Polaroid
Đọc truyện

Truyện teen - Tôi thề tôi phải bắt anh mỉm cười và nói yêu tôi ! Lí Nhất Nam , hãy nhớ câu nói đó ! - Trang 6


Chương 31 : Cuộc sống thiếu anh - Em cười nhưng thật sự em chưa bao giờ ổn - Bất ngờ
Đã ba năm từ ngày mà hắn ra đi . Nó bây giờ đang ở lục địa Australia cùng với cả đám và đã là tổng giám đốc tập đoàn L.K . Nhỏ cũng đã là tổng giám đốc tập đoàn C.A . Anh nó giờ cũng đã có hẳn một cái tập đoàn S.N lớn thứ 3 thế giới . Tuy nhiên anh và nhỏ đã sát hợp hai tập đoàn C.A và T.N lại . Nhân thì cũng là tổng giám đốc tập đoàn S.I . Nó vẫn ko quên được hắn . Tổ chức của hắn nó đã cho người quản lí . Nhưng ko hiểu sao nó vẫn ko vượt lên được tổ chức của hắn . Còn về kẹo mút thì kể từ ngày hôm đó nó đã có thói quen ngậm kẹo mút . Đi đâu cũng ko thể tách kẹo mút ra khỏi nó được . Công việc của nó ngày càng nhiều lên . Sáng làm việc , tối thì nhớ lại những kỉ niệm của hắn và nó ngày nào . Rồi nước mắt bất chợt rơi . Nó vẫn tới ngọn đồi hạnh phúc để chơi với Ken và Kin . Nhưng nó cảm thấy thật vắng vẻ . Sờ tay lên cây hạnh phúc . Những dòng chữ hắn đã khắc cùng nó . Nó vẫn ko quên nụ cười của hắn . Cứ thế nước mắt nó lại rơi xuống . Ban đêm là vậy , đó là khoảng thời gian con người sống thật với cảm xúc nhất . Ban ngày , nó trở thành một con người vô cùng lạnh lùng . Biết bao nhiêu chàng trai đến tỏ tình nó đều từ chối . Phải chăng trong tim nó vẫn còn hình ảnh của hắn ?
♫ Không có :
Giọt mưa nào...
Rơi mà không chạm đất...♫ Không có :
Giọt nước mắt nào...
Rơi mà không mang một lí do...
- Mày có sao ko ? Dạo này thấy mày ko ổn lắm - nhỏ lo lắng hỏi
- Hả ? À , tao vẫn ổn , ko sao đâu - nó mỉm cười . Nó cười nhưng thật sự nó chưa bao giờ ổn
Tối nay trên đường về . Nó gặp một băng đảng . Đối với nó là chuyện nhỏ nhưng nó ko tâm trạng tốt nên rất yếu . Định làm thế võ chuẩn bị đánh thì một bóng đen nhảy vào cầm súng bắn chết hết một đám đó . Nó có cảm giác rất quen thuộc . Lướt qua mặt nó . Nó chỉ thoáng thấy mái tóc màu xanh dương cùng với khuyên tai màu bạc chói lóa . Vì trời tối nên nó ko thấy mặt của người đó . Nhưng mái tóc màu xanh dương và cái khuyên tai màu bạc khiến nó nhớ lại hắn . Nước mắt nó lại sắp rơi . Nó quyết định ko được khóc vì hắn nữa . Nó đã khóc quá nhiều rồi . Còn mấy tên còn lại nó chỉ cần mấy giây là nằm ôm đất mẹ hết . Mệt mỏi nó lết thân về nhà . Còn bóng đen hồi nãy thì khẽ nhếch mép cười rồi đi về . Còn Nhân bây giờ đang ở công ti làm việc . Dạo này công việc ở công ti rất nhiều . Một phần Nhân làm việc để quên đi người con gái anh luôn nhớ về . Một phần làm cho công ti phát triển hơn .
- Có một cô gái muốn gặp sếp – cô thư kí của Nhân nói
- Tôi bận … - Nhân chưa nói xong thì bị chen ngang voi một going nói quen thuộc mà anh luôn mong được nghe thấy :
- Anh ko tiếp em ? – Ân đứng trước mặt nhân nói
- Hả ? Ân ? Là em hả ? Em chết rồi mà ? – Nhân ngạc nhiên đứng dậy
- Chuyện rất là dài dòng , anh ngồi xuống nghe em kể này … -Ân bắt đầu kể
Quá khứ
- AAAAAAAA – Ân la lên rồi rớt xuống
Thật may cho cô là ở dưới vực có một hang động và cô đã rớt vào hang động đó . Ân hôn mê trong một ngày và tỉnh dậy .
- Ui da , đau quá – Ân nói với giọng yếu ớt rồi chữa vết thương . Trong người cô luôn luôn có hộp y tế . Sau 2 ngày ở trong hang động Ân phát hiện trong hang có một lối dẫn lên trên . Ân lần theo lối đó mà đi thì tới bệnh viện của 3 con rắn độc đang nằm dưỡng bệnh và vô tình nghe được kế hoạch của bọn đó và chuyện gì tiếp theo thì tự hiểu .
- Vậy mà làm anh đau muốn chết – Nhân mỉm cười nói
- Anh đau ở đâu ? Mà sao anh đau ? – Ân nhíu mày lo lắng hỏi
- Anh đau ở tim này . Anh đau vì người con gái anh yêu bị hại chết . Mà giờ thì ko sao rồi – Nhân cười
- Anh … - Ân chưa nói hết thì Nhân đã đặt lên môi Ân một nụ hôn chứa đựng sự nhung nhớ , ngọt ngào .
