XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Cuộc Hôn Nhân định Mệnh - Trang 1


CHƯƠNG 1:GẶP GỠ


_Năm nay phong độ vẫn tốt hihi giờ đi đâu ăn mừng đi Tuyết _Gia Hân chu chu cái miệng nhỏ nhắn với

Lăng Tuyết

_Ừm tớ cũng nghĩ thế không ngờ lên đại học 2 đứa vẫn ẵm được học bổng ngon ơ.les't go

Hai người vừa đi vừa trò chuyện không để ý tới ánh mắt người đi đường.Cũng đúng thôi vì cả 2 đều

rất xinh đẹp. Gia Hân có 1 vẻ đẹp trong sáng thánh thiện với làn da trắng mịn , đôi mằt như nước mùa thu, mi

không vẽ mà cong ,đôi môi hồng luôn bận rộn .Lăng Tuyết lại mang 1 vẻ đẹp khác.Cả khuôn mặt cô

đẹp như tượng tạc.Tạo hóa thật ưu ái cho cô nhưng nổi bật là đôi mắt thạch anh tím trong suốt.Đôi mắt ấy

như muốn thôi miên tất cả những ai nhìn vào nó.Biết bao chàng trai điêu đứng trước 2 người họ nhưng cũng

không ít người tan nát trái tim sau khi tỏ tình. Không biết chàng trai nào có thể lọt vào mắt xanh của 2 mỹ

nhân


_Tới siêu thị đi Hân mình muốn mua cho ba chiếc áo.Sắp sinh nhật ba rồi .Tiện thể tặng cho bản thân

một cái gì đó.

_Ừh thật ra mình đang để dành tiền mua 1 chiếc áo.Muốn lâu rồi mà chưa mua được

_Tiểu thư của tập đoàn JK à nàng có thể mua cả cái cửa hàng đó đấy _Lăng Tuyết quay sang nhìn

Hân với ánh mắt ngạc nhiên

_Mình muốn mua bằng tiền do bản thân có được .Như thế không phải ý nghĩa hơn sao? Từ giờ trở đi

Gia Hân này sẽ tự thân vận động

_Haha ôi Gia Hân của tôi lớn thật rồi - Lăng Tuyết nhìn không chớp mắt rồi cười phá lên.Cô bạn thân

từ nhỏ luôn muốn gì được lấy, tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách và cả khuôn mặt đều trong

sáng như trẻ con nay bỗng dưng suy nghĩ thật người lớn làm cô không khỏi ngỡ ngàng.

_Có gì đáng buồn cười đâu chứ.Qúa đáng

Nói xong Gia Hân đi nhanh về phía trước.Lăng Tuyết vội vàng đuổi theo:

_Mình xin lỗi tại mình bất ngờ quá đó mà.Thôi không giận nữa mình đãi cậu ăn kem chịu không?

Gia Hân gật đầu cái rụp gương mặt bầu bĩnh sáng lên.Nhắc tới kem là quên hết tất thảy mọi chuyện.Cái tính

trẻ con này thật không thể thay đổi

Lựa chọn 1 hồi cũng tìm được chiếc áo ưng ý Lăng Tuyết quay sang tìm Hân, mới đứng đây mà đã chạy nhảy

đi đâu rồi không biết.Kia rồi ,không biết lại đang nhìn gì mà say mê thế. Tuyết bước nhanh về phía Hân nhưng

mới được vài bước bỗng những thùng hàng trên cao rơi xuống ngay trên đầu cô ,Lăng Tuyết bàng hoàng

nhìn thùng hàng rơi xuống mà không kịp phản ứng gì.Chưa kịp suy nghĩ cô đã thấy mình rơi vào 1 vòng tay

ấm áp lạ thường ,nỗi sợ hãi bỗng chốc tan biến cô thấy mình thật an toàn trong vòng tay này.Khẽ ngẩng đầu lên cô như muốn

ghẹt thở

"Đẹp quá" đó là tất cả suy nghĩ của cô khi nhìn thấy anh.Đôi mất đen sâu thăm thẳm ,đôi lông mày nghiêm

nghị, chiếc mũi cao như một quý tộc phương tây ,bạc môi mỏng khẽ mím .Cả khuôn mặt ấy hoàn hảo tới từng

chi tiết .Có lẽ thần hy lạp cũng chỉ đẹp được như thế thôi _ Lăng Tuyết tự nhủ.

Đôi mắt đen kia cũng ánh lên tia ngạc nhiên nhưng biến mất rất nhanh. Bờ môi khẽ mở:

_không sao chứ có bị thương ở đâu không? một giọng nói trầm và hơi khàn nhưng cũng đầy quyến

rũ thể hiện sự quan tâm và lo lắng cất lên


Cô chợt bừng tỉnh cảm nhận 2 má nóng lên chết tiệt cư nhiên nhìn người ta tới thần hồn điên đảo như vậy

_Cảm ơn anh tôi .. tôi ..Cô ấp úng không thể nói hết câu

_Tự lo cho bản thân đi

Nói hết câu anh lạnh lùng bước đi ,giọng nói như băng nghìn năm chưa tan chảy khác hẳn lúc trước.Sao con

người có thể thay đổi thái độ nhanh như thế chứ.Lăng Tuyết chưa kịp phản ứng Gia Hân đã ôm chầm lấy hỏi

han rối rít:

_Tuyết không sao chứ? Mình xin lỗi, có bị thương ở đâu không ?

_Không sao đâu có người giúp mình mà?

_không sao thật đúng không.ủa mà người giúp cậu đâu? Gia Hân ngó ngó xung quanh nơi họ đứng

nhưng không thấy ai

_Anh ta vừa đi rồi.

