pacman, rainbows, and roller s
Đọc truyện

Cuộc Hôn Nhân định Mệnh - Trang 3


CHƯƠNG 11



Sau 1 hồi bị tra tấn về tinh thần cô cũng được giải thoát bằng cái ho khan của anh.Dường như ngay lập tức


mọi sát khí đều được thu về nhanh chóng.Cô nhìn anh đầy biết ơn , và trong 1s ngắn ngủi cô nghĩ mình vừa


nhìn thấy ánh mắt lần đầu tiên anh nhìn cô đầy dịu dàng và quan tâm.Cô không dám chắc chắn vì vốn dĩ cô


chẳng có thời gian mà suy nghĩ thêm nữa khi anh đã nghiêng người nói vào tai cô nhưng cũng đủ to trong cái


căn phòng đang im lặng như tờ này.



_Anh nghĩ nên để em tự giới thiệu thì tốt hơn.


Tai cô đỏ hết lên , không cần phải diễn quá mức như vậy chứ, cô thực sự chưa muốn bị mấy mỹ nhân kia xé


xác sớm như vậy. Lấy lại bình tĩnh , cô đứng lên cúi đầu, giữ cho giọng nói của mình tự nhiên nhất:



_Xin chào , tôi là Lăng Tuyết , rất vui được gặp mọi người , sau này có gì không phải xin mọi người chỉ bảo.


Tất cả những người trong phòng lại được phen ngạc nhiên, đường đường là thiếu phu nhân tương lai mà xin


mọi người chỉ giáo thì đây là lần đầu tiên họ thấy 1 người khiêm tốn quá mức cần thiết như cô. Anh quay sang


nhìn cô nói :


_Sau này em là cấp trên của họ , có quyền sai bảo .Hiểu không?


Giọng nói của anh đều đều vang lên. cô cũng chỉ biết gật đầu.Sau đó từng vị đứng lên giới thiệu về mình với


cô. Họ đều là những người trung tuổi , mang phong thái xã hội đen chuyên nghiệp.Cô cố gắng nhớ họ trong


bộ não của mình , tên từng người , nơi họ quản lý và con gái của họ.Hầu hết mỹ nhân ở đây đều là con gái


của những bang chủ chi nhánh , họ đều được đứng hàng tiểu thư trong bang.1 số thiếu gia các chi nhánh


cũng tới diện kiến.Và sau 1 hồi ghi nhớ cô chỉ có 1 kết luận : tổ chức giống lò đào tạo mỹ nam, mỹ nữ


hơn.Phải nói là trai tài gái sắc đếm không xuể.Ngồi thẳng lưng tới gần 2 tiếng đồng hồ , cô sung sướng khi


nghe anh nói khẽ bên tai :


_Sắp xong rồi.


Dù ngữ điệu của anh vẫn lạnh nhạt nhưng không hiểu sao nghe xong cô bỗng thấy ấm áp lạ lùng.Nhìn sang


anh cô nở 1 nụ cười sáng chói.Anh quay đầu đi gần như ngay lập tức , đúng lúc này cánh của bật mở , 1 đại


mỹ nhân đi vào. Khuôn mặt được trang điểm đậm , rất cá tính , gu thời trang chuẩn không cần chỉnh, không


thèm liếc mắt tới ai , cô ta đi thẳng tới chỗ ngồi cách anh 2 ghế , ánh mắt chung thủy đặt trên người anh. Đôi


môi đỏ khẽ mở lộ ra hàm răng trắng bóng:



_Xin lỗi , em tới trễ, vì có việc cần giải quyết.



Anh nhìn cô ta 1 cái rồi gật đầu , sau đó lại chuyển ánh nhìn sang người ngồi bên cạnh.Lúc này cô ta mới


chuyển ánh mắt sang cô , gần như đó là 1 cái nhìn đánh giá, cô cảm thấy khó chịu với ánh mắt này của cô


ta.Tới khi cô nghĩ mình cần lên tiếng cô ta đã mở miệng trước:



_Tôi là Triệu Uyển . Chào mừng cô gia nhập tổ chức.Tôi là người rất quan trọng với thiếu gia.




Kèm theo là nụ cười đầy ngạo mạn.Cô nhận ra sự khinh thường trong giọng nói của cô ta, dường như con


người này đang muốn giương oai với cô.Anh nhìn sang khẽ nhíu mày nhưng không nói gì , thay vào đó là thái


độ hờ hững.Cô hiền nhưng không dễ bắt nạt, mỉm cười lại cô nói :


_Rất vui được gặp cô , tôi là Lăng Tuyết . là vợ sắp cưới của Phong.Cảm ơn cô vì đã giúp đỡ anh ấy trong


thời gian qua.


Anh nhìn cô ngạc nhiên , cô gái này không dễ bắt nạt như anh nghĩ, mặc kệ cái bộ mặt ức không dám nói của


Triệu Uyển , anh chỉ chăm chú để ý tới cô.Cười với anh 1 cái hết sức tự tin và tình cảm xong cô mới nhận ra


nãy giờ mình thể hiện hơi quá.Cúi đâu tránh đi ánh mắt mọi người nhìn mình cô tự trách bản thân .Bỗng Triệu


Uyển lên tiếng :


_Không biết cô là con cái nhà nào trong giới này.


Cô chưa kịp trả lời tiếng bác Trương đã vang lên đầy nghiêm túc :


_Triệu Uyển tiểu thư , hình như cô đã quên thân phận mình vẫn dưới Lăng Tuyết tiểu thư thì phải.



Triệu Uyển chỉ có thể trừng mắt lên lườm cô chứ không dám cãi lại , vì lời bác Trương nói trọng lượng chỉ sau


ông chủ và thiếu gia.Thấy mọi người đang nhìn mình đầy giễu cợt Triệu Uyển bực tức hỏi lại :


_Không hay tiểu thư là cành vàng lá ngọc của vị nào?


Không đợi cô lên tiếng , anh đã cất lời :



_Gia đình cô ấy không ở trong giới này . Có sao không?


Triệu Uyển lập tức tươi cười :


_Vậy à. Em không nghĩ người vợ tương lai của anh lại như thế.Em nghĩ người có thể bên cạnh anh phải là


người có thể giúp đỡ anh và hội.


Anh liếc nhìn cô ta nhàn nhạt đáp lại:


-Thông minh.


Triệu Uyển như được tiếp thêm ngòi nổ. nụ cười ngạo nghễ trên môi . nhìn anh đầy tình cảm:



-Em biết anh không bao giờ làm những việc không đúng đắn.


_Thế nào là việc không đúng đắn? Anh nhướn ,mày hỏi


_Phu nhân luôn là cánh tay phải của bang chủ , phải là con người toàn diện về võ công và mưu trí.Cô ta


không xứng.


Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt trước câu nói này, đồng loạt hộ đổ dồn ánh mắt về phía cô ,


nhưng cô không quan tâm, ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn anh không rời.Anh nhìn lại thẳng vào đôi mắt


thạch anh tuyệt đẹp của cô.Anh có thể thấy trong đó sự mong chờ và tin tưởng.Giờ phút này anh có thể làm


cô rời xa mình bằng 1 câu trả lời phũ phàng nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định kia anh không thể làm


vậy,anh biết cô đang rất hoang mang nhưng sao vẫn tin tưởng anh tới như vậy.Vẫn chăm chú nhìn cô anh


nói :


_Đúng vậy.


