Đọc truyện
Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 91: Món Quà Sinh Nhật (1)
Chắc có lẽ như thế gian thường hay nói có không giữ đến khi mất mới phát hiện nó quan trọng như thế nào. Nhưng đau đớn thay đến bây giờ cô vẫn chưa có nó mà nó đã bị cướp đi mất rồi.

Một gã bồi bàn đẩy chiếc xe chở chiếc bánh kem dâu cao tầng đến bàn của Triều Hi và Nhã Thuần.

Dưới ánh nến lung linh, tiếng hát chúc mừng sinh nhật “Happy birthday to you, happy birthday to you…” trầm ấm không ngừng vang lên, nhưng vẫn không hề có tác động đến Nhã Thuần, nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay.

Cảm giác đối phương thất thần, Triều Hi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Nhã Thuần nói:

-Em sao thế? Cầu nguyện đi chứ, nến sắp tàn hết rồi kìa.

-Ừm.

Trong khong gian lãng mạng trước mắt, Nhã Thuần khẽ nở nụ cười chua xót, những giọt nước mắt tí tách thi nhau rơi xuống.

Triều Hi nhìn những giọt nước mắt của Nhã Thuần, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Có lẽ cô cảm động, có lẽ thật ra trong tim cô anh vẫn giữ một vị trí quan trọng. Anh tin một ngày không xa cô sẽ chấp nhận tình cảm của anh.

Lúc này Nhã Thuần không hề hay biết mình đã vô tình tạo hy vọng và đau khổ cho người khác. Trong lòng cô bây giờ đã sớm đem gia phả tên kia ra thăm hỏi cả ngàn biến.

“Nam Cung Hạo Thiên đây là món quà sinh nhật anh tặng tôi sao? Nam Cung Hạo Thiên anh kêu tôi tin anh, nhưng anh lại tàn nhẫn lấy chân mình giẫm nát lên lòng tin đó. Tên khốn tôi yêu anh”.

***********************

Khi Nhã Thuần về nhà đã hơn mười giờ tối, nhìn vào kệ để giày dép, nhưng vẫn không thấy đôi giày quen thuộc, cô biết anh vẫn chưa về.

Mà xém chút cô lại quên một điều quan trọng, bên cạnh anh bây giờ là một mỹ nhân nghiên nước nghiên thành, thì làm sao có thể bỏ người đẹp mà về sớm được chứ. Nhã Thuần khẽ nở nụ cười tự giễu.

Nhưng khi nhìn vào phòng bếp, Nhã Thuần cảm thấy hóc mắt thật chua sót.

Nhã Dịch ngồi trên ghế, gục đầu xuống bàn ăn ngũ một cách ngon lành, trong tay vẫn còn ôm một chiếc bánh kem nhỏ xinh. Trên bàn ăn mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn chứng tỏ chưa ai đọng tới.

Trong khi cô luôn chờ đợi một bóng hình không thuộc về mình, thì ở nơi khác người thân duy nhất của cô luôn đợi cô về nhà. Nhã Dịch đứa em ngốc nghếch của cô.

Cảm giác có tiếng bước chân hướng về phía mình, Nhã Dịch ngốc đầu dậy, nhìn về phía Nhã Thuần nở nụ cười thật tươi. Từ trong túi lấy ra một hộp quà nho nhỏ đặt vào tay Nhã Thuần nói:

-Sinh nhật vui vẽ.

Nhã Thuần ôm Nhã Dịch vào lòng nói:

-Nhã Dịch cám ơn em nhiều lắm, cám ơn em vẫn luôn ở bên cạnh chị.

Nhã Dịch đưa tay lau những giọt nước mắt mặn chát trên mặt cô nói:

-Nhã Thuần ngốc, cần gì cám ơn. Bởi lẽ cả cuốc đời này, Nhã Dịch luôn muốn bên cạnh Nhã Thuần, chăm sóc và bảo vệ Nhã Thuần.

-Ừm

Một người đã từng nói hãy cho tôi một điểm tựa. tôi sẽ nhắc bổng trái đất này lên. Có lẽ Nhã Dịch chính là điểm tựa, là lẽ sống của cô.

***************************

Sau khi dỗ Nhã Dịch ngũ xong, cô quay lại phòng bếp. Nhìn những món ăn còn thừa lại trên bàn, khẽ nở nụ cười khổ:

-Thật ngốc mà, nếu lời Nam Cung Hạo Thiên nói mà tin được thì chắc heo nái cũng biết leo cây. Tên khốn, cả nhà anh đều là tên khốn.

Cô cứ nghĩ bữa tiệc sinh nhật lần đầu tiên kể từ khi ba mẹ mất cô, anh và Nhã Dịch ba người có thể dùng chung một bữa cơm. Không bất tri bất giác, từ lúc nào, cô cũng đã xem anh như một người thân của mình.

Nhưng không tất cả chỉ là giả dối, là cô tự mình đa tình mà thôi.

Ném tất cả thức ăn cô chừa lại cho Hạo Thiên vào sọt rác, rửa sạch chén bát. Nhã Thuần lê tấm thân mệt mỏi vào phòng.