_Thành thật xin lỗi quý khách nhân viên của chúng tôi sơ ý quá qúy khách không sao chứ? Quản lý

siêu thị vội vàng tới xin lỗi ,cả 2 người hỏi tới hỏi lui làm đầu Lăng Tuyết muốn ong cả lên

_Mình không sao đâu 2 người không cần lo lằng như vậy .Mình ổn mà

Người quản lý khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa được bao lâu Gia Hân đã nổi xung lên làm nhân viên siêu

thị xanh cả mặt .Dám làm ăn cẩu thả làm bạn ta suýt bị thương phải mắng cho chừa nhé .Thế là thiên thần

nhỏ bé bỗng trở thành 1 ác quỷ trong lòng các nhân viên nơi đây

Cả ngày hôm nay cô đều nhớ tới đôi mắt đen lạnh lùng đó.Ngay khi ánh mắt cô chạm phải cái nhìn ấy một

cảm giác chưa bao giờ có xuất hiện ,chắc không phải cô trúng tiếng sét ái tình chứ vậy thì thảm rồi cô còn

chẳng biết nổi tên của anh ta.Cứ ngồi suy nghĩ vẩn vơ cũng đã gần sáng lần đầu tiên trong đời cô biết thế

nào là nhớ mong 1 người khác.1 đêm mất ngủ .Cô tự nhủ thôi quên đi quên đi


Nhưng liệu có quên được không?


Trong ngôi biệt thự mang phong cách châu Âu cũng có 1 người mất ngủ.Hôm nay khi đang kiểm tra hoạt

động chuỗi siêu thị do mình quản lý bỗng anh chú ý tới một cô gái .Lần đầu tiên anh để ý tới người khác như

thế này dường như ở cô gái ấy có 1 sức hút khiến anh không thể cưỡng lại .Anh đi tới gần cô hơn, bỗng

thùng hàng trên cao đổ xuống,tim anh như đập trật 1 nhịp, trong khoảng khắc đó anh lao tới muốn bảo vệ

cô. Khi ánh mắt chạm nhau anh thật sự kinh ngạc -cô đẹp quá 1 vẻ đẹp rất thánh thiện trong sáng nhưng không

mềm yếu mà rất kiên cường thu hút .Đặc biệt đôi mắt thạch anh tím như nhìn xuyên qua trái tim tương chừng

đã đóng băng của anh.Anh muốn có cô. Bống anh giật mình với suy nghĩ đó của mình.Không anh không muốn

có tình cảm với ai cả tuyệt đối không thể có ,cuộc đời anh đã có 1 bàn tay sắp đặt, anh không thể. Nhìn vẻ

mặt ngơ ngác của cô anh khẽ hỏi ,sau khi biết cô không sao cả anh thấy sợ nếu ở gần anh sẽ làm cô bị

tổn thương mất.Ý nghĩ đó đưa anh về thực tại, anh quay lưng bước đi và tự nhủ đó chỉ là một người trong

nhiều người mà anh đã gặp hôm nay.Hãy quên đi vì mục đích của bản thân anh sẵn sàng hy sinh hạnh phúc

của mình không thể để những thứ tình cảm ngu ngốc này cản trở .


Nhưng liệu anh có quên được không khi đôi mắt thạch anh tím vẫn hiện diện trong suy nghĩ của anh

Cuộc gặp gỡ và những rung động ấy chỉ là thoáng qua hay là một câu chuyện dài


CHƯƠNG 2 : SẮP ĐẶT





_ Tuyết ,Tuyết ,đang suy nghĩ gì mà mình gọi mãi không trả lời thế?


_Không có gì đâu đang nghĩ vẩn vơ thôi


_Mẹ bảo cậu tới chơi đó, mấy ngày rồi chưa thấy cậu . Không biết chừng mong cậu làm chị dâu


mình quá


Cô khẽ cười trước câu nói của Gia Hân. 2 gia đình vốn thân thiết nên 2 đứa cũng quen biết từ nhỏ sau này

càng ngày càng không tách nhau ra được.Lăng Tuyết và Gia Hân vẫn qua nhà nhau thường xuyên nhưng

cả tuần nay không thấy Tuyết tới 2 bác cũng thấy nhớ.Anh Gia Bảo cũng đối xử với Tuyết như em gái nhưng

bác gái luôn nhận Tuyết làm con dâu,đôi lúc cũng làm 2 người khó xử.


_Ừ mình biết rồi .Chốc sẽ cùng cậu về.Mình cũng thấy nhớ 2 bác rồi đây.


_OK.Mà này có vệ tinh đang đợi kìa _Gia Hân khẽ liếc mắt về phía cửa nơi có 1 chàng trai đang đứng


đợi với bó hoa to đùng trên tay.Tuyết khẽ kêu khổ


_Có trách thì phải trách tại sao cậu lại xinh đẹp như thế thôi .Ôi làm bao trái tim xao xuyến _Gia Hân

nhìn cô cười cười.


_Cậu thì thiếu sao .Không phải có anh giám đốc muốn đính hôn với nàng hả tiểu thư? Người ta đẹp trai

tài giỏi . như thế mà có người còn không để vào mắt kìa .


_Còn chẳng bằng 1 nửa anh hai .Out ,Out.Tớ phải chờ đợi hoàng tử của cuộc đời mình, không biết lúc

nào chàng mới xuất hiện đây.


Tuyết khẽ cười khổ .19 tuổi rồi mà cứ như trẻ con vậy. Không biết hoàng tử của Hân sẽ thế nào.Bỗng 1

khuôn mặt xuất hiện trong tâm trí cô vẫn là đôi mắt đen lạnh lùng khuôn mặt đẹp như 1 vị thần trên đỉnh

olympus ấy


"Liệu đó có phải hoàng tử mà cô mong chờ"


Cô vội vàng lắc đầu xua tan đi suy nghĩ đó .Không hiểu sao từ hôm đó vẫn không quên được con người ấy.




