XtGem Forum catalog
Đọc truyện
- Hãy cám ơn những đứa con của tôi, Tâm Lan ạ. Vì chúng nó nên…, tôi mới nhân từ với cô vậy đó. Tôi sợ… sợ lắm. Nhỡ đuổi việc cô rồi cô oán tôi, thù tôi cho tận vài năm nữa mới có được một bữa cơm quây quần đông đủ… thì… tôi chết mất. Tôi không còn trẻ nữa, tôi thèm không khí gia đình giống như một đứa bé khát thèm bầu sữa mẹ vậy. – Ông bước ra khỏi chỗ ngồi, tay cầm chiếc vest và tiến lại gần, vỗ vỗ vào vai Tâm Lan. – Cô là cô gái thông minh và biết cách cư xử. Hãy tỉnh táo trong công việc và đưa ra quyết định sau khi đã nghĩ tới hậu quả. Đừng làm tôi thất vọng. Tôi vẫn luôn coi cô như con gái của mình.

Dứt lời, ông cười hiền từ rồi về trước.

Tâm Lan quỵ đầu gối xuống giữa sàn nhà. Cô cũng không còn trẻ nữa, cô thèm một lần được gặp ba, chạm vào ba, nghe thấy hơi thở của ba hay ngồi nhổ từng sợi tóc trắng cho ba như mọi đứa con vẫn thường làm… Cô nhớ tới khuôn mặt đẹp của ba mình trong bức hình trắng đen khổ nhỏ bằng bàn tay. Bây giờ ba cô ra sao? Cuộc sống của ba hiện tại như thế nào? Và trong suy nghĩ, cô vẫn luôn cho rằng ba mình còn sống.

Đã có lúc cô nghĩ đàn ông là một động vật quý hiếm và khó kiếm tìm. Cô tìm người để được cất tiếng gọi: “Ba ơi… Ba…” mà không thấy. Cô tìm một người đàn ông khác khi bị Hoàng Minh từ chối tình cảm lần đầu tiên cũng không thể.

Cô ghen tị với ông sếp của mình quá thể. Cứ thế, cô cất tiếng gọi: “Ba ơi… Ba…”.

Tiếng khóc than đập vào vách tường, dội lại về phía tai cô, nghe vang vọng…



Hoàng Minh vội cuốn lấy đôi môi cô… để tìm về sự ngọt ngào của ngày tháng cũ.

ài Gòn lấp lánh ánh điện. Buổi tối thứ bảy đông đúc xe cộ, chúng chạy không ngừng nghỉ và lao đi vun vút. Sau những giây phút mệt mỏi tưởng chừng như không thể gượng dậy thì Tâm Lan đã được một bà lao công tốt bụng dìu tới chiếc ghế sô pha và mang cho cô một ly nước mát lạnh.

- Cô Tâm Lan, mọi người đã về hết cả rồi. À, còn một chuyện nữa, tôi thật sự xin lỗi nếu như cô nghĩ tôi là người nhiều chuyện.

- Bác cứ nói đi ạ.

- Tôi thấy điện thoại di động của cô ở bàn làm việc liên tục đổ chuông. Có lẽ cô nên về sớm với gia đình, hẳn là có rất nhiều người đang mong ngóng cô.

- Con ơn bác nhiều!

Cô nhoẻn miệng cười, bước chân đang tiến về phía cửa bất chợt khựng lại trước câu nói của bác lao công.

- Tâm Lan! Chắc cô đang rất buồn. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cô nhưng hãy nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!

- Bác vẫn luôn quan tâm tới con như vậy!

- Ừ! – Người lao công gật đầu. – Cô Tâm Lan giống như con gái của tôi vậy, tiếc là nó đã vĩnh viễn rời xa tôi sau một trận tai nạn bất ngờ vào đầu năm ngoái. Tôi vẫn không thể nào quên được nỗi đau đó vì mình đã không thể bảo vệ đứa con duy nhất của mình.

Nghe nỗi niềm của người phụ nữ tóc đã pha sương, Tâm Lan không kìm được những giọt nước mắt. Cô quay lại nắm chặt tay bác lao công an ủi…

- Về đi! Mọi người đang chờ con.

Nói xong, bác lao công thả bàn tay Tâm Lan ra, bà nhanh tay kéo khẩu trang đến ngang mặt và cúi lưng ghì mạnh cây lau nhà xuống sàn. Mùi nước tẩy sàn lại nồng lên, phả vào mũi cô đầy khó chịu.

- Con chào bác. Bác về đi đường cẩn thận nghen!



Tiếng điện thoại bất chợt đổ chuông, cô vội vã đẩy cửa phòng. Hoàng Minh đang gọi cô. Cô quyết định không nghe máy mà từ từ xếp thư của độc giả cần phải phản hồi vào ngày đầu tuần bỏ sang một ngăn túi xách. Có lẽ tối nay, cô thực sự cần một đên tỉnh táo để làm việc. Bởi có trời mới biết, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cô tiếp tục tái phạm lại sai lầm này?

Tâm Lan gọi điện về nhà với lý do phải làm tăng giờ vào cuối tuần. Bà Xuân cảm thấy lo lắng vì công việc của con gái… Cô cười nhỏ: “Sao mẹ cứ coi con như con nít thế này? Con đã trưởng thành và tự chăm sóc được bản thân rồi mà mẹ”.

Cô loay hoay lấy chiếc điện thoại đang réo inh ỏi phát ra từ chiếc túi xách. Màn hình sáng trắng hiện lên dòng chữ: “Ông xã”. Trái tim cô lại đập thình thịch… cô đang tự hỏi có nên nghe máy Hoàng Minh hay không? Hoặc anh sẽ giận dữ vì bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi. Hoặc anh cũng có thể dịu dàng hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra với cô? Cuối cùng, cô quyết định không nghe máy và bước rất nhanh về bãi đậu xe…

Bỗng một bàn tay đã kéo cô lại khi bãi đậu xe chỉ còn cách đó chừng mười mét. Người cô nhẹ bẫng như cọng cỏ và bị kẻ “bí mật” bế bổng lên như nhổ bật cả gốc. Sau vài giây, cô đã bị tống vào một chiếc xế hộp đen, đôi môi khô chưa kịp thốt lên lời thì cô đã bị ép ngược trở lại bằng nụ hôn gấp gáp, chà xát… Không ngọt ngào, không êm dịu, chỉ có những giọt nước mắt của hai người tuôn trào…

Sau nụ hôn dài, Tâm Lan đẩy Hoàng Minh ra nhưng không được. Vòng tay anh siết quá chặt, mùi thơm nồng đặc trưng vốn luôn mê hoặc càng làm cô khó có thể dứt khỏi anh. Nhưng cô thấy ngạt thở, cô đang thiếu oxi trầm trọng. Đứa bé trong bụng cô cũng cần phải có oxi. Cô cúi đầu, từ từ luồn ra khỏi vòng tay anh.

- Đừng thế nữa. Hãy ngồi bên anh… một chút thôi!

Hoàng Minh kéo cô lại. Dường như anh đang hành động một cách bản năng. Những tia sáng yếu ớt của đèn đường và những dòng xe cộ lướt đi chiếu xuyên qua lớp kính càng làm nét mặt cô trở nên yếu ớt.

