỉ nhìn cô chằm chằm, vươn tay ra lấy áo khoác của mình nằm ở bên cạnh lớp trưởng, sau đó vắt ở trên vai, đi lướt qua người cô, từng bước từng bước rời khỏi.
Những người xem thấy không có gì đáng xem nữa, cũng lần lượt rời khỏi. Triệu Phi thu dọn xong, chạy đến, lo lắng nói: “Vệ Lam, sao cậu lại chọc Đoàn Chi Dực nữa. Mình thấy lúc nãy cậu ta nhìn tức giận lắm đó. Đi thôi, chúng ta đi xin lỗi cậu ta.”
“Đúng đó đúng đó!” Quách Chân Chân ở bên cạnh nói theo. “Mình thấy vẻ mặt Đoàn Chi Dực lúc nãy rất khó coi, cậu vẫn nên nói lời xin lỗi cậu ta đi, lúc nãy cậu cũng quá đáng lắm đó, còn dám nói thách cậu ta ra sân chơi bóng, nhiều người nhìn thấy dáng vẻ trên sân của cậu ta như vậy, lòng muốn giết cậu cũng có đó. Đã vậy cậu còn dám ở trước mặt người ta nói cậu ta là tên thọt.”
“Do chính cậu ta ra sân, cũng đâu phải mình cầm dao ép cậu ta. Mình mới không thèm đi xin lỗi!’
“Đi thôi đi thôi!” Triệu Phi thấy có khuyên cũng không được, đành phải dùng sức kéo cô, đuổi theo Đoàn Chi Dực.
Hai người chạy mười mấy mét, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Đoàn Chi Dực.
“Đoàn Chi Dực, cậu đợi đã.” Triệu Phi mở miệng gọi cậu ta.
Đoàn Chi Dực đừng bước, nhưng không quay người lại.
Triệu Phi nhìn thấy Vệ Lam vẫn cúi đầu, không chịu mở miệng nói xin lỗi, đành phải nói tiếp: “Lúc nãy là Vệ Lam không phải, mình thay cậu ấy xin lỗi cậu. Hy vọng cậu đừng tính toán với cậu ấy.”
Cuối cùng Đoàn Chi Dực cũng từ từ quay người lại, liếc Vệ Lam đang cúi đầu một cái, lại nhìn Triệu Phi dè đặt, nói từng chữ từng câu: “Cậu thay cậu ta xin lỗi sao? Xin hỏi cậu là gì của cậu ta hử? Dựa vào cái gì thay cậu ta xin lỗi?”
Triệu Phi sờ đầu, á khẩu trong chốc lát.
Vệ Lam lúc này quay đầu mạnh lại, nhìn về phía cậu ta: “Tôi cũng không nói muốn xin lỗi cậu. Chính tôi cố ý đó, hơn nữa là tự cậu muốn ra sân, cũng không ai ép. Tôi nói cậu là thằng thọt thì sao nào? Không lẽ đây không phải sự thật sao?”
Trên mặt Đoàn Chi Dực hiện ra một vết rạn mờ ảo, cố gắng hết sức, mới có thể kiềm chế mình. Cậu dùng sức nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, giọng nói còn lạnh lẽo hơn so với mọi khi: “Vệ Lam, cậu sẽ phải trả giá vì lời nói ngày hôm nay của cậu.”
Vệ Lam không bị dọa, mà ngược lại Triệu Phi lại bị dọa nhảy dựng lên, cậu vội vàng buông tay Vệ Lam ra, chạy đến trước mặt Đoàn Chi Dực, dùng sức cúi đầu với cậu ta: “Đoàn Chi Dực, Vệ Lam chỉ độc mồm độc miệng thôi, cậu cũng đừng chấp nhặt làm gì. Nếu cậu không vui, có thể đánh mình, đừng làm khó dễ một cô gái như cậu ấy.”
Đoàn Chi Dực liếc cậu một cái, khóe miệng khẽ cười: “Xem ra cậu cũng hèn nhát thật, còn chưa ở bên nhau, chỉ có thể làm vậy để bảo vệ cậu ta thôi à.”
Triệu Phi cười xòa: “Cậu ấy dù gì cũng là con gái, cũng không hiểu chuyện mà.”
Vẻ mặt của Đoàn Chi Dực bỗng trầm xuống: “Triệu Phi, tôi khuyên cậu một câu, tránh xa Vệ Lam một chút. Nếu không mình chết như thế nào cũng không hay biết đấy.”
Mặt mày Triệu Phi tái mét, chỉ thiếu điều ôm lấy cánh tay của cậu ta cầu xin: “Đoàn Chi Dực, có thật cậu không chấp nhặt Vệ Lam chứ, cậu ấy không cố ý đâu, nếu không cậu đánh tôi một cái đi, chỉ cần cậu đừng làm khó cậu ấy.”
“Tránh ra!” Đoàn Chi Dực chán ghét đẩy tay Triệu Phi ra.
Triệu Phi lùi về sau hai bước, Vệ Lam đỡ lấy cậu ta, tức giận nói: “Cậu cầu xin cậu ta làm gì? Không lẽ cậu ta có thể giết mình thật sao?”
“Vệ Lam!” Tính tình của Triệu Phi mọi khi rất tốt, hiếm khi thấy cậu ta tức giận như vậy. “Cậu không thể không biết trời cao đất dày như vậy.”
Đoàn Chi Dực khinh thường liếc nhìn hai người, im lặng bỏ đi.
Vệ Lam đẩy Triệu Phi, có chút tức giận: “Mình thật không hiểu nổi các người, sao ai cũng phải sợ tên Đoàn Chi Dực đó? Nếu cậu ta muốn giết người phóng hỏa, còn có thể ngồi trên cái ghế cấp ba sao?”
Triệu Phi lo lắng lắc đầu: “Vệ Lam, cậu quá ngây thơ rồi, thế giới này không tốt giống như những gì cậu tưởng tượng đâu!”
“Nhưng mình chắc chắn nó cũng không tồi tệ như cậu đã nghĩ.” Vệ Lam vênh váo nói.
Triệu Phi mặt ủ mày chau nhìn gương mặt của người không hiểu việc đời, trong lòng lo lắng giống như có mây đen vây kín.

Đọc tiếp: Không Thể Buông Tay - trang 3

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.