Nhưng bỗng nhiên một bàn tay rộng mở, kéo cô lại và ôm cô vào lòng.

Mùi rượu, mùi thuốc lá hòa với mùi đặc trưng trên cơ thể người đàn ông này, làm cô không thể lầm anh với một thằng đàn ông nào khác.


Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 92: Món Quà Sinh Nhật (2)
Nhã Thuần khẽ nhíu mi, muốn đẩy anh ra, như không thể nào thoát khỏi vòng tay rắn chắc của anh. Nhã Thuần không kiên nhẫn nói:

-Buôn tôi ra, Nam Cung Hạo Thiên anh say rồi, đi ngũ đi.

Nam Cung Hạo Thiên xoay người cô lại, đặt lên bờ môi cô một nụ hôn mạnh mẽ bá đạo, như thể trừng phạt anh cắn môi cô đến khi nghe mùi máu tươi, anh mới vừa lòng buôn cô ra.

-Biến thái, anh là cẩu à?

-Lý Nhã Thuần em đã quên lời cảnh cáo của tôi sao? Hay một mình tôi không thể thỏa mãn em, nên em mới đi câu dẫn thằng đàn ông khác. Em là của tôi, tôi không muốn đồ của mình bị người khác làm bẩn.

-Nam Cung Hạo Thiên anh điên à, anh lấy quyền gì cấm tôi. Anh ra ngoài kiếm gái thì tôi không có quyền có trai khác sao?

-Em ghen à?

-Có quỷ mới ghen.

Nam Cung Hạo Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô nhưng không hiểu sao cô lại cam thấy bất an vô cùng.

Nhã Thuần xoay người, muốn đi vào phòng, nhưng lại bị anh bắt lấy, ôm vào lòng. Cô lại bị anh cường hơn lần thứ n, nhưng lần này rất nhẹ nhàng và dụi dàng như đang nâng niu vật quý trong tay.

Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô gái vẫn còn nhắm mắt, mơ màng nói:

-Em tính quyến rũ tôi đấy à, ngũ đi. Sinh nhật vui vẽ. Không được đánh mất đấy, nếu không em sẽ biết tay tôi.

Nhã Thuần thật sự muốn kiếm cái hố nào đó chuôi xuống luôn cho rồi. Cô vào phòng đóng sầm của lại.

Nhã Thuần tựa lưng vào cửa, cảm thấy thật bất lực, khi nào thì cô lại trở nên dễ bị anh chơi xõ như vậy chứ. Không không phải tại cô, mà tại cái kỹ thuật của anh, cái tên sắc ma ghê tởm đó.

Nhã Thuần đưa tay lên sợi dây chuyền, khẽ mỉm cười, không biết anh đã đeo lên khi nào nhỉ?

*************************

Sáng hôm sau

“Ọe ọe….”

Nghe thấy tiếng nôn khan trong nhà nhà vệ sinh, Nhã Dịch đứng tựa vào cửa không khỏi nhíu mi.

Nhã Dịch đi lại vỗ vào lưng Nhã Thuần, nói:

-Nhã Thuần không sao chứ?

-Không có gì, ọe ọe…

-Còn nói không có việc gì, mấy ngày nay, Nhã Thuần cứ nôn hoài, đi bác sĩ đi.

Nhã Thuần lắc đầu, nhận lấy khăn giấy từ Nhã Dịch, lau miệng nói:

-Chắc tại gần đây ăn uốn không điều độ, nên bệnh bao tử bị tái phát thôi cần quá lo lắng.


Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 93: Bệnh Viện
Dưới sự này nỉ không mệt mỏi, nhưng thật chắc là uy hiếp đe dọa, Nhã Thuần đành phải nê lấy thân mình mệt mỏi vào bệnh viện.

**********************

Bác sĩ mỉm cười nhìn Nhã Thuần nói:

-Không có gì nghiêm trọng chỉ là bệnh bao tử của chị tái phát. Chị nên kiên ăn những món cay, không tốt cho bao tử và uống thuốc đúng giờ thì sẽ tốt hơn thôi.

-Cám ơn bác sĩ.

Nhã Thuần mỉm cười trả lời. Cô đã nói mà, vậy mà thằng nhóc đó không tin, cứ như ông già lảm nhảm suốt ngày.

Nhã Thuần rất không thích mùi khử trùng và mùi thuốc của bệnh viện, nó làm cô nhớ tới khuôn mặt bệnh tật và đau khổ của mẹ.

Vì vậy trừ trường hợp bệnh sắp chết, nếu không cô tuyệt đối không muốn bước chân vào đây. Vậy mà lần này vì lời đe dọa của thằng quý tử nhà cô, mà cô phải phá vỡ quy tắc của mình.

Bây giờ kết quả không có gì đáng ngại, thằng nhóc xem chị xử cưng thế nào.

*********************

Nhã Thuần chưa bước ra khỏi cửa bệnh viện, một y tá từ phía sau chạy lại, ngăn đón cô.

Nở nụ cười ngượng ngùng nói:

-Xin lỗi, khi nãy tôi đã đưa nhầm kết quả. Đây mới là kết quả chính xác và thuốc của chị.