( Cảm ơn một bạn độc giả đã cho mình ý tưởng để viết cái tiêu đề câu Em cười nhưng thật sự em chưa bao giờ ổn . Nhờ có câu đó của bạn độc giả ấy mà mình mới có ý tưởng để viết truyện )

Chương 32 : Thông điệp kẹo mút
Sáng ra , Nhân triệu tập tất cả mọi người . Cả đám hết sức ngạc nhiên vì Đại tỉ của VampireDark vẫn còn sống .
- Ân , tụi tao cứ tưởng mày chết rồi chứ - nó và nhỏ nhào vào ôm Ân
- Tao cũng tưởng tao chết rồi ấy chứ - Ân cười nói
- Mà sao mày sống được sau khi rơi xuống vực vậy ? - nó thắc mắc
- Nghe tao kể nè ... bla ....bla .....bla - Ân kể lại sự tình cho cả đám nghe
- Nhất Nam đâu ? - Ân vô tình hỏi tới hắn . Thật ra trong lúc cả đám trong nhà kho Ân biết hết nhưng đang theo dõi nửa chừng thì phải đi giải quyết một số chuyện nên ko biết chuyện gì xảy ra sau đó
- Trời ơi , mày nhắc tới Nam chi vậy ? - nhỏ bịt miệng Ân lại
- Tao ko sao - nó cười . Nhưng sâu trong nụ cười đó vẫn ẩn chứa một nỗi buồn
- Chuyện gì vậy ? - Ân thì thầm hỏi Nhân
- Chuyện là ... bla .... bla .... bla - Nhân kể cho Ân nghe
- Hừ ba con rắn độc đó đúng là ... - Ân nhíu mày
- À , mọi người cứ nói chuyện nhé , mình ra đây một chút - nó gượng cười nói
- À , khoan , hôm nay tao về mày có muốn đi ăn kem ko ? - Ân cố níu nó lại
- Ừ , cũng được - nó gật đầu
Tới quán kem . Hai nhỏ bạn thân nó thì tính cách vẫn ko thay đổi . Nhưng riêng nó từ hôm đó mỗi khi đi ăn kem , ko kêu nhiều như lúc có hắn đi cùng . Mà chỉ kêu ít .
- Cho em một li coca và một cây kẹo mút coca - nó nói nhẹ nhàng
Trong lúc nó chờ đưa kem qua thì nó vô tình nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ từ trên xuống dưới đen hết . Cái mắt kính cũng đen . Cái mũ cũng đen . Nhưng mũ của ông ta kéo xuống quá nó ko nhìn thấy được khuôn mặt . Chỉ thấy được vài sợi tóc mái màu xanh dương và đôi khuyên tai màu bạc . Khuyên tai màu bạc ? Mái tóc xanh dương ? Ko phải là những gì nó thấy trong bóng đen tối qua sao ? Nó khẽ nhíu mày .
- Anh dùng gì ạ ? - một cô nhân viên hỏi người đàn ông đó
- Kẹo mút coca - giọng nói lạnh như chưa bao giờ được nó quen thuộc vang lên từ miệng người đàn ông đó . Cái cách nói chuyện rất giống hắn . Đều đều từ trên xuống dưới . Ko cao cũng ko thấp . Ông ta cũng thích kẹo mút coca sao ?
- Ko , ko thể là anh ấy được - nó nghĩ
- Băng , mày sao vậy ? - nhỏ hỏi
- Hả ? - nó giật mình
- Tao kêu mày nãy giờ mấy tiếng rồi đó . Ăn kem đi - nhỏ nhíu mày nói
- Umk - nó gật đầu rồi ăn kem .
Mặc dù ăn kem nhưng đầu nó cứ nghĩ người đàn ông lạ và những ngày hắn dẫn nó đi ăn ở đây .
- Tụi mày về trước đi , tao ra đây một chút - nó nói rồi đi thẳng
- Con này , từ ngày mà Nam chết là chẳng bao giờ thấy mặt nó ở nhà . Toàn thấy ở công ti khi có việc quan trọng , còn tổ chức thì lâu lâu mới thấy còn ko có việc gì làm là ko biết nó ở đâu hết - nhỏ thấy buồn cho nó . Đương nhiên nhỏ là bạn thân của nó . Nó ko vui , sao nhỏ vui nổi ?
- Thôi mày , có lẽ nó chưa quên được Nhất Nam - Ân nói
Hai con nhỏ bạn thân nó nói đúng . Nó chưa quên được hắn . Ngày nào nó cũng tới ngọn đồi hạnh phúc cùng với cây kẹo mút ngậm trong miệng dù công việc nhiều thế nào . Như thường lệ hôm nay nó lại ra đây ngồi hóng mát . Nó bước đi ko chú ý . Cứ thế mà bước . Mắt vẫn nhìn thẳng , chân vẫn bước . Nhưng hồn thì ở tận đâu đâu
- Ui da - nó tông phải một người và té
- Ko có mắt nhìn đường ? - người kia lạnh lùng hỏi
- Câu này ... là câu Nhất Nam nói mình khi lần đầu tiên gặp nhau mà ? - nó ngạc nhiên
Nó đứng dậy nhìn lên . Là người đàn ông lúc nãy . Woa , ông ta cao bằng hắn luôn .
