Old school Easter eggs.
Đọc truyện

Tiểu thuyết - Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta - Trang 1


Chương 1: Cô gái nhà nghèo

Trời lất phất mưa, trong phòng trọ cũ kỉ, có 1 cô gái đang nằm nghe tiếng mưa, vu vơ hát theo lời của 1 bài hát, đó là 1 cô gái vốn dĩ rất trong sáng và yêu đời.

Cô tên Nguyễn Hà My ( thường gọi là Rin) năm nay 20 tuổi, đang học tại Đại học MT, dân tỉnh nhỏ, con gái nhà nghèo nhưng ham học vì một tươi lai tốt hơn, cô cũng đã có bạn trai. Đó là một chàng trai gia đình bình thường, học trên khoá của cô. Tình yêu đầu đời của cô, cứ thế trôi qua từng ngày, từng ngày…

Đang năm trong phòng, đón chào những cơn mưa đầu mùa, điện thoại cô lại reo lên. Hoàng Minh đang gọi, cô nghe máy:

- Alo, em nghe nè

- Rin hả, mưa rồi ngủ nhớ đắp mền cho ấm đó nghe chưa.

- Hì hì, dạ, em biết rồi, a cũng vậy nhé.

- Lo cho em trước đi, em có 1 mình thôi, bệnh thì sao?

- Thì em đã có anh rồi còn gì, em không lo đâu hihi.

- Ngốc à, trễ rồi, em ngủ đi. Ngủ ngon

- Anh ngủ ngon.

Cô ôm điện thoại, mưa thì đã sao, chẳng phải cô luôn có anh bên cạnh sao, anh ấm áp vậy. Cô sẽ không phải lo gì cả, vì tình yêu của anh dành cho cô, sẽ vượt qua môi sóng gió thôi. Rồi cô chìm sâu vào giấc ngủ với nụ cười còn trên môi...

Ngày mới lại bắt đầu, cô thức dậy thật sớm, làm vscn xong, chạy bon bon trên con đường tới trường. Trường MT là một trường tốt, học phí lại thấp hơn những trường khác nên cô vừa đi học, vừa đi làm thêm tại 1 quán cafe để trang trải học phí và cả tiền sinh hoạt hằng ngày. Gia đình cô dưới quê nghèo lắm, là chị lớn trong nhà, thêm đứa em cũng tuổi đi học, cô phải vất vả để cho ba mẹ bớt phần nào gánh nặng. Đối với cô, tiền không phải tất cả, nhưng thiếu tiền thì sẽ là vấn đề lớn.

Cô đang chạy trên đường thì:

- Á, á á aaaaaaaaaaa. Cô hét to

Chiếc xe hơi do chuyển làn đường mà k báo hiệu, làm cô thắng gấp ngã ngữa xuống đường.

- Huhu, xui quá đi à, cái xe hơi chết tiệt này.

Trên xe, có một tên con trai đi xuống, nhìn cô như thể người ngoài hành tinh. Hắn cất giọng hỏi:

- Này, cô không sao chứ, đi kiểu gì không biết để ý đường hả?

Cô tròn mắt nhìn hắn ta, cái gì rõ ràng hắn chạy ẩu không ra tín hiệu đèn.

- Nè, cái gì mà không biết để ý đường hả, do mấy người rẽ phải mà không báo hiệu. Đã sai còn ăn nói ngang ngược.

- Thế cô có sao không, không sao thì tôi còn đi.

- \"Đi dễ vậy sao.\" Đã sai còn không biết xin lỗi mà còn hách dịch nữa, nhất định phải bắt hắn xin lỗi mới được đi.

- \" Bao nhiêu?\". Hắn ta cất giọng

- Cái gì bao nhiêu??

- Cô không phải muốn đền bù sao? Nói thẳng ra cũng chã bị cái quái gì, muốn vòi tiền thì ông đây bố thí vậy.

- Tôi nói cho cái tên hách dịch nhà ngươi biết, bà đây chả thèm tiền của ngươi. Đã sai còn không xin lỗi, ba mẹ ngươi dạy ngươi thế à. Đồ hách dịch, biến đi. Bà đây dek cần tiền của ngươi.

- \" Hừ, nghèo mà làm cao\". Hắn ta hừ lạnh rồi bỏ lên xe phóng thẳng.

Aaaaaaaaaaaaa, không biết ngày gì mà xui xẻo quá đi. Nhìn lại chiếc xe cũng không bị vấn đề gì, lại chạy bon bon tới trường. Trên đường đi thì chuông điện thoại lại reo lên, chắc HM gọi cô đây, cô dừng lại bên đường nghe, nhưng thấy số dưới quê gọi lên, không biết có chuyện gì đây…

- Alo, mẹ ạ

- Ừ, mẹ đây, con gái khoẻ không?

- Dạ, con khoẻ, con đang đi học mẹ, có việc gì mà mẹ gọi con sớm vậy?

- Ừ, mai cuối tuần, mẹ muốn con về quê, ba mẹ có việc muốn nói.

- Mai con còn đi làm nữa, để tuần sau được không mẹ, hay có gì mẹ nói qua điện thoại luôn con nghe.

- Không được, công việc không quan trọng, có thể xin nghĩ, chuyện này rất quan trọng, mẹ muốn ngày mai con về.

- Dạ

Không biết chuyện gì mà mẹ lại như vậy nhỉ, bình thường mẹ rất xem trọng việc cô đi làm cơ mà, nhưng mẹ đã nói vậy nên cô đành đồng ý. Tắt điện thoại, cô tiếp tục tới trường. Càng nghĩ càng tức cái tên hách dịch đó, cũng may mà không bị sao. Hứ, cái gì mà nghèo mà làm cao chứ, chẵng lẽ hắn giàu hắn có quyền làm cao chắc. Giàu có cũng không có quyền đâu nhé.

Chương 2: Người mới



Trong lớp học, nhỏ Pi quay qua nói với nó:

- Rin biết gì chưa, trường mình có anh siêu đẹp trai, giàu có vừa từ nước ngoài về, học ngành NH, trên mình 1 khoá.

- Ờ, rồi sao

- Hình như học chung lớp với chàng của pà nữa

- Thì sao?

- Đúng là, thì nếu chàng của Rin chơi vs anh ấy thì không phải dễ hơn

- Haha, đừng nói ý Pi là mún làm mai cho Pi nhé.

- Haha chỉ có Rin hiểu ý Pi

- Pi à, tỉnh mộng đi. Đã siêu đẹp siêu giàu thì làm sao mình vớ tới, mà hắn ta sao không học trường nào tốt hơn, vô học chung với toàn dân tỉnh như tụi mình nhỉ

- Nghe nói hiệu trưởng là bác của anh ấy, nên anh ấy vô đây học.

- Người ta mới tới mà Pi điều tra đâu kinh vậy?

- Kaka, trai đẹp sao qua được tầm mắt tui.

- Đồ mê trai

- Kệ tui, chỉ có những người hạnh phúc như Rin thì làm sao hiểu được cảm giác của FA.

Cô cười, nhìn ra ngoài trời nhớ về anh, không biết anh đã tới trường chưa nhỉ. Cô vẫn chưa kể với anh về việc mai cô sẽ về quê, cô lấy đt ra gọi cho an

- Alo, anh nghe Rin

- Mẹ bảo mai em về quê có việc gấp, tối nay mình gặp nhau nhé.

- Ukm, có việc gì thế em, em không đi làm sao

- Việc gấp, em cũng chưa biết, chiều em sẽ xin nghỉ

- Ok, vậy nhé, tối gặp em

Giờ ra chơi, cô cùng Pi đi xuống căn tin trường để lấy nước. Vì để tiết kiệm nên cô thường không ăn sáng, chỉ uống nước miễn phí trong trường cầm hơi thôi. Đang đi thì Pi kéo tay cô nói vào tai:

- Đó, người mới đó, đẹp trai không thể tả luôn. Á, anh yêu của Rin đang đi cùng anh đẹp trai kìa

Cô nhìn theo tay Pi, hai mắt nheo lại, thì ra là tên hách dịch, thì ra người mới chuyển vào là hắn ta. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, mà sao anh lại đi chung với tên này nhỉ, đúng là xem ra anh vẫn còn non nớt với dòng đời này quá không biết lựa bạn mà chơi. Đang suy nghĩ thì đã bị Pi kéo tới chổ hắn và anh đang đứng, cô nhìn anh mỉm cười.

- Anh, đang ăn sáng ạ?

Anh nhìn lên thấy cô liền mỉm cười:

- A, Rin, ngồi xuống đây đi, cả Pi nữa. 2 đứa xuống ăn sáng sao?

- \"À, em đi lấy nước thôi, em đã ăn rồi.\" Cô nói dối anh, vì cô không muốn anh lo lắng cho cô, cũng không muốn phụ thuộc tiền bạc vào anh.

- Á, anh Minh, ai đây, giới thiệu chút đi anh.

- Đây là Hoàng thường gọi là Ken, bạn mới chuyển tới của lớp anh, ngồi gần anh nên anh dẫn xuống căn tin cho biết đường.

Cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô.

Đôi mắt cô căm hờn

Đôi mắt hắn lạnh lùng, miệng hơi cười nhếch mép.

Pi không hiểu gì, tươi cười nói: \" Em là Thư, mọi người gọi là Pi, còn đây là My gọi là Rin, rất vui được làm quen anh\"

- Xin lỗi, tôi không có ý muốn làm wen với các cô em.

Gương mặt Pi đang tươi cười, bỗng dưng đơ ra, cô nhìn còn buồn cười, nhưng trong lòng thì giận như lửa, cái đồ hách dịch. Cô trả lời:

- À vâng, thành thật xin lỗi công tử hách dịch, bạn tôi thật ngây thơ nên mới nghĩ những người bình thường có thể kết bạn với những kẻ bất bình thường.

Hắn ta nhìn cô, cười khinh khi: \" Cô em biết điều hơn tôi nghĩ đó, nếu vậy thì làm ơn đừng cố gắng để tôi chú ý\"

- Haha, chú ý, anh làm ơn đừng chú ý tới tôi và cả bạn của tôi. Vì người bất bình thường thường có hành động kì hoặc lắm.

- Vậy tốt nhất nên tránh xa tôi ra tý nhé, tôi rất không thích kẻ nghèo mạc như các cô.

Hoàng Minh thấy tình hình căng thẳng liền nói: \" Thôi nào, em đừng nóng mà, cậu ấy là người mới, đùa em tý thôi mà\".

Cô nhìn anh, cũng không nói gì, anh đã nói vậy thì thôi, cô nhịn. Cô kéo tay Pi đi, Pi vẫn còn đơ mặt ra cho tới khi cô cốc 1 cái rõ đau vào đầu thì cô ả mới chịu tỉnh người.

- Á, sao cốc Pi

- Cho tỉnh.

- Hoàng tử đẹp trai lạnh lùng, y như những truyện mà Pi đã đọc.

- Hoàng tử cái con khỉ đó, tên hách dịch đó đừng để Rin gặp lại được.

Tối, cô cùng anh hẹn nhau ra công viên hóng gió.

- \"Anh, anh đừng chơi với tên hách dịch đó nhé.\" Cô nũng nịu nói

- Sao vậy Rin, anh thấy Ken là người tốt mà, đôi khi hơi trêu chọc mọi người thôi mà.

- Hứ, hắn ta khinh người, xém tý đâm chết em còn không biết xin lỗi! ( chị Rin hơi phóng đại tí)

- Hả, đâm xe hả, sao lại chạy xe không cẩn thận như vậy?

Rồi cô mang chuyện ban sáng ra kể lại cho anh nghe, anh cười nhìn cô rồi nói:

- Rin à, thông cảm Ken mới từ nước ngoài về không quen đường mà, em thành bà già khó tính rồi đấy!

- Hả, ai là bà già hả?

- Haha, bà già này, có chịu đi theo ông già này cả đời không haha

Cô đỏ mặt nhìn anh, không nói gì quay đi ra bộ hờn dỗi, theo cả đời sao, cô cũng hy vọng là vậy, mối tình đầu của cô. Cô sẽ yêu anh mãi mãi.

\"Nhưng Rin ơi, đâu phải cái gì cũng là mãi mãi chứ\" ( tác giả )


Chương 3: Con là ta nhận nuôi


Ngồi trong căn nhà thân quen, em trai ngồi cạnh cô cười cười nói nói, khoe thành tích học tập thì được khen cưới tít mắt. Sau bữa cơm trưa, ba mẹ bảo em cô sang nhà hàng xóm chơi, gọi cô vào trong nhà. Ba cô nói:

- Con gái đã lớn rồi, cũng nên biết một vài chuyện rồi.

- Dạ ba, chuyện gì ba cứ nói đi ba.

Mẹ cô nói vào: \" Con phải hết sức bình tĩnh\"

- Dạ, ba mẹ cứ nói đi, con đã 20t rồi, con lớn để đủ giữ bình tĩnh mà.