Chỉ 2 từ nhưng lại như 1 mũi dao găm thẳng vào trái tim cô.Cố ngăn những giọt nước mắt không trào ra khỏi


mi , cô thu lại ánh mắt của mình.Nụ cười nở rộ trên đôi môi của Triệu Uyển , mọi người ngạc nhiên nhìn cả 3


người họ.Cô có thể cảm thấy họ đang nhìn cô với ánh mắt thương cảm có , khinh thường có , vô cảm có.Cô


muốn ra ngoài, ngồi đây cô không thể thở nổi , tim cô như bị ai thắt chặt lại.Đưa tay giữ chặt lấy lồng ngực ,


cô cắn chặt răng chịu đựng.



Anh nhìn ánh mắt thất vọng , bi ai của cô , trái tim bỗng nhói đau.Bỗng cô đứng bật dậy , giọng nói lạc hẳn đi


_Tôi ra ngoài 1 chút.


Ngay khi cô muốn chạy trốn khỏi căn phòng này anh đã cầm chặt cánh tay cô lại.Cô ngước đôi mắt đã đầy ắp


nước mắt trân trân nhìn anh.Dù đã cố nhưng nước mắt vẫn rơi 1 cách không thể khống chế, anh đưa tay lau


đi giọt nước mắt đó, cô vội quay đầu né tránh.Bàn tay anh dừng lại giữa không trung, khi mọi người tưởng


chừng sắp phải chứng kiến sự nổi giận của thiếu gia thì anh lại đưa tay nắm chặt cằm cô , ép cô phải nhìn


thẳng vào anh.Anh nói từng chữ rõ ràng:


_Đúng vậy, cô ấy không phải người giỏi võ công hay đa mưu .Nhưng biết làm sao được , tôi thích cô ấy như


thế này hơn.Cô còn ý kiến gì không?


Anh liếc nhìn kẻ đang có nụ cười đông cứng trên môi kia hất đầu hỏi.Dường như chưa ai kịp tiêu hóa xong lời nói đó anh lại tếp tục:


-Tham vọng quá thì dễ chết lắm.Tốt nhất đừng để tôi nghe thêm bất cứ từ nào không hay từ các người.Nghe


rõ chưa?



_Rõ thưa thiếu gia.


_Còn cô?


Triệu Uyển run sợ gật đầu, hôm nay cô ta ăn gan gấu rồi mới dám làm càn thế này.Không đợi cô kịp phản ứng


, anh đã kéo cô đi. trước khi đi còn ném lại 1 câu :


_Kẻ nào dám nói những điều tương tự . GIẾT.


CHƯƠNG 12



Anh kéo cô thẳng ra ngoài , cố giằng tay ra khỏi anh nhưng không thể , cô uất ức lên tiếng :


-Làm ơn bỏ tôi ra.


Anh không nói gì , tốc độ cũng không có vẻ muốn giảm lại, thấy không thể rút tay ra được cô cũng buông


xuôi để anh kéo đi.Ra tới khu vườn sau anh mới buông tay cô ra.Đút 2 tay vào túi quần , anh quay lưng lại


với cô.cả 2 cùng im lặng.Hồi lâu anh mới quay lại nhìn cô ,ánh mắt phức tạp :


_Sao lại khóc?


Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của anh , cô không dám đối diện với ánh mắt đó, cô sợ anh sẽ nhìn thấu tâm gan


cô.Đúng , cô đã rất muốn trốn khỏi nơi này , tránh xa những sự ghen ghét đố kỵ của những người kia , cô đã


muốn từ bỏ tình yêu của mình với anh.


_Vậy từ bỏ đi, tránh xa khỏi nơi này.Nơi này không phải nơi nước mắt có thể cứu cô. Cô không thuộc về nơi


đây.


_Tôi sẽ không đi.


_Tại sao?


_Anh cũng biết lý do.


Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm , tựa hồ như muốn kéo người khác đắm chìm vào bóng tối sâu


thắm ấy.Nhìn những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt cô anh trầm giọng:


_Tôi không hiểu và cũng không có ý định muốn hiểu.


_Vậy sao phải giúp tôi.


_Vì tôi không muốn để cô làm tôi bị mất mặt.


_Đó là tất cả những gì anh muốn nói?


_Tất nhiên.


Kèm theo câu nói là ánh mắt anh nhìn cô khó hiểu


_Cô chờ đợi gì nữa sao?


_Tại sao phải đối xử lạnh lùng và tàn nhẫn với tôi như thế?


_Vì tôi không muốn nhìn thấy cô , đơn giản là tôi chán ghét cô.


Cô nhìn anh không chút ngạc nhiên hay ngỡ ngàng , thay vào đó là sự bi thương và thất vọng :


_Anh biết tình cảm của tôi ,anh biết vì sao tôi lại làm như thế.


_Nếu cô vẫn muốn lặp lại những câu nói vô vị đó thì khỏi cần.


Anh đang chuẩn bị quay người vào lâu đài thì bàn tay cô đã nắm chặt cánh tay anh.Nhìn những ngón tay


trắng ngần lún sâu vào lớp áo vest anh dừng bước ,nửa muốn gạt ra nửa không nỡ.Như hiểu anh đang nghĩ


gì cô vội nắm chặt áo anh bằng cả 2 tay , cánh tay run run nhưng nhất quyết không muốn buông ra.


_Vì em yêu anh.


Lần đầu tiên trong đời anh thấy đầu óc mình trống rỗng như vậy, nhìn ánh mắt tràn ngập tình yêu của cô


anh như muốn chìm vào đó ngay lập tức , anh chưa bao giờ dám nghĩ cô sẽ nói ra câu này .Nhưng 1 kẻ có cái


đầu lạnh như anh rất nhanh chóng biết phải làm gì.Gạt tay cô ra anh nhấn mạnh từng từ :



_Đó chỉ là tình cảm học sinh của cô thôi , nhóc ạ.Tùy cô thôi , sau này gặp chuyện gì đừng hy vọng tôi sẽ


giúp cô.


Trước khi anh kịp bỏ đi cô vội nói :


_Em sẽ chứng minh cho anh thấy, em sẽ đứng bên anh bằng thực lực của mình.Hãy đợi em.


Anh nhìn cô như thể sinh vật lạ, con người này thật không biết tốt xấu , sức chịu đựng của anh chỉ có giới


hạn thôi , nếu không rời khỏi cô ngay anh sợ mình sẽ không thể che giấu tình cảm của mình.Nhanh chóng


quay bước đi , anh chỉ đáp:


_Được , cuộc sống của cô mà, tùy cô thôi.



Nhìn bóng dáng kiêu ngạo nhưng cô độc của anh lòng cô dâng lên 1 cỗ chua xót.Tại sao anh phải che dấu


tình cảm của mình, tại sao không thể chấp nhận cô?



Từ sau hôm đó cô như 1 người khác hẳn ,trầm tính , ít nói lạ thường. Gia Hân nhận ra điều đó nhưng cô


không muốn nói lí do cho cô ấy biết.Suy nghĩ đã muốn nát cả óc cô cũng đi tới quyết định của mình.Trưa nay


anh không về , cũng rất đúng ý cô. Ăn cơm trưa xong cô vội đi tìm bác Trương.Từ xa thấy bóng cô đang


chạy như bay tới bác Trương cũng dừng lại việc đang làm mà hỏi cô :


_Tiểu thư , có chuyện gì thế?


Dừng lại thỏ dốc , hồi lâu mới lấy lại được nhịp thở bình thường cô kiên định nhìn ông nói rành mạch:


-Bác Trương , con muốn nhờ bác 1 chuyện.