Cô ý tá đưa báo cáo kết quả cho Nhã Thuần, không ngừng nói lời xin lỗi, sau đó quay lưng đi vào.

Nhã Thuần ngây ngốc, trên mặt hiện lên mấy điều hắc tiến.

***********************

Cầm báo cáo trên tay Nhã Thuần cảm thấy như chết lặng. Cô không dám mở nó ra, cô sợ kết quả, nếu như là bệnh nan y thì sao, Nhã Dịch của cô làm sao bây giờ.

Nhưng không làm sao có thể, không lẽ cô xui tới thế sao. Gần đây chỉ là cô nôn hơi nhiều, chán ăn, hay mệt mõi và ngũ nhiều. Có lần khi đang xem chương trình tivi mình thích nhất, nhưng chưa được mười phút, cô đã đi đánh bài với chu công….

Dù sợ nhưng cũng phải đối diện, không lẽ cô muốn trốn tránh sự thật đến cuối đời sao. Nếu là phúc không phải họa, nếu là họa thì sẽ không tránh khỏi.

Nhã Thuần gian nan mở báo cáo kết quả ra.

**********************

Nhìn bản án tử hình trên tay, Nhã Thuần như chết lặng.

“Tại sao? Tại sao lạ có thể như thế được?”

Việc này còn khó hơn trúng số độc đắc nhưng cô cũng làm được thật sự không biết nên khóc hay nên cười đây

Nhiều người hy vọng mình có con, trăm phương ngàn kế tìm cách, nhưng còn không được.

Vậy mà cô và anh chỉ một lần, vậy mà thành công. Nên nói là tại cô xui xẻo, hay tại tinh trùng của anh cũng bá đạo như là anh đây. Một khi xung trận sẽ nhất quyết công thành chiếm lũy, tuyệt không hạ vũ khí đầu hàng.

*********************

Bây giờ cô phải làm sao đây, cô nên làm thế nào với bảo bối trong bụng mình.

Cô nên nói với Nam Cung Hạo Thiên như thế nào.

“Chúc mừng anh đã làm ba” hay “Tên khốn, anh chịu trách nhiệm đi” ……..

Cô đã từng có ý nghĩ đem nó đi xử lý đi. Cô còn trẻ tương lai cô còn dài, cô không thể để cho đứa nhỏ chưa được sinh ra này phá hủy tất cả.

Nhưng không cô không thể làm như thế được, nó chỉ là một sinh linh vô tội, cô không có quyền tước đi mạng sống của nó.

Cô sẽ nói với anh, dù anh có chấp nhận nó hay không, cô cũng sẽ sinh nó ra và nuôi nó khôn lớn. Bởi vì đơn giản nó là con cô, con của người mà cô yêu.

Biết đâu anh sẽ rất vui khi có nó. Dù sao nó cũng là con anh.


Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 94: Bất Ngờ
Nếu đã có quyết định, cô nhất định sẽ ra tay. Bởi vì cô là người thuộc phái hành động mà.

Nhã Thuần bắt taxi đến công ty của anh trong lòng tràn đầy hy vọng và mong chờ, cô khẽ đưa tay vuốt lấy cái bụng của mình nở nụ cười hạnh phúc:

-Mẹ đưa bảo bối đến gặp ba con nha. Nếu một hồi ba con không vui khi có con, nhưng bảo bối đừng giận ba, mẹ tin ba con là người có trách nhiệm nhất định sẽ từ từ chấp nhận con và mẹ.

***********************

Nhìn thấy Nam Cung Hạo Thiên bước ra khỏi công ty, Nhã Thuần chạy lại.

-Sao anh đi nhanh thế, không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết –vừa nói cô vừa kéo lấy tay anh, đan mười ngón tay vào nhau

-Em cũng được xem là hoa, là ngọc nữa à.

-Cái đồ máu lạnh kia, ít nhiều gì Hoa Thương em cũng là vị hôn thê danh chứng ngôn thực của anh đó.

Nam Cung Hạo Thiên kề sát vào lỗ tai cô nói:

-Vậy sao? Vậy mà anh không biết chứ.

Cô gái mang tên Hoa Thương cười ngượng ngùng, khung mặt hồng hồng như quả cà chua nói:

-Thật không có nết gì, đây là nơi công cộng đó, làm gì mà ôm ấp người ta như thế chứ mắc cỡ chết đi được.

Hoa Thương nhón chân lên đặt lên má Nam Cung Hạo Thiên một nụ hôn như chuồng chuồng lướt nước sau đó, chạy về phía xe. Không biết hữu tình hay vô ý Hoa Thương đưa mắt nhìn về phía góc khuất ở phía xa, nở nụ cười khiêu khích.

Đồ của Hoa Thương tôi, cũng dám có ý. Thật không biết lượng sức của mình.

Nam Cung Hạo Thiên, cũng hướng về phía chiếc xe Hoa Thương vừa mới đi tới.

Nhã Thuần như chết lặng, nhìn chiếc xe hơi sang trọng của anh bắt đầu lăng bánh. Lý trí cho cô biết cô không thể đuổi theo, nhưng tại sao chân cô không tự giác chạy theo.