Chiếc xe audi dừng lại trước ngôi biệt thự màu trắng tuyệt đẹp .2 người bước xuống gặp ngay anh Gia

Bảo cũng vừa về


_Anh hai/ Anh Bảo

Cả 2 người đồng thanh chào


_Ừh 2 đứa mới đi học về à ? Sao hôm nay về sớm vậy?


_Dạ chúng em được nghỉ 2 tiết cuối.

2 người lại cùng đồng thanh nói làm anh phải bật cười 2 đứa nhóc này.


_Vào nhà thôi ba má đợi.


3 người bước vào ngôi biệt thự, những người giúp việc cúi đầu chào mà lòng tự nhủ "3 người họ đi với nhau


đúng là muốn giết người mà "




Vừa bước vào họ đã nghe thấy tiêng trò chuyện ở phòng khách .Bỗng 1 giọng nói cất lên khiến Tuyết hơi


ngạc nhiên đó chẳng phải giọng của ba sao? Sao ba lại ở đây nhỉ?


_Tôi biết như thế là ép buộc nhưng gia đình ta nợ họ quá nhiều hơn nữa ông ấy là ngưới tốt con gái

mình gả vào đó sẽ không phải chịu thiệt thòi

_Ông ấy tốt nhưng người con trai thì sao chúng ta còn chẳng biết cậu ta thế nào? Làm thế là ép buộc

con bé ,tôi không thể để con gái mình chịu bất cứ tổn thương nào.

Lần này là giọng nói của mẹ, không hiểu họ đang nói gì mà liên quan tới mình.3 người khẽ dừng bước ngập

ngừng không biết có lên vào trong. Đúng lúc ba Gia Hân lên tiếng :



_Việc này lên hỏi ý kiến con bé trước đã .


_Bình tĩnh đi Nhược Lan chuyện này chúng ta sẽ bàn sau bọn trẻ chắc cũng sắp về rồi _Bác gái khẽ lên


tiếng



_Chúng ta đã hứa sẽ để con gái mình lấy con trai ông ta.Ông ấy đã cứu cả gia đình mình nhưng tôi cũng

không muốn con bé lấy người mà nó không yêu .hơn nữa họ sống trong nguy hiểm như thế

...tôi...tôi...nhưng đâu còn cánh nào khác. Chúng ta nợ họ quá nhiều.


_Ba ,má có chuyện gì thế ạ?


Câu hỏi cất lên làm họ giật mình đứng cả lên


_Tuyết .sao con lại ở đây?


_Hôm nay được nghỉ sớm nên con tới thăm 2 bác.Ba .Ba đang giấu con chuyện gì đúng không?


_Không có gì đâu con .Ba má với 2 bác đang bàn chuyện làm ăn thôi ._Ông Lăng Hạo Thiên vội nói


_Ba xin đừng giấu con,cái gì mà lấy chồng ,ép buộc.Hãy nói cho con biết có phải chuyện này liên quan

tới con không ? Ba


_Mẹ có chuyện gì mọi người đang giấu chúng con ạ? Gia Hân vội hỏi bác gái


_Chuyện này ... - Bà khẽ ngừng rồi nhìn ông Hạo Thiên - Chúng ta không thể giấu con bé mãi ,con bé

có quyền được biết vì đó là cuộc sống của nó


_Nhưng mà

_Má.xin hãy cho con biết.- Không để bà Nhược Lan nói hết Tuyết vội vàng cầu xin bà


_Mọi người ngồi xuống rồi hãy nói . Gia Bảo lên tiếng - Có chuyện gì xin ba má và cô chú nói ra vì con

nghĩ Tuyết cũng đã đủ lớn để quyết định .


_Ngối xuống đi.Gia Hân con ra ngoài đi.


_Con không đi đâu ba chuyện này liên quan tới Tuyết. con không đi


_Xin để Hân ở lại. Mọi người cho con biết chuyện gì đang xảy ra được không?


Ông Hạo Thiên chần chừ 1 lúc mới bắt đầu nói.Cả phòng khách im lặng tới ngạt thở sau những gì ông nói .


_Tuyết .Con không sao chứ? Nếu con không muốn má sẽ không ép con ,ba má sẽ tìm cách khác.


_Con muốn yên tĩnh 1 mình.Con xin phép.


Nói rồi cô chạy vụt ra khu vườn sau .Chuyện gì thế này ,cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm thiếu phu nhân của

Hắc Long Hội.không cô không muốn suốt đời sẽ ở nơi đó. Đúng rồi nếu cô không muốn ba má sẽ không ép

cô . Nhưng liệu họ có tha thứ cho gia đình cô?


Họ đã cứu ba thoát chết, giúp ông vực lại công ty đang bên bờ phá sản .Gia đình cô nợ họ quá nhiều.Cô

không trách ba má đã đem cuộc đời cô sắp đặt sẵn , cô chỉ không cam lòng vì trong lòng cô có hình bóng

khác.Nhớ tới con người ấy làm tim cô đau nhói.Tại sao mới gặp 1 lần cô đã không thể quên anh.


Cô bật khóc, ước gì mọi chuyên không phải là sự thật ,ước gì cô và Hân vẫn đang ngồi ở trường,không phải


suy nghĩ,dằn vặt thế này. Chắc hẳn ba má cũng rất đau khổ .Ông trời ơi ông bảo tôi phải làm sao đây?



_Con bé đi lâu quá rồi. -Bà Nhược Lan toan đứng dậy thì Lăng Tuyết bước vào.


_Con xin lỗi đã để mọi người lo lắng.


_Tuyết má xin lỗi.con không muốn cũng không ai ép con đừng suy nghĩ gì nhiều.cứ coi như con chưa

nghe thấy gì.Ba má sẽ tự giải quyết con yên tâm.


_Ba má ,con đồng ý lấy người đó.


_Tuyết cậu làm sao thế?