Nhìn cô 1 cách chăm chú ông nói :


_Tiểu thư , cô đã suy nghĩ chắc chắn chưa ? Con đường cô đã chọn sẽ rất khó khăn đó.


_Con đã suy nghĩ rất kĩ càng , đây là con đường mà con đã chọn.


_Tiểu thư , cảm ơn cô đã chọn con đường này .Thực sự rất cảm ơn cô.


_Bác Trương đừng nói vậy , con biết con và bác đều có mong muốn giống nhau.


Nhìn nụ cười như ánh mặt trời của cô , ông cũng nở 1 nụ cười tươi đáp lại.


_Vậy tiểu thư , tôi sẽ giúp cô 1 đoạn trên con đường mà cô muốn đi.


-Con cảm ơn bác.


30 phút sau cô đã có mặt cùng với ông tại khu sau của ngôi biệt thự.Tới đây được 1 thời gian nhưng cô chưa


tìm hiểu nơi này nhiều .Ngắm nhìn căn phòng này cô thấy lạnh cả người , 1 căn phòng rộng thênh thang ,


sàn nhà hoàn toàn làm bằng gỗ , phía đối diện cửa ra vào không phải 1 bức tường bình thường mà giống 1


cái cửa bằng thép hơn,xung quanh phòng là các loại vũ khí từ dao , chùy thủ, kiếm tới các loại súng.Cô nghi


ngờ không rõ đây là phòng luyện võ hay phòng chứa vũ khí nữa.Thay xong bộ trang phục để luyện tập cô


hăng hái bước ra.Bên cạnh bác Trương không biết từ bao giờ đã xuất hiện 1 cô gái.Ấn tượng đầu tiên là cô


gái này lạnh ngang tầm thiếu gia của họ , nhìn kỹ hơn thì cô gái này cũng là mỹ nhân , kỹ hơn nữa thì cô ấy


cũng hơn cô khoảng 1,2 tuổi.Thấy cô , bác Trương liền giới thiệu :


_Tiểu thư , đây là Băng , cô ấy là 1 trong số những cao thủ của hội chúng ta.Từ hôm nay sẽ phụ trách


dạy võ cho tiểu thư.


giọng nói lạnh lùng cất lên :


-Xin ra mắt tiểu thư. Từ nay thuộc hạ sẽ nhận mệnh lệnh của người.


_Chị không cần phải hành lễ và xưng hô như thế đâu ạ, từ nay chị cứ gọi em là Lăng Tuyết.


Hơi ngạc nhiên cô gái ngẩng đầu nhìn bác Trương , nhậ được cáu gật đầu đồng ý của bác mới lên tiếng :


_Vâng , tiểu thư.


_Năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi ? Em 19


_Tôi 20.


_Vậy em gọi chị là chị Băng nhé , chị cứ gọi em là Tuyết.


_Vâng.


_Rất vui được gặp chị , sau này nhờ chị giúp đỡ.


Đưa tay ra cô mỉm cười , nhìn thấy nụ cười ấy gương mặt Băng cũng ấm áp lên vài phần , đưa tay ra nắm lấy


đôi tay cô gái trước mặt cô bỗng thấy gần gũi lạ thường.


_Hôm trước em không nhìn thấy chị.


_Tôi mới về nước sáng nay.


-Thật ngại quá , chị chưa kịp nghỉ ngơi đã làm phiền chị rồi.


_Không sao , tôi đã quen làm việc với cường độ cao rồi.


Thấy gương mặt áy náy của cô bác Trương mỉm cười lên tiếng :


_Vậy thì hôm nay hãy giúp tiểu thư làm quen với không khí ở đây trước đã.Tiểu thư , tôi còn việc đi trước.


_Vâng.


Cả 2 người cùng đồng thanh nhưng ngữ điệu lại khác nhau , 1 tôn kính , 1 thân thiết.


Băng đưa cô đi tham quan phòng tập giới thiệu xong các loại vũ khí và công dụng của nó cô mới thắc mắc về


cánh cửa kia , thấy thế Băng tới gần ấn 1 nút ẩn , cánh của thép từ từ được kéo lên , cô bỗng hớp phải 1


ngụm không khí lạnh , trước mặt cô là 1 thảm cỏ xanh tuyệt đẹp , tới đây lâu vậu mà cô không hề biết có 1


chỗ như thế này .Bước chân vô thức cô đã thấy mình đứng dưới bầu trời trong xanh kia , hít 1 hơi thật sâu


thấy người thoải mái vài phần.Quay lại cô thấy chị Băng vẫn đứng đằng sau , cô hỏi :


_Nơi này dùng làm gì thế chị?


Bước tới cạnh cô , chị ngồi xuống thảm cỏ . thấy thế cô cũng ngồi theo.Nhìn ra phía xa chị giải thích :


_Đây là nơi tập súng , phía kia có bia ngắm , tiểu thư nhìn thấy không?


Theo tay chị cô nhìn xa đúng là thấy 1 hàng bia được cắm ở đó.Đang mơ mơ màng màng cô bỗng nghe chị


cất tiếng:


_Bác Trương rất quý tiểu thư.


_Em cũng rất quý bác , trong ngôi nhà này bác là người tốt nhất với em.


_Tiểu thư!


Nghe ngữ điệu khác lạ của chị cô ngạc nhiên quay sang.


_Có thể cô không biết nhưng thiếu gia cũng không phải người máu lạnh như cô nghĩ đâu?


Lần này thì cô thực sự bị sốc , trong ánh mắt chị Băng không còn sự lạnh lẽo khi nhắc tới anh mà đó là thứ


tình cảm khó gọi tên.Không lẽ chị cũng yêu anh sao ? Như đọc được suy nghĩ của cô , chị hơi mỉm cười :


_Không phải như những gì tiểu thư nghĩ đâu , tôi chi coi thiếu gia là ân nhân của mình thôi.


Nhận thấy ánh mắt còn nghi vấn của cô chị tiếp tục giải thích :


_Tôi được thiếu gia cứu từ tay cha nuôi của mình , thiếu gia đã cho tôi 1 cuộc sống khác, tôi luôn mang lòng


kính trọng với người , với người con gái mà thiếu gia đã chọn tôi sẽ mang tính mạng ra bảo vệ cô.


_Cảm ơn chị nhưng em không phải người anh ấy chọn như chị nói.


_Đừng nói thế , tôi nghe nói tiểu thư rất bản lĩnh mà , hãy sưởi ấm trái tim thiếu gia 1 lần nữa , tiểu thư tôi


tin ở cô, dù mới gặp thôi nhưng tôi đã rất có cảm tình với cô.Người có thể làm thiếu gia nở nụ cười trở lại , tôi


mong sẽ là cô.


Nhìn ánh mắt đầy tin tưởng của chị cô thấy ấm áp hơn rất nhiều , gật đầu kiên định cô chắc chắn:


_Em muốn nhìn thấy nụ cười của anh ấy.


Trong buổi chiều hôm đó , 2 cô gái mới quen biết đã nhìn nhau mỉm cười vì họ có chung 1 mục đích.



Hôm nay , vừa bước xuống phòng ăn cô đã có 1 phen ngạc nhiên, chị Băng đang đeo túi xách chờ cô .Hôm


qua nhìn lạnh lùng chết người thì nay chị nhìn như 1 sinh viên năng động với chiếc áo sơ mi trắng và quần


jean.Đáp lại ánh nhìn của cô chị mỉm cười nhẹ giọng nói :


_Từ nay tôi sẽ là người bảo vệ của tiểu thư ?