- Em thấy khó thở. Em cần ra ngoài.

Hoàng Minh nhìn cô. Những ngón tay chai sạn của anh đưa lên khuôn mặt đã có phần tiều tụy hơn trước và không khỏi xót thương.

Hoàng Minh lái xe vào bãi đậu rồi cùng Tâm Lan đi bộ trên đoạn đường dài thành phố. Anh hỏi: “Chúng ta sẽ cùng ăn đêm chứ?”. Cô gật đầu rồi lại vội lắc đầu. Anh mỉm cười và nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhất có thể. Anh hỏi lại một lần nữa. Cô chắc chắn là “không” rồi bước lên trước một bước. Anh cố gắng đi sát phía sau cô, bóng anh rọi trên lòng đường trùm lên cả bóng cô đang lững thững bước.

- Anh về đi.

Hoàng Minh không trả lời. Anh nhẹ nhàng gỡ lỏng từng ngón tay cô đang nắm chặt vào nhau và luồn từng ngón tay mình vào tay cô. Hai người cứ thế lặng im đi trên con đường vắng. Đi được một lúc, anh đề nghị được cõng cô. Cô gật đầu, cô không muốn từ chối một điều gì từ phía anh vì biết đâu chỉ một lát sau thôi, Kiều Thanh sẽ cướp anh rời xa cô mãi mãi.

Sống mũi cay xè và nước mắt vẫn nối đuôi nhau trào ra, cô lặng lẽ tựa đầu vào bờ vai anh. Những sợi tóc thơm khẽ chọc vào gáy anh nhồn nhột. Anh khẽ nhúc nhích, bầu má và làn da mịn màng của cô tỏa ra khiến anh như bị thôi miên trong tức khắc. Anh giữ nguyên tư thế đó trên quãng đường tiếp theo. Từng bước chân chậm rãi của anh đi theo lối con đường mòn quen thuộc.

- Tâm Lan! Đừng khóc nữa!

Nước mắt Tâm Lan thấm qua lớp áo sơ mi, ngấm vào da thịt anh lạnh buốt. Anh siết chặt bàn tay cô mà nghe tim mình đau nhói. Biết bao đêm trôi qua, mỗi lần cô tủi thân ôm con gái ngủ mà khóc một mình thì anh đang ở bên ai? Biết bao ngày trôi đi chậm chạp, cô mệt mỏi với công việc nơi công sở, rồi chiều về lại trông nom bé Nguyên Thảo như mọi ngày?… Anh nghẹn lòng mỗi khi nhớ lại quãng thời gian trước đó. Giá như, người ta có thể đi lội ngược thời gian trở về quá khứ…

- Đừng khóc nữa. Anh đang ở ngay bên cạnh em cơ mà.

- Em đã nghĩ là chúng ta sẽ chẳng còn một buổi tối cuối tuần nào cùng đi dạo với nhau như thế này nữa.

Câu nói của Tâm Lan vừa dứt thì bước chân anh cũng ngừng lại. Cô nhấc đầu khỏi vai anh, đôi mắt ầng ậc nước ngước nhìn theo. Hoàng Minh và cô đang đứng trước ngôi nhà chung của hai người.

- Cho em xuống đây được rồi. Anh về đi kẻo chị ấy lo lắng.

Tâm Lan tự trườn người xuống. Mất vài giây, cô mới đứng vững được. Cơn gió đêm cuộn thổi làm mái tóc đen dài bay lòa xòa phía trước. Hoàng Minh giơ tay vuốt những lọn tóc sang hai bên vành tai. Bàn tay anh vẫn giữ nguyên ở vị trí đó, thật lâu và cứ im lặng nhìn cô như thế.

Con ngươi màu hổ phách đẹp lạ chiếu những tia nhìn ấm áp khiến đôi vai Tâm Lan run lên bần bật. Cô cảm nhận rõ những giác quan của mình đang cùng lúc khuấy động dữ dội. Chúng phản đối thái độ cư xử cố tỏ ra lạnh lùng của cô. Chúng gào lên ráo riết, chúng la hét như những con thú hoang đang gồng mình lên phát ra tiếng gầm vang vọng giữa chốn rừng già… Tất cả sự đổ vỡ, thôi thúc, oán hờn đó chỉ xảy ra trong lòng một cách câm lặng. Chúng hoàn toàn không phát ra một tiếng động nhỏ nên chẳng mấy ai hay. Nhưng không phải vì thế mà anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô: những tiếng vỡ lòng, sự đấu tranh trong tâm tưởng, cả việc mang lí trí lấn át những ước muốn của trái tim…

Hoàng Minh sát đầu lại và hôn nhẹ lên trán cô. Giọng anh trầm hẳn xuống:

- Để anh mở cửa cổng.

Anh dắt tay cô bước vào trong sân nhà. Họ cùng đặt từng bước chân chậm rãi lên những bậc hiên tối. Luồng gió đêm thổi tới bị chặn bởi những gốc cây lớn và vườn hoa cạnh nhà. Một cảm giác ấm áp và dễ chịu hơn như ve vuốt và quấn quýt lấy hai người.

Tâm Lan khom người xuống, tra chìa khóa vào ổ. Ổ khóa bị han gỉ, cô mím môi xoay mạnh cổ tay.

Hoàng Minh giúp cô mở cửa. Anh tìm ổ điện và nhấn công tắc ngay lối cửa ra vào. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng anh. Những lớp bụi phủ lên bộ ghế sô pha hay mặt bàn kính khiến anh liên tưởng đến căn nhà bị bỏ hoang. Đến những chậu cây trang trí ở bệ cửa sổ với lớp đất khô cằn rữa ra trông rõ từng vết rạn nứt.

Tâm Lan mở cửa sổ, gió ào vào thổi tung tấm ri-đô, cả mái tóc cô cũng xõa tung và bay lại phía sau để lộ một khoảng bờ vai trắng muốt. Chiếc đầm trắng bay dán sát vào người cô tạo nên một vẻ mảnh mai, thanh khiết. Cô đứng lặng thinh, và không còn khóc.

Dường như bao nhiêu nước mắt đã cạn khô cả rồi.

Hoàng Minh tiến tới và ôm ghì lấy Tâm Lan từ phía sau. Cô né tránh sang bên nhưng bàn tay anh đã kịp giữ lấy đôi vai gầy. Anh xoay người cô lại và đặt môi xuống gò má nhợt nhạt đã được gió hong khô những dòng nước mắt. Đôi môi anh lướt qua đôi môi khô ráp đang cố mím chặt của cô. Anh siết chặt vòng tay ôm, cố cuốn lấy đôi môi cô để tìm về sự ngọt ngào của ngày tháng cũ, để tưới những yêu thương tưởng chừng như không còn nguyên vẹn.

Nhớ đêm trăng ngày nào, họ ao ước bờ môi mình được mềm lại bởi những thương yêu, bởi những vòng tay ôm siết nồng nàn. Thì giờ đây, họ lại hoang mang, sợ hãi, run rẩy… Liệu rồi cảm giác đắm say trong đêm nay có vội vã bỏ đi khi bình minh ngày mai ập tới?