Gia Hân nhanh chóng chạy lại gần cô


_Ba má và cô chú sẽ giải quyết được mà .Cậu đừng lo lắng.


_Mình nghĩ kĩ rồi. Gia đình họ thật sự rất tốt khi đã giúp ba mình nhiều như thế .Hơn nữa họ lại giàu có và

quyền lực như thế .Mình vào làm dâu ở đó không phải rất tốt sao?



_Con thật sự nghĩ như thế?



_Vâng thưa ba - Cô bình thản trả lời nhưng trong lòng nổi lên đầy sóng gió. Liệu có đúng hay không?





Có 1 người cũng rất sững sờ tại 1 ngôi biệt thự khác


_SAO? Ông nói gì?


_Con không nghe rõ sao? Muốn làm người thừa kế con nhất định phải lấy người do ta chỉ định.


_Muốn kiểm soát cả cuộc đời tôi ư? Ông sẽ phải hối hận.


_Con trai tất cả những gì ta làm đều muốn tốt cho con.


_Ông muốn tốt cho tôi sao? Nực cười ,kể từ ngày mẹ tôi mất ông đã không còn là ba tôi.Tôi hận ông, cả

đời này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông.


_Ngày kia sẽ đi gặp mặt nhà gái.


_Được. Trò chơi này tôi sẽ chơi cùng ông.


Nói xong anh quay người bước ra khỏi phòng .Đôi môi khẽ nhếch lên:



_Là ông ép tôi.Đính hôn ư? Tôi sẽ cho cô sống không bằng chết.



Trong căn phòng mà anh vừa bước ra người đàn ông uy nghiêm ban nãy bỗng trở lên đau thương tột độ


_Anh phải làm sao đây.Con trai chúng ta nó hận anh.Là tại anh nếu hôm đó anh về sớm hơn thì em


đã.Anh xin lỗi.Điều anh sắp làm là đúng hay sai liệu cô bé đó có thể sửa sai cho anh hay anh lạii chuẩn bị mắc


phải 1 sai lầm nữa.


Con trai.trái tim con liệu có thể ấm áp lại 1 lần nữa.


CHƯƠNG 3 : GẶP MẶT


Mở tung cửa sổ , từng cơn gió se se lạnh ùa vào phòng. Cô mới sực nhớ mùa thu đã về. Hít vào thật sâu không khí trong lành buổi sáng

sớm cô thở ra thật mạnh. Đến lúc rồi ,đến lúc cô phải bước chân vào một định mệnh khác dù biết sẽ không có lối ra.


Chọn cho mình bộ váy trắng giản dị ,tao nhã nhưng không kém phần sang trọng , cô ngồi vào bàn trang điểm để che đi đôi mắt thâm

quầng và làn da trắng nhợt nhạt.


_Xong chưa con? Tới giờ rồi.

_Xong rồi má.Con ra ngay.


Cạch. Cửa phòng bật mở.Bà Nhược Lan nhìn con gái hồi lâu.


_Má !

_Hả ? Bà giật mình.


_Mình đi thôi ạ !


_Ừ , đi thôi , đi thôi.Ba đang đợi.


Nhìn con gái lòng bà se lại.Lần đầu tiên bà thấy con gái mình trang điểm xinh đẹp như thế. Nố như một thiên thần mà ông trời đã ban cho


ông bà.Nhưng bà sắp phải để thiên thần ra đi.Nụ cười ấy thật rực rỡ. Đó có phải nụ cười xuất phát từ cảm xúc thật của con không?


Ở ngôi biệt thự trằng lạnh lẽo tới thấu xương , người tài xế cung kính mở cửa xe


_Hãy nhớ , muốn làm người thừa kế


_Tôi biết rồi.


Anh lạnh lùng cắt ngang câu nói của ba mình


_Tốt. Đi thôi.


Chiếc xe lăn bánh mang theo bao tính toán và âm mưa.



Cửa căn phòng vip cửa nhà hàng 5 sao Long Tiên bật mở .Ông Dương Phong và Dương Lãnh bước vào. Bên trong đã có 3 người đợi sẵn.Khẽ


" hừ" 1 tiếng anh bước vào bàn mà không thèm liếc tới những con người kia 1 cái.


_Chào anh chị và cháu , xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.


_Không sao đâu , chúng tôi cũng vừa mới tới thôi. Đây là con gái chúng tôi.


Ông Dương Phong nhìn cô bé thoáng ngạc nhiên. Cô gái này còn đẹp hơn lúc trước ông gặp một cô gái xinh đẹp , lương thiện nhưng rất mạnh


mẽ và can đảm.


_Chào cháu, bác là Dương Phong và đây là con trai bác Dương Lãnh.


_Cháu chào bác cháu là Lăng Tuyết.


Cô choàng tỉnh để chào hỏi lại vì khi cửa phòng bật mở cô như chết đứng .


Là anh. Đúng là anh. Vẫn đôi mắt đen,sắc lạnh .Vẫn khuôn mặt nghiêm nghị và cao ngạo ấy .Cô nhìn anh tới thất thần. Bao nhiêu lần tự nhủ


sẽ quên anh nhưng tới khi gặp mặt cô mới biết cô vẫn nhớ anh kinh khủng.



Anh giật mình ngẩng đầu .Giojng nói này ,giọng nói mới nghe 1 lần anh đã không thể quên. Là cô, cư nhiên là cô. Người mà anh nói sẽ quên


nhưng không thể đang đứng trước mặt anh. Vị hôn thê của anh. Sao có thể ? Lẽ nào mọi chuyện chỉ là sắp đặt .Bàn tay anh để dưới gầm bàn


nắm chặt lại.


"Các ngườ dám đùa giỡn với tôi "



Các món ăn lần lượt được đưa ra. Cô chỉ gắp lấy lệ , muốn ngước lên nhìn anh mà không dám. Thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi của ông Dương


Phong


_Lăng Tuyết con thật sự muốn cuộc hôn nhân này chứ?