_Chị đi học cùng em sao?


_Đúng thế thưa tiểu thư.


Cô nhăn mặt ngồi xuống bàn ăn nói :


_Chị đừng xưng hô thế nữa , em thực sụ thấy không thoải mái.Chị cứ coi em như em gái đi.


Thấy bộ dạng nhõng nhẽo của cô Băng gật đầu đồng ý.Vậy là từ hôm nay cô có thể đi học 1 cách thoải mái


hơn , hơn nữa lại có thêm 1 người bạn cũng làm cô thấy vui vẻ hơn.Ngồi ghế sau cô vươn người lên hỏi chị


Băng đang lái xe.


_Vậy chị sẽ học lớp nào thế ? Em không ngờ có thể xin vào trường em dễ dàng như thế.


_Để bảo vệ em chị tất nhiên phải học cùng em rồi.Hơn nữa trường em có 1 phần tài trợ lớn của Dương thị.


_Cái gì?


Băng khẽ xoa cái tai tội nghiệp của mình nói tiếp :


_Học bổng của trường do Dương thị tài trợ.


_Em không ngờ học bổng của em do anh ấy tài trợ đó.


Cả trường lại được phen sôi nổi khi trường mới xuất hiện thêm 1 mỹ nhân nữa, hơn thế nữa mỹ nhân này lại


đi cùng hoa khôi của trường.2 người đi cạnh nhau làm lu mờ cả cảnh vật.Băng cũng không cần giáo viên giới


thiệu , 1 mạch vào lớp và yên vị cạnh cô , không giới thiệu , không để ý tới ai , khác hẳn con người lúc


nãy.Thấy Gia Hân đang ngó chòng chọc vào người ta cô huých tay 1 cái.Cái con người này không những mê


trai đẹp mà còn mê cả gái đẹp.


_Ai thế ?Học sinh mới à ?


_Ừm .


Quay sang Băng cô giới thiệu :


_Đây là Gia Hân , bạn thân của em , còn đây là chị Băng , chị ấy đi học cùng để bảo vệ mình.


_Rất vui được làm quen với chị.Hi Hi


Nhìn thái độ vui tươi của Gia Hân và biết quan hệ của 2 người Băng cũng không tỏ vẻ quá xa cách nữa.Buổi


sáng trôi qua sẽ rất yên bình nếu không có 1 cậu bạn tới tỏ tình với Tuyết.Cả 3 đang đi trên sân trường thì 1


người con trai chặn đường với bó hoa trên tay nhìn cô rất tình cảm.


_Tuyết , nhận lời làm người yêu mình nhé!


Người này cũng khá đẹp trai , cách ăn mặc cũng là người giàu có , nhưng rất tiếc cô đã có ý trung nhân.


_Mình xin lỗi không thể nhận lời bạn được.


Bước tránh sang cô đang định bỏ đi thì người đó đã nắm lấy tay cô kéo lại , chưa kịp lên tiếng cô đã thấy cánh


tay nắm lấy mình bỗng lỏng dần.Quay lại thì đập vào mắt là hình ảnh Băng đang nhìn tên kia đầy sát khí,


cánh tay hắn bị chị bẻ ra sau tới muốn gãy ra.Bỏ bàn tay hắn ra khỏi người cô , chị gằn giọng :


_Lần sau thì không nhẹ nhàng thế đâu.Cút.


Nhìn hắn 3 chân 4 cẳng ôm tay chạy mà mắt Gia Hân hiện lên đầy thán phục.


_Từ nay em tình nguyện làm fan hâm mộ của chị.


Băng không nói gì chỉ khẽ quay sang chào tạm biệt Hân rồi kéo cô lên xe về nhà.



Trong phòng tập chỉ có cô và chị Băng nhưng không khí lại vô cùng nghiêm túc.


_Qúa trình học võ không dễ như em nghĩ đâu , vì thế cần phải kiên nhẫn và chăm chỉ.Em đã từng học võ


trước đây chưa ?


_Trước đây em cũng đã học karate .


_Vậy chị xem thử năng lực của em.


Nói xong chị lập tức tấn công, động tác nhanh , mạnh khiến cô chống đỡ không kịp , sau 1 số đợt tấn công đơn giản của chị cô chính


thức đầu hàng.Kiểm tra xong chị trầm giọng :


_Không tệ lắm.


Sau đó là 1 cuộc hành xác thực thụ , bài học võ ngày trước không thấm đâu so với bài dạy của chị Băng.Kết


thúc buổi tập cô nằm vật ra sàn thở hổn hển.Chị Băng ngồi xuống sàn đưa cho cô chai nước nói :


_Em rất có tố chất học võ đấy.Nếu em được tập như chị thì có lẽ người cần chỉ bảo bây giờ là chị cũng nên.


_Cảm ơn chị.Mà chị học võ từ lúc nào thế ?



_Năm 11 tuổi chị được thiếu gia cứu về , vào năm đó chị bắt đầu luyện tập .Chị không muốn bị kẻ khác coi


thường và cam chịu nữa. Đó có lẽ là động lực để chị được như ngày hôm nay.


_Em sẽ cố gắng không làm chị thất vọng.


Chị quay lại nhìn cô khẽ nói :


_Có lẽ bác Trương đang đợi em đó.


Chị chỉ cho cô chiếc máy camera phía cuối căn phòng.


_Chị cá là bác ý đang nhìn chúng ta nói chuyện.Mau đi nghỉ ngơi chút rồi gặp bác ý đi.


_Vâng , ngày mai gặp lại chị.


Cô ra khỏi phòng tập , tức tốc lên phòng thay quần áo. Sau khi đã chỉnh tề cô mới xuống vườn gặp bác


Trương.Cạnh chiếc hồ đã được đặt sẵn 1 bộ bàn ghế, bác Trương đang ngồi đợi cô.


_Tiểu thư , cần nghỉ ngơi thêm chút nữa.


_Dạ thôi cháu vần khỏe lắm . Hi hi


_Vậy chúng ta sẽ bắt đầu nhé !


_Dạ.



Chăm chú nghe bác Trương giới thiệu về bang và những người có địa vị trong bang cô thấy hứng thú vài


phần.


-Tiểu thư , đây là các tiểu thư của các chi nhánh , địa vị của họ trong bang cũng phụ thuộc vào địa vị cha


của họ.Chủ yếu họ cùng cha của mình quản lý các chi nhánh nhưng cũng có 1 số ngoại lệ.


_Ngoại lệ ? Lẽ nào là vị tiểu thư Triệu Uyển kia ?



_Đúng thế , cô ta là người có thế lực nhất trong tất cả các tiểu thư.Cha cô ta là người đứng đầu chi nhánh


mạnh nhất hội , hơn nữa cô ta cũng thực sự có tài trong công việc vì thế trong nhiều cuộc làm ăn cô ta


thường là người đi cùng thiếu gia.Ngoài ra còn có


_Tôi là ngoại lệ thứ hai, rất hân hận được gặp mặt chị hai.


