XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Cuộc Hôn Nhân định Mệnh - Trang 2


CHƯƠNG 6



Về tới nơi cô thấy không khí hôm nay rất khác hôm qua , dường như càng lạnh lẽo hơn. Bước vào sân cô lập tức hiểu ra , 2 bên lối đi là 2 hàng người


mặc đồ đen đang cung kính cúi chào cô . Cứ thế này chắc cô tổn thọ mất.Nhìn thấy cô , bác Trương chào :



_Tiểu thư , cô đã về , ông chủ và thiếu gia đang đợi trong phòng khách.


Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đi theo bác vào phòng khách. Cô nhanh chóng nhìn thấy ông Dương Phong ngồi trên ghế , đối diện là


anh . Không khí có điểm kỳ quái.



_Con chào bác , con mới đi học về.


Nhìn thấy cô , ông nở 1 nụ cười rất hiền hậu :


_Ngồi xuống đi con.


Liếc anh 1 cái cực nhanh cô ngồi xuống đầu kia của chiếc ghế dài.Vẻ mặt của anh như muốn giết người. Bỗng nhiên cô nổi cả da gà.


_Xin lỗi con vì hôm qua đã không đón con về nhà , con ở đây có gì không thoải mái thì cứ nói ra đừng ngại gì cả.


_Dạ , không sao đâu ạ . Con ở đây rất tốt , bác không cần lo lắng quá cho con.

Cô thấy ở đây cũng không tệ , tệ nhất là kẻ đang ung dung ngắm trần nhà kia thôi.


_Thế thì tốt rồi, Hôm nay ta có chuyện khác muốn nói với con.


Cô chăm chú lắng nghe lời ông nói , bỗng cảm thấy hồi hộp.


_Chắc con đã biết công việc cũng như thân phận thật sự của ta cũng như Lãnh.


Đợi 1 cái gật đầu nhẹ nơi cô ông mới nói tiếp :


_Công việc này thật sự nguy hiểm nhưng con yên tâm , chúng ta sẽ bảo vệ con thật an toàn.Chức vụ thiếu phu nhân này đôi khi làm con thấy mệt


mỏi nên ta mong con có thể từ từ thích ứng.


_Con hiểu , con sẽ cố gắng.


Ông muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi , có lẽ cũng không cần thiết nữa , ông nhìn sang dáng vẻ an nhàn của con trai mà không khỏi thở dài :


_Dương Lãnh , Tuyết nhi giờ đã là vợ chưa cưới của con , con nên chăm sóc con bé chu đáo.


Anh nhìn ông trong 1 thoáng ngắn ngủi rối đứng lên bước qua cô đi thẳng lên lầu chỉ để lại 1 câu :


_Nếu đó là những gì ông muốn nói thì tôi thấy quá không cần thiết.


Cô nhìn anh , thái độ của anh với ba mình làm cô thấy ngạc nhiên.Ông Phong khẽ thở dài :


_Con lên nghỉ ngơi đi , nó hiểu lầm ta chút chuyện nên thế thôi.


Cô chào ông rồi lên phòng mình mà không biết có 1 ánh mắt nhìn mình đầy trăn trở. Thấy cô đã lên phòng . ông mới quay sang quản gia khẽ hỏi :


_Ta làm thế có sai không? Con bé là 1 đứa trẻ tốt , ta thấy hối hận vì đã đẩy con bé vào cuộc sống này.


_Ông chủ , tôi thấy tiểu thư rất kiên cường , có lẽ cô ấy là người mà chúng ta đang tìm kiếm.


_Ta cũng mong là thế.