Ba cô nhìn con gái, rồi nhìn mẹ cô nói:\" Bà nói đi, tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu\". Mẹ cô lau giọt nước mắt, nhìn cô nói: \" Bao lâu nay, con là đứa con gái ngoan ngoãn, tính tình yếu đuối nên ba mẹ vẫn luôn cố giấu một bí mật mà cả đời này cả 2 chúng ta đều không muốn nói ra. Nhưng tới hôm nay, theo tình theo lý gì thì ta cũng phải nói với con, như vậy công bằng cho con hơn, con đã vất vả khi 2 chúng ta nghèo khó quá như vậy. Con là ta nhận nuôi từ một cặp vợ chồng trẻ, lúc ấy ta và ba con lấy nhau đã lâu chưa có con, cứ ngỡ rằng ta hay ba con bị bệnh nên không thể sinh con được, gia đình nhà ta lại nghèo không có tiền đi khám. Khi xin được con về được vài năm, ta có thai và sanh ra em của con. Nhưng ta vẫn luôn xem con như con gái ruôt, như thiên thần mang may mắn lại cho gia đình ta. Chỉ là gia đình ta quá nghèo, không lo tử tế cho con được.\"

Bà nói, nước mắt cứ rơi, cô cũng khóc, lòng cô rối bời, cha mẹ ruột tai sao lại bỏ rơi cô. Nhưng cô vẫn im lặng nghe mẹ cô nói tiếp

- Đáng ra chúng ta sẽ không bao giờ nói ra bí mật này, sẽ im lặng cho tới ngày nhắm mắt xui tai. Nhưng vài ngày trước, ba mẹ con đã đến và tìm lại con, 20 năm trước không biết vì lý do gì đã cho con cho chúng ta, nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ ruột, dứt ruột sanh ra con giờ thương nhớ tới tìm con, mẹ cũng mong con tha thứ mà nhận lại họ.

- \"Không, con mãi mãi là con ruột của cha mẹ. Con không muốn có thêm cha mẹ nào nữa.\" Cô khóc to lên như hét

Mẹ cô nghẹn ngào

- Nhưng họ đã sanh ra con, chắc có lý do gì họ mới làm như vậy, hãy vì dòng máu mà họ cho con, hãy tha thứ cho họ con gái ạ.

- Mẹ à, con không muốn, không phải là sự thật mà mẹ. Con là con gái ruột mà mẹ sanh ra mà, ai cũng nói con giống mẹ mà, mẹ nhìn con giống mẹ thế mà, sao lại là con nuôi được.

Cô khóc, khóc vật vã như không muốn đó là sự thật, mẹ ôm cô vào lòng, vỗ về: \" Con gái mẹ, mãi mãi là con gái của mẹ chứ, đâu ai thay thế được con gai của mẹ, nhưng gia đình ba mẹ ruột con rất giàu có, họ sẽ lo lắng cho con tốt hơn chúng ta.\"

-Giàu có mà họ đã vứt bỏ con, vứt bỏ con rồi sao còn quay lại làm gì, con rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tai, con không muốn thay đổi nào cả. Con không muốn, không muốn mà mẹ\"

Ba cô trầm ngâm lên tiếng:

- Con gái, con có thương em trai con không?

- Sao ba lại hỏi con như vậy, con thương nhất là em trai con, thằng bé là người nối dòng dõi của gia đình ta mà.

- Nếu thương em trai con, hay đồng ý về với gia đình ba mẹ ruột của con

- Vì sao, chuyện này có liên quan sao

Mẹ cô khóc ngày mỗi to hơn, như gáo thét: \" Ông, ông im đi, con gái tôi nuôi khôn lớn bằng tình yêu thương, nó không muốn thì ông đừng ép nó\"

Cô quay qua mẹ, nhìn mẹ càng lúc càng đau lòng, hỏi: \" Mẹ, có chuyện gì giấu con nữa sao, em trai con có chuyện gì sao?\"

- Em trai con nó bị ung thư máu…

Cô nghe như thế giới này hoàn toàn sụp đổ, em trai cô ngoan ngoãn hiền lảnh là vậy, tại sao lại bị căn bệnh hung ác đó chứ. Nhưng như vậy thì liên quan tới việc cô nhận lại cha mẹ ruột chứ.

- Nếu như con chịu quya về với gia đình ba mẹ ruột của con, họ hứa sẽ bỏ tiền để chữa trị cho em trai con. Hãy vì chúng ta đã yêu thương con, chăm sóc cho con 20 năm nay, cứu lấy đứa con tội nghiệp này của chúng ta được không, ta biết làm như vậy bất công với con, nhưng ta không còn cách nào khác.\" Ba cô nghẹn ngào nói

Cô như chết lặng, thì ra họ đã vứt bỏ cô, giờ lại muốn dùng tiền mua cô lại ư, haha nực cười thật tiền có thể mua được mọi thứ, bây giờ thì cô tin rồi đó. Giàu có, lắm tiền cũng thật chỉ là những con người sống mà bị nó điều khiển thôi. Cô tự cười cái gọi là cha mẹ ruột, cô nhìn mẹ cô mà đau lòng, bà chỉ có 1 đứa con trai duy nhất sao đối xữ với bà như vậy. Cô quỳ xuống chân bà nói:

- Ba, mẹ con mang ơn dưỡng dục của ba mẹ, tấm thân này cũng là cha mẹ nuôi lớn. Nay em con bị bệnh, con cũng rất đau lòng. Nếu bọn họ hứa sẽ điều trị khỏi bệnh cho em trai con, con cũng nguyện ý về với họ. Ơn nuôi dưỡng của ba mẹ con sẽ mãi mãi ghi nhớ. Ba mẹ vẫn là ba mẹ mà con yêu thương nhất từ trước tới nay và cả sau này.

Ba cô nhìn cô rơi nước mắt: \" Ba cảm ơn con rất nhiều, con đã cứu lấy con trai của ta\".

- Ba, ba nói gì vậy, đó là em trai của con mà, con bất tài không lo được cho em, chỉ có thể làm bao nhiêu đó để em con khoẻ mạnh.

Mẹ cô không nói gì, ôm cô vào lòng, khóc ngày một to hơn, cô vùi đầu vào lòng ngực bà, hưởng hơi nóng từ bà, nước mắt cũng nghẹn trong lòng. Cô ôm mẹ cô nói: \" Mẹ đừng khóc, con cũng chỉ nhận lại cha mẹ ruột của con thôi mà, con sẽ về thăm ba mẹ, vẫn mãi là con gái ngoan của ba mẹ mà. Mẹ không phải nói họ rất giàu có sao, cuộc sống con rồi sẽ tốt hơn sao. Mẹ không vui cho con hay sao mà lại cứ khóc mãi thế này. Mẹ yên tâm, khoa học tiến bộ, mình có tiền thì em con sẽ không sao cả, mẹ đừng lo\"

Mẹ cô như ngày càng khóc to hơn: \" Huhu, con gái ngoan của ta, thiệt thòi cho con rồi\"

Hai mẹ con ôm nhau khóc, tới khi ngoài cửa có tiếng còi xe hơi, một chiếc BMW chạy vào, một người đàn ông phogn độ và 1 người phụ nữ sang trọng xuống xe, đi vào nhà.

Chương 4: Tôi là tiểu thư duy nhất trong nhà



Cô theo ba mẹ ruột lên xe, chạy về thành phố.

Bầu trời trong xanh, nắng ấm chen qua kẽ lá bay bay, nhiều chuyện xảy ra làm lòng cô trống rỗng, không còn nghĩ tới chuyện gì nữa. Cô nhìn ra cửa xe, nhớ tới anh, không biết giờ anh đang làm gì nhỉ? Nơi ấm áp đó, bờ vai đó, ước gì ở ngay cạnh đây, để cô thoả thê khóc trên bờ vai anh, thoả thích kể cho anh nghe nỗi đau đang cố gắng kìm nén mà giấu trong lòng.

- "Con gái, đi xe có quen không, có thấy khó chịu chổ nào không." Người phụ nữ sang trọng mà cô sẽ gọi là mẹ lên tiếng.

- Dạ, con không sao

- Về nhà, con còn 1 chị gái nữa, là song sinh với con. 2 đứa giống nhau như 2 giọt nước vậy. Chuyện trước kia….

- Chuyện ngày trước, con không muốn nhắc tới nữa, dù gì cũng đã xảy ra rồi.

- Cảm ơn con gái.

- Không, con phải cảm ơn 2 người, vì đã cứu lấy em trai con.

Hai bên không ai nói gì nữa, cô vẫn im lặng, nắm chặt điện thoại muốn gọi cho anh ngay bây giờ để khóc với anh cho vơi bớt nỗi lòng nhưng e sợ họ biết quá nhiều về mình. Chiếc e lăn bánh vao trong một biệt thư lớn, chay qua vườn hoa, cô thấy có vài người làm vườn đang cắt tìa. Xe chạy vào trong cô thấy hồ bơi trong veo, có 1 cô gái dáng người quen thuộc đang nằm trên ghế có vẻ thư thái. Xe dừng lại trước cửa vào lớn của căn biệt thự, cô bước xuống xe cùng cha mẹ mới, người con gái ban nãy mặc 1 bộ bikini đỏ choàng khăn tắm ở phía ngoài đi tới. Cô ta ôm chầm lấy người phụ nữ ấy nũng nịu

- Mẹ à, ba à, 2 người đi đâu từ sáng sớm vậy?

Người phụ nữ tỏ ra vẻ cưng chiều nói:

- Con gái, không phải ta đã nói là sẽ đi đón em gái của con sao, nhìn xem đây là em gái con tên là Hà My. 2 đứa là song sinh bị thất lạc ba mẹ vừa tìm được đây.

Cô gái nhìn cô vẻ mặt khinh thường, quay ngoắc không nói gì bỏ vào căn biệt thự sang trọng.

- À, con gái, chị con được chúng ta nuông chiều từ bé nên tính tình như vậy, rồi từ từ sẽ quen, chị em các con cùng 1 mẹ sanh ra sẽ yêu thương nhau.

- Dạ.

- " Nào, nào chúng ta vào thôi. Người đâu, ra xách đồ cho tiểu thư vào" Người đàn ông hô to

Trong nhà có khoảng gần hơn 20 người đi ra, đều mặc trang phục người hầu như trong phim cô hay xem. Có một bà đứng tuổi chạy ra cầm túi xách của cô

- Tiểu thư, để tôi xách túi cho cô, mời ông bà và tiểu thư vào trong nhà.

Cô ngại ngùng đưa túi cho bà ấy, ôi cái cuộc sống giàu có này thật là lạ lẫm đối với cô. Ngày xưa cứ lủi thủi trong cái phòng trọ bé nhỏ, chẳng phải ngượng ngùng như bây giờ. Cô được một cô gái trẻ dắt lên lầu dẫn cô về phòng, căn biệt thự này rất là to. Riêng căn phòng của cô thôi cũng muốn to bằng căn nhà của anh rồi. Cô đứng trước cửa nhìn vào, thấy mọi thứ lạ lẫm thì cô gái trẽ lên tiếng.

- Tiểu thư, cô vào đi ạ. em đã sắp xếp quần áo của cô vào trong tủ. Cô muốn dùng cơm trước hay đi tắm trước để em pha nước cho cô.

- À, tôi… tôi sẽ đi tắm, mà thôi tôi sẽ tự pha nước, không phiền cô được. Cảm ơn cô giúp tôi xếp đồ. Mà từ nay cứ kêu tôi là Rin cũng được.

- Vâng, tiểu thư vào tắm rồi xuống ăn cơm cùng ông bà và đại tiểu thư.

- À, à vâng.

Cô gái trẻ ra ngoài không quên đóng cửa phòng cô lại, cô nằm lên giường. Đúng là nhà giàu có khác nhỉ, nệm cũng êm hơn cái nêm nhà của anh. Chứ nhà cô thỉ chỉ có nằm chiếu thôi. Cô mở tủ quần áo ra lấy quần áo đi tắm. Phòng tắm cũng cầu kì không kém cái biệt thự này, nào là bồn tắm, vòi tự động, nước nóng tự động. Cuộc sống nhà giàu đúng là không thiếu thứ gì…

Cô tắm xong, mặc một bộ quần áo ở nhà đi xuống dưới lầu. Trên bàn ăn, thức ăn để đầy một bàn, đa số là những món cô chưa bao giờ nhìn thấy. Cô bước xuống thì thấy ba mẹ mới và người chị song sinh của cô đã ngồi đó dường như đang đợi cô. Cô bước xuống thì mẹ cô lên tiếng:

- Con gái, mau tới đây ngồi ăn cơm. Ta và ba con có gì chưa chuẩn bị chu đáo thì con cứ nói cho ta.

- Dạ, mọi việc đều rất tốt ạ.

Người chị của cô, nhìn rất giống cô, nhưng lại rất khác so với cô. Nhìn chị ấy rất đẹp, ra dáng tiểu thư nhà giàu và có vẻ gì đó rất khinh khi cô. Chị ấy cất tiếng nói:

- Cô mau ngồi vào ăn, tôi đói rồi. Mà cô là em gái tôi à, trong còn thua người hầu trong nhà.