1 giọng nói cắt ngang lời nói của bác Trương , 2 người cùng quay lại , đập vào mắt cô là 1 gương mặt đẹp


hơn cả con gái , nếu không phải giọng nói kia đầy nam tính cùng cách ăn mặc menly qua sức cô đã tưởng đây


là 1 cô gái.Thấy người đối diện đang nhìn mình không chớp mắt anh ta cũng không có vẻ ngại ngần khoe nụ


cười thiên thần của mình :


_Chị hai đừng thấy tôi đẹp mà nỡ đổ , tôi biết ăn nói thế nào với anh hai đây.Haiz không ngờ đẹp trai cũng


khổ thế này đây.



Nghe giọng nói kiêu căng kia cô bừng tỉnh mặt đỏ ửng lên vì giận :


_Mỹ nhân đang nói gì thế , chúng ta là con gái với nhau , thưởng thức cái đẹp 1 chút thôi mà.


_Này chị hai , đường đường là 1 nam nhi đầu đội trời chân đạp đất thế này mà chị hai dám bảo là mỹ nhân à.


_Mỹ nhân đừng nóng , tổn hại nhan sắc xinh đẹp của mình.


Cô đắc trí vì đã trả thù được con người kia.


_Đẹp trai!


_Xinh gái!


_Đẹp trai !

....


2 con người gân cổ lên cãii nhau , thấy tình hình không ổn bác Trương phải lên tiếng can thiệp :


_2 người dừng lại được chưa ? Lỗ tai già này sắp điếc rồi đây.


Nghe thế 2 người mới dừng lại , nhưng ánh mắt vẫn nhìn nhau tóe lửa.



_Bác Trương , mỹ nhân này là ai thế ?


_Đã bảo tôi là con trai , đúng là 1 cặp trời sinh , hắn ta đã khinh khủng còn lấy 1 người vợ khinh khủng chẳng


kém.



_Được rồi , bình tĩnh nào.Tiểu thư đây là cậu Hàn Ngạo Thiên , là em họ của thiếu gia.


_Chị hai nghe rõ chưa ?


_Vậy thì mỹ nhân phải gọi là chị dâu chứ ?



Hàn Ngạo Thiên nghiến răng nghiến lợi thiếu điều muốn bóp chết người ngồi đối diện, thấy vẻ mặt kia cô bật


cười tới chảy cả nước mắt.


_Cười gì ?


_Cậu thực sự rất là dể thương đó.


Nói xong cô lại càng buồn cười hơn , nhìn cái mặt kia dể thương giống hệt Gia Hân.


_Đã nói đừng có khen tôi xinh đẹp hay dễ thương.Tôi là con trai 100% đó.


Cảm nhận con người kia sắp bốc hỏa tới nới cô mới gắng nín cười làm hòa :



Bữa ăn hôm nay không khí khác hẳn mọi ngày , không còn vẻ lạnh lẽo mà thay vào là không khí thoải mái, vui vẻ.Nhìn anh nói chuyện thoải mái


cùng Ngạo Thiên và chị Băng cô thấy hơi chạnh lòng, nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất vì cô biết đó là 2 người thân, người bạn cùng vào


sinh ra tử với anh trong thế giới cô độc mà anh đang sống.Chị Băng nhìn sang cô quan tâm :


_Hôm nay không mệt mỏi quá chứ ? Có thể tối sẽ hơi ê ẩm người 1 chút.


_Em không sao.


_Làm gì mà mệt mỏi ?


Đang nói chuyện cùng anh ,Ngạo Thiên cũng quay sang hóng hớt.


_Thiếu gia không phải chuyện của cậu.


_Băng nhi à, sao mà ích kỷ thế !


_Đã bảo bao nhiêu lần đừng gọi là Băng nhi nữa.Bộ gần 10 năm rồi mà cậu không hiểu câu đó có nghĩa là gì à ?


Chị Băng trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.Thấy thế , cô bật cười khẽ , 2 con người này đúng là khắc tinh của nhau , từ đầu bữa


ăn tới giờ không biết cãi nhau bao nhiêu lần rồi.


_Băng nhi , em còn bé xíu thế này ,anh gọi thế cho thân thiết mà , phải không anh hai ?


Anh chỉ biết lắc đầu trước những cuộc cãi vã không điểm dừng của 2 người này.Ngày thường Băng ít nói nhưng gặp Ngạo Thiên là y như rằng làm


người khác đau tai.Khẽ nhìn sang cô anh thấy khung cảnh này bình yên lạ thường,cùng mọi người ăn cơm , cười đùa vui vẻ.Hơn nữa cô luôn an


toàn trong sự bảo vệ của mọi người,anh có lên mạo hiểm 1 lần để giữ cô bên mình mãi mãi không ? Nụ cươi kia vẫn trong sáng , thánh thiện như lần


đầu anh nhìn thấy cô cùng người bạn của mình đi mua sắm.Nụ cười ấy như ánh nắng chiếu sáng con tim tràn ngập băng giá của anh , làm con tim


anh biết thế nào là rung động.Nhưng có lẽ quá khứ đã ăn sâu vào từng tế bào của anh , ngăn cản anh dang tay để ôm cô vào lòng mình.Anh là kẻ


máu lạnh ,lãnh huyết từ trước tới nay làm gì cũng không hề chùn bước nhưng giờ đây con người làm kẻ khác nghe tên cũng phải khiếp sợ ấy lại


đang sợ hãi .Nỗi sợ ấy chính anh cũng không thể giải thích , có lẽ nào anh sợ sẽ không thể nhìn thấy nụ cười ấy của cô nữa không ?


Cảm nhận thấy có người đang nhìn mình ,cô quay sang bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh.Đó không phải sự lạnh lẽo thường ngày mà ánh mắt


đó chất chứa sự dày vò , đau khổ.Nhận thấy cô đang nhìn lại anh vội quay đầu đi.Khẽ dụi mắt mình cô không nghĩ là mình đã nhìn nhầm, ánh mắt


đó của anh dù trong đau đớn vẫn nhận ra tình cảm tha thiết dù chỉ 1 chút cũng làm sóng gió trong lòng cô yên bình trở lại.Cúi đầulặng lẽ ăn cơm cô


cũng không để ý tới cuộc cãi vã ồn ào kia nữa , trong đầu cô chỉ còn ánh nhìn đầy phức tạp của anh.Cả 2 người đều chìm vào suy nghĩ của mình cho


đến khi không gian im ắng lạ thường họ mới giật mình ngẩng lên.Ngay lập tức cô sốc tới mở lớn cả 2 con mắt , hình ảnh đang được thu vào bộ não


của cô thực sự là hy hữu.Chị Băng đang đặt chùy thủ lên cổ Ngạo Thiên , khuôn mặt 1 màu hắc ám.Chị Băng mỉm cười dí sát chùy thủ vào khuôn



mặt thiếu gia nhiều chuyện kia gằn giọng :


_Khuôn mặt này mà có thêm vài vết sẹo thì sẽ thế nào nhỉ ?


Nhìn nụ cười ấy cô cũng cảm thấy ớn lạnh.Ngạo Thiên nhìn sang anh cầu cứu nhưng anh trực tiếp phun ra 1 câu :


_Tự làm tự chịu.


Thấy không thể tìm sự giúp đỡ từ kẻ máu lạnh kia cậu quay sang cô với khuôn mặt nhăn nhó tới đáng thương hại.Cô giả ngu quay sang bác Trương


_Hôm nay thức ăn rất ngon ,lâu lắm con mới thấy ngon miệng như vậy.


Có người trả thù cho mình ngu gì mà xen vào, cô nở 1 nụ cười ngọt ngào gửi tới con người đang nhăn nhó như khỉ ăn ớt kia.Dường như biết mình


phải tự lực cánh sinh cậu vội ngọt ngào :


_Băng à , anh đùa chút thôi mà , hì hì.