Ăn xong bữa tối cô thấy nhẹ cả người. Không khí u ám này làm cô không nuốt nổi. Cô xin phép ông Phong rồi bước nhanh ra khu vườn sau nhà


.Từng cơn gió lùa vào tóc cô thổi bay đi những mệt mỏi và 1 chút âu lo. Cônhắm mắt hòa mình vào cùng thiên nhiên. Cảm nhận có người nhìnn mình


cô mở mắt , tim muốn nhảy ra ngoài , hết cả hồn. Anh đang đứng nhìn xuống cô.Cô vội vàng ngồi dậy , tay vô thức vuốt lại tóc.Cả 2 im lặng hồi



lâu ,cô đang muốn đứng dậy về phòng thì anh cất tiếng :


_Hình như cô rất muốn làm thiếu phu nhân thì phải?


Cô nhận ra trong giọng nói của anh đầy sự mỉa mai.


_Anh nói gì tôi không hiểu ?


_Hừ , đừng giả ngốc với tôi. Cô và cái âm mưu của ông ta thật đáng khinh.


Cô ngu ngốc nhìn anh , không hiểu người này đang lảm nhảm cái gì :


_Âm mưu gì ? Tôi không biết , ý anh là gì?


_Cô diễn kịch rất tuyệt , đáng lẽ làm diễn viên mới là nghề của cô.


_Xin anh nói thẳng ra đừng có úp úp mở mở.


Cô cảm thấy bực mình với giọng nói mỉa mai của anh.


_Cô phải tự hiểu chứ.


Nói rồi anh cúi xuống , những ngón tay dài khẽ nâng cằm cô lên . Anh nhìn đôi mắt vừa có bực tức vừa run rẩy của cô gằn từng tiếng :


_ Cố sống mà giữ lấy cái chức thiếu phu nhân của cô.


Cô gạt tay anh ra , nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng :


_Anh bị điên à ? Tôi không thèm cái chức danh ấy . Nếu không vì ba tôi cũng không thèm làm vợ anh.


_Ồ , cô làm tôi ngạc nhiên đấy. Đúng là 1 đứa con hiếu thảo.


Nói xong anh bước đi thẳng , cô nhìn theo anh nước mắt trào ra :



_Tôi đã đắc tội gì với anh chứ? Sao lại đối xử với tôi như vậy?


Nước mắt vẫn không ngừng rơi , đó là giọt nước tủi thân , ấm ức , nhưng cũng là giọt nước mắt của người con gái đang yêu.



1 đêm không ngon giấc làm đô mắt cô như gấu trúc . Hôm nay cô lạu ưu ái nhận được sự quan tâm của cả trường với dàn xe đen đắt tiền cùng mấy


vị áo đen hộ tống. Để tránh ánh mắt soi mói của mọi người cô chỉ kịp cúi chào họ rồi chạy nhanh về lớp. Nhìn thấy Gia Hân cô cảm thấy nhẹ nhõm đi


rất nhiều. Gia Hân nhìn cô 1 lượt rồi phán :


_Nhìn cậu không ổn chút nào. Có chuyện gì sao?


Đúng là không có gì che được cô bạn này . cô nói dối trắng trợn :


_Tại hôm qua mình lạ nhà không ngủ được thôi.


_Hôm trước đâu có thế?


_Hôm trước mệt nên ngủ ngon hôm qua nhớ nhà , mình không ngủ được.


_Ừm tạm tin. Thế 2 người đã có tiến triển gì chưa?



_1 chút.


Gia Hân nhìn cô cười 1 kiểu rất gian tà , cô thở dài . đúng là có tiến triển 1 chút , ít ra cũng cãi lại anh ta vài câu mà. Nhưng cô sẽ lavj quan mà sống


chứ ôm hận anh ta chỉ thiệt thân. Cô suy nghĩ thấu đáo rồi , ngôi nhà đó ngoài anh ta ra ai cngx tốt với cô. Không thể vì mấy lời nói của anh ta làm


cô đau lòng thêm nữa.