- " Thiên Kim, sao con lại nói em gái con như vậy? Mẹ đã nói em con trước đây phải sống cảnh khó khăn, con không thương em lại tỏ ra thái độ đó. Cha mẹ không dạy con như vậy." Mẹ cô khó chịu nói.

Chị gái của cô mắt ngấn lệ: " Mẹ, nó mới về mà mẹ đã thiên vị với nó rồi, con trong nhà này còn tiếng nói nữa sao."

Ba cô thấy vậy không hài lòng nói: " Kim à, đó là em gái con. Cả 2 đều là con của chúng ta, chúng ta thương cả 2 đứa. Mau ăn cơm đi, từ nay các con hãy yêu thương nhau. Bác Mai, mau lấy cơm cho nhị tiểu thư."

Bữa cơm nặng nề qua đi, cô ăn nhu không ăn. Nuốt chẳng nổi món nào, cô cúi mặt xuống mà không dám nhìn lên, sợ cham phải ánh mắt của chị gái. Mẹ cô gắp hết món này đến món khác vào chén cô nói:

- Hà My, mau ăn đi con, trông con gầy ốm thế này.

- Dạ, con cảm ơn.

- Ăn xong ta sẽ dẫn con đi mua sắm, giờ con đã là nhị tiểu thư trong gia đình này rồi. Phải thay đổi từ ngoài đến trong, con hiểu chứ. Ta không nói về thể diện, nhưng khi con xuất hiện không thể làm mất mặt gia thế nhà ta. Con xem chị gái con, phong thái đều ra dáng 1 tiểu thư đài cát. Tất cả những đồ cũ của con nên vứt bỏ đi, ta sẽ mua mới tất cả cho con.

Tất cả bây giờ đối với cô chỉ là nặng nề, khó thở không thoải mái như xưa nữa. Đó là cái giá mà cô phải trả để cứu lấy em trai tội nghiệp sao, rồi cô sẽ mất đi thứ gì nữa đây.

Sau bữa cơm, ba mẹ cô phải đi họp gấp ở công ty. Nhà chỉ con chị gái cô, cô đang ngồi trong khuôn viên biệt thự, cây xanh thoáng mát, từng cơn gió lùa qua cành hoa nghiêng nghiêng đón gió. Cuộc sống này cô chưa bao giờ mơ tưởng được. Cô bỗng dưng nhớ tới anh, cầm điện thoại gọi cho anh nhưng không thấy anh bắt máy. Từ phía sau có một cô gái trẻ cầm ly nước màu vàng tới bên cạnh cô nói:

- Tiểu thư, cô uống nước cam cho khoẻ, em vừa pha cho cô.

- Cảm ơn bạn, làn sau cứ gọi mình là Rin, gọi bằng tiểu thư mình nghe thật không quen.

Cô vừa dứt lời, từ phía sau có giọng nói vang tới:

- Đúng đó, tôi là tiểu thư duy nhất trong cái nhà này. Các người nghe cho rõ.

Cô gái người hầu trẻ tuổi sợ đến đỏ mặt liền quay qua chào chị gái của cô âm úng: " Dạ, vâng thưa đại tiểu thư".

Cô nhìn chị mình nói:

- Em về đây cũng không tranh dành chức tiểu thư của chị, chị không cần gây khó dễ cho mọi người.

- Tôi như thế nào đợi cô phải dạy, trông cái bộ dạng quê mùa của cô có mà còn thua người hầu nhà này.

- Haha, chúng ta là chị em song sinh, chi cũng biết đấy. Trông chúng ta như 2 giọt nước.

Nói rồi cô uống tu hết một lần ly nước cam rồi bỏ vào nhà mặc cho chị gái cô đang đứng tức giận phía ngoài vườn. Cô đây trước giờ luôn nhường nhịn mọi người, như trước những kẻ giàu có hóng hách cô luôn không bao giờ bỏ qua.


Chương 5: Tôi giống Osin lắm sao



Vào nhà, cô đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại. Nằm trên giường bắt đầu lo lắng, tự hỏi tại sao lại không gọi được cho anh. Cô tiếp tục bấm gọi, vẫn không có ai trả lời. Cô mệt mỏi suy nghĩ một vài chuyện rồi chợp mắt khi nào.

Đang mơ màn, cô nghe tiếng gõ cửa, choàng tỉnh cô chạy ra mở cửa thì thấy mẹ cô cười nói:

- Nào con gái, mau ra thử đồ mà mẽ đã mua cho con. Xem con có thích hay không.

Cô như choáng ngợp trước mắt, như là cô đang đi dạo trong các trung tâm thương mại. Đều là hàng hiệu cả, cô chưa bao giờ mơ mình có thể đụng tới nó, huống chi bây giờ cô có thể diện lên những bộ đồ giá trị này. Cô đang như mơ hồ trước bao nhiêu lá quần áo, giày dép, váy đầm trước mặt thì mẹ cô với giọng nói nghẹn ngào: " Con có thích hay không, nếu không thích ta có thể đổi lại những mẫu khác. Mẹ và ba con sẽ cố gắng bù đắp những cơ cực trước kia của con."

- Dạ, con nghĩ mình không phù hợp với những thứ quá đắt tiền thế này. Con quen với cuộc sống như trước hơn, con cũng vẫn là 1 sinh viên chưa làm gì ra tiền. Con không muốn cuộc sống quá thay đổi, không thể thích nghi. Con muốn đi học ở trường, vẫn đi làm thêm ở tiệm cafe, vẫn mặc những bộ quần áo đơn giản kín đáo.

- Con gái, bây giờ thân phận của con đã khác, con là nhị tiểu thư nhà họ Trịnh chúng ta. Dù muốn hay không thì con vẫn phải thay đổi, thể diện trong gia đình ta rất quan trong. Ta không thể để con gái mình thua kém các tiểu thư nhà khác. Họ sẽ dèm pha ta và cha con.

Nước mắt cô khẽ rơi: " Ba mẹ mang con về đây làm gì, con không muốn thay đổi. Cuộc sống bình yên của con như bị xáo trộn, mọi thứ đều lạ lẫm."

Mẹ cô nhìn cô không nói gì, đứa trẻ này đã quen với cuộc sống khó khăn, nay sống sung túc không phải tốt hơn rất nhiều lần sao. Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giông cánh mà. Thật là 2 đứa trẻ này tính tình ngang bướng giống nhau rồi. Bà khẽ ôm cô vào lòng dịu dàng nói: " Được được, con cứ thong thả từ từ, rồi con sẽ quen dần thôi không phải con là một đứa thông minh sao. Nhưng trước mắt, con cứ mặc những thứ ta đã dành cho con. Xem như chút lòng mà người mẹ này làm cho con trong suốt 20 năm qua, con không nỡ tình chối tinh cảm của ta chứ". Bà nói, khoé mắt cũng rưng rưng.

Cô ngước mắt lên nhìn bà, nước mắt còn lắng động ở khoé mi: " Mẹ, con sẽ nhận, con sẽ mặc những bô quần áo này, mẹ đừng buồn"

- Con gái ngoan, được rồi mau mặc vào cho ta ngắm công chúa xinh đẹp của ta nào.

Cô lựa vài bộ quần áo trong đơn giản nhất mặc vào, mẹ cô trông rất hài lòng, bà mỉm cười rất dịu dàng mà nhìn cô.

Cả ngày hôm nay, cô không gọi được cho anh. Cô cảm thấy lo lắng rất nhiều, bây giờ là 7h tối rồi. Thế mà vẫn không thể gọi đươc cho anh. Cô quyết định sẽ qua nhà tìm anh. Cô thay quần áo bình thường của mình vì cô không muốn làm anh quá bất ngờ. Cô sẽ nói cho anh biết trước và từ từ thay đổi để phù hợp với ngôi nhà xa hoa này.

Cô bước xuống nhà thì gặp chị cô diện một bộ jumsuit hở ngực, mặt trang điểm cầu kì cũng đang bước xuống. Hai người gặp nhau ở cầu thang, hai con người giống nhau nhưng thật khác nhau. Cô im lặng cuối đầu đi tiếp thì chị cô nói:

- Cô em gái của tôi, đi đâu mà vội vàng thế.

- Em có việc ra ngoài.- Cô trả lời không nhìn lại

- Ra ngoài ăn mặc thế, haha, như tôi đã nói, người hầu nhà tôi có khi còn ăn mặc hợp thời trang hơn cô.

- Em đi gặp bạn bè, cũng không cần phải cầu kì, bạn bè em cũng khá đơn giản.

- Haha, một lũ nghèo hèn chơi với nhau sao. Thật thú vị.

Cô không nói, cứ thế bỏ đi ra ngoài trước thì gặp bác tài xế của gia đình cô. Bác tài xế cuối đầu chào cô:

- Nhị tiểu thư, cô muốn ra ngoài sao?

- Vâng, chào bác. Cháu muốn đi gặp bạn cháu!

- Vậy cô lên xe để tôi chở cô đi.

Cô chưa kịp trả lời thì phía sau có giọng nói: " Bác tài, hôm nay chở tôi tới trung tâm giải trí RoYal"

- Thưa đại tiểu thư, cô có thể tự lái xe đi được không, nhị tiểu thư cũng muốn đi ra ngoài. Cô ấy không có xe riêng. - Bác tài trả lời

- Hôm nay tôi đi gặp bạn bè ở club có thể uống chút men, tôi muốn ông chở tôi đi.

Cô thấy chị gái làm khó bác tài xế vì mình, cũng không muốn làm ông khó xữ nên lên tiếng:

- Không sao đâu bác, cháu có thể tự đi được. Bác cứ chở chị ấy đi đi.

- Vậy cô chịu khó đi taxi, tiểu thư có cần tôi gọi giúp.

Thiên Kim cáu gắt nói: " Mau lên bác tài, tôi lở hẹn với bạn ông có thể chịu trách nhiệm không"

Bác tài xế thấy vậy cúi chào cô rồi vội vã lên xe bật máy chạy đi. Cô đi ra khỏi căn biệt thự, cũng không gọi taxi, cứ thế đi bộ tới nhà anh. Vì là đường nội bộ các khu biệt thự nên con đường khá vắng
vẻ nhưng đèn thì mở rất sáng. Cô đang đi thì thấy một vệt đèn phía sau đang chạy tới, theo phản xạ cô quay lại nhìn. Chiếc xe lướt qua cô rồi chợt dừng lại, trên xe có bóng dáng của một chàng trai bước xuống. Nhìn có vẻ quen quen, trên người mặc một bộ vest đen, giày đen, đầu chải vuốt keo lên trên. Nhìn rất phong độ, tên con trai đứng đó như đợi cô đi tới. Cô cứ thế bước tiếp trên con đường của mình, nhìn qua hắn ta thì mắt bỗng dừng lại trên gương mặt đó, thì ra là tên hách dịch. Cô không nhìn hắn nữa, tiếp tục bước đi thì hắn nói:

- Tưởng ai nhìn quen mắt, thì ra là cô nàng chanh chua

- Tôi với anh có quen biết sao?

- Tất nhiên là không.

- Không quen biết thì sao anh lại nói chuyện với tôi. - Cô cười đắc ý

- Thì ra cô là cô nàng chanh chua thật. - Hắn cười nhếch mép nhìn cô

Cô ghét nhất là nụ cười này của hắn: " Đã không quen biết thì cứ đi ngang qua nhau, đừng có tình gây sự với tôi"

- Tôi có làm gì sao, tôi chỉ thắc mắc, khu này là khu biệt thự riêng tại sao co lại có mặt ở đây. - Hắn nhìn cô vẻ dưng dửng khinh thường

- Tôi ở đâu làm gì có liên quan gì tới anh sao?

- Cô ở đây, đi làm việc gì ở đây?

- Tại sao phải nói cho tên hách dịch nhà anh biết.

Hắn nhìn cô vẻ mặt nghi ngờ, bỗng dưng cười rộ lên và nói: " Thì ra là đi làm osin ở đây, nhìn cô cũng hợp với công việc đó lắm, haha".

Cô trừng mắt nhìn hắn, cô giống người ở lắm sao, tại sao chị cô cũng nói vậy, hắn cũng nói vậy. Thật là tức chết đi mà. " Tôi giống Osin lắm sao?"

- Rất giống. - Hắn dửng dưng trả lời. - Cô làm ở gia đình nào, tôi nảy ra ý định này, cô qua nhà tôi làm, tôi trả cô gấp đôi. Nghe đâu gia đình cô rất nghèo mà, tôi thì có lòng thương người.

- Dù tôi có chết đói, cũng không bao giờ hầu hạ tên hách dịch nhà anh. Đồ chết bằm nhà anh. Anh mau cút đi cho tôi, đứng ngắn đường tôi đi.

- Haha, được rồi. Tôi đi đây. Chọc giận cô thật thú vị. Hôm nay tôi cảm thấy vui, cô muốn đi đâu tôi sẽ đưa cô đi.

- Cảm ơn, không cần!