- Anh ko thấy tôi ? - nó đanh lại lạnh lùng
- Tôi cao hơn cô - người đàn ông kia nói lại còn lạnh hơn nó
Sao giống những câu mà hắn nói với nó trong lần đầu tiên nó va phải hắn vậy ?
- Thôi , ko cãi với ông nữa . Sao ông biết chỗ này ? - nó hỏi
- Đi vòng vòng rồi biết - người đàn ông
- Umk , ông ngồi đi - nó mời ông ta ngồi
Ông ta ko ngồi mà đi vòng vòng xem ngọn đồi . Dừng lại ngay chỗ Ken và Kin . Thường ngày , hễ có người lạ là Ken sẽ nhào vào cào cấu người đó nhưng sao hôm nay Ken lại để ông ta vuốt ve thế nhỉ ? Ông ta đi một vòng nữa và dừng lại cái cây mà hắn cùng nó chứng giám cho tình yêu của mình .
- N and B ? - ông ta thắc mắc
- Umk , chuyện lâu rồi - nó gật đầu , đôi mắt nhìn xa xăm
- B là tên cô còn N ? - ông ta hỏi rồi ngồi xuống kế bên nó và có một khoảng cách nhất định
- Đúng , B là tên tôi - Băng còn N ... - nó nói nửa chừng thì ko nói nữa vì chữ N có quá nhiều kỉ niệm đối với nó
- Cô ko nói cũng ko sao - ông ta nói
- Umk . Tại tôi ko muốn nhắc đến - nó gật đầu
- Sao ông lúc nào cũng che hết mặt mình vậy ? - nó hỏi . Thật sự nó chưa bao giờ thấy mặt ông ta
- Ko thích người ta nhìn mặt mình - ông ta lạnh lùng
- Tuỳ ông - nó lạnh giọng
- Vậy tôi về đây , tạm biệt - ông ta nói rồi đứng dậy đi về
Ông ta vừa bước ra gần xe thì nó thấy cây kẹo mút coca của ông ta để quên .
- Ông để quên kẹo mút kìa - nó nhắc
- Cho cô đấy - ông ta nói rồi lên xe phóng đi
Nó bóc kẹo ra ăn thì thấy một tờ giấy rơi ra .
- Cách đưa thư này giống anh ấy quá vậy ? - nó bỗng nhớ về hắn
Mở tờ giấy ra . Một dòng chữ hiện lên . Một dòng chữ rất giống hắn : " Hãy cẩn thận . Kẻ thù ở khắp mọi nơi . Còn có DeBay " .
- DeBay ? Phải rồi . Mình quên béng mất Debay . Nhưng sao mấy năm qua ko thấy động tĩnh gì ? - nó khẽ nhíu mày thắc mắc

Chương 33 : Kế hoạch - cơn sốt
- Hello everyone - Lâm bước vào từ của của nhà nó
- Lâm hả ? Lâu rồi ko gặp - nó cười nói
- Umk , đi tìm hạnh phúc mới - Lâm cười
- Vậy kím ra chưa ? - nó hỏi
- Chưa , hì . Mà sao ko thấy Nam ? - Lâm nhắc đến hắn
- À , Băng ơi , mày ... - nhỏ tìm lí do để nó ko buồn nhưng chưa nói xong đã bị nó chặn lại
- Tao ko sao đâu . - nó khẽ cười
- Chuyện là .... - nhỏ kể cho Lâm nghe . Nghe xong Lâm buồn thay cho nó . Lâm thật sự đã hết yêu nó và chỉ xem nó như em gái mình .
- Tao có chuyện muốn nói - nó nói giọng nghiêm túc
- Chuyện gì ? - Ân lạnh giọng hỏi
- DeBay , chúng ta đã quên mất bang này . Hiện giờ DeBay đã bay lên top 10 bang mạnh nhất và đứng thứ nhất . Chỉ ko lâu nữa . DeBay sẽ lên tới top 10 tổ chức . - nó nói
- Vậy bây giờ sao ? - anh nó hỏi
- Lập kế hoạch , vào phòng họp đi - nó ra lệnh
Chưa đầy 5 phút sau mỗi người ở tổ chức nó đều tập trung tại phòng họp
- Vậy bây giờ chúng ta .... - nó đang giữa chừng thì cánh cửa phòng họp bật ra với một lực đá ko hề nhẹ . Người bước vào là người đàn ông bữa trước . Mọi người trong tổ chức của nó trừ cả đám dơ súng lên nhắm vào ông ta chuẩn bị bắn
- Khoan , ko bắn - nó lạnh lùng ra lệnh . Vừa dứt lời mọi người đều hạ súng và quay lại vị trí cũ
- Ông tới đây ? - nó hỏi lạnh lùng
- Họp chung - ông ta lạnh gấp mấy lần nó
- Bên nào ? - nhỏ hỏi
- Chống DeBay là được - ông ta nói
- Tên ? Tuổi ? - nó hỏi lạnh lùng , ngắn gọn
- 21 . Nam - ông ta nói . Nó bỗng giật mình khi nghe ông ta nói ông ta tên Nam . Ông ta có quá nhiều điểm giống hắn . Bây giờ tới cái tên cũng giống .