Nhã Thuần muốn lớn tiếng gọi anh lại, nhưng giọng nói như mất đi, dù cô có khép miệng mở miệng như thế nào, âm thanh cũng không thể phát ra.

Trong xe bỗng nhiên Nam Cung Hạo Thiên cảm thấy tim mình bỗng nhiên đau nhói, hình như anh vừa mới bõ lỡ một thứ gì đó rất quan trọng.

Qua kính chiếu hậu, cô đã thấy Nhã Thuần, theo tư liệu điều tra những người phụ nữ bên cạnh Nam Cung Hạo Thiên, cô biết Nhã Thuần đang sống chung với anh.

Không những thế cô cũng biết anh có tình cảm với Nhã Thuần. Cô không thể tha thứ cho điều đó.

Hoa Thương là con gái tập đoàn Hoa thị, cũng giống như Nam Cung Hạo Thiên cô cũng được xem là kỳ tài trong giới kinh doanh. Ba cô và ba của Nam Cung Hạo Thiên được xem là bạn chí cốt của nhau.

Trong một lần sai rượu hai người bắt đầu hứa hẹn bắt xuôi với nhau. Dù chỉ là lời trong say rượu, nhưng trong thăm tâm cô, từ giây phút đó cô đã xem mình là vợ tương lai của anh.

Hoa Thương dựa vào người Nam Cung Hạo Thiên che đi kín chiếu hậu, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi:

-Hạo Thiên sao anh chạy chậm, em thấy không khỏe, anh láy nhanh đi. Em muốn nghĩ ngơi.

-Ừm.

Chiếc xe vừa mới chậm lại, lại bỗng dưng tăng tốc. Nhã Thuần té ngã trên mặt đất, một dòng chất ấm chảy từ hạ thể của Nhã Thuần ra, tim cô cũng giống như sinh mệnh bé nhỏ ngày càng yếu dần đi, chết đi.

-Bảo bối, mẹ xin lỗi….

Trước mặt mờ dần mờ dần, Nhã Thuần mất đi ý thức, bị bóng đen bao trùm. Cô hy vọng nếu như mình cứ như vậy biến mất khỏi thế giới này thì có tốt hơn không.

Một chiếc xe màu đen dừng lại kế bên cô, một thiếu niên bước xuống, ôm lấy cô lên xe nói:

-Nhã Thuần cố lên, tôi sẽ không bao giờ để em xảy ra việc gì…. Hãy tin tôi…..


Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 95: Cơ Hội???
Không biết đã hôn mê bao lâu, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Khi Nhã Thuần tỉnh lại, ngoài trời đã bị màn đêm bao phủ.

Cả căn phòng trắng muốt, mùi thuốc khử trùng và ete gây cả mủi, cô biết mình đang ở bệnh viện.

“Cạch”

Vừa mở cửa vào phòng bệnh, đã nhìn thấy Nhã Thuần khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn không còn sức sống nhìn ra ngoài cửa phòng.

Lòng cậu như bị ai đó hung hăn tấu một phen đau lòng không thôi.

-Nhã Thuần, còn đau nữa không?

Nghe được giọng nói quen thuộc, Nhã Thuần quay người nhìn sang. Bây giờ cô mới phát hiện, tuy cô lớn tuổi hơn nó nhưng không biết từ lúc nào nó đã cao gần bằng cô. Có đôi lúc cô nghi ngờ, có phải ba mẹ đã khai gian tuổi của nó không nhỉ?

Cô mỉm cười nhìn nó:

-Chị không sao? Nhã Dịch đừng lo lắng.

-Không sao, vậy mà nói không sao, có biết nếu tôi không tới kịp thì Nhã Thuần đã chết cùng với đứa nhỏ trong bụng rồi. Với lại, Nhã Thuần đừng cười nữa, nhìn mặt Nhã Thuần bây giờ cười còn khó coi hơn khóc nữa.

-Nhã Dịch, chị….

-Thôi đừng nói nữa, nghĩ ngơi đi. Chắc Nhã Thuần cũng đói rồi, tôi sẽ đi ra ngoài mua cháo.

Nói xong chưa đợi Nhã Thuần trả lời, Nhã Dịch đã xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Nhã Dịch không muốn mình rơi lệ trước mặt Nhã Thuần, nó phải can đảm, phải làm chỗ dựa cho Nhã Thuần.

**************************

Nam Cung Hạo Thiên không lẽ trong lòng anh, tôi cũng chỉ là một món đồ chơi, như những cô gái khác thôi sao?

Anh đã có một vị hôn thê xinh đẹp, vậy tại sao anh còn đùa bỡn tình cảm của tôi, nói yêu tôi, kêu tôi tin anh.

Tất cả những cử chỉ hành vi quan tâm tôi của anh tất cả chỉ là giả dối thôi sao. Anh chỉ xem tôi như một con mồi, còn anh là gã thợ săn sao? Để dành chiến thắng anh giở tất cả mọi thủ đoạn sau. Nếu như vậy anh thật đáng sợ.