CHƯƠNG 7




Vậy là cô cũng đã tới đây được gần tháng trời , mọi chuyện cũng có chút thay đổi , ông Dương Phong vẫn đi đi về về nên cô không gặp



ông thường xuyên ,còn anh thì vẫn duy trì khuôn mặt lạn như băng ngàn năm và tôn thờ câu nói "im lặng là vàng " .May mà mọi người



còn lại trong ngôi nhà đối xử với cô rất tốt , hơn nữa ba má cũng sang thăm cô 2 lần nên cô cảm thấy dần dần trở nên quen thuộc với



ngôi nhà này hơn. Ở nhà có mọi người chăm sóc , tới lớp có Gia Hân quan tâm , không những thế giờ cô không phải tới trường trong



tình trạng khủng bố nữa , bác Trương đã sắp xếp để họ bảo vệ cô 1 cách bí mật , chỉ để 2 người lái xe đưa cô tới trường.Nhưng cả tháng



nay ngày nghỉ của cô đều được bác Trương dùng để cô tìm hiểu công việc cũng như trách nhiệm của cô trong gia đình cũng như trong hội.




Và hôm nay là ngày nghỉ thực sự của cô vì thế dậy muộn hơn mọi ngày là chuyện rất thường tình.



Xuống nhà ăn cô không thấy bóng dáng cao ngạo thường ngày đâu nữa , nhìn đồng hồ cô mới biết mình ngủ nướng thế nào , gần 9 giờ rồi



còn gì.Không biết có phải cô bị làm sao không khi anh đối xử với cô lạnh lùng như thế nhưng cô không thể đẩy hình bóng anh ra khỏi tâm



trí mình , 1 tháng này cô cũng dần hình thành thói quen lặng lẽ dõi theo anh , nhìn anh cô cũng thấy vui. Đôi lúc cô tự hỏi chắc cô bị



trúng bùa rồi mới tự chuốc khổ vào thân như thế , nhưng mỗi bữa sáng mà anh phải đi làm sớm cô thực chẳng muốn ăn dù anh chỉ ngồi



như 1 vị quý tộc thực thụ , vừa lướt qua tờ báo sáng vừa nhâm nhi tách cà phê đen , không nói chuyện , không nhìn nhau .Và lần nào



cũng thế , anh luôn là người đầu tiên đứng dậy còn cô nhìn anh sau đó chuyển qua nghiên cứu tách cà phê " không biết 1 cốc cà phê có



đủ no không nữa".



Tung tăng khắp vườn tất nhiên là trừ cái vườn ly trắng tuyệt đẹp kia , cô bước vào phòng bếp , tự hỏi phòng bếp không nhất thiết phải to



như thế chứ? Nhìn cô bước vào 1 người làm vội hỏi :



_Cô chủ cần gì ạ ?


_Chị đừng dùng kính ngữ với em , em còn nhỏ tuổi hơn chị mà. Em tò mò chút thôi , vì ngửi thấy mùi thơm nên mới vào. Hì hì


Cười 1 cái cực dễ thương , cô mon men lại gần :


_ Chị đang làm món gì thế ?


_Tôi đang làm bánh quế hoa cho thiếu gia. Nghe quản gia nói trưa nay cậu ấy về dùng bữa.


_Thế ạ !


Kể ra từ hôm cô tới có lẽ đây là lần thứ 3 anh ăn trưa ở nhà , mà buổi tối cũng chẳng về thường xuyên huống hồ là buổi trưa. Nhìn chỗ



nguyên liệu kia cô bỗng nảy ra 1 ý:



_Anh ấy thích bánh quế hoa ạ ?



_Vâng , đây là loại bánh tráng miệng duy nhất mà cậu chủ ăn.



_Em có thể nhờ chị dạy em cách làm món này không ?



Cùng câu nói là bộ mặt cún con nhất mà cô có thể chưng ra được , có vẻ xiêu lòng trước vẻ đẹp thiên thần ấy chị làm bếp cũng gật



đầu ưng thuận.Ai đó vội vàng mặc tạp dề , bắt tay vào công việc. Cô nấu ăn cũng không tệ nhưng làm bánh thì là lần đầu nên tay



nghề cũng có giới hạn , nếu không phải cô là chủ thì nguy cơ bị đá ra khỏi bếp là rất cao.Miệt mài nhào bột , cuộn bánh cô không biết



đã tới trưa.