Cô đưa tay ôm lấy vòng eo Hoàng Minh. Anh đã từng là chồng cô và bây giờ cũng thế. Vậy mà thời gian xa cách đã khiến cô có cảm giác như mình bị chồng ruồng bỏ từ rất lâu. Cô lúng túng, cô run rẩy như kẻ đang vụng trộm với người tình. Rất lâu sau, đôi môi cô mới dám hé mở đón nhận nụ hôn nồng nàn ấy.

Tâm Lan ngước nhìn anh, đôi mắt nâu ngân ngấn nước làm cô hoảng sợ. Anh cúi đầu hôn lên đuôi mắt cô, một giọt nước mắt đậu xuống chân mi cong dài. Những ngón tay cô đưa lên chạm lấy khuôn mặt anh. Cô nhớ vầng trán cao, sống mũi thẳng, những cọng râu lún phún đang nhô lên hay vài cọng tóc khô đâm vào da cô nhồn nhột, ran rát. Nỗi nhớ về anh chưa bao giờ dập tắt trong cô, niềm yêu thương hòa mình vào những khát khao mãnh liệt cùng anh cũng chưa bao giờ vơi đi dù chỉ là thoáng qua trong ý nghĩ.

Má anh dụi dụi nhẹ vào cổ cô, bàn tay anh giữ chặt hai bên vai cô. Cái đụng chạm ngẫu nhiên vào khoảng vai để trần làm da cô chợt nóng bừng, nhịp đập của trái tim như điên loạn. Cô buộc mình phải nhích người ra một chút rồi tách hẳn khỏi vòng tay ôm của anh. Cô cảm thấy khó thở nên đã nhanh chân lẩn trốn về phía phòng ngủ. Giọng cô như thì thầm:

- Anh nghỉ sớm đi. Sáng mai chúng ta còn phải về ngoại đón bé Nguyên Thảo nữa. Nếu không sẽ trễ mất buổi dự tiệc cưới của chị Hoàng Ngân.

Hoàng Minh gật đầu rồi đi theo sau Tâm Lan về phòng ngủ. Anh ngồi xuống bên cạnh cô. Cô với tay mở nhạc, những bản tình ca lãng mạn và da diết buồn. Cô đưa cái nhìn mệt mỏi về mọi thứ xung quanh. “Chiếc giường này bao lâu rồi mới đón nhận hai chủ nhân của chúng quay trở lại?” – Nghĩ tới đấy thôi, đôi mi cong vội vàng cụp xuống.

Anh hôn lên vầng trán thông minh của cô, lướt xuống cằm và môi hôn đậu trên chiếc cổ trắng cao. Cô ngả vào vòng tay anh, nuốt nghẹn. Bởi khứu giác của người phụ nữ mang bầu rất nhạy bén, nhất là trong hoàn cảnh này, cô như mê mải tìm lại cảm giác đã bị đánh mất từ rất lâu.

Hoàng Minh cởi hẳn chiếc áo sơ mi rồi vắt lên chiếc ghế gỗ ngay cạnh bàn trang điểm của Tâm Lan. Anh đỡ tấm lưng mảnh và đặt nhẹ người cô nằm xuống. Đôi tay anh lần kéo theo đường khóa váy, lớp váy bung đến đâu, môi hôn anh lướt nhẹ tới đấy. Nụ hôn đầy rực lửa đam mê lướt dọc theo đường cong cơ thể của người vợ. Hơi thở nóng hổi từ anh phả lên lớp da tưởng chừng như mất hết cảm giác khiến Tâm Lan thoáng rùng mình. Những ngón tay mơn man đôi vai trần, tới cơ thể ngọc ngà đầy sức sống, cho đến vùng bụng hơi nhô cao. Anh hơi sững người và nhìn Tâm Lan dò xét dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ. Đôi mắt cô vội lảng tránh và nhanh tay kéo tấm chăn mềm phủ lên vùng bụng.

- Em có tin vui phải không, Tâm Lan? – Hoàng Minh ghé sát tai cô, thì thào hỏi.

- Em ba mươi rồi chứ ít à? Ngồi làm việc nhiều và lười vận động nên bụng chảy xệ chút thôi.

Tâm Lan tìm một lý do để đánh lừa anh. Anh lặng lẽ mỉm cười rồi gạt tấm chăn mềm ra khỏi người cô, bàn tay anh bắt đầu mơn man lên những vùng da thịt nhạy cảm thơm mát. Trong ngọn lửa yêu thương dữ dội qua nhiều ngày nguội tắt, cô cũng chẳng kịp đẩy anh ra khỏi vòng tay khao khát của mình…

Chưa bao giờ Tâm Lan trở nên như thế, một sự ham muốn dồn dập tràn ngập cả cơ thể và tâm hồn cô. Cô muốn có anh trọn vẹn đêm nay mà không bị ai quấy rối. Cô muốn được tan chảy trong những cái vuốt ve dài bằng những cử chỉ chậm chạp từ đôi tay ấy. Bởi cô biết, chỉ có anh mới có thể đem đến cho cô sự thỏa mãn trong niềm hạnh phúc nối dài bất tận…

Những môi hôn nồng nàn suốt đêm sưởi ấm hai tâm hồn tưởng chừng như đã chết úa. Những tiếng rên xiết miên man hết sức nhẹ nhàng đánh thức cả hai trái tim tìm về bên nhau sau nhiều ngày đi lạc. Những khao khát yêu thương càng không thể vùi chôn khi cả hai đang ước muốn…

Suốt đêm, cô nghe thì thào tiếng xin lỗi hòa cùng tiếng yêu thương

Biết đâu, cơn mưa đêm nay sẽ đưa cả hai cùng nhìn thấy cầu vồng vào sáng sớm mai khi thức dậy…
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Anh có Kiều Thanh rồi thì cũng phải cho em lần nữa được cầm bó hoa cưới trên tay chứ?

Gia đình Tâm Lan tiến đến trước mặt vợ chồng Hoàng Ngân, cô gửi lời chúc mừng tới hai người và hết lời ca ngợi chiếc váy cưới màu trắng Hoàng Ngân đang mặc.

Bé Nguyên Thảo cười tít mắt khi được cô dâu Hoàng Ngân hôn vào hai bầu má. Cô nói với người chồng bằng tiếng Pháp:

- Buckley! Em rất yêu cô bé này.

- Cô bé quả là xinh đẹp. – Buckley gật đầu và nở nụ cười thân thiện.

- Con yêu cô chú lắm! – Bé Nguyên Thảo cười tít mắt và hôn vào bên má Hoàng Ngân.

- Ngoan nào bé Thảo, chúng ta sẽ nói chuyện với cô Hoàng Ngân sau nhé!

Lúc này, Hoàng Minh mới lên tiếng và đi lên phía trước một bước. Buckley đưa tay ra trước bắt tay Hoàng Minh. Anh nói lời cảm ơn gia đình Tâm Lan bằng thứ tiếng Việt ngọng nghịu. Ngân đỡ lời chồng và nhã nhặn mời gia đình Tâm Lan cứ tự nhiên nhập tiệc.