Cô ngẩng đầu nhìn ông ,trong 1 thoáng cô nhìn sang anh, dù chỉ 1s ngắn thôi nhưng cô vẫn nhận ra ánh mắt lạnh lùng vừa giận dữ vừa có


chút giễu cợt của anh.


Hít 1 hơi thật sâu cô trả lời:



_Vâng ạ!


_Con cũng rất mong chờ cuộc hôn nhân này.


Thình lình anh lên tiếng .Cả 4 người đều quay sang nhìn anh nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Ba má cô đầy vui vẻ khi nghe anh nói câu


đó , ông Dương Phong ngạc nhiên nhìn anh còn cô , đôi mắt cô nhìn lại anh vừa vui mừng vừa thấp thỏm lo lắng. Cô cũng không hiểu nổi cảm


xúc của bảo thân lúc này.



Nghe 2 người nói xong tinh thần của ba vị thân sinh phấn khởi hẳn lên.



_Vì năm nay cháu mới 19 tuối lại còn đi học nên tôi nghĩ để năm sau khi cháu tròn 20 ta sẽ tổ chức lễ cưới cho 2 đứa. Anh chị thấy sao?



_Chúng tôi thấy thế rất ổn. Còn 2 con thì sao?



_Dạ! Con không có ý kiến gì .



_Tùy mọi người quyết định. Vì dù sao cô ấy chắc chắn sẽ là vợ của con.


"Có phải đó là những gì các người muốn không? Haha , tôi rất hứng thú với vở kịch này".



_Vậy để làm quen trước hãy để con bé tới nhà tôi sống. Chúng tôi sẽ chăm đối xử với cháu thật tốt .Mong ông bà đừng lo lắng.


_Vâng làm phiền ông vậy.



Ngồi trên xe cô vẫn còn thấy mơ màng. Cô thật sự là vợ của anh .Chuyện này cứ như 1 giấc mơ. Không biết là 1 giấc mơ đẹp hay chỉ là 1 cơn


ác mộng.

CHƯƠNG 4 : CUỘC SỐNG MỚI (PART 1)



Nhìn lại căn phòng quen thuộc của mình lần nữa , cô khẽ khép hàng mi dày của mình lại "tạm biệt". Ngoài sân


đang có 1 chiếc xe đợi để đưa cô tới ngôi nhà tương lai của mình.



_Gọi điện về thường xuyên con nhé.Ba má sẽ tới thăm con khi có dịp.Nếu ở đó không thoải mái thì cứ về đây


_Bà lại nói gì thế, họ sẽ đối xử tốt với con bé mà.


Quay sang con gái mắt ông cũng đỏ hoe:


_Ba sẽ rất nhớ con.Nếu thật sự..Thôi con lên xe đi.


Ông Hạo Thiên vội quay mặt đi để che giấu giọt nước mắt đang lăn dài trên má.Cô ôm chầm lấy ba má mình


nghẹn ngào:


_Con sẽ sống thật tốt, ba má không phải lo lắng quá cho con. Con đi đây.


Nhìn chiếc xe môi ông Hạo Thiên mấp máy đủ cho mình ông nghe:


_Nếu họ đối xử không tốt với con ba sẽ đưa con về .Nhưng ba vẫn mong con sẽ hạnh phúc trong ngôi nhà

đó.


Trong xe cô nhìn bên ngoài qua cửa kính. Hôm nay bầu trời sao u ám quá .Cô không khóc vì tối qua cô đã


khóc đủ rồi.Dù sao cô cũng phải lấy chồng, coi như cô phải làm việc này trước mà thôi.Cô phải phấn chấn lên


biết đâu ngôi nhà kia là nơi thật sự dành cho cô



Chiếc xe dừng lại trong sân 1 tòa lâu đài trắng chứ không phải là biệt thự nữa. Người quản gia khẽ cúi người


chào cô:


_Tiểu thư, chào mừng cô đã tới ngôi nhà này. Tôi là Trương Sinh quản gia của Dương gia .Để tôi đưa tiểu


thư lên phòng.


Cô nhìn người quản gia thấy lòng ấm áp lên 1 chút. Ông chắc cũng đã gần 60 , khuôn mặt phúc hậu , cô thấy


thạt sự gần gũi.Cúi đầu chào ông cô nói:


_Cảm ơn bác. Sau này nếu con có gì không phải xin bác bỏ qua và chỉ bảo thêm cho con.


_Tiểu thư,tôi không dám. Tôi đưa cô lên phòng .


_Cảm ơn bác. Làm phiền bác quá!


_Không có gì. Đây là trách nhiệm của tôi.


Quản gia đưa cô lên phòng mình, sau đó đưa cô đi thăm quan cả ngôi nhà. Ông gọi tất cả người làm trong


nhà để giới thiệu cô với họ. Gần như cả buổi sáng của cô chỉ để nhớ được hết lối đi trong ngôi nhà này.Tới


bữa trưa vẫn không thấy Dương Lãnh và ông Dương Phong về cô hỏi quản gia:



_ Bác Trương , sao không có ai ở nhà thế ạ?


Hiểu câu hỏi của cô ông nói:


_Ông chủ tối qua sang bên Mỹ vì có chuyện gấp , ông cũng gửi lời xin lỗi tiểu thư . Còn thiếu gia gần như


không ăn cơm ở nhà mấy . Buổi tối thiếu gia về tiểu thư đừng lo.


Cô thấy hụt hẫng khi biết anh không về , thấy ngôi nhà này thật lạnh lẽo , cả ngôi nhà rộng lớn như thế mà


im lìm như không, may mà có ông Trương , cô cũng thấy bớt thương tâm 1 chút.


_Bác Trương xin đừng gọi con là tiểu thư ,bác cứ gọi con là Tuyết.