Hôm nay ít việc phải giải quyết nên anh muốn dùng bữa ở nhà , không hiểu tại sao dạo này anh đều tận dụng mọi khả năng để có thể



về nhà. Tạm biệt những cốc cà phê được mang tới bàn làm việc vào buổi sáng , anh đang nghiện món cà phê được đặt trên bàn ăn



ở nhà hơn. Không hiểu có phải bác Trương mới thay người làm không mà cà phê dạo này rất ngon. Vừa bước vào nhà anh đã nghe



loáng thoáng tiếng cô vọng tới , có chút lolắng và sợ hãi. Anh dừng chân lắng nghe , hình như là từ phòng bếp , cất bước đi tới anh



nghe rõ từng chữ


_Chết rồi em quên không cho đường , làm sao đây , giờ mà làm lại thì không kịp.



Người làm cũng thương cô , nhẹ nhàng an ủi :



_Không sao đâu , hôm khác làm lại cũng được , cô đừng lo lắng quá.Muốn làm bánh quế hoa cũng phải học từ từ.



_Em xin lỗi.



Cô cúi thấp đầu như 1 đứa trẻ mắc lỗi. Nhìn cô như thế anh có 1 chút thương cảm nhưng nhanh chóng quay người lên phòng . Nhưng



tất cả hành động đó đều không qua khỏi tầm mắt của bác Trương. Ông khẽ mỉm cười nhìn con người tội nghiệp trong nhà bếp " có lẽ



phu nhân đã để 1 thiên thần tới bên cạnh thiếu gia " , nhưng trước hết ông phải cứu thiên thần ra khỏi cái đống hỗn độn trong bếp đã.




_Tiểu thư , cô cũng mau chuẩn bị dùng bữa , thiếu gia đã về.



Cô nhanh chóng gật đầu và phi thẳng lên phòng để thay quần áo. Xuống tới bàn ăn đã thấy anh ngồi đó. Khẽ nhìn vào trong bếp , cô



rất ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn .Trong bữa ăn cô cũng để ý tới những món anh gắp , hoàn toàn nói không với hải sản . Thông tin cô



vừa khai thác trong nhà bếp là hoàn toàn chính xác. Tới món tráng miệng , nhìn mấy đĩa hoa quả mà cô thất vọng . Đang từ từ gặm



nhấm nỗi đau , bỗng giọng anh vang lên không 1 chút ấm áp nhưng cũng làm cô nghẹn cả 1 miếng dưa hấu trong miệng



_Tôi ngửi thấy mùi bánh quế , sao không mang lên ?



Đúng là đại ác ma , tới 1 câu nói cũng có thể giết người , không nhờ người làm tới đấm lưng và ly nước của bác Trương chắc cô chết vì



nghẹn. Sau khi đã thở lại được cô mới chăm chú nhìn anh " con người này không phải quá thính sao? " , rõ ràng cô chẳng ngửi thấy gì



mà anh lại " chậc chậc , nhà tư bản mũi cũng thính hơn người bình thường ". Anh đang hào phóng tặng cho vị sư phụ vừa dạy cô 1 cái



nhíu mày đầy tình cảm , và tất nhiênchẳng ai có thể chống đối lại , dành cho cô cái nhìn tội lỗi , chị vội vào bếp và nhanh chóng bê ra 1



đĩa bánh quế hoa.Cô như muốn chui xuống cái lỗ nẻ nào đó luôn , khong chỉ thiếu đường mà bánh còn hơi cháy cháy. Đĩa bánh được



đặt xuống 1 cách trịnh trọng , anh dùng những ngón tay dài nhón 1 cái đưa lên miệng , hành động đó cũng đẹp như chính chủ nhân



của nó. Ngay khi anh cắn miếng bánh đầu tiên trong đầu cô chỉ có 1 suy nghĩ "lập tức bỏ chạy lên phòng "



_Sao biết hôm nay tôi không thích ăn đường mà làm thế này. Rất ngon



" Chạy lên phòng , chạy lên phòng " , đang tự nhủ cô bỗng ngạc nhiên tới rớt cả quai hàm " ngon , không phải là rất ngon ,cô không



nghe nhầm chứ?'' Nhìn lên cô thấy anh đang ăn cái thứ 2 , không dám tin chắc cô bị ảo giác .Cho tới khi cô nghe thấy 1 giọng nói



_ Cái này là cô chủ đích thân vào bếp làm cho thiếu gia.