Tâm Lan bắt gặp vị sếp già của mình đang ngồi ở bàn tiệc ngay giữa sảnh. Ông sếp dường như cũng đã nhìn thấy gia đình cô, gọi lớn:

- Tâm Lan! Ba đang ở đây.

Tiếng gọi của ông khiến Tâm Lan bất ngờ nhưng vô cùng hạnh phúc.

Bé Nguyên Thảo khom người lễ phép.

- Con chào ông ạ!

Ông sếp cười nheo cả đuôi mắt lại. Ông vỗ vào vai Hoàng Minh và khen anh là gã đàn ông may mắn nhất trần đời. Tâm Lan thì vẫn sụt sùi, nức nở với tiếng gọi “ba” thân thiết cách đây mới chừng vài phút. Bé Nguyên Thảo ngồi trên đùi ông nhai ngon lành miếng gà chiên và hồn nhiên uống ly nước ngọt. Một vài cô nàng có thói ghen ăn tức ở chốn công sở thường bĩu môi, nói xấu sau lưng cô cũng vội vàng tiến đến tay bắt mặt mừng như chị em thân thiết. Tâm Lan cũng chẳng mấy bận tâm, cô đưa tay xoa xoa bụng mình và nghĩ về tương lai sau đêm đắm say hạnh phúc cùng Hoàng Minh…

Bé Nguyên Thảo cả buổi không chịu rời anh nửa bước. Ngay cả việc đi toilet, con bé cũng nằng nặc đòi anh đi cùng. Nguyên Thảo thì thào:

- Con sợ ba lại đi như những ngày vừa rồi lắm. Mẹ Lan làm tăng giờ, cả buổi tối chỉ có con mèo trắng là chịu làm bạn với con thôi.

- Sao cơ? – Anh kinh ngạc khi nghe con gái nhắc tới loài mèo trắng. – Ai mua mèo cho con? Mẹ Lan không thích mèo cơ mà. Tại sao con lại để nó ở trong nhà nhỉ?

- Mẹ Lan bảo đó là mèo hoang, không cho con làm bạn với nó vì sợ nó làm con đau. Nhưng nó hiền lắm, nó chơi bóng với con xong là ngủ liền à. Mẹ Lan còn khen nó đẹp nữa đó. – Nguyên Thảo tự hào khoe với bố về người bạn mới của mình.

- Vậy chiều nay về nhà, con phải giới thiệu nó với ba nghe.

- Dạ.

Anh xoa đầu bé Nguyên Thảo rồi múc mấy thìa súp cua vào chén để nó tự ăn. Tâm Lan gần như im lặng suốt buổi tối, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn trộm Hoàng Minh và bị anh bắt gặp.

Bất chợt, điện thoại trong túi quần của anh rung lên liên hồi. Thật may mắn, anh chỉ để ở chế độ rung nên Tâm Lan không phát hiện ra điều gì đang bất ổn. Cô đang chăm chú bón từng thìa súp cho con gái.

Anh nhấn vội bàn phím nhắn lại rằng mình đang đi ký hợp đồng với đối tác rồi khóa ngay nguồn điện thoại lại. Kiều Thanh tìm kiếm anh với lý do là từ đêm hôm qua đến giờ anh đã không về nhà, cũng không một lời nhắn hay cuộc gọi hỏi thăm. Kiều Thanh còn đe dọa: “Em sẽ đào bới cả cái đất Sài thành này để tìm anh. Đến khi nào anh đứng trước mặt em và nói lời xin lỗi mới thôi”. Anh lắc đầu nghĩ thầm: “Càng ngày càng quá đáng”.

Khi Tâm Lan đã phát hiện ra sự thay đổi trên khuôn mặt anh. Cô nói khẽ:

- Nếu anh bận thì ra chào vợ chồng chị Hoàng Ngân một tiếng rồi về. Lát em và bé Thảo tự đi taxi cũng được.

- Anh chẳng có chuyện gì cả. – Hoàng Minh xua tay và uống cạn một hơi hết ly bia trước mặt. – Em trông con nhé, anh qua bàn bên uống với đám bạn cũ một ly.

- Anh…- Cô lắc đầu. – Anh về đi. Mẹ con em tự đi được. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần. Còn chị ấy nữa…

- A, ba ơi. Hôm nay là chủ nhật. Lát ba đưa con đi chơi nghe ba! – Bé Thảo reo lên khi nghe mẹ Lan nhắc tới hai chữ: “cuối tuần”.

- Ba đồng ý.

Hoàng Minh cười với bé Nguyên Thảo rồi nhìn Tâm Lan bằng ánh mắt dịu dàng rực lửa. Ánh mắt ấy chứa đựng sự yêu thương và niềm khao khát hạnh phúc. Bản thân Tâm Lan chỉ muốn nhắc nhở, đêm qua anh đã không về nhà, tối chủ nhật hôm nay là cơ hội để anh giảng hòa với người phụ nữ tính nết tiểu thư ấy. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đúng hơn là không muốn hiểu và càng không dám tin hay đặt một tia hi vọng nào về chuyện hôn nhân của mình sắp được tái hợp.

Khi Hoàng Ngân và ông chồng Buckley ở tuổi năm mươi đang tiến về bàn tiệc – nơi những người bạn cũ thời đại học đang ngồi, Hoàng Ngân nhìn Hoàng Minh không chớp mắt. Còn Tâm Lan bật cười và nhìn thẳng lại về phía anh. Sau màn cụng ly chúc mừng cho cặp vợ chồng mới cưới, Hoàng Ngân nói với chồng bằng thứ tiếng Pháp không mấy ai hiểu. Vài giây sau, chồng của cô một mình đi gửi lời cảm ơn đến những bàn tiệc khác, còn Hoàng Ngân ngồi lại với đám bạn cũ, giọng nói lanh lảnh:

- Không ngờ cũng có ngày tôi được rước về dinh trong sự hiện diện đầy đủ của những người bạn cũ thế này. Tôi lấy làm xúc động lắm.

Hoàng Ngân xuýt xoa, đôi mắt đỏ nước và nhìn lướt một lượt bạn bè. Người thì có con học tận cấp ba, người thì đã hai tay hai đứa. Còn cô, trong bụng là mầm xanh đã hơn một tháng tuổi mà chỉ có cô và ông chồng mới biết. Mọi người nháo nhào khuyên cô dâu nên bình tĩnh và cần giữ gìn sức khỏe cho buổi tối hôm nay khiến Hoàng Ngân bật cười khanh khách trong nước mắt. Phái nữ thì khuyên cô cách “trị chồng Tây để làm sao cho hắn phải sợ, phải cưng chiều”. Phái nam thì nhắn nhủ phải “chiều chồng Tây hết mực, nếu không hắn dằn mặt đánh cho không còn tí nhan sắc nào mà về lấy chồng khác”, khiến cho những bàn tiệc xung quanh đó cũng cười nghiêng ngả.

- Anh Hoàng Minh! Em mời anh một ly. – Ngân nâng ly bia và chủ động uống cạn trước cái nhìn khó hiểu của anh.

- Anh vẫn tưởng em nói không với bia rượu như ngày xưa chứ nhỉ?

- Anh nghĩ sao nếu như em nói rằng: hiện tại em đã hút hết cả bao thuốc lá trong một ngày?