Ông Trương thóang ngạc nhiên rồi nở 1 nụ cười hiền hậu:


_ Tôi cũng luôn mong có 1 đứa cháu gái như cô.Nhưng xưng hô thì không thể thay đổi mong tiểu thư thông


cảm.


_Vâng cảm ơn bác. Nhưng cháu sẽ vẫn gọi bác Trương.


Cô nở 1 nụ cười tươi với ông. Ông khẽ cười lại với cô. Không biết từ lúc nào ngôi nhà này đã lạnh lẽo như thế


nhưng ông nghĩ nụ cười này sẽ là ánh mặt trời xua tan đi giá lạnh. Vị tiểu thư này khác xa những tiểu thư


khác mà ông đã gặp. Rất gần gũi ,thánh thiện chứ không phải thái độ khinh người, quyền quý như các tiếu


thư của các chi nhánh Hắc Long .Ông chủ quả có mắt nhìn người.



Ăn trưa xong cô gọi điện về nhà cho ba má bớt lo lắng. Họ nghe giọng nói vui vẻ của cô cũng thấy yên tâm


hơn. Ngắm nhìn phòng mới cô thấy rất đẹp và hợp ý mình. Tường sơn màu hồng nhạt ,đồ dùng hầu như là


màu trắng - màu ưa thích của cô, ngả lưng lên chiếc giương êm ái cô thấy rất dễ chịu và ngủ thiếp đi lúc nào


không biết. Trong mơ cô thấy ai đó đang nhìn mình nhưng không thể mở mắt ra , có lẽ buổi sáng cô đã đi quá


nhiều. Tỉnh dậy đã là 3 giờ chiều cô mở cửa sổ ngắm nhìn khu vườn trước, cô bỗng phát hiện ra có 1 khoảng


vườn rộng trồng hoa ly trắng. Vội chạy xuống vườn cô mỉm cười rạng rỡ nhìn bông hoa ly gần nhất. Không


ngờ ở đây lại có vườn hoa ly đẹp như thế. Cô qua vui mừng đắm chìm trong vườn hoa mà không biết có 1


ánh mắt đang nhìn mình .



Hôm nay anh biết cô sẽ đến, cố gắng tập trung vào công việc nhưng qua bữa trưa anh đã ngồi sau vô lăng


xe về nhà. Về tới nơi anh hỏi ngay quản gia:


_Tới chưa bác?


Anh nói rất nhẹ nhàng với ông vì ông là người mà anh kính trọng còn hơn cả ba mình. Chính ông đã chăm sóc


anh từ khi má mất. Ông Trương hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra:



_ Tiểu thư tới từ sáng , sau khi ăn trưa có lẽ tiểu thư đang nghỉ ngơi trên phòng.


Nghe xong anh bỗng thấy kỳ lạ , việc quái gì mình phải quam tâm tới cô ta. Anh vội nói:


_ Hôm nay không có việc gì nên cháu mới về sớm. Cháu lên phòng đây.


Nói xong anh bước nhanh lên lầu để lại 1 người đang tự hỏi không hiểu thiếu gia đang nói cái gi nữa.



Đã nói không quan tâm nhưng chân anh vẫn bước tới phòng cô. Khẽ nghe anh không thấy 1 tiếng động nào ,


có lẽ cô đã ngủ ,anh mở cửa bước vào. Nhìn cô khi ngủ xinh đẹp và trong sáng như 1 thiên thần vậy ,tay


anh khẽ đưa ra như muốn chạm vào cô. Ý thức được hành động của mình anh vội rụt tay lại bước nhanh ra


khỏi phòng. Đang trầm ngâm bên cửa sổ anh nhìn thấy cô chạy nhanh xuống khu vườn trước. Ánh mắt anh


se lại khi cô dừng lại trước vườn ly trắng


_Cô dám bước chân vào khu vườn đó à?



Bỏ ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay xuống anh bước nhanh xuống vườn.



Đang mải mê ngắm những bông hoa ly trắng nở rộ cô nghe thấy 1 giọng nói lạnh như băng:


_Ai cho phép cô vào đây. Cút ngay.


Cô quay lại nhìn, anh đứng đó nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô thấy rùng cả mình chỉ biết ngây người


nhìn anh.


_ Bị điếc à. Tôi bảo cô cút ra khỏi vườn hoa này!


Vừa nói anh vừa tiến lại nhanh như cắt kéo tay cô đẩy ra ngoài. Vì quá bất ngờ cô ngã dúi xuống đất . Cánh


tay trượt trên đất đau tới chảy cả nước mắt. Cô ngước nhìn anh ai oán:


_Anh làm cái gì thế?


_Muốn sống thì đừng có bén bảng tới đây.


Anh gằn giọng cảnh cáo cô rồi bước đi.Anh vừa đi khỏi thì quản gia Trương vội chạy tới:


-Tiểu thư , cô không sao chứ? Sao lại bị chảy máu thế này? Mau vào nhà băng bó vết thương trước đã.


Ông vội đưa cô vào nhà băng bó vết thương. Im lặng hồi lâu cô hỏi:


_ Bác Trương, tại sao không thể vào vườn ly trắng đó?


Ông giật mình:


_ Tiểu thư đã vào vườn hoa đó?


Cô gật đầu. Ông thở dài:


_Hèn chi mà thiếu gia lại hành động như thế, Tôi thật bất cẩn khi không nhắc tiểu thư. Vườn hoa đó do chính


thiếu gia chăm sóc , vì phu nhân ngày xưa rất thích hoa ly. Chính bà đã trồng vườn hoa đó. Từ lúc phu nhân


mất không ai được lại gần nơi đó cả.Kể cả ông chủ.