- À, vậy tôi đi trước. Cuộc đời này thật quá khổ đi mà. Nghe đâu tuần trước cô tiểu thư nhà họ Bạch vừa tự tử, nhà cô ta ngay trên đoạn đường này. Ôi thật đáng sợ, tôi phải đi trước đây không lại bị cô ta làm wen kết bạn. Vong hồn cô đơn thường tìm những người đi một mình để kết bạn.

Cô nghe hắn nòi, từng đợt da gà nổi lên, kẻ nhát gan như cô nghe chuyện này thì dù cho rằng hắn bịa chuyện cũng ảnh hưởng tâm lý mà. Hay là quay về nhỉ, nhưng cô nhớ và lo cho anh quá. Cô nhìn hắn đang lạnh lùng đi về phía xe của mình. Cô gọi hắn: " Này, đợi đã".


Chương 6: Anh thì biết gì về tình yêu



Hắn quay lại nhìn cô với nụ cười nhếch mép, hừ lại cái nụ cười đáng ghét đó. Hắn nhìn cô nói:

- Có chuyện gì?

- Tôi.. anh có thể cho tôi đi nhờ đến nhà bạn tôi được không?- Cô ấp úng nhờ vả

- Được thôi, nhưng đáp lại cô phải làm cho tôi một việc? - Hắn lạnh lùng nhìn cô rồi nói

-Rõ ràng khi nãy là anh mời tôi, sao bây giờ lại có điều kiện chứ. - Cô tức giận nhìn vẻ mặt lạnh của hắn ta

- Vậy cô có đi hay không, tuỳ cô quyết định.

Cô nhìn bầu trời, đã chập chờn tối, con đường phía trước dài với bóng cây 2 bên làm không khí càng thêm sởn gai ốc, không có 1 bóng người trừ cô và hắn. Cô xanh mặt nhìn về phía hắn đang lạnh lùng dựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ bóng loáng. Cô đi lại gần hắn nói.

- Điều kiện là gì?

- Tôi chưa nghĩ ra, tới khi cần sẽ nói với cô. - Vẫn cái thái độ lạnh lùng mà trả lời

- Được, nếu không có gì quá đáng tôi sẽ thực hiện. - Cô thờ ơ nói

- Lên xe.

Trong xe, cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào. Hắn bỗng quay sang nhìn cô, càng ngày gương mặt hắn càng tiến gần lại gương mặt của cô. "Hắn định làm gì cô vậy, không phải muốn hôn cô chứ, không được cái tên biến thái này" - Cô nghĩ trong đầu. Càng lúc gương mặt hắn càng gần hơn, cô quay mặt sang một bên, gương mặt đã đỏ ửng, tim cô đâp loạn xạ. Rồi hắn đưa tay sang qua người cô, lấy dây an toàn cài cho cô. Nhìn gươg mặt cô đỏ ửng lên môi hắn ta hơi nhếch lên nói:

- Chắc cô lần đầu được đi xe hơi nhỉ, haha sao mặt cô lại đỏ lên thế, đừng nói là đang nghĩ tôi lại muốn hôn cô nha.

- Anh… anh, tôi khi nào thì đỏ mặt, xe của anh là loại gì mà nóng thế này.

- Haha, cô bớt nghĩ lung tung đi. Tôi đây không có hứng thú với những cô gái như cô.

- Haha, anh cũng bớt nghĩ lung tung đi. Tôi đây không có hứng thú với tên hách dịch như anh.

- Vậy là tốt, cô muốn đi đâu?

- Địa chỉ XYZ

- Tới nhà bạn trai sao. - Hắn lại lạnh mặt nói

- Làm sao anh biết. - Cô hơi đỏ mặt

Hắn ta không trả lời, cứ thế lái xe đi. Trong xe hắn mở bài hát " Tìm lại bầu trời", cô im lặng lắng nghe và dựa đầu vào cửa sổ, nhìn hai bên con đường xe cô chạy tấp nập. Xe hắn dừng trước con hẻm vào nhà anh. Cô bước xuống xe cười với hắn nói:

- Thật cảm ơn, khi nào anh nghĩ là cần gì thì hãy tới tìm tôi, tính tôi mau quên lắm.

- Nhưng tôi thì nhớ rất dai. - Hắn đáp lời cô

- Hì, tạm biệt tôi đi đây. Anh lái xe cẩn thận.

Hắn không nói gì, cho xe lái đi không nhìn lại cô. Cô thấy hắn đi thì đi theo con đường hẻm vào nhà anh. Cô bấm chuông cửa, mẹ anh ra mở cửa thấy cô thì tỏ ra vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười với cô.

- My hả con, vào nhà chơi.

- Dạ, con chào bác. Anh Minh có nhà không bác.

- Minh đi vắng rồi con à. Chắc cũng sắp về, con vào nhà chơi để bác gọi nó.

- Dạ, con gọi cho anh ấy mà không thấy anh ấy nghe. Con hơi lo nên chạy sang xem sao, giờ biết anh ấy không sao con cũng xin phép về.

Dù sao cũng đã trễ, cô là con gái nữa, nhớ đoạn đường về nhà cô lại không dám về trễ. Cô cuối chào mẹ anh rồi ra về, lòng không khỏi suy nghĩ tại sao anh ấy lại không nghe máy của cô nhỉ. Bước chân ra khỏi con hẻm. Cô thấy chiếc xe hơi trông quen quen đang đâu phía trước, hình như lúc nãy cô từ chiếc xe này bước xuống mà, cô tò mò đi thẳng lại phía chiếc xe bên đường. Trên xe hắn ta bước xuống nhìn cô nói:

- Tôi muốn cô thực hiện một việc nên quay lại.

- Nhanh vậy sao? Được anh nói đi!

- Cô đứng im, cứ nhìn tôi thôi. Không được quay mặt sang chổ khác - Hắn ta nhìn cô nói

- Hả, tôi biết anh đẹp trai nhưng chuyện này có chút kì lạ. - Cô nhìn hắn khó hiểu

- Cô đã mắc nợ tôi, tôi yêu cầu thì cô cứ làm, không lẽ chuyện này có gì khó khăn với cô.

- À, không khó khăn nhưng tôi thấy có chút khác thường. Anh muốn tôi khen anh đẹp trai sao, haha tôi không có hứng thú với vẻ bên ngoài của anh.

Vừa dứt lời, phía sau cô có tiếng xe chạy vảo con hẻm sau lưng cô không xa. Cô nghe tiếng xe quen thuộc, đang định quay lại thì hắn ta lấy hai tay giữ hai tai cô lại nói:

- Tôi đã nói là không được quay mặt sang chổ khác mà.

- Anh kì lạ, hình như anh Minh về. Tôi tới đây là gặp anh ấy. Nếu không vì mục đích đó thì chẳng phải mắc nợ anh.

- Tôi nói, cô không nhìn tôi bây giờ thì cô sẽ hối hận. Coi như lần này cô không làm được, tôi sẽ tiếp tục đòi hỏi.

- Được.

Nói rồi cô vùng khỏi tay của hắn, quay mặt lại chạy về phía hẻm nhà của anh. Cô bước vào con hẻm, trước mắt cô như sụp đổ. Anh đang đứng ôm một cô gái khác, đang cười nói vui vẻ với cô ta. Có lẽ đây là lí do mà cả ngày cô gọi anh mãi mà không được. Anh nhìn thấy cô, vẻ mặt hơi thoáng bất ngờ nhưng sau đó như lờ cô đi. Cô đau đớn quay mặt lại, nước mắt không biết khi nào đã rơi đầy hai khoé mắt. Cô cứ thế chạy ra khỏi con hẻm, nước mắt giàn giụa như không thấy phía trước lao ra khỏi con hẻm. Chiếc xe phía trước đang lao về phía cô, nhìn ánh sáng phía trước, cô nhắm mắt như muốn buông tất cả. Tất cả bất hạnh của cô đang xen trong tâm trí. Bây giờ cô muốn giải thoát, tiếng coi xe phía trước vang lên, cô nhắm mắt.

Ai đó ôm cô rồi cả hai củng ngã vào lề đường, tay cô đau nhức. Cô mở mắt thì thấy hắn cũng ngã lăn quay xuống đất. Làm bộ vest của hắn ta dính bẩn, hắn ta đứng lên nhìn cô nói:

- Cô làm bẩn quần áo tôi rồi.

Cô nhìn hắn, tự mình đứng dậy nói:

- Tôi có nói là cần anh cứu tôi, làm hỏng mất chuyện của tôi.

- Tôi không cứu cô, tôi cứu cái bác tài xế kia. Tông phải loại người như cô thì phải tội người ta.

- Haha, ngay cả anh cũng khinh thường tôi. Cha mẹ tôi, chị gái tôi cũng xem thường tôi. Bây giờ ngay cả người tôi tin tưởng nhất cũng phản bội tôi. Có phải tôi sống quá dư thừa tồi không, anh nói xem. - Cô nói, hai khoé mắt giàn giụa nước mắt.

- Cô gái này, tôi nói cô biết tôi rất ghét nước mắt của phụ nữ, làm ơn đừng có khóc trước mắt tôi. Cũng không phải tôi gây ra những chuyện này cho cô tại sao lại khóc lóc trước mắt tôi.

- Anh đúng là hách dịch, haha, tôi đau buồn như thế anh cũng không cho tôi khóc. Tôi phải giữ ấm ức trong lòng sao. - Cô nhìn hắn ấm ức nói

- Lên xe, tôi đưa cô về nhà. Tôi không muốn mọi người nghĩ tôi làm một cô gái như cô khóc lóc giữa đường.

Nói rồi hắn lôi cô vào xe, phóng xe chạy đi về phía khu biệt thự. Tới đoạn đường lúc hắn và cô gặp nhau, hắn dừng xe nhìn cô lạnh lùng hỏi:

- Thật khó mà nghĩ, tại sao cô lại đau buồn vì loại người như cậu ấy.

- Vì tôi yêu anh ấy, chúng tôi đã quen nhau hơn một năm nay rồi. Tôi luôn tin tưởng anh ấy. Anh ấy là niềm an ủi lớn nhất cuộc đời tôi.

- Một năm sao, thế hắn ta đã ăn cô chưa. - Hắn nhếch mép cười mỉa mai

- Anh… anh thật biến thái, tôi là người thế nào hả, tôi không phải loại dễ dãi như vậy. - Cô nhìn hắn, nước mắt vẫn còn trong khoé mi giận dữ mà xấu hổ

- Haha, thế thì hắn ta đá cô là phải, thời này tình yêu thường đi chung với tình dục, cô thật là vừa nghèo mạc vừa quê mùa.

- Anh thì biết gì về tình yêu chứ? Sai lầm, sai lầm hoàn toàn.

- Thế tình yêu của cô cao thượng thế nào, mà bị hắn đá thế này.

Cô im lặng, không trả lời hắn ta. Đúng vậy, tình cảm của cô như thế nào chẳng lẽ chỉ là từ một phía cảm nhận bên cô. Tình yêu trong sáng của cô, ngay cả anh muốn hôn môi cô cũng ngại ngùng quay mặt đi. Có lẽ vì vậy mà anh đã nhàm chán cô sao. Nước mắt cô lại rơi nữa, đau lòng mà xuống xe.

- Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tới đây tôi muốn một mình về. Không phiền anh nữa.

- Cô ở gia đình nào?

- Trịnh gia. - Cô trả lời

Trịnh gia sao, hắn có nghe cha mẹ hắn nói về Trịnh gia này, gia đình thật sự giàu có có tiếng trong nước, đối với gia đình anh mà nói thì không hơn không kém. Cô ta làm ở nhà đó cũng yên ổn vì 2 người chủ Trịnh gia được tiếng là đối xữ rất tốt với người làm trong nhà. Suy nghĩ một lúc, anh quay xe chạy về biệt thự của mình.

Cô bước đi trên con đường thẳng tắp, một dáng người cao thanh mảnh bước đi một cách cô đơn. Điện thoại cô reo lên, cô nhìn thấy anh gọi cho cô, tiếng nấc nghẹn ngào lại vang lên trên con đường vắng vẻ. Cô cố giữ bình tĩnh nhấc máy:

- Alo, em nghe

Đầu giây bên kia im lặng, cô cũng im lặng. Sự im lặng đáng sợ như vậy, nước mắt của cô cứ thế mà rơi mãi, giữ tiếng nấc trong lòng nhưng rồi cũng khẽ vang lên. Bên đầu giây bên kia vẫn không lên tiếng. Cô đành lên tiếng trước:

- Anh gọi em để nói điều gì?

Bên kia bắt đầu khẽ lên tiếng

- Anh xin lỗi. Chúng ta chia tay đi.

Cô như vỡ oà trong lòng, cô không muốn điều đó là sự thật, ước gì anh có thể nói là cô hiểu nhầm, ước gì anh sẽ chạy tới bên cô mà giải thích. Nhưng cuối cùng vẫn là hai từ " chia tay". Cô im lặng một hồi rôi lên tiếng trong tiếng nấc nghẹn ngào:

- Có thể cho em một lí do được không anh?