Dù biết anh không yêu cô, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế tình cảm của mình lại được. Lý Nhã Thuần cô không cam tâm.

Nhã Thuần đưa tay xuống bụng, khi nãy Nhã Dịch nói với cô đứa bé của cô vẫn còn, con của chưa mất.

Không lẽ đây là thiên ý, ông trời muốn cô cho anh thêm cơ hội.

Nhã Thuần lấy điện thoại, nhấn một dãy phím quen thuộc sao đó ấn phím gọi. Từng hồi chuông ngân trong thời gian ngắn mà cô cứ nghĩ cả thế kỷ.

Khi nghe đầu dây bên kia có người bắt máy, cô mừng như điên.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ:

-Nam Cung Hạo Thiên, đây là lần đầu của người ta đó. Anh như vậy thật ngượng ngùng mà. Nhanh lên đi.

-Hoa Thương em có thể nữ tính một chút được không, lấy cho tôi cái áo đi.

Nhã Thuần nghe rõ tiếng nước của phòng tắm, giọng nói ái muội của cô ta.

“Nam Cung Hạo Thiên anh thật tàn nhẫn, tôi nhất định sẽ cho anh phải hối hận”

***************************


Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 96: Ngu Ngốc
Nam Cung Hạo Thiên vừa ra khỏi phòng tắm nhìn thấy Hoa Thương mỉm cười, tựa vào cửa phòng tắm nhìn anh.

Anh khẽ nhíu mi nói:

-Hoa Thương tôi cấm em uống rượu, em còn dám ói lên áo tôi nữa, thật bẩn mà.

-Đây là lần đầu người ta uống rượu đó. Anh không thể thông cảm chút nào sao.

-Em còn dám nói, nếu không biết thì thôi còn cố uống. Tôi đi về trước đây, em nghĩ đi.

Hoa Thương ôm lấy anh nói:

-Hạo Thiên hãy ở lại đi

Nam Cung Hạo Thiên đẩy Hoa Thương ra, lạnh lùng nói:

-Em say rồi, ngũ đi.

Nói xong, anh với tay lấy áo khoác bước nhanh ra cửa phòng, không để ý tới người phụ nữ phía sau ngồi bệch xuống sàn gạch lạnh ngắt khóc như hoa rơi lệ vũ.

******************************

Nhã Dịch vừa bước vào phòng một mùi máu tươi xộc vào mũi.

“Bịch”

Tô cháo đang cầm trên tay, rơi xuống đất bể tan nát.

Nhã Dịch tê tâm liệt phổi, hét lên:

-Bác sĩ, bác sĩ đâu vào đây cho tôi.

Chiếc bra giường trắng tinh bị nhượm đỏ bởi dòng máu nóng từ cổ tay người phụ nữ, khuôn mặt cô không chút huyết sắc, thân thể dần dần lạnh xuống.

*************************

Khi Nhã Thuần tỉnh lại lần nữa, đã một cái tát như trời giáng lên mặt, khuôn mặt đau rát, máu theo khóe miệng chảy ra. Làm Nhã Thuần cảm thấy choáng váng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

-Lý Nhã Thuần, cô nín cho tôi. Cô cũng biết đau sao? Cô có biết khi tôi nhìn thấy cô như vậy, tôi dường như muốn phát điên lên không. Nếu cô có mệnh hệ gì tôi biết phải làm sao đây. Ba mẹ ở trên trời nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của cô sẽ đau lòng ra sao. Còn nữa khi chết đi, liệu gã khốn kia có khóc cho cô hay còn cười vào mặt cô, và chửi cô là con ngốc.

-Nhã Dịch, chị…

-Tôi không phải em cô. Em cô khi ba tuổi đã chết rồi, tôi không phải là nó. Tôi chỉ là thằng nhóc được ba mẹ cô đưa về từ cô nhi viện thôi, tôi lớn nó tới ba tuổi, ba tuổi đó, cô biết chưa. Tôi chỉ là một thằng mồ cô, không có chị, không có ba đau mẹ thương, cô nghe rõ chưa?

-Không, không phải như thế, em điên rồi, em là Nhã Dịch, là em của chị.

-Lý Nhã Thuần, tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn dám hành động điên rồ lần nữa, tôi sẽ bỏ mặc cô. Nhưng trước khi chị hành động cô cũng nên quan tâm cảm giác của những người xung quanh một chút đi. Cô có biết nếu cô ra đi sẽ có biết bao nhiêu người đau lòng vì cô. Ba mẹ vất vả nuôi cô nên dốc nên hình là vì muốn nhìn thấy kết quả cô tự sa đọa như thế này sao?

**********************

Nói đoạn Nhã Dịch đi thẳng ra cửa, không hề ngoáy đầu nhìn lại, bỡi lẽ nếu ở lại nó không biết nó sẽ làm ra hành động gì hay sẽ nói ra những lời như thế nào nữa tổn thương cô. Nó làm cô đau một nhưng nó lại đau tới chính.

Ba mẹ đã bỏ nó đi, bây giờ cô vì một gã đàn ông khốn nạn, không tâm không phế, cũng muốn bỏ rơi nó. Nó biết làm sao bây giờ.