_Thiếu gia có cần 1 chút dấu ấn để ghi nhớ câu nói của em hơn không?


Ngạo Thiên vội xua tay :


_Không cần , tuyệt đối không cần.Anh tuyệt đối khắc cốt ghi tâm câu nói của em.


_Thật chứ ?


_Anh xin thề ?


_Lần này tạm tha, còn lần sau thì đừng trách em thủ hạ không lưu tình.


Rút chùy thủ lại chị bước tới gần cô nói :


_Chị có việc đi trước , mai sẽ tới đón em đi học.


_Dạ.


_Thiếu gia , em đi trước.


Anh gật đầu thay câu trả lời.Nhìn bóng Băng đã đi khỏi Ngạo Thiên mới vuốt cái mặt xinh đẹp của mình lẩm bẩm :


_Thật sợ quá đi , chút nữa là bị hủy dung.


Quay qua anh, cậu nhìn bằng ánh mắt trách móc :


_Đúng là chủ nào tớ nấy , lãnh huyết vô tình.Mà sao hôm nay con bé đó hung dữ thế không biết.


Anh ném cho cậu ánh mắt khinh bỉ , trực tiếp đứng lên để lại 1 câu rồi biến mất:


_Ai bảo động vào con sư tử đang điên.Hôm nay con bé làm sổng 1 đứa băng nhóm khác nên đang điên.Ngu ráng chịu.


Mặt Ngạo Thiên đần ra , vậy là hôm nay thiếu gia ta đây phải chịu tội thay 1 tên nhãi nhép sao ? Nhục qua đi thôi.Cô cười tới chảy cả nước mắt.Cậu


hậm hực đứng lên nhìn cô nói :


_Chị hai , cười nhiều sẽ có nếp nhăn đấy.Xem mai chị hai có cười được nữa không.


Cô ngơ ngác không hiểu , ôm 1 cục thắc mắc đi ngủ.Sáng hôm sau không thấy bóng dáng anh hay Ngạo Thiên đâu cô hỏi bác Trương thì nhận được


câu trả lời 2 người đó đã đi ra ngoài trước.Tới trường tâm trạng cô rất chi là vui vẻ, nhưng vừa bước vào lớp mặt cô cũng như chị Băng sa sầm cả lại


,con gái cả lớp đang bu quanh 1 nhân vật mới xuất hiện , ánh mắt ai cũng như mê dại nhìn cái cục trắng trắng đang ngồi giữa.Nhìn kỹ hơn cục trắng


đó là 1 mỹ nhân khó gặp trên đời , nhìn kỹ hơn nữa thì người đó mặc đồ nam sinh , và với đôi mắt 10/10 cô dám đảm bảo đó là cái kẻ nhiều chuyện


đang bỏ nhà đi bụi kia.Nhìn thấy 2 người cậu nở nụ cười rạng rỡ đưa tay lên vẫy, lập tức 1 tràng tiếng hét nổi lên.Đúng là chết vì trai đẹp.Khi cả 2


đang chết lâm sàng ở cửa thì may thay thiên thần bé nhỏ đã đánh thức họ dậy .


_Tuyết , chị Băng , 2 người làm gì mà đứng ở cửa mãi thế ?


Cô cùng chị quay lại trả lời :


_Không có gì!


Cả 3 trực tiếp đi tới chỗ ngồi, chưa kịp định thần 1 thân ảnh đã ung dung ngồi xuống bên cạnh Băng.Chị quay sang gằn giọng :


_Thiếu gia , cậu làm cái quái gì ở đây thế ?


_Đi học.


_Cậu bị dở à ?


_Hôm qua mới nhận ra anh còn thiếu bằng y khoa nữa mới đủ bộ sưu tập bằng đại học.He he.


Cô lắc đầu thở dài , vậy là cũng hiểu câu đe dọa hôm qua của cậu.Sau này cô tới trường cũng khổ rồi , đúng là chạy trời không khỏi nắng.Thở dài


lần nữa cô quay qua Hân thì thấy con người này đang nhìn không chớp mắt vật thể lạ vừa xuất hiện kia.Trời ơi cái tính mê trai đẹp thật không còn


gì để nói.Hưa tay tới muốn gãy ra cô mới kéo được Hân về thực tại


_Gia Hân à , cậu về nhà tự ngắm mình hay anh Bảo cũng thấy no mắt rồi chứ ?


Khẽ nuốt nước bọt Gia Hân liếm liếm cái môi nhỏ :


_Đẹp quá , sao lại có người đẹp như vậy cơ chứ , ôi tim tớ đang chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.


_Ôi trời ơi.


Ngay lúc này đây cũng có 1 người đang chết lâm sàng ở đầu bàn , trong đầu chỉ có 1 suy nghĩ " người đâu mà đẹp quá ta , đáng yêu quá , ôi cái


má kìa muốn cắn 1 cái " .Nở 1 nụ cười mật ngọt chết ruồi cậu chìa tay ra :


_Rất vui được gặp em , anh là Hàn Ngạo Thiên, người quen của Tuyết.


Nắm lấy đôi tay còn đẹp hơn con gái kia nhỏ nhẹ nhàng :


_Em là bạn thân của Tuyết , Gia Hân.


Thế là sợi dây tình cảm lại 1 lần nữa trói buộc 2 con người vừa quen biết nhau này.
Đọc tiếp: Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh – Chương 15


Cô thực sự muốn bịt miệng 2 con người kia lại ngay lập tức, không hiểu họ nghĩ ra chuyện gì mà như súng liên

thanh không ngừng nghỉ,tai cô sắp điếc rồi đây.Phóng ánh mắt ai oán sang bên cạnh cô nhỏ giọng:

_Hân à , đang là giờ học đó.

Không có tiếng trả lời , chỉ có tiếng thì thầm to nhỏ của 2 con người đẹp như hoa kia.Khí nóng bốc lên ngùn

ngụt, cô dang tay gõ đầu Gia Hân 1 cái.

_Ui,ai dám.

Bắt gặp bộ mặt đen sì của bạn Hân lập tức giả ngu :

_Hì , Tuyết à , sao thế ? Ai dám chọc tức cậu , nói đi tớ xử cho.

_2 người mà không im lặng chút thì đừng có mà trách tớ vô tình.

_Ặc, chị hai à , nóng quá không tốt đâu , vả lại 2 chúng ta cũng đâu có làm phiền ai ha ?

Kèm theo là cái gật đầu hưởng ứng của Gia Hân , cô tức muốn hộc máu, nghiến răng nói :

_Vậy làm ơn nhìn quanh lớp xem.

2 cái đầu từ từ quay lại săm soi, không phải chứ làm gì mà cả lớp đang nhìn họ chằm chằm vậy,không những

thế còn đủ loại cảm xúc xuất hiện nữa.Trai thì nhìn Ngạo Thiên với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, gái nhìn Gia

Hân với ánh mắt ghen tỵ có , cam chịu có.2 nhân vật chính vẫn ngu ngốc không hiểu.Chị Băng ném cho họ

ánh mắt khinh bỉ :

_Thiếu gia, không hiểu cậu là thiên tài hay kẻ ngốc.

_Ta tất nhiên là thiên tài rồi.

Lần này là ánh mắt khinh bỉ từ cô phóng tới.Ngạo Thiên hậm hực , dám nhìn ta bằng ánh mắt đó hả, không

phục, ta làm gì nên tội chứ .