- Anh chẳng tin nổi điều đó. – Hoàng Minh xua tay và uống nốt phần bia còn lại trong ly. – Em đừng có phóng đại mọi chuyện lên như thế chứ?

- Thật đấy, ngày trước em thường nhìn trộm anh hút thuốc. Coi bộ dạng anh, tâm trạng của anh hẳn là não nề và mệt mỏi lắm. Em từng bảo: “Bắt tôi hút thuốc thà để tôi nuốt một con lươn sống còn hơn”. Bây giờ, em chỉ muốn anh biết, em thay đổi nhiều như thế nào nên anh đừng tránh mặt em nữa, cho dù trước đây, em đã từng… rất – muốn – hôn –anh!

Hoàng Ngân rót một ly bia khác để sang bàn tiếp theo gửi lời cám ơn trước sự im lặng từ anh.

Sau hai tiếng chào hỏi, Hoàng Ngân tung bó hoa cưới để mong những cô chưa chồng sẽ nhận được nó. Nhưng rồi, tất cả mọi người trong bữa tiệc đã há hốc miệng khi thấy Tâm Lan đang sở hữu nó trên tay.

Tâm Lan thì thào rất nhỏ vào tai anh: “Đêm nay, anh về đi. Anh có Kiều Thanh thì cũng phải cho em một lần nữa được cầm bó hoa này trên tay chứ? Anh biết đấy, em không thể nào chịu nổi sự cô đơn quá lâu mà”.



Phía sau lưng, đang có người đi chung với cô trên con đường vàng ươm những vệt nắng.

Tâm Lan điện thoại cho Trần Hùng – một người bạn từ thời cấp ba về việc cô sẽ tới phòng khám của anh để sẵn sàng cho lần sinh con thứ hai. Trần Hùng cười ồ lên và vui mừng trả lời: “Cậu sẽ là người được ưu tiên nhất trong phòng khám. Tớ có thể tiếp đón cậu bất kể thời gian nào trong ngày“.

Tâm Lan tranh thủ ghé qua phòng khám của Trần Hùng vào giờ ăn trưa. Cô cố tỏ ra bình tĩnh với vẻ mặt dửng dưng… nhưng trong trái tim cô lại đập liên hồi vì quá hồi hộp.

Trần Hùng mang cho cô ly nước cam và một ly café đen đặc dành cho mình. Họ nói chuyện lan man về chuyện gia đình: bà Xuân còn bị chứng đau lưng và đầu gối nhức buốt mỗi khi trở trời hay không? Cuộc sống của cô vẫn hạnh phúc bên người chồng Hoàng Minh tài giỏi đấy chứ? Sao cô không đưa bé Nguyên Thảo tới đây chơi?… Anh còn cười hớn hở bảo: “Những chuyên đề được phát trên Radio do em phụ trách hàng tuần anh vẫn thường xuyên theo dõi. Chúng rất thú vị và bổ ích”.

Tâm Lan cảm thấy ngại ngùng vì những tình cảm Trần Hùng dành cho mình. Sắp bước sang tuổi ba mươi nhưng anh vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai và thường tỏ ra không vui khi ai đó hối thúc chuyện lập gia đình. Tâm Lan cười mỉm và đề nghị Trần Hùng liên lạc với các bạn thời phổ thông để có buổi gặp gỡ và cùng nhau ôn lại những kỷ niệm thời học trò.

Đang nói chuyện vui vẻ, Trần Hùng hướng cái nhìn về phía cửa, giọng vui vẻ.

- Ba Tường ơi. Con đang ở trong phòng khám bên này. Ba chờ con một chút rồi đi ăn trưa nhé!

Nghe đến hai chữ: “Ba Tường”, Tâm Lan quay nhanh người về phía cửa. Một người đàn ông đã già trong bộ đồ bảo vệ. Trên tay ông là hai suất cơm trưa văn phòng và hai chai nước khoáng. Ông Tường nhìn Tâm Lan bằng ánh mắt rất lạ lùng. Tâm Lan cũng nhìn ông, một hình ảnh mơ hồ nào đấy xuất hiện trong trí nhớ của cô nhưng không tài nào nhớ nổi.

- Ừ. Cậu cứ làm việc đi.

- Vâng, thưa ba. Đây là Tâm Lan, người bạn học từ thời cấp ba của con tới khám bệnh ạ. Cô cũng là người dẫn chương trình trên Radio mà ba thường hay nghe đó.

Trần Hùng dứt lời. Ông Tường gật đầu rồi chậm rãi quay lưng, những bước đi của ông rất chậm.

- Mình gọi bác ấy là ba. Ba Tường già rồi nhưng tốt bụng lắm. Ở phòng khám này, ai ai cũng quý mến ba hết trơn. Mà chắc bữa nay ba mệt nên không muốn nói chuyện, chứ ba vẫn thường khen giọng cậu ngọt ngào và trò chuyện cùng độc giả rất có duyên.

- Bác Tường già rồi mà vẫn đi làm bảo vệ à? Gia đình bác ấy ở đâu vậy Hùng?

- Hùng nghe bác kể, bác vô Sài Gòn cả chục năm nay để tìm người thân nhưng chưa gặp. Chiều nào bác ấy cũng đi quanh quẩn mấy khu phố, những công viên có nhiều người già ra đấy tập thể dục để tìm. Nhìn bác ấy tội nghiệp lắm.

Tâm Lan trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi hắt ra tiếng thở dài thương cho số phận của ba Tường. Cô nghĩ về ba đẻ của mình, ông ấy giờ đang ở đâu?

Cô nằm ngay ngắn lên chiếc giường dành cho bệnh nhân đến khám, bên cạnh là máy siêu âm. Màn hình máy siêu âm vẫn màu tối thui nhưng cô không cản nổi việc mình đưa mắt nhìn về phía nó một cách chăm chú. Trần Hùng nheo nheo mắt:

- Bình tĩnh! Bình tĩnh… Tâm Lan!

Cô cười gượng với Trần Hùng nhưng trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ về đứa bé cùng nhịp tim đập thình thịch. Anh di cái đầu dò trên phần bụng bôi đầy gel xúc tác và cho cô nghe nhịp đập tim thai. Âm thanh khá lớn khiến lòng cô thêm rạo rực. Cứ thế, nước mắt cô ngân ngấn lưng tròng…

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Trần Hùng chỉ cho cô thấy đứa bé xuất hiện trên màn hình. Đó là một hình hài nhỏ xíu đang ngọ nguậy chân tay, chúng di chuyển tự do trong tử cung nhưng khoảng thời gian tới đây cô mới có thể cảm nhận được sự chuyển động đó. Thai nhi dài mười hai centimet và nặng một trăm hai mươi mốt gam. Đã nhìn thấy cột sống, thậm chí Trần Hùng còn chỉ vào từng đốt sống để giúp cô quan sát rõ hơn. Mắt, môi, tai của em bé dần phát triển khiến gương mặt bước đầu có đường nét. Da của thai nhi rất mỏng, gần như trong suốt. Phần gan bàn chân, gan bàn tay của em bé đã có những cơ cấu da hình thành cho sự mẫn cảm của xúc giác… Anh còn cho cô biết tình trạng về túi ối hay nội tạng và cơ quan sinh dục đang dần được hình thành…

Tâm Lan nằm yên không nói gì nhưng trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Chúng giống hệt như lần đầu tiên cô mang thai bé Nguyên Thảo vậy: lạ lẫm mà thân quen, hồi hộp mà hạnh phúc, sung sướng nhưng cũng xen lẫn cả phần âu lo sợ sệt.