- Anh xin lỗi.

- Em không cần anh xin lỗi, em muốn biết lí do…

- Hãy quên anh đi, tìm người khác tốt hơn.

Rồi tiếng tít tít vang lên, đầu dây bên kia đã gác máy rồi. Cô lặng im trên con đường dài vắng người, nhìn lên bầu trời tối đen. Cô phải làm sao đây, vượt qua mọi chuyện này. Cô ngồi gục xuống con đường ôm mặt khóc.

Phía xa có một người đàn ông lái chiếc xe màu đen bóng nhoáng chạy ngang qua cô, chợt nhìn thấy một cô gái mặc bộ quần áo quê mùa, mắt ngấn lệ ngồi bên đường, gương mặt lộ vẻ đau buồn nhưng tôn được vẻ đẹp thuần khiết của cô. Anh mắt có chút ưu tư nhìn về phía cô rồi lạnh lùng lái xe vụt qua như chưa từng nhìn thấy gì.



Chương 7: Tôi chưa có bạn gái



Cô bước chân về nhà, mẹ cô nhìn cô ngơ ngác không khỏi lộ vẻ lo lắng, chạy tới vỗ về cô:

- My, con đi đâu về vậy, mẹ rất lo cho con. Sao hai mắt con đỏ hoe thế này, nói ta biết ai ức hiếp con.

Cô nhìn mẹ, lắc đầu, không nói gì đi về phía phòng của mình, khoá trái cửa lại cô chui vào góc tối cứ thế mà khóc, mặc cho mẹ cô ở ngoài gọi cửa cô chỉ cố gắng nói ra ngoài- " Con không sao cả".

Khóc đến mệt mỏi mà cô ngủ thiếp đi khi nào không biết, lúc ỉnh giấc thì trời đã sáng. Cô vươn vai, có chút đau nhức thì chợt nhớ tới chuyện hôm qua cô một chút nữa là không còn mạng sống. Nhớ tới anh và cô gái khác, bỗng dưng nước mắt cô lại rơi xuống. Lấy tay gạt đi nước mắt, cô chuẩn bị đi tắm mặc vào người quần áo mà mẹ cô đã chuẩn bị cho cô. Cô quyết định sẽ thay đổi tất cả, anh đã không còn bên cạnh cô phải mạnh mẽ mà tự mình đi qua mọi khó khăn phía trước. Yêu anh, cô vẫn còn yêu nhiều lắm nhưng để làm gì khi anh đã phản bội lại tình cảm của cô.

Bước xuống nhà, cô người hầu trẻ chạy tới kéo ghế nói:

- Nhị tiểu thư, mời cô ngồi dùng bữa sáng.

- Cảm ơn cô. - Cô cố gắng mỉm cười nói.

Me cô quay sang nói với cô người hầu:

- Linh, con mang chén canh giải rượu lên phòng cho Thiên Kim.- Rồi quay sang Trịnh gia chủ nói: " Con bé tối qua đi sinh nhật giám đốc công ty DELA. Con gái lớn rồi, anh có nên tính tới chuyện hôn nhân, cứ để nó lêu lỏng mãi như vậy."

Cha cô nhìn sang trả lời:

- Chúng ta đã có hôn ước với gia đình Trần lão tử, họ là bên nhà trai chưa lên tiếng, tôi mặt mũi nào lại lên tiếng trước. Thiên Kim cũng chỉ mới 20t, em lại vội vàng muốn gả đi sao.

- Chẳng lẽ họ im lặng thì con gái chúng ta sẽ không lấy chồng sao. Anh phải tìm cách nhắc nhở lão Trần ấy, Trần gia có thế thực như vậy, sui gia với họ chúng ta có lợi hơn.

- Cứ để cho anh lo liệu mọi việc.

Cô không nói gì, chăm chú vào bữa ăn sáng của mình. Thật ra lại thấy tội nghiệp cho chị gái mình, liệu chị ấy có yêu cái người hứa hôn ấy. Chẳng lẽ vì lợi ích gia đình phải hy sinh đi con gái mình. Đúng là thương trường, cô vẫn còn chưa thể hiểu thấu, haha không biết tương lai cô có giống như chị gái mình.

Cô dùng xong bữa, chào cha mẹ xin phép tới trường, mẹ cô gọi bảo:

- Hà My, con cũng lớn rồi, ngày mai hãy học lái xe đi. Ta sẽ mua xe cho con để tiện đi lại.

- Dạ, nhưng thật không cần thiết. Con chưa đi làm, cũng chỉ đi tới trường. Con thật sự không cần phải có xe.

- Được rồi, không cần phải đi làm mới mua xe, gia đình ta không cần con phải vất vả kiếm tiền bên ngoài. Trước mắt hãy học lái xe, mọi việc ta tự sắp xếp.

Cô không nói gì, cầm giỏ xách LV trên người. Quả thật không hợp đi học chút nào, nhưng vì mẹ cô nói bắt buộc phải dùng nên cô không thể từ chối. Cô được bác tài chở tới trường, nhưng cô dặn bác tài dừng cách xa xa trường cô để mọi người không quá chú ý tới cô. Ở cái ngôi trường này, đi xe hơi tới trường thể nào cũng bị đồn ầm lên như cái tên Ken đáng ghét kia, cô thì lại không thích ánh mắt dò xét của mọi ngưởi. Nhưng trùng hợp thì Pi lại vừa đi tới liền gọi:

- Rin, có phải Rin không?

- Rin đây, bạn bè thân mà Pi hỏi lạ vậy?

- Này, thật là bạn chứ, sao lại khác quá. Bạn phải người từ trong chiếc xe kia bước xuống không, ôi túi LV này cả một gia tài. Bạn trúng số sao?

- Haha, bạn thật biết suy nghĩ. Mình có đời nào chơi vé số chứ?

- Vậy bạn nói chuyện này là thế nào, sau một ngỳ không gặp, bạn đã từ vịt hoá thiên nga thế này.

Cô kể lại mọi chuyện cho Pi nghe, kể cả chuyện của anh nhưng giấu Pi chuyện gặp Ken, vì sợ cô ta hoang tưởng chuyện không có. Pi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, há hóc mồm lên không thề tưởng tượng được. Sau một hồi lâu bình tĩnh, Pi liền hỏi:

- Thế bây giờ bạn là tiểu thư nhà họ Trịnh sao?

- Thế này giờ bạn không nghe mình kể chuyện gì sao? Và mình muốn bạn giữ bí mật này cho mình. - Cô thật sự không muốn ai biết cả

- Được, mình sẽ giữ kín cho cậu, còn chuyện anh Minh, bạn không muốn hỏi lí do nữa sao?

- Lí do gì thì anh ấy cũng muốn chia tay, mình cũng thấy anh ấy cùng người khác. Muốn tin tưởng mà quay lại cũng khó.

- Hắn ta là đồ đạo đức giả mà, thế mà mình lại nhìn thấy hắn ta đàng hoàng tử tế.

- Không nên mắng người ta. Dù gì thì cũng có những ngày tháng tốt bên nhau.

- Mình nói Rin cậu đó, lòng tốt phải dùng đúng chổ. Bây giờ cậu phải tốt hơn trước rất nhiều, lo gì không có đàn ông tốt hơn hắn ta.

- Tình cảm khó nói trước lắm.

Giờ ra chơi, cô và Pi đi xuống cantin, vì Pi nói bây giờ cô không như xưa nữa nên phải đãi Pi ăn sáng 1 bữa chúc mừng cô tìm được mẹ và trở thành người giàu có rồi. Haha, cô gái này đúng là không thể hiểu nỗi. Pi bề ngoài thì không được cao lắm, nhưng gương mặt khá xinh xắn, hai mắt cô to và sáng như hai viên trân châu lấp lánh, chiếc mũi cao củng miệng nhỏ chúm chím. Trông Pi rất xinh đẹp và đáng yêu. Pi kéo cô vào bàn nói:

- Hôm nay Rin phải đãi Pi ăn thoả thích nhé, bù lại những ngày uống nước thay bữa sáng haha.

- Ok người yêu, Pi thích món gì thì cứ gọi nhé.

Pi cười nhưng rồi cũng chỉ mua một ổ bánh mì vì cô nói đã ăn ở nhà rồi, Rin hiểu Pi vì 2 đứa khá giống nhau. Cuộc sống cơ cực từ bé nên hai đứa chới khá hợp, là 2 đứa rất tiết kiệm. Cô nhìn Pi nói:

- Mỗi ngày Rin sẽ mua đồ ăn sáng cho Pi, sẽ không còn ngày cả 2 phải uống nước đỡ đói nữa.

- Không, chỉ hôm nay thôi. Hôm nay là Rin và Pi cùng ăn mừng ngày mà cuộc sống của Rin đã không còn vất vả. Bữa tiệc nào cũng phải tàn chứ, haha chúng ta vẫn mãi la bạn tốt đúng không Rin.

- Pi nói gì vậy, chúng ta mãi mãi là bạn tốt. Đã là bạn tốt thì Pi không được ngại, mỗi ngày chúng ta sẽ ăn sáng với nhau.

- Ừ, ngày nào đó Pi giàu có, sẽ đãi Rin ăn một bữa hoành tráng.

- Haha, một bữa bánh mì thịt thật hoành tráng nhé.

Hai đứa cười thật to, chợt cô im bặt, cuối mặt xuống không dám nhìn phía sau lưng Pi, Pi thấy lạ quay lại phía sau thì thấy Hoàng Minh đang đi cùng cô gái khác, Pi hiểu mọi chuyện nói với Rin: " Đừng buồn, ngẩng mặt lên, người sai là hắn ta thì tại sao cậu phải cuối mặt, có Pi bên cạnh đây, sẽ bảo vệ cho cậu".

Cô nghe lời Pi nói mà ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn anh, chạm vào mắt anh rồi hai người cùng quay đi. Pi nắm chặt tay cô, trong lòng cảm thấy như được Pi truyền vào bao nhiêu mạnh mẽ, cô cười lại với Pi. Cô nhìn anh lo lắng cho cô gái ấy mà tim mình đau nhói. Nhớ lại ngày xưa cô và anh chưa ngày nào cùng nhau ngồi ăn sáng vì cô ngại phụ thuộc vào anh. Buổi chiều tối cô cũng phải dành thời gian để đi làm thêm, hai người thật sự đã xa nhau như vậy. Rồi ánh mắt cô chợt buồn bao nhiêu nổi cô đơn vây kín, cô kéo Pi đi thì Pi lại kéo ngược lại, ánh mắt Pi sáng lên như thấy vàng. Pi khẽ nói với cô: " Anh Ken đẹp trai kìa, chỉ cần ngắm anh ấy thôi mình cũng thấy hạnh phúc rồi. Ngồi lại thêm chút nữa đi, mình muốn nhìn anh ấy".

Ôi, hắn ta dù đẹp thật nhưng không tới mức như vậy chứ. Nhớ hôm qua hắn bắt mình nhìn hắn là thấy nực cười rồi, cô chợt nhớ ra rồi chợt nhận ra có gì đó không đúng. Hình như hắn biết mọi chuyện và cố gắng không làm cô thấy mọi việc. Hừ, là hắn che giấu cho anh hay là không muốn cô đau lòng đây. Trong lòng cô chợt nhớ những lời vô tình của hắn khi thấy cô đau đớn liền nghĩ: " Đúng là đàn ông, luôn tìm cách che giấu tội lỗi cho nhau". Nghĩ vậy cô liền liếc xéo qua hắn thì thấy hắn cũng đang quay nhìn vế phía cô. Cô trừng mắt nhìn hắn rồi cũng quay đi.

Pi khẽ reo lên: " Rin, Rin ơi, anh Ken nhìn về phía chúng ta kìa, có phải anh ấy thích tớ không, hay anh ấy thích cậu?"

- Thôi mơ mộng đi cô nương, mau lên chúng ta về lớp. - Nói rồi cô kéo Pi đi.

Hắn vẫn nhỉn theo cô, miệng hơi cười lẩm bẩm: " Hôm nay trông cô ta khác lạ, đúng là Trịnh gia đối xữ với người hầu tốt".

Xong tiết học, cô đang đứng đợi bác tài tới đón vì đại tiểu thư của chúng ta cố ý bắt bác tài chở cô ta chạy đi khá xa trường cô. Cô nghe tiếng còi xe phía xa thì thấy chiếc xe Ferrari phía trước đang từ từ dừng lại, thấy hắn đang trên xe ra hiệu cho cô lên xe. Cô lắc đầu thì hắn mở gương xuống nói: "cô lại quên chuyện hôm qua rồi sao, mau lên xe tôi không thích người ở trường đồn bậy bạ."

Cô gượng ép lên xe của hắn, tay bấm điện thoại gọi cho bác tài bảo bác không cần đến đón. Cô nhìn hắn hỏi:

- Anh cần tôi làm gì?

- Làm bạn gái tôi.

- Cái gì??

- Không cần tỏ ra thích thú như vậy, chỉ là đóng giả thôi.

- Phát tởm, ai mà thích thứ làm bạn gái anh chứ. Anh có thể nói rõ hơn.