- Họ ... tên anh là gì ? - nó vẫn giữ được giọng lạnh lùng nhưng nó đã thay đổi cách xưng hô gọi ông ta là anh . Dù gì nó cũng nhỏ hơn anh ta một tuổi
- Nhất Nam ... - anh ta nói
- Ko thể nào - nó lắc đầu nghĩ
- Băng , bình tĩnh . Nhất Nam ... chết rồi . - Ân trấn an nó
- Tôi họ Trần - anh ta nói
- À , umk - nó khẽ gật đầu
- Họp được chưa ? - anh ta lạnh lùng hỏi
- Chúng ta bắt đầu vào họp ... - nó nói lạnh lùng
- Theo như ta biết thì DeBay do họ Bạch quản lí và đang là mối hiểm họa lớn cho chúng ta .... - nhỏ nói
- Lúc trước nhà họ Bạch đã ko có thiện cảm mấy với chúng ta . Và bây giờ họ đang âm mưu chiếm đoạt lấy tổ chức - Ân nói
- Mọi người biết phải làm gì ? - nó hỏi ngắn gọn
- VÂNG - mọi người trong tổ chức nó đồng thanh
- Tan họp . - nó lạnh lùng nói
- Băng , kì này sẽ có một chút khó khăn đấy - nhỏ lo lắng nói
- yên tâm , chỉ cần làm đúng theo kế hoạch - nó cười nói
- Nhưng tao nghĩ DeBay sẽ ko để mình thắng dễ dàng đâu - Ân nói
- Mày cứ yên .... - nói nửa chừng nó ngất đi
- Băng - mọi người lo lắng bế nó vào phòng .
30 phút sau bác sĩ đi ra từ phòng nó nói :
- Cô ấy ko sao . Chỉ bị sốt . Có lẽ làm việc quá sức và nhớ đến ai đó nên tích tụ căng thẳng và bị sốt thôi - bác sĩ bình tĩnh nói
- Nhớ đến ai đó ? - Nhân thắc mắc
- Còn ai nữa . Nhất Nam chứ ai - Ân nói
- Ko phải cậu đâu . Trong nhóm tụi tôi còn có một người tên Nhất Nam nữa . Mà họ Lí - Lâm giải thích cho anh ta nghe
- Vậy tôi về - anh ta lạnh lùng nói rồi bước thẳng ra cửa
Khoảng 11h00 đêm nó chợt tỉnh giấc . Ngồi dậy thấy đầu óc mình quay mòng mòng . Nó bước dậy đi tới ngọn đồi . Đang đi nửa chừng thì gặp một đám con trai ăn mặc chẳng đâu vào đâu . Nó thoáng nhìn thấy cũng biết người của bang nào .
- Cô em đi đâu thế ? - một tên nói
- Tránh ra - nó lạnh lùng nói . Nó ko biết có đánh lại ko vì đang bị sốt nên cơ thể rất yếu
- Ô hô , lên mặt à ? - tên đó định đánh nó nhưng bị một bóng đen đạp một cái bay vào cột điện khiến cây cột bị nứt một mảng ko hề nhỏ
- Thằng này , mày láo - một tên khác cùng đồng bọn xông lên . Chưa đầy ba giây cả lũ nằm cạp đất ăn hết
- Đi đâu ? - thì ra bóng đen đó là anh ta
- Ngọn đồi ở trên đỉnh thành phố . Đi một chút nữa là tới . Trên đường nhớ mua kẹo mút - nó nói rồi ngất đi
Anh ta cõng nó đi lên ngọn đồi . Trong lúc đang ngất . Nó cảm thấy cái gì đó thật ấm áp . Cảm giác này như lúc hắn cõng nó vậy . Tới nơi , nó dựa người vào gốc cây . Hai tay ôm Kin vuốt ve .
- Anh cho tôi thấy mặt anh được ko ? - nó hỏi
- Ko - anh ta thẳng thắn trả lời
- Vậy cũng ko sao - nó khẽ cười . Đây là lần đầu tiên nó ngồi trên đỉnh đồi hạnh phúc này với một người con trai ko phải hắn .
- Anh đã từng ... yêu ai chưa ? - nó buột miệng nói ra câu hỏi ấy
- Rồi - anh ta lạnh lùng
- Tôi cũng vậy . Nhưng sao người đó bỏ tôi ra đi mãi mãi . Ko bao giờ quay lại - nó nói . Nước mắt nó khẽ rơi
Nhìn thấy nó khóc . Tim một người khẽ nhói đau .

Chương 34 : Chiến đấu - Đằng sau lớp mặt nạ
Tổ chức nó đã tuyên bố khiêu chiến với DeBay . Chỉ sau 2 ngày nữa . Chính xác hai ngày nữa . Giới hắc đạo sẽ có tình trạng đầu rơi máu đổ . Nó thì vẫn chưa ổn định được tinh thần vì nó còn yêu hắn rất nhiều . Sao hắn lại bỏ nó ra đi ? Để nó bơ vơ một mình ? Nó cảm thấy nhớ khuôn mặt lạnh như tiền của hắn . Nụ cười ấm áp của hắn . Vòng tay dịu dàng của hắn . Nó đã hạ sốt . Đang đi trên đường nó lại gặp anh ta . Mỗi khi gặp anh ta . Nó có cảm giác người đang đứng trước mặt nó là hắn chứ ko phải Trần Nhất Nam . Người nó muốn gặp là Lí Nhất Nam cơ mà . Cớ sao ông trời lại bắt nó gặp Trần Nhất Nam hoài thế ?