Trần Hùng dừng lại việc chỉ trỏ chiếc que thủy tinh nhỏ trên màn hình vi tính. Anh nhìn Tâm Lan và nở một nụ cười thầm. Anh cũng im lặng. Cả hai dường như đều muốn giữ lại những dòng suy nghĩ cho riêng mình.

Tâm Lan thở vội, cô chỉnh đốn lại quần áo rồi trở lại ghế ngồi. Trần Hùng khuyên cô nên bình tĩnh và thoải mái. Anh xoay người về phía màn hình vi tính và nhập những dữ liệu cần thiết.

- Sang tháng thứ năm là lần siêu âm thứ hai. Và kết quả siêu âm lần này sẽ nói lên tất cả. Cậu đừng quá căng thẳng và lo lắng. Điều đó chẳng hề tốt cho thai nhi chút nào.

- Ừ. Cám ơn Hùng. Mình sẽ còn làm phiền cậu trong thời gian tới.

Tâm Lan nhận một tập hồ sơ từ phía Trần Hùng. Trong đó có những bức ảnh được in từ máy siêu âm, giấy xét nghiệm máu, giấy chứng nhận thai sản và giấy tờ bảo hiểm. Cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Rời khỏi phòng khám, Tâm Lan gặp ba Tường đang đứng ở dưới chân cầu thang. Trên tay ông Tường vẫn giữ hai phần cơm hộp và chai nước khoáng. Nét mặt ông không có vẻ gì là khó chịu hay sốt sắng. Ông nhìn cô, lặng thinh. Cô khom người và niềm nở:

- Con chào ba Tường. Con xin lỗi vì đã để ba Tường phải chờ bạn Hùng một lúc lâu.

- Không sao.

Ông xua bàn tay lên phía trước ra vẻ trách cô khách sáo. Cô chào ông Tường rồi quẹo vào ngay lối cầu thang kế bên.

Tâm Lan vừa cười tủm tỉm vừa nghĩ đến việc tối nay sẽ cùng bé Nguyên Thảo đi mua sắm đồ. Thỉnh thoảng cô lại kéo he hé chiếc khóa của túi xách để nhìn trộm vào tập hồ sơ bên trong. Những chi tiết nhỏ quẹt thành đường màu đen trắng chẳng mất đáng bao nhiêu thời gian để cô thuộc chúng làu làu và ghi nhớ trong bộ não.

Và phía sau lưng, đang có người đi chung với cô trên con đường vàng ươm những vệt nắng.



Cô không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân khi Hoàng Minh đã có người đàn bà khác.

Sau buổi tiệc cưới của Hoàng Ngân, Tâm Lan và Hoàng Minh đã không còn gặp lại nhau cho tới ngày ra tòa.

Cuộc ly hôn của họ được diễn ra sau một khoảng thời gian rất nhanh kể từ khi Kiều Thanh trở về nước. Đám cưới giữa Kiều Thanh và Hoàng Minh cũng đã được tổ chức nhanh chóng. Không có một giọt sâm banh nào, không có chiếc bánh ga tô tình yêu thắp nến sáng lung linh, không có bài ca du dương, không có lấy một tiếng nhạc và càng không một nụ hôn nồng cháy… chỉ có vài người đến dự và chứng kiến cuộc hôn nhân mới của chú rể Hoàng Minh và cô dâu Kiều Thanh. Bạn bè chẳng có ai… và tất nhiên thời gian buổi lễ diễn ra cũng ngắn hơn rất rất nhiều so với ngày cưới của nhiều năm về trước.

- Tòa tuyên bố, Bé Thảo vẫn do em nuôi. Xin anh và chị Kiều Thanh đừng đến gây phiền toái cho mẹ con em nữa.

- Ừ. – Giọng Hoàng Minh buồn và trầm hẳn. – Nhưng anh vẫn là ba của nó, anh có quyền được tới và đưa nó đi bất cứ lúc nào.

- Tốt thôi! – Giọng Tâm Lan ráo hoảnh, đôi mắt khô không còn một giọt nước mắt. – Hãy nói cho em biết lúc nào anh tới đón con bé. Đừng để em cáu giận hay phải báo công an khi lầm tưởng là nó đã bị bắt cóc.

- Ừ. Anh hiểu. Anh sẽ để lại căn nhà cho em. Nếu có khó khăn gì thì hãy nói cho anh biết, đừng chịu đựng một mình.

- Tùy anh thôi.

Câu nói của Tâm Lan vừa dứt thì Kiều Thanh cũng đon đả bước tới. Ngoài hành lang tòa án, sáu con mắt nhìn nhau không nói câu nào. Họ đứng khá xa nhau, mỗi người một góc, rất cân đối để tạo thành một tam giác đều. Ba con người, ba cảm xúc, ba nỗi niềm. Nhưng nỗi đau của ai dài hơn, sâu hơn thì nào ai biết được. Bởi họ đã đứng rất cân xứng như một sự sắp đặt của Chúa trời từ trước đó…

Tiếng gió hòa tiếng mưa vẫn rít lên âm ỉ ngoài kia. Những tiếng sấm vang rền trời dường như cũng không đủ sức mạnh để xua đi bầu không khí u ám nơi ba người đang đứng. Những chiếc lá rơi rụng cuốn theo chiều gió bay lướt ngang qua mắt họ rồi rơi xuống mặt đất, ướt nhẹp. Những trái tim dường như tê dại hoàn toàn.

- Hoàng Minh! Về thôi anh.

Kiều Thanh lên tiếng sau một hồi im lặng và đứng trơ nhìn nhau. Hoàng Minh gật đầu rồi nhìn về phía Tâm Lan, khuôn mặt cô trắng nhợt rồi chuyển sang tái xanh như không còn một giọt máu, đôi môi khép hờ như đóng băng, không cử động.

- Em ổn đấy chứ? Tâm Lan? – Hoàng Minh gọi tên cô – Tâm Lan?

- Vâng. Ổn. Anh chị về đi, em về công ty luôn đây.

- Nhìn sắc mặt em rất tệ. Em về nghỉ ngơi đi. – Nhưng cô không trả lời, càng không chuyển hướng nhìn về phía anh. - Tâm Lan, nghe anh nói không vậy?

Cô đưa mắt nhìn anh, những câu nói quan tâm, những đường nét trên khuôn mặt tỏ rõ sự lo lắng và đôi bàn tay cứng rắn đang giữ rất chắc đôi vai cô. Cô khẽ nói gì đó, chẳng ai nghe rõ, rồi lại lắc lắc đầu. Kiều Thanh tức giận, kéo mạnh tay Hoàng Minh và thét lên:

- Hai người đang làm cái quái gì thế hả? Anh Minh, đi về đi. Cô ta đã có người đàn ông khác lo lắng rồi, chẳng đến lượt anh đâu.