- Ok, gia đình tôi bắt tôi đi xem mắt một cô gái. Nhiều lần từ chối, lần này không thể từ chối. Vậy nên cô đóng giả bạn gái tôi đến để cô ta tự biết mà rút. Hiểu chứ?

- Haha, sao anh không dẫn bạn gái của anh đi. Sợ cô ta tự ái sao?

- Tôi chưa có bạn gái.

- Lừa người, thiếu gia như anh sao lại chưa có bạn gái, hay anh lệch lạc giới tính.

- Được, chúng ta không cẩn tới nhà hàng nữa, tới khách sạn nhé.

Cô hơi cảnh giác nhìn hắn nói: " Tại sao lại đến đó"

- Chứng minh giới tính của tôi, nói bằng lời sợ cô không tin.

- Anh… anh biến thái. Mau dừng xe, tôi sẽ không đi với anh.

- Tôi đùa thôi, chứ kích cỡ như cô, không phải loại tôi thích. - Hắn nói, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới trên người cô, ra vẻ lắc đầu

Cô đỏ mặt, trửng mắt nói: " Anh là tên biến thái"

Hắn ta cười haha rồi chạy nhanh tới nhà hàng đã hẹn. Cô gái xinh đẹp phía trước mặt to mắt nhìn thấy hắn nắm tay cô đi vào. Hắn lạnh lùng nói:

- Thanh Thanh tiểu thư, đây là bạn gái tôi. Cô là người thông minh, mong cô hiểu ý tôi muốn nói gì.

Cô gái không nói gì, giận dữ hất hết nước trong ly vào mặt hắn rồi bỏ đi. Hắn cũng chẳng phản ứng gì, lấy khắn lau mặt. Cô khẽ nói:

- Cô ta đi rồi, anh có thể bỏ tay tôi ra được rồi chứ.

Hắn ta không nói gì, lạnh lùng bỏ tay đang nắm chặt tay cô, sau đó liền quay đi. Cô cũng theo sau hắn, cả 2 cùng ra xe.

- Coi như tôi và anh đã không còn nợ nhau. Sau này có gặp cũng nên xem như không quen biết. - Cô đúng là không muốn dây dưa với loại người như hắn

- Cô rất ghét tôi sao. - Bỗng dưng hắn hỏi cô một cách nhẹ nhàng, không hách dịch, không lạnh lùng.

Cô không trả lời, nhìn ra phía ngoài cửa xe, mưa bắt đầu rơi tí tách, trong xe hắn ta đang mở bài: " Love song".

- Sao cô không trả lời tôi?

- Tôi không ghét anh, tôi chỉ là không muốn dây dưa với người như anh.


Chương 8: Nhị tiểu thư nhà họ Trịnh - Trịnh Hà My



Buổi tối, trên bàn cơm ba cô thông báo sẽ mở tiệc mừng cô trở về, mời một số đối tác làm ăn để thông báo về việc ông có thêm 1 cô con gái thất lạc. Mẹ cô tỏ vè hào hứng:

- Nhân dịp này ta mời lão Trần, nói về việc hôn nhân của Thiên Kim.

Chị cô hình như cũng đã biết về việc này, hình như chị ấy cũng không có thái độ gì. Chẳng lẽ chị ấy thích người đó, dù sao cũng là chị em của cô nên cô chỉ mong cho chị gái mình hạnh phúc.

Ba cô lên tiếng: \" Hà My, con có ý kiến gì về buổi tiệc không, hôm đó con là nhân vật chính\"

- Dạ, con không có ý kiến gì cả. Tuỳ ý ba mẹ sắp đặt.

Ba mẹ cô cũng không nói gì nữa, dùng tráng miệng xong cô xin phép ra vườn. Ngồi trên xích đu đung đưa đón từng cơn gió, cô thấy sao cô đơn quá cô chợt nghĩ tới anh, bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa của hai đứa. Bao nhiêu hứa hẹn cho tương lai, nay đã quá xa rồi, thật sự không thể nào thực hiện được nữa. Cô chợt nhớ anh đã từng hứa rằng sau này anh sẽ dẫn cô đi Pháp để hưởng tuần trăng mất, nơi mà cô mơ ước tới nhất, thật lãng mạng. Cô chợt cười khi nhớ tới anh...

- Thì ra cô em gái của tôi đang vui sướng phát điên lên vì ngày mai sẽ chính thức bước vào giới thượng lưu đây.

- Tuy em không phải vui vì điều đó, nhưng đó cũng là một điều đáng để vui.

- Cô em không hiểu sao, tiệc ngày mai chỉ là cái cớ để nhắc tới việc hôn sự của tôi.

- Nếu vậy, em cũng vui lòng giúp chị. Chị còn có gì không hài lòng sao.

- Haha, biết là tốt. Mày chẳng là cái gì trong mắt ba mẹ đâu, ngày xưa cũng đã vứt đi, hôm nay nhặt về cũng chưa biết khi nào rồi sẽ lại vứt đi.

Nói rồi chị ta đi vào nhà, còn cô ngồi lại một mình nước mắt rưng rưng. Ngày xưa vì sao lại vứt bỏ cô đi như vậy, cô đã từng thắc mắc nhưng lại không muốn biết vì biết lại tự dày vò bản thân hơn, lại càng đau lòng hơn mà thôi.

Tại biệt thự Trịnh gia, hôm nay trang hoàng rất lộng lẫy và sang trọng, buổi tiệc buffe với toàn những món ăn của giới thượng lưu các loại rượu ngon đều được mang ra chiêu đãi khách. Tất cả người hầu trong biệt thự đều vất vả chuẩn bị và phục vụ.

Cô ngồi trong phòng, được chuyên viên make up nổi tiếng đang trang điểm, nhìn vào gương thật sự cô chẳng còn nhận ra mình nữa, đúng như Pi nói từ vịt đã hoá thành thiên nga rồi. Hôm nay cô mặc một bộ đầm do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Eric thiết kế riêng dành tặng cho nhị tiểu thư Trịnh gia. Bộ đầm dài qua gối, màu trắng tinh phồng phía dưới, bên trên cúp ngực tôn lên vòng 1 quyến rũ của cô gái tuổi 20. Giày cô mang được nạm những viên kim cương sáng lấp lánh, bộ nữ trang kim cương càng thêm nổi bật hơn. Cô nhìn mình toàn diện qua gương, như một nữ hoàng xinh đẹp.

Ba cô đưa khuỷ tay cho cô khoát vào, dắt cô lên sân khấu với bao nhiêu ánh nhìn của mọi người, sau khi ba cô giới thiệu với mọi người, tiếng vỗ tay phía dưới vang lên cùn tiếng chúc mừng của mọi người. Đa số toàn là đối tác làm ăn của ba mẹ cô, một vài tiểu thư, thiếu gia đang trò chuyện phía bên kia. Ba mẹ cô dắt cô đi chào hỏi các đối tác làm ăn và người quen, cô chĩ biết cúi đầu chào hỏi và cười với họ. Cô thấy hơi choáng liền gọi mẹ:

- Mẹ, con hơi mệt, ba mẹ tiếp tục đi chào hỏi, còn muốn đứng đây nghĩ ngơi.

- Có cần lên phòng không, mẹ dắt con lên phòng nghĩ ngơi.

- Không cần đâu mẹ, con đứng đây một chút rồi sẽ tiếp tục đi chào hỏi khách với cha mẹ cho phải phép.

- Vậy con ngồi xuống đây, khi nào mệt thì cứ lên lầu nghĩ ngơi

- Dạ.

Nói rồi mẹ cô cùng ba đi chào hỏi khách, cô ngồi ở vị trí gần cửa ra vào. Cô thấy một người đàn ông phong thái chững chạc, bề ngoài phong độ đẹp trai, đôi mắt lạnh lùng đang tiếng về phía cô từ hướng cửa ra vào. Hình như người này tới trễ thì phải, cô nhìn người đó đang tiến về phía mình, cô đứng dậy thì người đó vừa tới trước mặt cô. Cất giọng nói:

- Thiên Kim tiểu thư, tôi có chuyện cần nói với cô.

- Tôi không phải………

Chưa kịp nói dứt câu, người đàn ông đó đã kéo cô đi ra ngoài và đưa vào trong xe mình. Hắn nhét vào trong xe, bảo tài xế cho xe chạy đi.

\" Không phải bị bắt cóc chứ, hắn nhận nhầm mình là chị gái.\" - Cô nghĩ thầm

- Thiên Kim tiểu thư, xin lỗi đã đường đột nhưng tôi cần bàn bạc với tiểu thư một số việc liên quan tới hôn sự của chúng ta.- Hắn ta nói

- Tôi không phải là Thiên Kim, anh bắt nhầm người rồi.

- Cô không cần phải như vậy. Tôi biết cô muốn gả cho tôi, nhưng thật tiếc rằng tôi lại không hề muốn lấy cô, mong cô hợp tác

- Này, cái anh này, tôi đã nói tôi không phải Thiên Kim, tôi là em gái chị ấy.

Hắn ta nhìn cô, tỏ vẻ không tin. Cô thuyết phục:

- Anh không nhớ hôm nay vì sao có buổi tiêc sao, tôi và chị ấy là chị em song sinh nên giống nhau.

- Cô quả thật không phải Trịnh Thiên Kim. - Hắn ta nhìn cô hỏi

- Đúng vậy, chắc chắn không phải.

Nói rồi hắn tá keo cô lại, bất ngờ hôn cô, bá đạo đưa lưỡi liếm môi cô. Cô bị bất ngờ hôn, không biết làm thế nào. Hắn cứ như thế hôn cô, cô giật mình thấy cảnh tượng này liền đẩy hắn ra, thuận tay cho hắn 1 tát trên mặt khá mạnh tay.

Hắn ta trừng mắt nhìn cô dữ tơn, hai má trên gương mặt cô đã đở ửng lên vì nụ hôn bất ngờ. Nhìn gương mặt của hắn bỗng dưng tiếng lại gần hơn khẻ nói vào tai cô: \" Cô sợ trước mặt mọi người tôi từ chối hôn sự này nên bày ra lời nói dối này\".

- Tôi… tôi không phải…

Cô chưa kịp nói hết câu, hắn đã kéo sát cô vào người, tiếp tục hôn lên đôi môi cô, cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát được vòng tay đang ôm chầm lấy cả thân cô. Hắn cứ thế hôn môi cô một cách mạnh bạo hơn, dùng răng lưỡi cắn mút lấy đôi môi của cô làm cô đau đến phát khóc, hắn tiếp tục dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô . Cô không thể làm gì, buông xui nhắm mắt lại mặc kệ những giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống.

- Không phải cô rất muốn làm vợ tôi sao, thái độ của cô bây giờ là như thế nào? - Hắn ta dùng lời lẽ khinh bỉ hỏi

Hai tay hắn vẫn giữ chặt cô, không để cô ra khỏi bàn tay của mình, gương mặt của cô vì nụ hôn vừa rồi mà ửng đỏ, đôi mắt ướp nước mắt. Cô nhìn hắn nói:

- Tôi đã nói tôi không phải người anh muốn tìm. Tại sao lại đối với tôi như vậy? - Cô yếu ớt nói

Trần Minh Trí không nói gì, im lặng nhìn ngắm gương mặt của cô. Rõ ràng là người trong bức ảnh mà Trần lão đã đưa cho anh, tại sao lại luôn miệng nói không phải chứ, cô ta có ý đồ gì đây. Vừa từ chuyến công tác Châu Âu suốt một tháng về thì Trần lão gọi phải tới để gặp vị hôn phu này trong bữa tiệc của gia đình cô ta. Anh đã cố tình đến muộn với mục đích bắt cô ta ra đây để 2 bên cùng nói rõ ràng là sẽ không có cuộc hôn nhân nào cả, vừa may bước đến cửa thì thấy cô ta ngồi ngay gần cửa. Anh không thích bị ép buộc phải lấy một người xa lạ, nhưng Trần lão sẽ không để yên cho anh nên đành dùng cách cả hai bên đều không ưng thuận kết giao để làm khó. Vậy mà cô ta cứ khẳng định mình không phải Trịnh Thiên Kim, thật khó đoán.

- Trịnh gia các người, có một đứa con gái duy nhất là Trịnh Thiên Kim, điều này không ai không biết, cô lại muốn lừa tôi sao?- Anh nghi ngờ dùng gương mặt lạnh lùng nói

- Tôi… tôi không lừa anh, tôi không phải Thiên Kim, tôi là Hà My, con thứ hai của Trịnh gia.

- Trịnh Thiên Kim, mau nói, cô có ý đồ gì trong việc này. - Anh siết chặt tay cô hỏi

- Á, anh… anh mau buông ta, anh làm tôi đau. Cái tên biến thái nhà anh, tôi đã nói tôi không phải cô ta, tôi là Trịnh Hà , con gái thứ 2 của Trịnh gia, mọi người thường gọi tôi là Rin. Dù mắt anh có vấn đề thì cũng phải cố gắng mà nhớ gương mặt tôi, tôi không phải là vợ sắp cưới của anh. - Cô giận dữ trừng mắt mà thét lên.