Nó phải làm cô thức tỉnh, phải giúp cô hiểu được, mạng sống con người là quý như thế nào.

Nếu cô thật sự hận hắn, muốn hắn phải hối hận, cô phải sống tốt hơn hắn, hạnh phúc hơn hắn. Chứ không phải ngược đãi bản thân chuốc lấy sự thương hại, nhụt nhã, và hai từ “Ngu Ngốc” từ hắn.

***************************


Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 97: Ký Ức Trong Tìm Thức
Những ký ức vốn đã chôn chặt từ lâu trong tìm thức, bỗng nhiên ùa về như nước lũ vỡ đê.

Đúng vậy, em cô, đứa em trai yêu quý nhất cùa cô, Lý Nhã Dịch đã chết.

Năm ấy vì cô bướng bỉnh không nghe lời cha mẹ, muốn nghịch nước. Nên cô mới rủ nó cùng nhau trốn nhà ra sông chơi, kết quả cả hai bị rơi xuống nước.

Khi tỉnh lại biết tin nó đã chết đuối, chỉ mình cô còn sống.

Nhã Thuần như chết ngất, không ăn không uống, không hề mở miệng nói chuyện, sốt cao liên tục luôn miệng gọi Nhã Dịch. Làm ba mẹ cô thương tâm muốn chết.

Hai đứa con đều là con mình: bây giờ một đứa đã chết, còn đứa kia thì chết dỡ sống dỡ.

Cuối cùng họ quyết định thử nhận một đứa bé trai khác, có ngoại hình và dáng dấp và giọng nói trong giống Nhã Dịch, để gây sự chú ý của cô.

Mặc dù không biết sẽ ra sao, nhưng họ không thể từ bỏ cho bất kỳ cơ hội nào được. Và kết quả thành công hơn cả mong đợi.

Vì tâm lý tự trách, và không muốn đối diện với hiện thực cô luôn xem đứa bé ấy là Nhã Dịch đã mất.

Và đứa bé được chọn đó là Nhã Dịch hiện tại.

Khi ấy cậu đã sáu tuổi, nhưng do suy dinh dưỡng nặng và không nhận được sự quan tâm chăm sóc chu đáo. Nên thoạt nhìn cậu rất gầy, nhỏ, yếu đuối và thấp hơn tuổi thật rất nhiều.

Nhờ sau này được sự săn sóc, thương yêu như thể con ruột của ba mẹ Lý, nên tình trạng sức khỏe, và chiều cao cậu mới được cải thiện.

Nhưng tốc độ phát triển của nó quá mau khiến người ta phải nghi ngờ. Vì vậy nó dấu ba mẹ uốn thuốc khống chế chiều cao, làm giảm tốc độ phát triển lại. Nếu không nhờ trong một lần tình cờ bị ba Lý phát triển thì không biết hậu quả sẽ ra sau nữa.

Bỡi lẽ đối với một đứa không mẹ không cha như nó thì gia đình họ Lý là một món quà vô giá của ơn trên giành cho nó.

Dù cho nó phải sống trong vai một kẻ thế thân, chôn vùi đi thân phận thật của nó, từ bỏ tất cả những gì thuộc về nó, để sống thế cho kẻ khác, nó cũng cam nguyện.

****************************

Nhã Thuần khóc như hoa rơi lệ vũ, em cô đã chết nó vì cô mà chết, cô vì nó mà trờ nên ích kỷ không chỉ khiến ba mẹ bị tổn thương, mà còn làm một đứa trẻ vô tội trở thành kẻ thế thân.

Người thân ruột thịt của cô tất cả đã bỏ cô mà đi.

“Không, cô chưa mất tất cả. Cô còn Nhã Dịch, tuy nói Nhã Dịch hiện tại không phải là em ruột cô, nhưng nó còn đối xử tốt với cô hơn thế. Nó vì không muốn cô thương tâm mà phải cố gắng che dấu tính cách thật của mình. Đóng vai thành kẻ khác, sống trong vỏ bọc mang tên người khác. Trong vô tình cô đã tổn thương tất cả những người thân yêu thương nhất của mình. Cô phải bù đắp lại cho nó, cô nợ nó.”

*********************

Nhã Dịch lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Noah, nói:

-Noah, hãy bắt đầu đi. Tôi muốn cậu dùng tất cả mọi cách và thế lực của nhà họ Phí, lật đổ tập đoàn Toàn Cầu cho tôi.

-Vâng.

Nam Cung Hạo Thiên thù mới nợ cũ chúng ta tính với nhau một lần sòng phẳng luôn đi. Dù có xuống địa ngục tôi cũng muốn anh phải trả giá đại giới.



Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 98: Thân Thế Của Nhã Dịch
Sau khi ba mẹ qua đời không lâu.

Một ông cụ xuất hiện trước mặt nó, tự xưng là gia gia của nó, nói với nó, khi ấy nó và ba mẹ đi cùng đi du lịch.

Nhưng trên đường gặp tai nạn giao thông, ba mẹ nó đã mất hết. Còn nó bị thất lạc.

Ông cụ Phí đã cho người tìm kiếm rất lâu, mới có kết quả và muốn đón nó về nhà.