- Sao anh cứ bám theo tôi ? - nó nhăn nhó
- Tôi ko bám - anh ta lạnh lùng trả lời
- Vậy 2 ngày nữa anh có chiến đấu với tổ chức ko ? - nó hỏi
- Có nhưng tôi sẽ ko lộ mặt - anh ta lạnh lùng nói rồi đi qua nó . Về tổ chức được một lúc nó lại rời đi . cũng con đường quen thuộc ấy . Tới thẳng ngọn đồi . Nó ngồi xuống cạnh gốc cây . Hai tay vuốt ve Kin . Nó khẽ nhắm mắt . Từng cơn gió thổi vào mặt nó . Nó đã quyết định . Sau khi giải quyết xong DeBay nó sẽ về lục địa Australia . Miệng ngậm kẹo mút . Ko biết từ bao giờ nó đã có thói quen này . Thời gian thấm thoát đi qua .
2 ngày sau . Lúc 7h00 tối . Nó , nhỏ và Ân hôm nay diện một bộ đồ từ trên xuống dưới đen hết . Một cái áo cộc tay kèm theo cái áo khoác tay dài màu đen . Cái quần bó màu đen kèm theo cái váy bó cũng màu đen . Đôi giày vừa cao cổ vừa cao gót màu đen . Tóc tụi nó buộc gọn lại ra đằng sau . Hai bên hông hai khẩu súng lục . Bên trong áo tụi nó còn rất nhiều vũ khí khác . Đương nhiên có nhỏ và Ân thì cũng có anh và Nhân . Hai người hôm nay cũng diện một cái quần màu đen . Áo thun đen kèm theo áo khoác cũng đen nốt . Nói chung cả đám bây giờ chỉ có một từ để tả : ĐEN . Leo lên xe phóng thẳng tới địa điểm giao đấu . Vừa tới nơi , nó đã khẽ lườm cha con nhà họ Bạch .
- Haha , ko ngờ có ngày chủ nhân của VampireDark cùng với những người khác lại tới đây tự tay hành động chứ ? - Bạch Tiểu Long cha của Bạch Tiểu Hoàng vừa vỗ tay bước ra nói ( ai ko nhớ mời xem lại chương 1 và chương 6 )
- Vậy tôi ko ngờ bọn hạ lưu như các người lại có thể sống tới ngày hôm nay - nó khẽ nhếch môi cười khinh bỉ
- Tôi nghe nói Nam chủ nhân đã bị chết ? - Tiểu Hoàng nói
- Vậy thì đã sao ? - Nó khẽ nhói trong tim nhưng vẫn lạnh lùng hỏi
- Tôi vẫn ko ngờ Nam chủ nhân lại lìa đời nhanh đến như vậy , haha . Vậy càng tôi . Tên đó chết đi cho trời nó xanh - Tiểu Long nói giọng mỉa mai
- Vậy thì các người cũng sắp chết rồi đây - nó nói rồi rút sợi dây sắt ra
Cuộc chiến diễn ra . Người nó hận là Bạch Tiểu Long . Ông ta dám sỉ nhục hắn . Dùng hết mọi kĩ thuật mà đấu với ông ta . Còn những người kia đấu với đám thuộc hạ của ông ta và con ông ta . Nó ra rất nhiều đòn hiểm hóc nhưng ko trúng được phát nào . Vướng víu nó cất dây xích vào . Dùng tay ko chơi . Nó thật ko ngờ ông ta mạnh tới vậy .
- AAA - nó la lên vì ông ta cầm con dao nhỏ rẹt ngang hông nó
- Mày chết chắc rồi con ranh - ông ta nói giọng khinh bỉ
- Em sắp gặp lại anh rồi - nó nghĩ
\" Bộp \" Ông ta ăn trọn một cú đá của một người che mặt nạ . Nó khẽ mở mắt . Nó nhận ra đó là anh ta . Cố gắng vùng dậy . Nhưng cơ thể nó ko cho phép . Vì mới hạ sốt xong nên người nó rất yếu bây giờ còn thêm một vết thương ngay hông nữa . Anh ta bắt đầu đấm đá . Miệng ông ta bắt đầu chảy ra máu . Một thuộc hạ của ông ta dơ súng lên bắn . Anh ta né được nhưng chiếc mặt nạ và cái nón vô tình rơi ra . Khoảng khắc đó nó ko tin vào mắt mình . Mái tóc màu xanh dương , đôi khuyên tai màu bạc . Khuôn mặt lạnh lùng . Đôi mắt màu hổ phách hững hờ , sau và vô hồn . Tất cả khiến nó nhớ hắn . Nó ko tin hắn còn sống .
- Nhất Nam ? Anh còn sống ? - nó khẽ nói
- Lộ rồi - hắn khẽ nói
- Em ngồi im - hắn nói
- Ko - nó gượng dậy đứng trước hắn - AAAAAAA - nó quỵ xuống trước mắt hắn . Một nhát ngay bụng . Nó nghĩ có lẽ nó ko thể sống cùng hắn rồi
- Tạm .... biệt anh , em đi trước - nó nói rồi ngất đi
Hắn ko dấu nỗi vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt hắn . Người con gái hắn yêu thực sự sẽ rời xa hắn sao ?
- ÔNG CHẾT VỚI TÔI ! LÃO GIÀ KHỐN NẠN - hắn la lên rồi lao vào đánh ông ta tới tấp . Máu từ miệng ông ta chảy ra ngày càng nhiều .
- Ông chết đi - hắn dơ cây súng lên . Mắt hắn hiện lên chữ chết . Giới hắc đạo ai cũng biết . Một khi hắn điên lên thì ko ai có thể sống sót .