Minh Trí hơi bất ngờ nên nới lỏng tay mình ra khỏi người Rin, Rin được đà nên đẩy hắn ta ra nhanh tay mở cửa xe thoát ra ngoài.

- Thiếu gia, có bắt cô ấy lại không.

- Có lẽ bắt sai người rồi, để cô ta đi.

- Nơi đây khá vắng vẻ, cô ấy đi như vậy liệu có an toàn.

- Lái xe đến Trịnh gia.



Chương 9: Tôi là loại gì?



Cô cứ thế mà chạy vụt, vừa sợ hắn chạy theo vừa tức giận. Khi chạy một đoạn xa thì thấy đôi bàn chân đau nhức. Nhỉn xuống thì thấy thì ra cô đang đi chân trần, đôi giày khi còn trên xe đã bị tuột ra lúc cô trốn thì làm sao mà có thời gian mang lại giày. Nhìn lại thí thật là thân tàn ma dại, đầu tóc rối bù, chân thì không có có giày, gương mặt trang điểm cũng nhoè nhoẹt vì nước mắt. Trong cô thật thê thảm, thật sự không biết nơi đây là nơi nào, điện thoại và tiền đều không mang theo. Cô cứ thế bước đi, đi đến một căn biệt thự, cô đứng phía trước lần lựa suy nghĩ có nên nhờ họ giúp đỡ. Dù gì cũng là con cái nhà Trịnh gia, không lẽ họ lại từ chối, nhưng xuất hiện dưới bộ dạng này thì thật sợ mất mặt cha mẹ.

Chưa biết có nên bấm chuông hay không thì phía trước có chiếc xe hơi đang chạy về phía cô, cô chạy trốn phía sau cây cao trước nhà. Chiếc xe từ từ tiến đến rồi dừng ngay phía trước căn biệt thự. Trên xe một đôi nam nữ bước xuống. Cô gái ăn mặc khá hở hang, cô ta mặc áo trễ ngực để lộ nguyên bản vòng 1 to đùng nhức mắt, chiếc váy phía dưới thì ngắn không thể tả, chỉ e khi cô ta hơi nghiêng người thì có thể thấy được cả nội ý. Nhưng gương mặt của cô ta khá là xinh đẹp, nụ cười quyến rũ chết người. Phía sau, chàng trai vừa xuống xe đi tới có vóc dáng quen thuộc, vừa đi về phía cô gái đã ôm hôn cô ta cuồng nhiệt, đôi bàn tay đặt ngay mông cô ả mà xoa nắn, trong bóng tối cô nhìn ra phía hai người họ, giữa đường làm chuyện nhức mắt. Càng nhìn cô càng há hốc mồn khi nhận ra tên bại hoại kia là tên Ken khốn kiếp, thế mà lại nói chưa có bạn gái. Cô hừ lạnh quay mặt vào trong, bất cẩn đụng phải cành cây vào đầu cô vô tình kêu á một tiếng. Đôi nam nữ đang cuồng nhiệt bên ngoài dừng lại mọi hoạt đông.

- Là ai, mau bước ra. - Ken lạnh lùng lên tiếng.

- Ken, có phải trộm không, em rất sợ. - Cô gái lăng lơ lên tiếng dựa sát vào người Lê Hoàng

- Ngoan, cục cưng có anh ở đây không phải sợ.- Hắn ta âu yếm ngọt ngào nói với cô gái.

- Mau bước ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo. - Hắn lại lạnh lùng lên tiếng về phía cô

Biết hết đường chốn, cô rón rén bước ra, cúi đầu không dám nhìn hắn. Ken nhìn cô nói:

- Ngước mặt lên cho tôi.

Cô vẫn cúi đầu, rồi lắc đầu không dám lên tiếng. Hắn thấy vậy liền đi tới, càng tới cô càng lùi, lùi đến cổng phía sau thì không còn đường lui. Hắn dùng tay đưa cằm cô lên, thoáng chút bất ngờ rồi nhếch mép cười:

- Thì ra là cô, tới tìm tôi vì sao phải trốn trong đó?

- Tôi… tôi không đến tìm anh? - Cô hơi sợ đáp

- Vậy tại sao trốn ngay trước nhà tôi. - Hắn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, bỡn cợt tiếp. - Cô gái này, bộ dạng như thế này tới tìm tôi là ý gì?

- Tôi đã nói, tôi không tới tìm anh. Bây giờ tôi đi trước, anh cứ tiếp tục việc tốt. - Cô tránh sang một phía dự định đi.

- Cô nghĩ cô có thể đi??

- Ken à, cô ấy đã nói không tới tìm anh thì hãy để cô ấy đi đi, trong bộ dạng cô ta tội nghiệp vậy. Anh muốn giữ lại để làm gì? - Cô gái phía sau lên tiếng

- Đúng, đúng, anh giữ tôi lại làm gì, tôi đi trước, hai người cứ tiếp tục. - Cô vừa nói vừa bước đi.

Anh im lặng, rút một xấp tiền trong ví, nhét vào ngực cô gái nói: " Tiền của cô, gọi taxi hay tự tìm cách về. Hôm nay tới đây thôi".

- Ken, hôm nay anh sao vậy, không phải nói có chuyện buồn cần tâm sự với em sao. - Cô ta ôm lấy Ken nũng nịu

- Cút. - Hắn ta đẩy cô ta ra rồi lạnh lùng đi về phía Rin.

- Cô không thể như thế này mà bỏ đi được. - Hắn ta kéo tay cô lại.

- Tôi đã nói không tới tìm anh, hãy để tôi đi.

Ken không nói gì, cứ thế kéo cô lên xe, đóng cửa lại rồi lái xe vụt đi để lại cô gái kia đứng nhìn khó hiểu: " Ken thiếu gia hôm nay thật lạ, chẳng lẽ thích cô gái kia sao, thật thú vị".

Trên xe, cô cứ thế cúi mặt không dám nhìn về phía hắn. Ken nhìn về phía Rin rồi lên tiếng:

- Tại sao cô lại trốn trước nhà tôi?

- Tôi không biết đó là nhà anh, tôi chỉ muốn nhờ sự giúp đỡ?

- Giúp đỡ, một người hầu như cô thật biết suy nghĩ!

- Này, người hầu thì sao, người hầu không phải là con người sao. Anh sao lại đánh giá con người qua công việc của họ sao?

Hắn nhìn cô, không nói gì, thấy sự khác lạ trên người cô. Hôm nay trông cô ta thật lạ, tuy rất lộn xôn đầu tóc rối bù nhưng bộ đầm cô ta mặc thật sự rất đẹp và rất đắt giá, bộ trang sức trên người cô ta xem ra cũng không phải đồ giả, nhưng tại sao cái cô gái này ra đường lại có thể đi chân trần, thật khò nghĩ. Hừ, cái Trịnh gia này thật sự giàu có tới mức cho một cô hầu gái quá nhiều như vậy sao? Hắn ta bày ra gương mặt nghi ngờ nhìn cô hỏi:

- Nói cho tôi biết, vì sao giờ này cô lại ở đây. Nhà họ Trịnh khác hướng với nhà tôi.

- Tôi… tôi bị lạc đường. - Cô ấm úng trả lời.

- Được, hôm nay tâm trạng tôi tốt, sẽ đưa cô về lại nhà họ Trịnh.

Cô hơi lo lắng, nếu bây giờ quay về với hắn, sẽ biết giải thích như thế nào với ba mẹ. Rồi hắn sẽ biết thân phận thật sự của cô, cô không muốn dây dưa mãi với hắn. Cô bày trò:

- À, hôm nay tôi đi tiệc hoá trang nhưng bị lạc đường. Giờ này thì chắc tiêc cũng tan rồi, haha tôi đã xin nghĩ buổi tối hôm nay nên tôi nghĩ mình sẽ qua nhà Pi ngủ lại.

- Không phải hôm nay nhà Trịnh gia có tiệc sao, thiệp mời vẫn còn đây. Trịnh gia có tiệc cô là người hầu mà lại xin nghĩ để đi chơi. Ôi, thật lười biếng.

Ặc, hắn ta cũng được mời sao, thật may vì hắn ta không đi. Nhưng nghĩ thật lạ, Trịnh gia nhà cô cũng thuộc nhà có thế lực, mở tiệc mời hắn thì hắn ta lại đi tìm người đẹp để làm chuyện vô sĩ. Cô hơi khó chịu gằng giọng:

- Vì sao anh lại không tới buổi tiệc đó.

- Tôi rất ghét những buổi tiệc kiểu này, thật nhàm chán. - Hắn ta tỏ ra nhàm chán trả lời

- Nhưng không lại không nể mặt Trịnh lão gia đã mời anh. - Cô lại hỏi

- Haha, thật ra lão ta mời cha mẹ tôi. Nhưng họ đang bận đi dự án ở Mỹ, muốn tôi thay mặt họ đi. Cô nói, nhị tiểu thư nhà cô có đẹp không. - Hắn cười cợt hỏi

- Haha, muốn biết thì tại sao không tự anh mà đi xem.

- Hay bây giờ tôi và cô quay lại Trịnh gia để xem mặt nhị tiểu thư nhà cô.

- Không được.

- Tại sao không?

- Tôi thật may mới xin nghĩ một buổi, tôi không muốn quay về.

- Cô là người hầu lười biếng nhất mà tôi biết.

- Haha, tôi cũng không phải người hầu nhà anh. Anh cần gì phải mỉa mai tôi mãi.

Ken không nói gì, theo địa chỉ cô đưa mà cho xe chạy tới nhà Pi. Nhà Pi ở một chung cư cách khu biệt thự khá xa, đây là khu chung cư dành cho người có đời sống thấp. Hắn ta cùng cô xuống xe, cô thấy vậy liền nói:

- Anh đưa tôi tới đây được rồi, giờ tôi sẽ lên nhà Pi, tạm biệt.

Cô đi về phía chung cư, nhà Pi ở tầng 10, khu chung cư cũ nên phải lên bằng cầu thang bô. Đôi chân nhỏ nhắn của cô đã đỏ ửng và sưng tấy, từng bước chân khập khiễng của cô bước từng bước khó khăn. Phía sau, Ken cũng bước theo nhưng không để cô biết, cũng không biết vì sao lại muốn đi theo cô gái nhỏ này. Cô cuối cùng cũng đi đến nhà Pi, cô khẽ reo:

- Không phải chứ, nhà Pi khoá cửa ngoài rồi. Phải làm sao đây, làm sao đây?

Cô cứ thế ngồi trước nhà Pi mà đợi, nghĩ gia đình Pi ra ngoài sẽ mau về, nhưng đợi mãi đến khuya cũng không thấy ai về. Một chị hàng xóm của Pi, vì Rin hay sang chơi nên biết mặt, thấy Rin thì liền ra nói.

- Rin, sao lại ngồi đây. Hôm nay gia đình cái Pi về thăm ngoại bệnh rồi. Có lẽ tối nay sẽ không về.

- Dạ, em cảm ơn chị, thật không may, thôi chào chị em về.

- Trễ rồi, đi cẩn thận nhé.

Cô quay đầu chào chị hàng xóm rồi theo hướng cầu thang xuống, chân cô đau nhức khiến cô như không thể bước đi nỗi. Cô lê từng bước đi xuống, không may bị trật chân gã xuống cầu thang. Ken nhìn thấy, vội chạy ra đỡ cô lên. Cô nhìn Ken, nước mắt lại rơi:

- Anh, sao anh lại ở đây?

- Không quan trọng, cô có bị gì không?

- Tôi không sao?

Cô cố gắng đứng dậy, nhưng chân cô đã bị trật lại liền té xuống. Cô ngồi đó và khóc như đứa trẻ, cảm thấy bản thân thật vô dụng.

- Này, cô nín mau cho tôi, tại sao tôi cứ phải nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô.

- Tôi… hức… tôi cũng không bảo anh phải theo tôi… hức… hức

Hắn ta nhìn cô rồi ngồi quay lưng lại về phía cô nói như ra lệnh: " Mau, lên lưng tôi"

- A, thật không cần. Tôi không sao.

- Mau lên trước khi tôi đổi ý

- Tôi đã nói tôi tự có thể tự đi được.

Hắn không để ý tới cô, cứ thế kéo cô về lưng mà cõng cô xuống. Cô đang đứng ở tầng thứ 9, cõng cô xuống 9 tầng ư. Thật không nghĩ thiếu gia như hắn cũng có thể lắm. Cô im lặng không nói gì, trên lưng hắn cô cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, hết chòm tới rồi lại ngửa ra sau.

- Này, cô có biết cô nặng như heo không. Mau ngồi im cho tôi. - Hắn có vẻ gắt gỏng

- Tôi bắt anh phải cõng tôi sao?

- Hừ, thật không hiểu tại sao cứ phải tội nghiệp cho loại như cô!

- Anh cứ nói loại như tôi, vậy trong mắt anh, tôi là loại gì?