Nhưng nó từ chối, nó không muốn bỏ rơi Nhã Thuần và cho Nhã Thuần biết sự thật nó sợ, nó sợ mất đi cô. Người thân thiết nhất của nó.

Nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh người không người quỷ không ra quỷ của cô, vào lần cô mất tích cả đêm ngày hôm ấy.

Nó cảm thấy thật bất lực, nó chẳng thể làm gì giúp cô. Nó cứ như cái gánh nặng, thứ vướng bận vô tình làm hại cuộc đời.

Nó biết nó cần phải có thực lực và sức mạnh mới có thể bảo vệ cô chăm sóc cô. Vì vậy nó chắp nhận sự gúp đỡ của cụ Phí, và không ngừng phấn đấu học hỏi.

Thực lực của nó tăng rất nhanh, cũng có thể do ông trời không hề bất công, ông đã vô tình cướp đi ba mẹ nó, nên đã bù đắp cho nó một bộ óc siêu việt của một thiên tài, học một biết mười, tự tin quyết đoán.

Và đến bây giờ có thể xem, nó cũng là một trong những doanh nhân, trẻ nhất, tài giỏi nhất, nhưng nó vẫn luôn giấu cô, ẩn nhẫn sống bên cạnh cô.

Nó nói ra chuyện này vào lúc này, không phải là muốn đã kích cô, mà chỉ muốn cô nhận ra được cảm giác mất đi người thân cuối cùng là như thế nào, để có thể biết được cảm giác tuyệt vọng của nó lúc này ra sao.

Còn Nam Cung Hạo Thiên cái tên không bằng cầm thú đó, không chỉ hết lần này đến lần khác tổn thương cô, người quan trọng nhất của nó. Nó tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn được.

Thật ra ông cụ Phí, tên đầy đủ là Phí Hoắc Nghiêu, chủ tịch tập đoàn Thanh Phong, một tập đoàn lớn. Còn nó tên thật là Phí Thiên Kiêu, người thừa kế duy nhất của tập đoàn

Tuy lúc trước thực lực không bằng Toàn Cầu. Nhưng nhờ sự phấn đấu ngày đêm không mệt mỏi của nó, thì bây giờ nó có thể tự tin khẳng định, Thanh Phong không hề kém hơn Toàn Cầu của hắn.

**************************

Khi nó trở vào phòng lần nữa, Nhã Thuần nở nụ cười dịu dàng nhìn nó nói:

-Nhã Dịch chị xin lỗi, chị nợ em. Chị hứa chị sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa. Chỉ một lần là đủ rồi.

Nhã Dịch ôm lấy Nhã Thuần vào lòng nói:

-Nhã Thuần hứa phải giữ lời, nếu không thì Nhã Dịch sẽ đánh thí thí Nhã Thuần đó. Nhã Dịch cứ nghĩ Nhã Thuần sẽ không cần, bỏ rơi người ta chứ.

-Làm sao có việc đó được. Trên đời này chị đã mất tất cả, chỉ còn em mà thôi. Em mãi là em của chị. Dù có chuyện gì xảy ra chị cũng sẽ luôn thủ hộ em.



Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 99: Quyết Định Khó Khăn
Nước mắt Nhã Dịch trào ra, Nhã Thuần không ghét nó, dù nó không phải em ruột cô.

Không biết từ lúc nào, nó đã không thể kêu cô là chị của nó nữa, bởi vì trong thăm tâm nó cô không là chị mà một người con gái.

Nhưng nó biết cô không yêu nó, cô chỉ xem nó như em cô.

Nhã Thuần chỉ cần ở bên cô, nhìn cô hạnh phúc tôi cũng mãn nguyện. Như thế là quá đủ rồi.

Tôi nguyện chôn sâu tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, mãi mãi ở phía sau bảo hộ cô che chở cô. Tình nguyện làm em của cô, em của người con gái tôi yêu.

“Chị”.

Những Thuần đưa tay vuốt ve bụng của mình, sau đó giọng nói mang theo vài phần thương cảm vang lên:

-Nhã Dịch em hãy giúp chị chị muốn bỏ nó.

-Cái gì? Chị đã suy nghĩ kỹ chưa.

-Ừm. Chị muốn bắt đầu lại từ đầu, chị không muốn lưu giữ lại bất kỳ vết tích nào của hắn. Chị không hận hắn, chị không có tư cách làm điều đó, bởi vì chị đã bao giờ có được hắn, chị chỉ hận chính bản thân mình đã quá yếu đuối mà thôi. Em có cảm thấy chị thật đáng ghét hay không? Ngay cả con mình mà chị cũng…ô ô ô….

Những giọt nước mắt mặn chát theo khóe mắt của Nhã Thuần trào ra.

Nhã Dịch ôm cô gái nhỏ nhắn vào lòng thì thào bên tai cô:

-Không, dù chị có làm gì, em vẫn sẽ luôn bên cạnh chị, ủng hộ chị. Em sẽ mãi là Nhã Dịch của chị. Nếu chị mệt rồi thì hãy buôn bỏ tất cả đi, em sẽ thay chị gánh vác tất cả. Chỉ cần chị hảo hảo mà sống là tốt rồi.