\" Pằng \" . Ông ta chết ngay tức khắc . Vừa lúc đó cả đám vừa giết xong con của ông ta thì thấy nó nằm ở đó với một vũng máu . Còn hắn thì đang quỳ ở kế bên đau khổ . Nhanh chóng bế nó vào bệnh viện . Trong khi nó đang phẩu thuật thì hắn ở ngoài cứ đi qua đi lại ko yên . Trước khi nó vào phòng mổ hắn còn hăm dọa ông bác sĩ là nếu mà làm nó chết thì ông bác sĩ cũng chết theo . Hắn còn dọa cho nguyên một cái bệnh viện này sập luôn nữa . Cả đám ngu nào người nấy băng bó từa lưa . Hắn kể cho mọi người nghe mọi chuyện . Nghe xong , mọi người nhất là hai con nhỏ bạn của nó . Nhào vào chửi bới hắn . May mà có anh và Nhân ngăn lại nếu ko xảy ra chiến tranh nội bộ rồi . Sau mấy tiếng phẫu thuật ông bác sĩ đi ra . Hắn chạy nhanh lại ông bác sĩ .
- Cô ấy sao rồi ? - hắn vẫn giữ được vẻ lạnh lùng vố có của mình
- Cô ấy ko sao . Chỉ cần nằm dưỡng vết thương và uống thuốc vài ngày là khỏi - ông bác sĩ run đến toát mồ hôi nhưng vẫn bình tĩnh nói
- Vậy tôi vào thăm - nói rồi hắn đi thẳng vào trong
Thấy nó nằm trên giường . Mắt nhắm nghiền trong lòng hắn vô cùng đau đớn . Ko ngờ một chủ nhân lạnh lùng nhất trong giới hắc đạo lại có ngày đau vì một cô gái .
\" Anh xin lỗi vì ko bảo vệ được em . Em hãy mau tỉnh lại đi . Anh xin em . Ko có em , anh ko biết sống làm sao . Em hứa với anh là sẽ ngắm sao băng với anh mà ? Sao bây giờ lại thế này ? . Anh biết anh sai rồi . Đáng lẽ anh ko nên lừa dối em như vậy . Anh đã làm em khóc . Nhưng khi thấy em khóc lòng anh đau như cắt . Xin em hãy mở mắt ra . \" Từng giọt nước mắt nam nhi chỉ xuống . Ai nói đàn ông sẽ ko khóc , chỉ là họ sẽ khóc trước ai thôi . Cứ ngỡ ... lạnh lùng là sẽ ko đau . Nhưng sao ... hắn lại đau khi yêu nó ? Phải chăng nó quá quan trọng đối với hắn ? Một thứ mà hắn ko thể làm mất ?

Chương 35 : Hạnh phúc ( END )
Trong khi nó nằm dưỡng bệnh thì hai con nhỏ bạn nó cũng nằm dưỡng bệnh vì hai người họ cũng bị thương ở những phần có thể nguy hiểm đến tính mạng . Hai nhỏ bạn nó đã tỉnh từ mấy ngày trước , bây giờ chỉ còn có mỗi mình nó . Hắn ngày đêm chăm sóc nó . Ko ăn cái gì .
- Mày nên ăn cái gì đi - anh nó lo lắng
- Tao ko ăn - hắn lạnh lùng
- Mày ko ăn để tới lúc em tao tỉnh dậy nó thấy mày như ma cây càng khiến nó đau lòng hơn à ? - anh quát hắn
- Vậy tao đi - hắn lạnh lùng nói
Ko lâu sau , pama nó và pama hắn chạy vào . Mẹ nó chạy tới bên giường bệnh của nó , nắm tay nó khóc
- Huhu , con ơi , sao con lại như thế ? - mẹ nó đau khổ
- Thôi , dù gì mọi chuyện qua rồi , chị đừng khóc nữa . Con bé sẽ tỉnh thôi - mẹ hắn an ủi mẹ nó
Trong tiềm thức của nó
Nó đang ở trong một ko gian trắng toát . Kế bên nó là một người con trai có tỉ lệ hoàn hảo đến tuyệt vời
- Nhất Nam ? Em chết chưa ? - nó khẽ hỏi hắn
- Em chưa chết , em phải sống để quay về bên anh . Nhất Nam kia đã xin lỗi em và mong em tỉnh lại tới quên ăn , quên ngủ mấy ngày rồi - hắn trả lời dịu dàng
- Umk - nó mỉm cười
Hiện tại
Ngón tay nó khẽ động đậy , đôi mắt thiên thần màu xanh dương long lanh của nó từ từ mở ra . Mọi người nhào đến nó .
- Mọi người ! Nhất Nam đâu rồi ? - nó vừa tỉnh dậy thì hỏi tới hắn ngay
- Nam đi ăn rồi , anh mới vừa kêu nó đi đấy . Mấy ngày nay lo ngồi mong em tỉnh lại nó chả ăn gì hết - anh nó nói
- Mày tỉnh rồi à ? - nhỏ nằm giường kế bên hỏi
- Umk , mày cũng phải nằm à ? - nó châm chọc
- Mới tỉnh lại đã chọc rồi - Ân lên tiếng
Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở . Hắn bước vào với vẻ mệt mỏi . Mọi người hùa nhau ra ngoài . Anh và Nhân thì kéo cửa phòng ngăn cách lại . Phòng tụi nó là phòng đặc biệt . Nằm chung một phòng nhưng có 3 cửa . Một là cửa ra vào , hai là cửa ngăn cách phòng nó và nhỏ , ba là cửa ngăn cách phòng Ân và nhỏ .