Ken không trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào. Rõ ràng cô ta không thuộc tuýp phụ nữ mà hắn ta thích, anh càng ghét đứa con gái này vì luôn mắng chửi hắn. Và cô ta luôn né tránh hắn, không như những đứa con gái khác luôn tìm cách tiếp cận hắn. Tất cả những thứ thuộc về cô ta khiến hắn chán ghét, nhưng càng chán ghét càng nghĩ tới và khi nhìn thấy cô ta thì lại luôn tập trung mọi tầm nhìn vào cô.

- Sao anh không trả lời tôi. - Cô lại hỏi

- Là loại tôi chán ghét nhất.



Chương 10: Hôn sự



Tại Trịnh gia, sự mất tích của nhị tiểu thư thật sự không khiến nhiều người để tâm vì mọi người ở buổi tiệc này có những mục đich khác nhau. Người đến thì mong muốn có thiện cảm từ chủ gia để tìm được các hợp đồng làm ăn. Gia chủ thì với mục địch nhắc nhở về hôn sự của Trịnh Thiên Kim. Mọi người chỉ nghỉ cô tiểu thư Hà My không quen với không khí đông người nên đã lên lầu nghĩ ngơi.

Tài phòng khách biệt thự Trịnh gia, hai gia đình Trịnh gia và Trần gia đang ngồi. Trần Phó lên tiếng:

- Thật chúc mừng ông bạn già, có thêm một cô con gái xinh đẹp như vậy.

- Haha, gia môn chỉ có hai đứa con gái. Nay đã tới tuổi lấy chồng, rồi thì cũng còn hai vợ chồng già này. - Trịnh gia nhắc khéo về hôn sự

- Không phải con gái vừa nhận ra ông lại muốn gả đi ngay sao. - Trần gia lên tiếng

- Hà My tuy bằng tuổi Thiên Kim nhưng tính tình non nớt, trước kia chịu nhiều cơ cực, nay đón được con gái về sẽ cố gắng uốn nắn dạy bảo nên người để gả sang nhà danh giá không bị chê cười. - Trịnh phu nhân tươi cười lên tiếng. - Nhưng Thiên Kim từ nhỏ đã được dạy bảo, lớn lên lại rất thông minh và xinh đẹp, nay cũng đã nên lo chuyện hôn sự cho con bé.

Trần gia hiểu ý liền nói: \" Hôn sự hai nhà chúng ta, tất nhiên sẽ kết thông gia. Nhưng chúng ta già rồi, hãy để bọn trẻ tự nhiên tìm hiểu không nên ép chúng quá.\"

Phía xa, dáng một người đàn ông cao thước tám, dáng đi cao ngạo, măc trên người bộ tây âu màu đen lạnh lùng, gương mặt đẹp hoàn mỷ, đôi mắt màu hổ phách đi tới phía hai nhà Trịnh - Trần đang ngồi. Mọi ánh mắt đều nhìn về phía người phía trước. Anh cứ thế đi tới nhìn qua Trần gia rồi liên tiếng:

- Chào mọi người, tôi là Trần Minh Trí, người thứa kế duy nhất của tập toàn RoYal Trần gia.- Anh cúi đầu khẽ chào hai ông bà nhà họ Trinh.

- Thì ra đây là Minh Trí, mau ngồi đi cháu.- Trịnh phu nhân tươi cười nói

- Mọi người đang bàn về việc hôn nhân của con và Thiên Kim nhà ta. Ta không biết ý con như thế nào?

Anh không nói gì, nhìn về phía Trịnh Thiên Kim đang ngượng ngùng cười mỉm nhìn anh, anh hơi bất ngờ, thật đúng người con gái lúc nãy anh bắt đi và người đứng kia thật giống như hai giọt nước. Nhưng anh lại cảm thấy cô gái bị anh bắt đi có gì có ấm áp, đôi môi của cô ta thật mềm và ngọt ngào. Anh hơi khẽ động đôi môi như muốn cười, tiếp tục nhìn Trịnh Thiên Kim hỏi:

- Trịnh tiểu thư, với hôn sự này, cô có nguyện lòng.

- Tôi… Cha mẹ tôi bảo sao tôi sẽ nghe lời cha mẹ mình.- Trịnh Thiên Kim đỏ mặt trả lời.

- Được, tôi sẽ chấp thuận hôn sự này…?

Trần lão gia nghe được thì mừng rỡ, nhìn anh khó đoán cứ nghĩ là con trai sẽ nhất định không chấp nhận, nhưng e thì con trai mình cũng là đàn ông làm sao có thể bỏ qua một vị tiểu thư đẹp tựa trăng sao thế kia, lại là con nhà danh giá thật là hợp tình hợp lí.

- Con trai, con nói thật sao?

- Con nói thật, nhưng với một điều kiện?- Anh lạnh lùng trả lời

- Điều kiện gì? - Trịnh lão gia có vẻ tức giận hỏi

- 80% cổ phần của Trịnh gia sẽ là của Trịnh Thiên Kim, sau khi kết hôn, tất cả nhập vào Trần gia. - Anh cười lạnh nhìn Trịnh lão

- Không có nghĩa lý đó, chẳng khác nào mang gia sản Trịnh gia cho Trần gia sao? - Trịnh lão tức giận nói.

- Không phải Trịnh lão đã lớn tuổi, không phải công ty sẽ thuộc về Trịnh tiểu thư, Trịnh tiểu thư về Trần gia là người của Trần gia. Nhập làm một thì cũng không có gì là không có nghĩa lý.

- Dù có nghĩa lý gì, điều đó cũng hoàn toàn không thể, gia đình còn lại Hà My, 50% sẽ thuộc về nó. Nếu cậu muốn làm khó, thì có thể huỷ hôn ước này - Trịnh lão tức giận thật sự.

- Trịnh Hà My là ai?- Anh nghi ngờ hỏi, lúc nãy cô gái kia cũng nói mình là Hà My, nhưng theo điều tra thì Trịnh gia chỉ có một tiểu thư là Trịnh Thiên Kim mà thôi.

Trịnh phu nhân lên tiếng: \" Hà My là song sinh với Thiên Kim bị thất lạc từ nhỏ, gia đình ta vừa mới tìm được.\"

Trần Minh Trí chợt cười lạnh: \" Vậy ra cô gái Hà My cũng có thể là vợ hứa hôn của tôi?\"

- Hôn sự này từ nhỏ đã sắp đặt cho Thiên Kim, nay sao có thể nói Hà My cũng có thể. - Trịnh phu nhân lo lắng nói.

- Nhưng hôn sự ngày xưa, chỉ nói là con trai nhà này sẽ lấy con gái nhà kia. Không hề nói phải lấy con trưởng trong gia đình.

Trần lão gia lấy lòng con trai: \" Đúng, trong hôn ước ngày xưa, cũng không đề cập tới việc đó\"

- Trần lão, sao ông lại nói như vậy được chứ. Ngày xưa hôn sự này đặt cho Thiên Kim, sao có thể nói như vậy. Ông là trưởng bối phải sáng suốt.- Trịnh lão tức giận đứng dậy nói.

Trần lão gia không nói gì, vì cơ nghiệp mười năm nay là do con trai ông ta vựt dậy mới được như hôm nay, thật sự không muốn phật ý con trai mình. Việc hôn sự này là do cha của ông và cha của Trịnh lão, vì đời của ông và Trịnh gia sinh ra 2 đứa con trai nên hôn sự này gác tới đời này. Nếu con trai ông không thích, ông cũng không thể ép, cứ để mọi việc cho con trai mình lo liệu.

- Hôn sự này cháu nhất định thức hiện, nhưng sẽ là Thiên Kim hay Hà My thì cháu còn phải coi thái độ của họ. Còn về điều kiện, cháu sẽ suy nghĩ thêm để hợp đạo lý. - Anh lạnh lùng nói với Trịnh lão gia.

Nói rồi anh cùng Trần lão gia tiến ra xe, bỏ lại Trinh lão gia tức giận mắng: \" Mẹ kiếp, thằng ranh con, muốn ăn trọn Trịnh gia nhà ta sao, cùng làm ta huỷ bỏ hôn sự này\"

- Cha, không thể huỷ bỏ hôn sự, con thật sự muốn gả cho Minh Trí. - Trịnh Thiên Kim lo sợ nói.

- Con đừng nói với ta là đã thích nó, không lẽ con muốn Trịnh gia mất đi.

- Cha, anh ấy đã huỷ bỏ cái điều kiện kia rồi, tin tưởng con con sẽ làm cho anh ấy lấy con vô điều kiện. Chỉ cần cha đừng tức giận huỷ bỏ hôn sự này.

- Được, nhưng nó nói có thể chọn em gái con.

- Cha, con không tin mình lại thua nó.

- Được, con gái ngoan, cha tin tưởng con.

----------------------------------------------

Cô và hắn đã xuống được tới xe, cả người hắn mồ hôi đầm đìa, đặt cô lên ghế ngồi trong xe, hắn ta yên vị bên ghế tài xế mà thở dốc. Cô thấy vậy liền mỉm cười hỏi:

- Anh mệt lắm không? Tôi đã nói là tôi tự đi được mà.

Hắn ngẩng lên nhìn thấy nụ cười của cô, bỗng dưng tim đập mạnh, không nói gì, bao nhiêu mệt mỏi tan biến, cho xe chạy về biệt thự của mình.

Cô nhìn thấy căn biệt thư trước mặt, bông dưng nhớ lại chuyện ban tối lại thấy hắn thật biến thái có thể làm chuyện như vậy giữa đường. Nếu theo hắn vào nhà có thể bị hắn ăn cho hết cô luôn sao. Cô lo sợ nhìn hắn nói:

- Tại sao lại đưa tôi tới đây?

- Vậy cô muốn đi đâu, nhà bạn cô cũng không thể tới được nữa!

- Nhưng… tôi… tôi không thể cùng anh vào nhà anh được.

- Tại sao lại không thể?

- Tôi… tôi với anh không có quan hệ gì, không thể vào được.

- Không quan hệ gì mà cô lại ngồi trên lưng tôi suốt chín tầng lầu. - Hắn tức giận nói với cô.

- Là anh tự nguyện mà, tôi dù sao cũng nhất định không thể vào.

- Cô sợ tôi sẽ ăn cô sao? Hắn ta nhìn cô cười nhếch mép.

- Tôi… tôi…

- Đừng lo, như tôi đã nói, cô không phải kích cỡ tôi thích.

Nói rồi hắn ta mở cồng, cho xe chạy vào trong. Căn biệt thự của hắn to không kém gì của gia đình cô, đi tới cửa chính, hắn cứ như thế mà bế cô đi thẳng vào nhà, vừa bước vào cửa một người phự nữ lớn tuổi vội vàng cúi chào hắn:

- Thưa thiếu gia, người có cần tôi giúp gì không?

- Bác Hà, mau giúp cháu pha nước nóng, lấy một bao đá để chườm chân, sau đó mang lên phòng của cháu.

Nói rồi hắn ta bế thẳng cô lên lầu và vào phòng của hắn, đặt cô lên giường. Căn phòng của hắn mang tông màu xám nhạt, nhìn căn phòng u buồn và lạnh lẽo thật, bên ngoài người phụ nữ kia mang những thứ hắn cần tới.

- Thiếu gia, những thứ cậu cần tôi đều mang tới.

- Cảm ơn bác, bác để đó rồi ra ngoài nghỉ ngơi đi.- Hắn nói rồi mang chân cô đặt vào nước ấm mà ngâm

- Vâng thưa thiếu gia.

Bác Hà nhìn cô rồi quay cầu ra ngoài, thiếu gia luôn lạnh lùng với phụ nữ, hôm nay lại có thể chắm sóc cô gái đó. Thật sự lạ lùng, có lẽ thiếu gia đã để ý tới cô gái này.

- Ai, tôi có thể tự làm được mà, thật xấu hổ.

- Cô cứ để yên đó, giày đâu không mang vào, lễ hội hoá trang buộc phải đi chân trần sao?

- Giày tôi làm rơi rồi.

Ken nhìn cô hơi ngạc nhiên, cô gái này đôi giày mà cũng có thể làm rơi, thật là khó hiểu. Ken cứ thế mà matxa cho chân cô, rồi lấy đá chườm lên chân bị trật của cô.

Nguyên một ngày mệt mỏi, cô thoải mái nằm trên giường của hắn, quên đi cả việc lo sợ hắn ăn cả mình. Cô mệt mỏi nhắm mắt rồi ngủ khi nào không hay. Ken cứ thế chườm đá giúp cô, nhìn qua thì thấy cô đã ngủ khi nào, liền mìm cười nói: \" lúc nãy thì lo sợ tôi ăn cô, bây giờ nằm đây ngủ không sợ tôi ăn cô sao\". Nói rồi anh lấy chăn đắp lên người cô, chạm phải gương mặt đáng yêu của cô anh ngắm nhìn rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, sau đó ra ngoài tắt đèn sau đó lặng lẽ sang phòng kế bên.

Đọc tiếp: Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta - trang 2

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.