Cô gật đầu như muốn nói cô đã hiểu rồi bước nhanh lên lầu. Gục mặt vào gối nước mắt cô lăn dài, vừa ấm ức


vừa bị tổn thương. Đành rằng cấm vào nhưng cô đâu có biết chẳng lẽ không thể nhẹ nhàng bảo cô ra khỏi


đó mà phải làm tổn thương cô như vậy. Vết thương trên cánh tay cô đau nhưng không đau bằng vết thương


lòng mà anh vừa gây ra cho cô.Tâm trạng vui vẻ sang nay của cô đã bị anh làm cho không còn lại gì. Nhớ lại ánh mắt khi anh nhìn cô , bụng cô khẽ


thóp lại. Đó là ánh mắt căm phẫn , chán ghét và cả 1 chút bi thương. Cô không hiểu mình đã làm gì để anh đối xử như thế. Nhìn xuống vườn hoa


trái tim cô càng thắt lại.


CHƯƠNG 4 (PART 2)




Ngâm mình trong làn nước ấm cô thấy thoải mái hơn nhiều. Mới ngày đầu tiên mà cô đã cảm thấy khó sống


thế này đây.Đang lau khô mái tóc ướt sũng thì tiếng gõ cửa vang lên.


_Ai thế?


_Tiểu thư. Mời cô xuống dùng bữa.


_Em biết rồi, chị xuống trước đi , em xuống ngay đây.


_Vâng tiểu thư.


Người làm đi xuống thầm nghĩ "Đây thực sự là thiếu phu nhân tương lai sao? Lần đầu tiên mình được 1 vị tiểu


thư trả lời lịch sự như thế"


Bước xuống phòng ăn cô đã thấy anh ngồi đó ,ánh mắt anh nhìn ra 1 khoảng không nào đó mà cô không thể


nhìn tới được.Cô ngồi vào bàn anh cũng chẳng thèm thu tầm mắt lại.2 người ăn cơm mà không nói với nhau


câu nào.Cô thì vẫn ấm ức trong lòng , còn anh mặt không 1 chút cảm xúc.Dùng xong bữa tối , cô cùng anh


ra phòng khách ăn hoa quả .Suy nghĩ hồi lâu cô mới lên tiếng :


_Ngày mai tôi có thể đi học không?


Anh quay sang nhìn cô , 2 hàng lông mày nhíu lại.Không để anh nói cô vội vàng :


_Tôi đã nghỉ gần 1 tuần rồi.Hơn nữa đâu có ai nói tôi phải thôi học đâu.


_Tùy cô.


Bác Trương nhìn cô rồi quay sang nói với anh :


_Thiếu gia . Chúng ta cần người đi theo bảo vệ tiểu thư.


_Ừm


Vẫn chăm chú vào bảo tin tài chính, anh lơ đãng gật đầu. Cô nhìn anh mà thấy bực mình.quay sang bác


Trương cô nói :



_Dạ không cần đâu bác.Con có thể tự lo được mà.


_Ngu ngốc.


Buông lại 2 từ anh bước thẳng lên lầu.Cô nhìn anh mà muốn bốc hỏa. Cô hỏi quản gia :


_Sao thế bác?


_Tiểu thư, cô cũng biết công việc của thiếu gia. Giờ cô đã là 1 thành viên trong gia đình, vì thế nếu cô đi 1


mình sẽ rất nguy hiểm.


_Dạ cháu biết anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Dương thị.


Cô cũng nghe ba má nói về công việc của anh nhưng hôm đó còn sốc nên cô không để tâm lắm.


_Tiểu thư. Thật ra ngoài tập đoàn đó ra Dương gia còn có 1 thế lực ngầm hỗ trợ. Hay nói cách khác thiếu gia


là thiếu chủ của Hắc Long hội, vì thế cô là thiếu phu nhân của bang. Nếu ra ngoài 1 mình sẽ rất nguy hiếm.


Bác Trương nhìn cô ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời mọi thắc mắc của cô.Chẳng lẽ cô bé không biết thiếu gia là


ai sao.Còn cô ngồi như đóng băng trên ghế. Hắc Long hội kia có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ.Dù là dân


ngoại đạo cô cũng biết chút ít giang hồ đồn thổi cái hội này kinh khủng tới mức nào , chỉ ai muốn chết sớm mới


động vào Hắc Long , ai dại dột động vào thì nên chuẩn bị quan tài trước là vừa. Cô cũng có nghe Gia Hân kể


1 tập đoàn động tới Hắc Long , mấy ngày sau tuyên bố phá sản . 1 bang hội tranh mối làm ăn với Hắc Long


hôm sau bị xóa sổ, ai cũng biết Hắc Long làm nhưng không thể tìm ra chứng cớ. Vì thế có vô số truyền thuyết


về Hắc Long. Thế mà cư nhiên cô lại sắp trở thành thiếu phu nhân của cái bang hội đó.


Thấy cô ngồi như người mất hồn, bác Trương khẽ gọi :



_ Tiểu thư không sao chứ?


_Dạ , con không biết nữa , quá kinh ngạc. Con thực sự không biết.


_Chẳng lẽ chưa ai nói cho tiểu thư biết sao?


_ Có lẽ ba má có nói nhưng con không để ý tới. Bác Trương thực sự anh ấy là thiếu chủ gì đó sao?



_ Vâng tiểu thư.


_Con biết rồi. Con lên phòng trước. Làm phiền bác nhưng con muốn được đi học.


_Tôi sẽ cho người chuẩn bị , tiểu thư cứ yên tâm.


_ Con cảm ơn bác.


Nói xong cô đi lên phòng mà đầu cứ hiện lên 3 chữ "Hắc Long hội" . Có lẽ cô đang mơ thôi, mình không thể


nào là thiếu phu nhân của cái hội khét tiếng đó được.