- Em tỉnh rồi hả ? - hắn ko dấu nổi vẻ vui mừng trên mặt
Nó ko nói gì chỉ quay lưng vào về phía hắn làm mặt giận
- Anh xin lỗi , anh có lí do mà - hắn nói giọng năn nỉ . Đây là lần đầu tiên hắn đi năn nỉ một đứa con gái
- Ko biết , anh dối em - nó nói giọng hờn dỗi nhưng trong lòng rất vui vì hắn đã xin lỗi nó
- Anh có lí do thiệt mà - hắn khẽ cười vì hắn biết khi nó thật sự giận hắn nó đã ko xưng hô anh em với hắn hoặc là ko nói chuyện với hắn rồi
- Vậy anh nói đi , lí do là gì ? - nó quay người lại nói , mặt vẫn còn nét giận
- Lúc phẩu thuật xong thì anh nhận được một tin nhắn của nhà họ Bạch . Ông ta nói nếu anh mà gặp lại em thì ông ta sẽ làm mọi cách cho em chết trong đau đớn . Nên anh mới ko gặp em và nói với bác sĩ rằng nói với em là phẫu thuật ko thành công . - hắn kể một lèo nhưng vẫn có sự lạnh lùng vốn có của hắn trong đó
- Em ko ngờ , một người tài giỏi như anh mà lại bị hai cha con đó ăn hiếp - nó mỉm cười chọc hắn . Có lẽ cơn giận của nó đã thật sự nguôi ngoai
- Nếu ko làm vậy em sẽ bị chết , lúc đó anh cũng chẳng muốn sống . Khi thấy em bị thương tim anh đau lắm - hắn dịu dàng nói
- Vậy trước khi phẫu thuật em nhớ là có người nói yêu em á ? - nó mỉm cườ nói
- Umk , anh yêu em , được chưa cô nương ? - hắn cốc iu nó vào trán rồi mỉm cười . Một nụ cười tỏa nắng và hiếm hoi . Một nụ cười ít ai thấy được này
- Hì , em cũng yêu anh - nó mỉm cười - mà .... - nó chưa nói hết thì đã bị đôi môi của hắn phủ lên . Một nụ hôn chứa đựng sự ngọt ngào .
- Bắt quả tang - anh và Nhân mở cửa thông phòng ra
- Á - nó lấy tay che mặt
- Tụi bây .... - mắt hắn lóe lên một tia chết chóc , tay hắn bẻ răng rắc
- Nam , bình tĩnh mày ơi - Nhân nói
- Tụi tao ko muốn nằm viện đâu - anh nói
- Bỏ qua lần này , nhưng .... - hắn nói nửa chừng
- Phải khao tụi này đi ăn - nó tiếp lời
- Khao em đi ăn chắc tụi anh phá sản - anh nói
- Anh ơi , ảnh ko khao em kia - nó nhõng nhẽo với hắn . Hắn đưa đôi mắt giết người liếc qua anh và Nhân
- Rồi - Nhân hết cách
- Săn tiện cho bọn em luôn - Ân và nhỏ đồng thanh nói
- Chết tui mất - anh và Nhân đồng thanh nói
Vài ngày sau , tụi nó được xuất viện . Anh và Nhân cũng khao tụi nó một chầu . Ăn xong chầu đó . Mỗi cặp một hướng .
- Ái ơi - anh dẫn nhỏ tới một vườn hoa và nói
- Gì anh ? - nhỏ bước đi cùng anh trả lời
Anh bỗng dừng lại đặt hai tay lên vai nhỏ
- Em à !!!
Anh không giỏi Tiếng Anh nhưng vẫn đủ để nói 'I love you'
Anh không giỏi Lịch Sử nhưng đủ để nhớ ngày ta nói lời yêu
Anh không giỏi Địa Lý nhưng biết rõ vị trí của em trong trái tim anh
Anh không giỏi Hóa Học nhưng đủ để thấy phản ứng mạnh mẽ khi thấy em cười
Anh không giỏi Văn nhưng đủ để nói 'Anh yêu em nhiều lắm'
Và anh không giỏi mọi thứ nhưng sẽ là thủ khoa nếu toàn bộ chủ đề là về em . - anh nói hết mọi tâm sự trong lòng mình ra
- Em cũng vậy , em mong ngày này lắm - nhỏ ôm chầm lấy anh
Anh đặt lên môi nhỏ một nụ hôn nồng thắm . Anh đã luôn sợ nhỏ sẽ từ chối anh . Sau khi hôn xong nhỏ vui vẻ mỉm cười .
- Em thấy hình như lời tỏ tình của anh sao sao í nhỉ ? - nhỏ đưa ngón tay lên cằm ra vẻ suy tư
- Sao là sao ? - anh ngạc nhiên hỏi . Bộ anh tỏ tình với người con gái anh yêu là điều sai sao ?