-Ừm.

*************************

Sau khi Nhã Dịch ra khỏi phòng Nhã Thuần thất thần nhìn lấy màn đêm, nó như một bóng ma không ngừng cắn nát tâm hồn cô.

Nhã Thuần vừa xoa bụng, vừa thì thào, giọng nói muốn bất lực, muốn thương tâm nhường nào, thì có thể bất lực thương tâm bấy nhiêu:

-Bảo Bảo mẹ xin lỗi con, mẹ thật ích kỷ phải không, nhưng mẹ không thể làm khác được. Ba con không cần mẹ con mình nữa rồi. Mẹ không thể nhìn thấy cảnh con bị mọi người cười nhạo là đứa trẻ không cha, mẹ không muốn con phải trưởng thành trong gia đình không trọn vẹn.

-Mẹ hy vọng kiếp sau con có thể đầu thai vào gia đình tốt hơn. Bảo bảo mẹ yêu con, đứa con xấu số chưa kịp trào đời đã phải mất đi sinh mạng của mẹ. Xin con đừng hận mẹ, cục cưng của mẹ.


Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chương 100: Buổi Sáng Bình Yên
7 năm sau

“Reng, reng…..”

“Bốp”

“Reng”

“Bốp”

………

Đây là cái đồng hồ thứ n trong tuần bị cô đập bể trong tháng. Có lẽ là vì sao chuyện đó thân thể của cô cực kỳ yếu và suy nhược.

Sau đợt thập tử nhất sinh lần đó, Nhã Dịch luôn ép cô phải nghĩ ngơi, không cho cô làm gì hết. Nhiệm vụ thiêng liêng và cao cả nhất của cô là ăn rồi ngũ, suốt trong một thời gian dài. Cho nên có thể vì thế mới dưỡng ra được một con sau lười như cô.

-Nhã Thuần thức dậy nhanh lên. Mặt trời đã rội đến mông rồi kìa.

“ Vèo” và thế là “Bốp”

Một cái gối được thưởng ngay vào mặt cái kẻ xấu số, không biết sống chết kia.

Trong cuộc đời của bổn tiểu thư ghét nhất là hai kẻ, một kẻ dám dành ăn với ta và kẻ còn lại chính là phá hoại giấc ngũ của ta.

Bổn tiểu thư ta trời sanh tính tình lạnh bạc, thú vui tao nhã chỉ có hai thứ đó, mà mi cũng dám động đúng là chê ngày dài mà.

Dường như tập mãi thành thói quen, nên người ngoài cửa nhanh chóng tránh được một kiếp. Nhưng khuôn mặt người nọ, bây giờ có thể dùng bốn chữ để miêu tả cực kỳ sinh động đó là đen như đáy nồi.

Người đó không có hành động gì tiếp theo, chỉ là đứng tựa cửa, khoanh lại hai tay, nở nụ cười nhìn người đang nằm nướng ngon lành trên chiếc giường như công chúa ngũ trong rừng kia, không nhanh không chậm nói:

-Lý Nhã Thuần, nếu còn không dậy nữa thì hãy ngũ tiếp đi đừng sợ bị làm ồn bởi vì tất cả những thứ có thể phát ra âm thanh, hoặc tiếng ồn, Đoạn Niệm sẽ thay Nhã Thuần xử lý điệu tất cả.

Trong mơ màng Nhã Thuần không ngừng nhìn thấy tiền, tiền của cô tuy không cánh nhưng nó cứ lần lượt chấp cánh nhau mà bay.

Nó điên rồi, nhưng cô còn chưa điên, những thứ mà nói toàn là những thứ cô phải đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm tiền mà mua được, vậy mà nó dám nói đập, xem cô không xử đẹp nó, uổng tên Lý Nhã Thuần.

Chưa đến một giây người đang nằm trên giường đã bật dậy hét lớn:

-Đoạn Niệm, con dám… Nếu con mà làm như vậy có tin ta lột quần con xuống, tấu đến khi thí thí con nở hoa mới lạ.

-Ngày mai Nhã Thuần, mẹ làm cơm nha.

-Ôi Đoạn Niệm ngoan, mẹ chỉ đùa thôi mà. Làm sao mẹ có thể nỡ ra tay được, con là bảo bối nhi của mẹ mà.. hihi….

Một vật thể màu trắng bay thẳng vào mặt Nhã Thuần, làm nụ cười ngây ngô của cô như muốn đong cứng lại.

-Đừng có quăn gối lung tung nữa, nếu dơ thì Nhã Thuần tự dùng tau mà giặc đi, chớ bỏ vào máy giặc, mắc công hư máy. À mà nếu Nhã Thuần không vệ sinh cá nhân nhanh lên đi rồi xuống ăn sáng, thì chỉ còn lại “cơm thừa canh cặn” thôi đó – bốn chữ cuối nó cố gắng kéo dài ra như thể nhấn mạnh, sợ người ta không nghe rõ không bằng.

************************

Full | Next trang 11
.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.

XtGem Forum catalog