CHƯƠNG 5 ( BẮT ĐẦU)



Bật dậy thật nhanh cô gõ vào đầu mình thật mạnh. Ngủ quên cả trời đất , đã hơn 7h rồi. Đánh răng rửa mặt


với tốc độ thần sầu , cô chạy một mạch xuống lầu.Vừa nhìn thấy cô , bác Trương vội nói:



_Tiểu thư , cô không sao chứ. Vì hôm qua cô nói không cần gọi nên tôi


Không để ông nói xong cô vội vàng:


_Không sao đâu ạ. Cháu đi luôn kẻo muộn.Cháu đi đây.


_Tiểu thư chưa ăn sáng.


Nhưng chưa kịp nói hết câu ông đã nhận ra cô chủ nhỏ đã ra tới cửa hét vọng vào


_Cháu tới trường ăn cũng được.



Nhìn bóng dáng cô , ông khẽ mỉm cười. Có lẽ cô gái này đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.1 cô bé lạc quan và


tốt bụng , mới gặp thôi mà ông đã rất có hảo cảm với cô.


Bước xuống xe , cô nhận được hàng tá ánh mắt ngạc nhiên , soi mói của mọi người.Không phải vì hôm nay cô

bước xuống từ chiếc lamborghini mà là có vài vị áo đen đang kính cẩn cúi chào cô khi cô xuống xe.Vội chào


lại họ cô ù té chạy vào lớp.Mặc dù thế cô vẫn kịp nghe 1 chàng trai thốt lên :


_Hoa khôi trường ta chuyển nghề làm chị hai hả?


Cô thầm nghĩ " Đúng thế đấy , nhìn mặt ngu ngu mà thông minh gớm"



_Thế nào rồi? Gia đình ấy đối xử với cậu tốt chứ? Có ai bắt nắt cậu không ? Có bắt cậu làm việc nhà vất vả


không?



Còn chưa kịp thở cô đã nhận được 1 tràng câu hỏi của Gia Hân.Ngồi xuống chỗ mình cô thở phào vì vừa kịp


chuông.Nhìn Gia Hân đang nhìn mình với ánh mắt rất chi là 3 chấm cô bật cười :


_ Không sao đâu. Mọi người đối xử với mình tốt lắm


_ Thế còn anh ta thì sao?


_Máu lạnh.


Cô nghĩ 1 chút rồi bật ra 2 từ phù hợp nhất. Đúng là động vật máu lạnh . Là khối băng nghìn năm chưa tan


chảy . Cô đang nghi ngờ người đã cứu mình là 1 người khác chứ không phải anh ta.


_ Ừm. Mình cũng có nghe anh Gia Bảo nói anh ta có cái đầu rất lạnh . Nhưng mà không phải chồng tương lai

của cậu rất đẹp trai sao? Hihi


_ Nói công bằng thì đúng là rất đẹp trai. Nhưng cậu có muốn lấy anh chàng đẹp trai tỏa ra hàn khí không?


_Hắc hắc. Mình sẽ dùng lò sưởi để băng tan , nếu không được thì vứt thẳng vào đống lửa.


Cả 2 bật cười với câu nói đó. Cô thầm nghĩ liệu ngọn lửa nào mới làm tan chảy được trái tim đóng băng ấy


đây.


Sau 2 tiếng ngồi nghe vị giáo sư ru ngủ cô cũng được giải thoát bằng tiếng chuông hết tiết. Làm con ngoan


trò giỏi nó khổ thế đấy. 2 đứa vừa đi vừa tán chuyện rôm rả , bỗng Gia Hân khựng lại nhìn chằm chằm ra


cổng trường.


_ Tuyết này! Họ không cần khoa trương thế chứ?


Cô nhìn theo , mặt cũng từ từ đổi màu. Đúng là khoa trương thật. Lúc đi cũng chỉ có 1 chiếc xe sao giờ có


hẳn 5 chiếc xếp hàng đợi cô thế kia.Nhiều học sinh cũng tò mò mà dừng lại coi. Họ tự hỏi trường mình mới có


con cái vị xã hội đen nào vào học sao.


Nhìn thấy cô các vị mặc đồ đen đồng loạt cúi chào và mở sẵn cửa mời cô.Gia Hân đẩy cô đi khẽ nói :


_Hôm nay mới được tận mắt chứng kiến. Khâm phục. Nhưng mà cậu còn đứng ở đây thì lối ra sẽ bị tắc đó.

Cô vội vàng nói tạm biệt với Hân rồi bước vội lên xe để né ánh mắt ngạc nhiên có , hâm mộ có của mọi

người.Khi xe đã chạy rồi cô mới nói với 1 vị có vẻ quyền lực nhất:


_Không cần phải lắm xe thế đâu ạ. Tôi có thể tự bảo vệ bản thân, hơn nữa làm thế này không phải càng cho

mọi người biết tôi là ai sao. Anh thấy đúng không?


Vị đó quay sang cô , chưa tới mức như băng nhưng như tiền thì cũng đạt tới rồi. Cô chỉ mong 1 cái gật đầu

nhưng vị áo đen mở miệng như 1 cái máy :


_Tiểu thư , ngày hôm qua cả cái thế giới ngầm đã biết tiểu thư có địa vị gì rồi vì vậy chúng tôi cần hết sức


bảo vệ cô.Tiểu thư còn cần gì nữa không?


Cô lắc lắc cái đầu nhỏ.Ngữ điệu ấy không phải bảo cô ngoan ngoãn ngồi im thì cũng là cam tâm mà hưởng


thụ. Ngày nào cũng gặp họ chắc cô cũng là 1 vị áo đen mặt lạnh như tiền mất. Giờ cô mới thấm thía câu im


lặng là kim cương của anh Gia Bảo.Haiz tối qua có nghĩ làm thiếu phu nhân của họ cũng chẳng chết ai , hơn nữa cô cũng hứng thú 1 chút với cuộc


sống mới này nhưng có lẽ tối nay cô cần suy nghĩ lại đã.


.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.