- Em thấy anh nói anh ko giỏi tiếng anh , lịch sử , địa lí , hóa học và văn hoàn toàn sai . Với câu cuối , anh nói anh ko giỏi mọi thứ thì nó sai trầm trọng hơn nữa - nhỏ nói với vẻ châm chọc
- Bó tay em luôn - anh cốc iu nhỏ . Đúng là anh ko giỏi tiếng anh , thì sao anh lại đi khắp thế giới ? Anh ko giỏi lịch sử , làm sao anh vượt qua được kì thi lịch sử thế giới ? Anh ko giỏi địa lí , sao anh có thể là người xác định vị trí cho tổ chức VampireBlack ? Anh ko giỏi hóa học sao anh có thể phát minh ra thuốc độc kích thích làm tê thần kinh ? Anh ko giỏi văn , sao anh có thể kím ra lời tỏ tình hay như vậy ? Đúng , anh giỏi mọi thứ . Từ ngoài vào trong , từ trên xuống dưới , từ phải qua trái , từ nấu ăn cho tới thể thao và tỉ tỉ thứ khác . Thấy anh im lặng suy nghĩ . Như đọc thấu được suy nghĩ của anh nhỏ nói :
- Em nói đúng ko ? - nhỏ cười nói
- Rồi , em nói đúng - anh nói rồi nắm tay nhỏ đi về . Còn về phía Nhân và Ân . Nhân chở Ân tới một bãi biển . Ân tháo đôi giày cao gót của mình ra . Hít thở không khí trong lành của biển
- Ân nè - đang đi thì Nhân đứng lại nói
- Hả ? - Ân nhẹ nhàng trả lời
- " EM " ... là người duy nhất anh yêu
" ĐỒNG " ... hành với anh trong suốt cuộc đời này nhé
" Ý " ... trời đã định chúng ta thuộc về nhau
" LẤY " ... trái tim của em đặt trong lồng ngực của anh
" ANH " ... sẽ mãi ôm em thật chặt
" CHỨ " ... không để em vụt mất khỏi tầm tay
Em đồng ý lấy anh chứ ? - Nhân quỳ xuống nói
- Em ... em đồng ý - Ân vui sướng đến phát khóc
- Ngoan , ko khóc - Nhân dỗ Ân rồi đi về
Còn hắn với nó thì đang ở ngọn đồi hạnh phúc . Một tay nó vuốt ve Kin , một tay nắm tay hắn . Hắn cũng một tay vuốt ve Ken , một tay nắm tay nó .
- Anh có biết lúc em tưởng anh chết em đã tới đây một mình và rất cô đơn ko ? - nó khẽ nhắm mắt nói
- Anh xin lỗi - hắn dịu dàng nói
- May mà còn có anh ta - nó nói
- Anh ta ? Là anh ấy hả ? - hắn vẫn nhớ cách nó nói chuyện với hắn lúc hắn cải trang thành Trần Nhất Nam
- Lúc đó , em ko hề biết đó là anh - nó khẽ cười
- Umk - hăn chỉ gật đầu
- Anh ác lắm - nó nói như sắp khóc
- Thôi mà . Chúng ta ... lấy nhau nhé ? - hắn nói tỉnh bơ
- Sao anh ko cầu hôn em ? - nở mắt ngạc nhiên
- Ko thích - hắn khẽ nhíu mày
- Ko chịu đâu - nó nhăn nhó
- Vậy có cưới hay ko ? - hắn dứt khoát
- Ơ , cưới thì cưới - nó bĩu môi
1 tuần sau . Tại trung tâm tiệc cưới B.I . Nó , nhỏ và Ân đang trong phòng trang điểm
- Tao lo quá , nhỡ tao nói bậy sao ? - nó nhăn mặt
- Mày chỉ cần nói con đồng ý - Ân khẽ cười nói
- Đám cưới ko mặc đồ bộ được à ? - nó hỏi một câu hết sức ngây ngô
- Tao lạy mày - nhỏ cũng phải bó tay với nó
Nó hôm nay rất đẹp . Một cái váy cô dâu màu trắng tinh hở vai . Mặt nó được trang điểm nhẹ . Tóc nó được mấy chị nhân viên uốn cho cụp vào trong . Cái mái cũng cụp vào trong , rất dễ thương . Hắn bước vào trong . Nó khẽ liếc mấy tên bảo vệ bên ngoài . Nằm cạp đất ăn hết
- Người ta ko cho mà - nó nhăn
- Anh nghe nói em ko thoải mái ? - hắn dịu dàng nói . Hôm nay hắn diện một bô comple màu đen , mái tóc được vuốt keo . Trông hắn ngày thường đã đẹp rồi . Nay còn đẹp hơn
- Hì , em sợ lên đó em nói bậy - nó mỉm cười
- Thật là ... - hắn nói rồi đi ra ngoài
Từng tiếng chuông vang lên . Nó và hắn bước ra , theo sau là nhỏ và anh , theo sau nữa là Ân và Nhân . Hôm nay mặt ai cũng tươi cười .
- ..... Ta xin tuyên bố các con thành vợ chồng - cha sứ nói
- May mà cha ko nói chú rể có thể hôn cô dâu - nó nghĩ
Như đọc được suy nghĩ của nó hắn khẽ cười làm bao cô gái trong bữa tiệc ngất ngây nói :
- Cha ko nói ko phải là anh ko làm - hắn nói rồi cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn . Hai chàng kia ko thua cũng cúi xuống t cho cô dâu của mình một nụ hôn nồng thắm . Đám cưới xong . Cả đám thu xếp đi về lục địa Australia để quản lí công ti và tổ chức . Trên máy bay . Tụi nó khẽ nở một nụ cười hạnh phúc .
• Tình yêu đích thực ...
• Giống như âm thanh của chuông gió ...
• Tuy mong manh và khó nắm bắt.
• Nhưng nó lại chẳng bao giờ bị mất đi ...
Chỉ cần có gió ...
• Thì chuông gió sẽ lại kêu ...
Chỉ cần có niềm tin ...
• Thì yêu thương sẽ lại đến ... !!!
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đọc tiếp: Tôi thề tôi phải bắt anh mỉm cười và nói yêu tôi ! Lí Nhất Nam , hãy nhớ câu nói đó ! - trang ngoại

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.