Bàn tay anh như rơi khỏi đôi vai đang run lẩy bẩy của cô. Anh nhìn Kiều Thanh rồi quay lại nhìn “vợ cũ”:

- Giữ gìn sức khỏe nhé, Tâm Lan.

Kiều Thanh nắm tay anh rất chặt, vội vàng những bước đi… Bàn tay nhỏ bé của Tâm Lan vịn vào hành lang dõi theo hai hình bóng ấy.

Cơn mưa Sài Gòn tầm tã khiến đường ngập nước đến lưng chừng đầu gối. Hàng cây cao lớn và hoa cỏ đều lờ mờ trong làn mưa bao phủ. Có người đàn ông to lớn đang giương cao chiếc ô đủ màu sắc che mưa cho một người đàn bà.

Tâm Lan nhìn theo bóng dáng của chiếc xe lao đi trong màn mưa bịt bùng, kín lối: “Anh… có ấm áp không?”.

Dáng người cô thanh mảnh, run rẩy, đầy buồn bã, cứ ẩn hiện mờ nhạt trong màn mưa mông lung. Trên đường về công ty cách đó không xa, cô khóc mãi. Mưa vẫn rơi lộp độp trên áo mưa… Cả trời đất như phiêu diêu bất định, cả cõi lòng cô như nát tan, vụn vỡ.

Mưa rơi. Mưa thét gào.

“Ai dắt em đi qua nỗi đau?

Ai giúp em lau khô những giọt nước mắt?

Ai cùng em đi hết những chặng đường dài?

Ai sẽ nói cho em biết…

Phía cuối con đường kia, đang có người đứng đợi”.

***

Cô trở thành người cô đơn, những đêm gối chăn đẫm ướt vì nước mắt cũng sẽ chẳng còn. Cô phải tự quyết định về những thay đổi trong cuộc sống của mình vào thời gian tới khi không còn bóng dáng hay sự giúp đỡ của một người đàn ông bên cạnh.

Việc đầu tiên, Tâm Lan phải dọn dẹp sạch sẽ căn nhà mà hai vợ chồng đã dành dụm trong các khoản chi tiêu và được hai bên gia đình giúp đỡ để mua nó. Căn nhà không lớn nhưng đầy đủ đồ dùng phục vụ cuộc sống của hai mẹ con cô. Nó không quá rộng, chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách và căn bếp gọn gàng. Tất cả như đặc mùi ẩm mốc vì suốt thời gian qua, căn bếp không hề nhóm lửa, phòng ngủ chẳng có hơi người, phòng khách cũng không một ai nằm dài trên ghế sô pha để xem ti vi hay nhâm nhi bánh trứng hoặc những đĩa hoa quả tươi. Bên cạnh là vườn hoa và cây cảnh, có vẻ hơi héo hon vì mỗi sáng chẳng còn ai tỉa tót lá vàng, vì mỗi chiều chẳng còn ai tưới nước, bắt sâu. Và những cây hoa cỏ dại đã nhanh chóng lớn ngổng, nhìn khu vườn bỏ hoang giống như một phần của khu rừng nhiệt đới..

- Xem nào… Sau khi làm hết những việc này chắc mình phải giảm vài ký mất thôi.

Tâm Lan thở dài, cô bỗng cảm giác tủi thân hơn bao giờ hết. Lẽ ra ngày cuối tuần như vậy, Hoàng Minh sẽ phải giúp cô kê bàn ghế lại thật ngay ngắn, còn bản thân sẽ pha nước tẩy thơm để lau sàn, chùi rửa bếp núc và lau từng khung cửa sổ. Còn hôm nay, cô sẽ đảm nhiệm hết từng đó việc.

Dáng người yếu ớt của cô cố gắng lắm cũng chỉ đẩy chiếc ghế gỗ dịch chuyển được vài centimet. Rồi cô thở dốc, rất nhọc nhằn. Chán nản, cô chỉ lau sàn và chùi cọ rửa bàn ghế trong phòng khách. Sau đó là mặt bếp ga, chén đĩa và thu dọn rổ rá đựng đồ làm bằng nhựa dẻo nằm ngổn ngang giữa căn phòng.

Quanh đi quẩn lại, cũng mất đến hơn ba giờ đồng hồ, căn phòng mới có vẻ sáng sủa và thơm mát hơn. Những ô cửa sổ được mở tung sau nhiều ngày đóng im ỉm. Ánh nắng, gió sớm mai cũng được lùa vào căn phòng thỏa thích đùa vui và cuốn vơi đi những nỗi u sầu và nước mắt.

Một thời gian khá dài trong ngày giúp cô lấy lại được tinh thần và đứng vững để sẵn sàng đối mặt với những khó khăn về sau.

Thu dọn xong quần áo của cả hai mẹ con vào vali, căn phòng gần như trống hoác. Quần áo của Hoàng Minh, anh đã tự dọn sạch sẽ cách đây vài tháng rồi. Vậy là, ở cái phòng ngủ này, chẳng còn ai muốn níu kéo nữa, nó nằm trơ trọi ở giữa, còn hai người chủ đi về hai phía hai nơi. Chỉ còn tiếng gối chăn, đệm mút hay thú bông… chúng đang cọ xát vào nhau, thì thào âm ỉ…

Tâm Lan ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu nghĩ về đêm hôm nào. Ngỡ tưởng cầu vồng ngũ sắc sẽ nối lại sợi dây hạnh phúc vào ngày hôm sau, nhưng cô đã nhắm mắt và cố lờ đi như không hề nhìn thấy. Cô không muốn mang chuyện con cái ra để níu giữ chân anh. Cô không muốn tiếp tục cuộc sống hôn nhân gia đình khi người đàn ông đó đã không còn là chỗ dựa vững chắc và chỉ dành duy nhất cho hai mẹ con cô. Cô không thể đón nhận tình yêu từ một người đàn ông khi nó đã không còn là trọn vẹn. Ai đó đã nói với cô rằng: “Yêu một người không còn yêu bạn giống như ôm một cây xương rồng. Càng siết chặt vòng tay ôm, càng khiến mình bị tổn thương và trái tim rướm máu”. Cũng như những yêu thương chìm trong say đắm đêm nào, cô run rẩy sợ hãi vì linh cảm được sự ra đi vội vã của anh trong những ngày sau…

Khóa lại tất cả các cánh cửa lớn, nhỏ, Tâm Lan nhìn ra khu vườn đang xanh um lên vì cỏ dại. Cô lắc đầu. Cô không muốn đụng tay vào nơi đấy nữa.

Gần mười năm trước.

- Vợ sẽ phải làm sạch khu vườn này.

- Vậy việc của chồng là làm gì? – Cô chống nạnh hai tay tru tréo.

- Tất nhiên là kiểm soát việc vợ làm rồi. Làm không sạch thì làm lại, khi nào sạch mới cho vào ăn cơm.

Hoàng Minh đùa cô. Ánh nắng sớm mai lọt qua kẽ mây hắt xuống khiến đôi má Tâm Lan thêm hây hây đỏ. Cô bặm môi và nhìn anh, ánh mắt chất chứa những yêu thương và cả sự khoan dung, độ lượng:

- Vì chồng, vợ sẽ làm tất cả. Miễn là chồng vui.