_Làm ơn ngồi im lặng và khép miệng lại.2 người không biết đã sát thương bao nhiêu người ở đây sao ?

Kèm theo câu nói cô còn hất hất đầu lên mục giảng, vị giáo viên đáng kính thi thoảng lại phóng về phía Ngạo

Thiên ánh mắt rất là ám muội làm kẻ nào đó khẽ rùng mình.Sau khi đầu óc đã hoạt động xong 2 cái miệng lại

đông thanh :

_Hazi , đẹp cũng khổ vậy đó.

Không thèm quan tâm 2 con người lại ngồi tâng bốc sắc đẹp của nhau, đầu cô sắp bốc khói tới nơi rồi đấy.Ác

nhân đúng là ác nhân mà đi đâu cũng hại người được,nhìn xem Gia Hân bé bỏng ngoan ngoãn của cô chưa

đầy 1 buổi sáng đã bị hắn làm cho hư hỏng rồi.Ngồi cạnh cô chị Băng cũng đang bắn cả loạt sát khí về phía

kia nhưng có 2 kẻ vẫn ngu ngốc không biết mình đang đắc tội với ai, phải biết Băng ghét nhất những kẻ thì

thầm to nhỏ bên cạnh mình, hơn nữa lại là cái kẻ mặt dày kia.Buổi học trôi quá với không khí cực kỳ tốt đẹp

như thế.Chuông vừa kêu lập tức cô bị chị lôi đi với tốc độ như bay, để lại những kẻ đang mê sắc tới quên thời

gian kia.Ra tới bãi đậu xe chị Băng bỗng dừng lại , nhìn quanh thấy không có ai chú ý chị suy nghĩ 1 chút

rồirút chùy thủ ra tiến lại gần 1 chiếc audi a8 đời mới.Cô nghi hoặc nhìn theo , chẳng lẽ có kẻ ào đang trốn ở

đó ?Nhưng ngay lập tức cô há hốc miệng ra nhìn, bằng 1 động tác nhanh không kịp nhận ra chị đã mở được

cửa chiếc xe kia.Trong nháy mắt toàn bộ nội thất trong xe bị phá hỏng không thương tiếc, không những thế

lớp sơn bên ngoài còn thê thảm gấp vạn lần.Hài lòng nhìn tác phẩm của mình chị gật đầu với cô :

_Về thôi.

Cô vội tới bên chiếc xe của mình, chưa kịp hỏi gì đã nghe chị nói :

_Tí về nhà sẽ biết , đôi khi cũng nên giúp nhà giàu rửa tiền chút.

Trong khi có 1 kẻ đang hả hê thì ở trường 1 kẻ đang phát điên nhìn chiếc xe yêu quý của mình, gằn giọng :

_Ta mà biết kẻ nào làm thì chó gà không tha.

Nắm tay kêu răng rắc, Ngạo Thiên phẫn nộ rút điện thoại bấm số rồi hét vào máy :

_5 phút nữa có mặt ở trường y cho tôi.

Khuôn mặt đỏ lên vì tức giận càng thêm phần ma mị, 1lux con gai đứng xuýt xoa, lòng đang đau như cắt nhìn

cảnh đấy cậu càng sôi máu, trừng mắt quát :

_Cút.

Trai đẹp thì mê nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn, ngay lập tức đám đông giải tán.Vừa về tới nhà cậu đã

làm ầm lên :

_Lập tức điều tra xem kẻ nào làm ! Ta phải chém hắn ra làm ngàn mảnh.

Nhìn thấy bộ mặt đó chị Băng khẽ nhếch môi cười :

_Thiếu gia sao thế ?

_Xe của thiếu gia bị kẻ nào đó phá hỏng thưa tiểu thư.

Cốc nước trên tay cô thiếu điều hôn sàn nhà nếu chị Băng không kịp đỡ, dành cho cô cái nháy mắt thân tình

nụ cười trên môi chị càng nở rộ.Khẽ nuốt nước bọt cô tự nhủ sau này tuyệt đối không làm mếch lòng chị.Hậu

quả khôn lường, phi thường không dám nghĩ tới.Nhìn bộ mặt của Ngạo Thiên cô dâng lên 1 chút thương cảm ,

ngu thì ráng chịu thôi.

_Thiếu gia , có lẽ là do chùy thủ gây lên, có lẽ nên nhờ Băng tiểu thư xem qua, cô ấy rất rành về chùy thủ.

Cô giật mình nhìn sang nhưng chị vẫn ung dung uống trà.Tay khẽ vuốt chùy thủ chị nhìn cậu mỉm cười :

_Hôm nay có hơi ngứa tay nghịch 1 chút , hóa ra đó là xe của thiếu gia à ? Chặc chặc , thực xin lỗi.

Ngạo Thiên trừng mắt nhìn chị như nhìn quái vật, răng nghiến kèn kẹt :

_Băng , con nhỏ này.Hôm nay bổn thiếu gia không dạy dỗ lại em thề không làm

Chưa kịp nói xong đã thấy lành lạnh ở cổ,thanh âm lập tức ngưng bặt, đúng đó tức quá không kịp cảnh

giác.Nhìn vẻ mặt kẻ đang dùng chùy thủ lượn quanh mặt mình cậu tức muốn hộc máu.

_Đây là cái tội nói dài , nói dai , nói dại , cái miệng làm khổ cái thân thôi.Thiếu gia có lẽ đẹp trai quá cũng

thực khổ , để em giúp đỡ nhé?

Hảo hán trả thù 10 năm chưa muộn, cậu lập tức thay đổi tháu độ :

_Ha ha , không nên, em thích thì cứ phá xe thoải mái , ta sẽ mua xe khác cho em phá, phá chán thì thôi ha?

Ta nói đùa thôi mà , em cứ làm gì em thích , ta tuyệt không dám ý kiến.

_Hình như hôm qua cũng nghe qua câu này rồi, thực nhàm chán.

Tay lại tăng thêm lực đạo, đang lúc Ngạo Thiên run rẩy lẩy bẩy thì cứu tinh xuất hiện.

_Có chuyện gì?

Anh bước vào nhìn qua 1 lượt rồi hỏi, cô ngạc nhiên đôi chút, lân lắm rồi mới thấy anh về vào giờ này, mọi khi

chỉ có bữa tối mới được gặp anh.Nhìn thấy anh Ngạo Thiên như chết đuối với được phao :

_Anh . help me, hức hức.

Anh ngán ngẩm , đưa tay nên xoa mi tâm nhẹ giọng :

_Băng , bỏ chùy thủ ra đi.

_Tạm tha lần này , lần sau đừng hòng mong ai cứu.

_Anh tuyệt đối không tái phạm.

Không để ý tới 2 người kia đang nói gì cô nhìn anh chăm chú, hình như hôm nay có chuyện gì đó thì phải nhìn

anh rất mệt mỏi.Đôi tay kia cứ xoa mi tâm liên hồi, ngồi xuống ghế anh tựa lưng ra sau , mắt khẽ nhắm lại.Đó

chỉ là biểu hiện của 1 người đang suy nghĩ công việc nhưng cô biết anh đang rất mệt mỏi, chẳng qua anh che

dấu rất tốt.Có lẽ cô ngày càng hiểu về anh nhiều hơn, chính vì thế mà cô càng lún sâu vào tình yêu này ,

thậm chí ý muốn bước chân ra cũng không có.Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, cô khẽ hỏi :

_Có chuyện gì sao ?