Cô chỉ muốn đánh đổi mọi thứ để ngăn chặn câu nói kia.Cô cảm giác mặt mình có lẽ rất giống quả cà chua chín.Như 1 phản xạ tự nhiên



, cô liếc nhìnanh và phát hiện anh cũng đang nhìn cô chăm chú. Tất cả những gì cô muốn là anh tiếp tục im lặng thưởng thức đĩa bánh



không đường kia , nhưngtất nhiên đời không như là mơ , đáp lại là 1 hành động khiến cô muốn khóc . Anh đang lấy khăn lau miệng và



tay , tiếp sau đó uống 1 ly nước lớn, liếc nhìn người làm bếp trầm giọng noi :



_Tôi không cần 1 kẻ lười nhác trong ngôi nhà này , cô có thể nghỉ việc.



Nhìn người làm đang sợ hãi không dám lên tiếng , cô lấy hết can đảm :



_Việc này không liên quan tới chị ấy , đều do tôi muốn làm , tôi chỉ nghĩ mình nên học cách làm 1 người vợ đúng mực.Nếu anh muốn



trách thì cứ trách tôi.



Ánh mắt anh nhìn cô không 1 tia ấm áp :



_Người vợ đúng mực sao ? Vậy cô tự ngồi thưởng thức đĩa bánh của cô đi.



Đặt ly nước xuống bàn anh bước tới gần cô , giọng điệu mỉa mai , cay độc :




_Cô nghĩ tôi thấy ngon thật sao ? Thảm họa.



Cô như chết trân bên bàn ăn , bao suy nghĩ mới mẻ sáng nay bị câu nói này làm đánh tan không còn 1 hạt bụi. Nước mắt bỗng trào ra



không kiểm soát nổi , cô vội gạt nước mắt chạy ù lên phòng. Sau lưng cô là ánh mắt thương cảm của mọi người và ánh mắt không cảm



xúc của anh.


CHƯƠNG 8



Vùi đầu vào bài vở nhưng cô cũng không thể quên được chuyện hồi trưa.Bữa tối cũng có người đưa cơm lên phòng cho cô.Gạt



hết sách vở qua 1 bên cô mặc thêm áo ấm rồi bước xuống vườn.Vẫn như thường ngày cô thu mình vào bên trong 1 lùm cây ,



không hiểu có phải cố ý không mà giữa những hàng cây um tùm lại có 1 khoảng trống kín đáo , không quá hẹp cũng không



rộng , đủ cho 1 người ngồi , từ khi phát hiện ra cô hay ngồi đây nhìn ra vườn hoa ly trắng kia.Ngồi đây cô cảm thấy mình như



được bảo vệ khỏi mọi chuyện .Nhắm mắt lại , thả hồn theo những cơn gió cô thấy tâm bình lặng lại , nhưng nhớ tới giọng nói ,



khuôn mặt kia tim cô khẽ nhói đau , giọt nước mắt lăn dài trên má mà chính cô không nhận ra mình đang khóc , cô không muốn



đưa tay lau giọt nước mắt ấy nữa , vì càng lau nước mắt càng chảy , thôi cứ để cho gió cuốn hết đi muộn phiền ấy. Trong không



gian im ắng ấy bỗng có tiếng bước chân , cô nghiêng đầu nhìn qua những tán lá. Ánh sáng của đèn điện hắt vào khuôn mặt



lạnh lùng ấy làm anh càng trở nên xa cách hơn. Anh đang bước chậm tới bên vườn ly trắng , khuôn mặt cao ngạo nay như được



phủ 1 lớp sương mỏng khiến người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Phóng ánh mắt ra tận cuối khu vườn anh đứng