Tâm Lan cười nhoẻn miệng và xắn gấu tay áo. Nhanh thoăn thoắt, cô bắt đầu vào công việc. Hoàng Minh đứng ngây ra nhìn người vợ bé bỏng dễ thương. Chỉ là anh đang đùa với cô thôi mà, sao cô không tru tréo thêm lần nữa và hét lên là bất công quá đi cơ chứ. Anh sai rồi, anh vẫn nghĩ cô giống Kiều Thanh, cô ấy sẽ làm nũng và vòi vĩnh để anh phải làm cùng bất kể công việc gì, dù là lớn hay nhỏ, thậm chí là rửa chén bát hoặc giặt quần áo cũng phải làm chung. Còn Tâm Lan thì ngược lại: “Vì chồng, vợ sẽ làm tất cả. Miễn là chồng vui”.

- Vợ ngốc thật đấy. Một mình vợ làm thì ba ngày cũng không xong.

- Ba ngày sao? Nhưng nếu làm cả đêm thì cũng chỉ hơn một ngày là cùng.

Cô lại cười, khuôn mặt bắt đầu lấm tấm mồ hôi và đôi tay nhanh thoăn thoắt cho công việc đang dang dở. Hoàng Minh xúc động trước câu trả lời vô tư nhưng đầy quyết liệt từ đôi môi đáng yêu đấy. Anh ngồi thụp xuống đất, nhìn cô chăm chú.

Tâm Lan là người phụ nữ của cả gia đình và công việc. Nghĩa là cô muốn trở thành người đàn bà hiện đại: muốn thành công trong xã hội, nhưng cũng muốn thành người phụ nữ hoàn hảo biết chăm lo cho gia đình. Vì thế, cô sống vì chồng, vì con và vì tất cả những người cô thương yêu. Cô như một người khờ khạo, cứ tự làm tổn thương mình, cứ tự nhận hết những niềm đau về mình, chỉ để chắp vá những lỗ hỏng hay vết thương lòng của đối phương. Cô khờ khạo hơn khi bỏ lại sau lưng biết bao nhiêu người đàn ông tốt khác chỉ để theo đuổi Hoàng Minh. Và cô còn khờ khạo hơn nữa khi cứ cố sức chiến đấu với người đàn ông có quá khứ chỉ để giành giật lấy tình yêu về phía mình. Cho đến khi lấy nhau, rồi có bé Nguyên Thảo, thì cô cũng chỉ có con người anh, còn tình yêu thì có lẽ mới vừa chạm tới.

- Hôm nay là cuối tuần mà. Em không muốn đi đâu chơi sao?

- Không! – Cô quay lại nhìn nét mặt đơ đứng của chồng, rồi lắc đầu nói.- Nếu anh có công chuyện thì cứ đi đi, em sẽ cố gắng làm nhanh, làm sạch sẽ và đi nấu cơm. Em muốn được ăn chứ không phải bị phạt vì tội lười làm hay làm bẩn.

- Đồ ngốc.

Hoàng Minh lấy tay nhéo lấy chiếc mũi cao tây tây của Tâm Lan. Cô nhăn mặt cười hiền rồi chun chun mũi.

- Vợ biết là chồng rất tốt mà.

- Chồng không bỏ vợ làm một mình bất kì việc gì nữa đâu.

- Không. Những việc gia đình là của vợ, vợ không muốn chồng phải đau đầu hay cãi vã chuyện lặt vặt ở nhà sau một ngày bận rộn ở công ty.

- Vợ sẽ làm hư chồng đấy.

- Trong em, anh vẫn luôn là người đàn ông hoàn hảo nhất.

Hoàng Minh nhìn Tâm Lan, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đẹp lạ ấy. Anh đưa những ngón tay của mình mân mê trên làn da mịn màng của cô. Tâm Lan chỉ kịp hét toáng lên:

- Đừng có chơi xấu. Đừng bôi đất và cát lên mặt em như thế chứ?

Hoàng Minh cười vang trước những vết nhăn xuất hiện khi làm nũng trên khuôn mặt của vợ:

- Ơ. Nhìn mặt vợ kìa, chỉ còn thiếu những chiếc ria của một loài mèo nữa thôi.

- Chồng vui à? – Tâm Lan hỏi cộc lốc khi lại bị anh nhắc tới loài mèo.

- Ừ. Nhìn vợ đáng yêu lắm.

- Miễn là chồng vui, thì vẽ gì cũng được hết.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt âu yếm, đầy yêu thương… nhưng câu nói của Tâm Lan làm tiếng cười của anh im bặt.

Anh chỉ nói rất khẽ: “Đừng yêu anh nhiều quá, chỉ nên yêu vừa đủ thôi”.

***

Bóng chiều uể oải, cô đứng bần thần một hồi lâu. Bóng dáng cô đổ dài dưới chân. Có rất nhiều điều vốn rất gần gũi với cô bỗng trở nên xa lạ với cô vào lúc này. Bởi mỗi lần cô ra khỏi nhà cùng chiếc vali là đều có Hoàng Minh bên cạnh. Anh không để cô đụng tay chân vào bất cứ công việc gì, kể cả việc lên chiếc xe riêng của gia đình, anh cũng luôn đon đả đóng hoặc mở cửa như kẻ phục tùng và tôn thờ người vợ bé bỏng.

Lần đầu tiên suốt gần chục năm qua, Tâm Lan một thân một mình kéo lê chiếc vali nặng nề ngồi bệt ở ghế đá dưới cổng nhà chờ taxi. Những cánh hoa điệp trải dày như thảm xuống con đường màu vàng úa.

Xung quanh, có vài ba người hàng xóm rỉ tai nhau nói bóng gió. Người thì bênh vực Tâm Lan vì cô ngoan hiền và đạo đức. Người lại ghen ghét và đố kị vì cô vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang. Người lại lắc đầu ngán ngẩm: “Chồng đẹp, chồng tốt là chồng người ta”.

Cô phải chạy trốn thôi. Xung quanh căn nhà này, nơi đâu cũng có bóng dáng người đàn ông đấy, cả người đàn bà mà bản thân cô cũng ghen ghét kia nữa. Nơi đâu cũng có sự nhòm ngó, xỉa xói hay thương hại. Cổ họng cô như nghẹn lại bởi những tổn thương hay sự xúc phạm không đáng có. Tất cả mọi người, tất cả mọi kỷ vật hay khung cảnh xung quanh, chúng đều chạm tới vết thương lòng và dày vò cảm xúc trong lòng cô.

Tâm Lan cần phải rời khỏi con hẻm này. Cô lết chiếc vali đi dọc vỉa hè, qua từng con phố điện sáng trưng với những cây thông, ông già tuyết đã được trang trí cầu kì để chuẩn bị một mùa Noel mới.

Có một người cũng chậm rãi bước theo cô từ phía sau chừng mười mét. Mùa Noel, Tết tây, Tết ta đang ráo riết ùa về. Nhưng liệu những ngày lễ trọng đại trong năm nay có mang điều kỳ diệu nào đến với họ qua những thỉnh cầu nguyện ước chân thành sau nhiều năm tìm kiếm và ngóng đợi hay không?


.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.