Anh lười nhác nhắm mắt không trả lời.Cô biết anh sẽ phản ứng ra sao nhưng tim vẫn đau, thì ra yêu 1 người

lại đau khổ như thế.Khi cô tưởng chừng anh sẽ im lặng mãi như thế thì anh lên tiếng :

_Không sao , không cần lo lắng!

Khuôn mặt anh đã bị tay che mất phân nửa không nhìn ra cảm xúc nhưng cũng làm cô thấy hạnh phúc, hóa

ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế, chỉ cần 1 câu trả lời cũng làm cô thấy vui, không cần lời lẽ ngọt ngào ,

không cần cử chỉ quan tâm, với cô như thế này thôi là qúa đủ rồi.Tay anh từ từ hạ xuống, ánh mắt sâu thắm

nhìn cô 1 thoáng rồi trầm giọng nói :

_Ăn cơm

2 kẻ đang cãi nhau điên cuồng kia cũng tạm dừng chiến để tiếp thêm dinh dưỡng.Tất nhiên bữa cơm này

cũng chẳng im lặng được vài giây,đúng là nên tách họ ra không thì cô chỉ có nước đi khám tai,tất nhiên có

người vẫn ung dung dùng bữa vì đã miễn nhiễm cảnh này từ bé rồi.
Buổi chiều cô lại miệt mài tập cùng chị Băng, thực sự chị là 1 người thầy nghiêm khắc tới nỗi cô không dám lơ

là chút nào.Sau 4 tiếng vật lộn với sàn nhà cô cũng được nghỉ ngơi sau cái gật đầu hài lòng của chị :

_Rất tốt , em thực sự có tố chất hộc vỗ đấy.Đi nghỉ ngơi đi, chị có việc phải đi trước.

_Vâng.

Ngồi xuống sàn tập 1 chút cô mới đứng dậy lên phòng , nhưng vừa mở cửa ra đã gặp ngay cái mặt ngu

không tả nổi của Ngạo Thiên.Nếu tả cậu ta bằng 1 chữ là " ngốc ", 2 chữ là " cực ngốc " , 3 chữ là " cực kỳ

ngốc ".Không hiểu đây có phải kẻ có chỉ số IQ gần 200. 18 tuổi đã có 4 bằng đại học trong tay, 1 tay hacker

tầm cỡ từng xâm nhập vào hệ thống quốc gia mà không ai hay biết không nữa.Nhìn cái mặt đẹp hơn con gái

kia cô ngao ngán :

_Có chuyện gì thế ?

_Chị hai thực vất vả, thực vất vả.

Cô cầm lấy cốc nước cậu đưa, ánh mắt cảnh giác, con người này ngốc thế thôi nhưng xun xoe thế này cực

kỳ nguy hiểm.Uống xong cốc nước cô lập tức muốn phun hết ra vì tức giận, cai kẻ ngu ngốc kia nãy giờ liên

mồm nói, nói tới đau nhức cả tai

_Chị hai à, Hân muốn ăn gì nhất, thích gì nhất, ghét gì ....

Cô cố trả lời từng câu, cảm giác như bị lợi dụng nhưng lỡ uống cốc nước của cậu ta rồi, ta nhẫn, ta

nhẫn.Cho tới khi sức chịu đựng của cô đi tới giới hạn với câu hỏi ngu hết thuốc chữ của cậu :

_Chị hai, vậy Gia Hân có thích đồ xuyên thấu không ta ?

Nhìn bản mặt 35 kia cô gằn từng tiếng :

_Hàn.Ngạo.Thiên

_Chị hai bớt giận, em lập tức cút ngay.

Cuộc sống của cô cứ thế diễn ra, nói vui không vui , nói buồn không buồn, nhưng đã 4 tháng qua đi cô cũng

thấy thân thiết với cuộc sống này.Mùa đông đã đến từ bao giờ mà cô không kịp nhận ra, 4 tháng qua cô phát

hiện mình đã trưởng thành hơn rất nhiều , giờ đây cô đã học được cách che dấu sự mệt mỏi, đau khổ trước

mặt người khác.Nhưng cô cũng cảm thấy ấm áp hơn khi anh không còn lạnh lùng với cô như trước, thỉnh

thoảng bắt gặp ánh mắt quan tâm của anh dù chỉ trong 1s cô cũng thấy hạnh phúc, hơn nữa bên cạnh cô

ngoài ba má, bạn bè còn có chị Băng , bác Trương yêu thương cô, Ngạo Thiên dù làm người ta phát phiền

nhưng luôn làm cô thấy vui vẻ.Chậm chạp bước về phía lùm cây,cô quấn chặt lấy chiếc áo khoác quanh

người, không biết từ bao giờ cô có thói quen tối nào cũng ngồi đây, ở đây cô cảm thấy an toàn với tất cả,

tâm cũng vì thế mà lắng lại.Nhìn ra vườn ly đã sắp tàn hết ánh mắt cô mam mác buồn.Nơi đây lần đầu tiên cô

thấy anh hung dữ như vây , nhưng nơi đây cô cũng biết tình cảm thực sự của anh.Nơi đây dù có đau khổ

nhưng cũng rất hạnh phúc.Ánh mắt cô dường như không thể đoán biết đang nhìn gì, hay đơn giản cô đang

chìm vào suy nghĩ miên man.


Trong tòa lâu đài anh cũng đang nhìn xuống khu vườn này , nhưng thay ví vườn ly kia ánh mắt anh lại xuyên

thẳng vào lùm cây nơi có 1 người con gai anh quan tâm đang ngồi đó.Tự bao giờ anh đã có thói quen đứng

đây nhìn cô cho tới khi bóng dáng ấy bước ra và khuất dần sau cách cửa kia,hôm nay cũng không phải ngoại

lệ.Sau khi an tâm cô đã vào nhà anh mới yên lòng giải quyết khối công việc đồ sộ trên bàn.Bỗng chuông điện

thoại vang lên, anh lười nhác nhấc máy :

_Chuyện gì ?

Không rõ đầu dây kia nói gì nhưng nhìn bộ mặt đầy sát khí của anh cũng biết là chuyện không hay.Đặt điện

thoại xuống 2 tay anh siết chặt lại tới nổi cả gân xanh.

_Chết tiệt, lại là Trần gia.

Đã 4 lần chúng cho người theo dõi cô nhưng đều bị người của anh thanh toán nhanh chóng, nhưng cứ thế

này thực sự không yên tâm.Anh nghiến răng nói :

_Trần gia, các người được lắm.


Trần gia là 1 thế lực rất đáng sợ nhưng không hiểu vì sao 4 năm trước đột nhiên rơi vào tình trạng thê thảm

hết mức, nay mắn xuất hiện 1 người đứng lên chống đỡ nếu không Trần gia nay chỉ còn lại hư danh.Người

khác không biết nhưng anh biết vì chính tay anh đã làm điêu đứng gia tộc đó. mối hận thù ấy dù anh có xẻ

xác chúng ra cũng không thể hết.Không vì ba anh ra mặt kêu anh dừng tay thì hà cớ gì trong thế giới ngầm

này còn có cái tên Trần gia.Thế mà bây giờ chúng dám động vào cô, khác nào đang khiêu chiến với

anh.Được , muốn giỡn với tử thần thì anh sẵn sàng chiều theo.Cầm ly rượu anh dốc thẳng vào cổ họng,

Đọc tiếp: Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh – Chương 16



.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.