đó như 1 bức tượng tuyệt đẹp làm người ta phải lóa mắt.Cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh , lần đầu tiên cô được



nhìn anh kỹ như thế , bao cảm xúc như tan biến hết .Đẹp quá. Ngoài từ này ra cô không còn có thế nghĩ ra được từ ngữ nào nữa



, không biết từ lúc nào cô đã trở nên háo sắc như vậy.Cả 2 đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì 1 giọng nói cùng làm



họ bừng tỉnh.



_Thiếu gia ! Trời bắt đầu lạnh rồi .


Vừa nói bác Trương vừa bước tới , anh thu lại tầm mắt quay người nhìn ông , cô nhận ra trong đôi mắt anh không còn tồn tại sự



lạnh lùng bất diệt nữa mà là nỗi lo lắng , băn khoăn. Anh nhìn ông như muốn nói điều gì đó, nhưng không , anh chỉ gật đầu rồi



bước qua ông đi vào nhà.Bỗng bác Trương lên tiếng :



_Thiếu gia , sao phải làm thế với cô bé đó.


Bước chân anh khựng lại , thân hình như đông cứng . Anh nhanh chóng quay người , ánh mắt cũng se lại :



_Bác không cần quan tâm.


Giọng nói anh vẫn lạnh lùng nhưng cô phát hiện nó có 1 chút hoang mang.


_Thiếu gia , tôi đã chăm sóc cậu từ nhỏ tới giờ , tôi tin không ai có thể hiểu cậu bằng tôi kể cả ông chủ.


_...


_Đừng đẩy mọi người tránh xa khỏi cậu nữa , với cô bé ấy cậu không phải cũng có tình cảm sao?


_Ai bảo bác là cháu có tình cảm với cô ta.Cô ta chỉ là 1 kẻ do ba cháu sắp xếp bên cạnh cháu mà thôi.Cô ta cũng chỉ là 1 quân bài



đối với cháu thôi.



_Thiếu gia , cả tôi và cậu đều biết tiểu thư không giống như thế , cô ấy không phải quân cờ của ông chủ.Cô ấy thật sự rất


trong sáng , thánh thiện.



_ Vậy thì sao?


_Thiếu gia , cậu định tiếp tục đối xử với cô ấy như thế sao?


Anh không trả lời mà quay người đi , dường như anh không muốn nhắc tới cô nữa. Trái tim cô như có ai thắt chặt , cắn chặt răng



để không bật ra tiếng khóc , thì ra với anh cô chỉ là 1 quân cờ không hơn không kém.Cô đã hiểu tại sao ngày trước anh lại nói



những câu mỉa mai đó với cô. Cô chỉ là 1 quân cờ để bị người khác thao túng.Cô ước gì mình đã không biết , cứ không biết để sống



tiếp thì thật tốt , giờ phút này cô cũng hận mình vì đã yêu anh quá nhiều như vậy.


_Dương Lãnh , cháu cũng yêu cô bé có đúng không?


Ông không dùng thân phận 1 người quản gia mà giờ đây ông như 1 người thân thiết nói chuyện với đứa cháu của mình.Lần thứ 2



anh dừng bước ,gương mặt anh bỗng căng thẳng đến tột độ.1 lúc lâu sau anh mới khó khăn cất tiếng :



_Cháu không biết.


_Đừng tự lừa dối bản thân mình , đây là lần đầu tiên ta thấy cháu quan tâm tới người khác như vậy. Từ khi cô bé tới cháu thường


xuyên về nhà , luôn âm thầm theo dõi cô bé. Chỉ là cháu luôn tỏ ra xa cách. Đừng nhớ tới chuyện trước kia nữa , vì giờ cháu có



thể bảo vệ người mà cháu yêu quý.


_Cháu đã không quan tâm cô ấy là người ông ta chọn ở bên cạnh cháu , nhưng cô ấy không hợp với thế giới cháu đang sống.


_Cháu đã hỏi ý kiến cô bé chưa.Ta thấy cô bé cũng yêu cháu. Ta nghĩ cô bé rất dũng cảm và kiên cường.


_Ở bên cạnh cháu chỉ có nguy hiểm thôi. Cháu không muốn đẩy người con gái cháu yêu vào nguy hiểm.


_Nhưng cháu có thể ..


_Cháu không đủ tự tin.


Cắt lời ông nói , anh bước nhanh vào nhà , ông nhìn vườn ly trắng khẽ thở dài :


_Phu nhân , đến bao giờ quá khứ mới thôi dày vò thiếu gia ?


Cho tới khi cả 2 người đã đi hết cô vẫn ngồi im không nhúc nhích. Bao suy nghĩ chạy vù vù qua trí óc của cô. Chính tai nghe


nhưng cô vẫn không dám tin.Từng giọt nước mắt khẽ rơi , nhưng đó là nước mắt của hạnh phúc. Có ai đó đã từng nói " cười


chưa phải vì vui , khóc chưa phải vì buồn"


Bỗng nhiên bao ấm ức ùa về , cô bật khóc thành tiếng. Khóc tới hết nước mắt cô mới chạy ù về phòng để không ai nhìn thấy


đôi mắt đỏ mọng của mình.Ngày mai cô sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới , cô muốn được ở bên cạnh anh. Mãi mãi


CHƯƠNG 9



Đứng tựa vào cửa sổ , anh lắc nhẹ ly rượu trên tay, thứ nước màu đỏ này thật đẹp đẽ nhưng càng uống lại


càng say , giống như cô vậy. Từ hôm cô tới anh cố giữ bản thân không bị phân tâm nhưng ngày nào trên


bàn anh cũng có bản lịch trình 1 ngày cô trải qua. Lúc nhìn thấy cô tự làm món bánh mà anh thích nhất , cắn


miếng bánh không đường của cô , anh cảm thấy vị ngọt còn đậm hơn cả đường , lúc đó anh đã muốn buông


hết mọi suy nghĩ giữ chặt cô bên mình nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại.Ném ra những câu nói lạnh lùng


nhất ,anh đau lòng nhìn thân ảnh cô chạy lên lầu. Hôm nay bác Trương đã nhìn ra con người thật , tình cảm


thật của anh. Đã từng có người hỏi anh " làm thế nào để giữ 1 thiên thần bên cạnh mình?" , lúc đó anh đã


không chần chừ , lạnh lùng trả lời : "Bẻ gẫy cánh thiên thần là xong" , nhưng bây giờ anh không dám nghĩ tới


câu trả lời của mình nữa. Liệu anh có dám làm thế để giữ cô bên cạnh mình ? Liệu bên anh cô còn có thể cười


nói vui vẻ , hồn nhiên như xưa?. Anh muốn thấy cô hạnh phúc, thấy cô luôn nở nụ cười , vì thế anh muốn trả


thiên thần lại với tự do vốn có , chỉ cần cô hạnh phúc là đủ.Nhắm mắt lại anh bỗng thấy mệt mỏi cả thể xác


lẫn tinh thần.


Lại 1 đêm trôi qua và đêm nay anh lại không thể ngủ 1 giấc trọn vẹn.



Sáng nay cả ngôi nhà chỉ biết trợn mắt nhìn cô chủ nhỏ hôm qua còn buồn tới nỗi không muốn xuống ăn cơm


sáng nay lại hùng dũng đánh bay mọi thứ trên bàn , không những thế trước khi đi học còn khuyến mãi cho


mọi người nụ cười trắng gì mà sáng thế. Có người nói cô bị sốc quá hóa quên, có người nói cô cũng chỉ là ấm


ức chút rồi quên nhưng có trời mới biết cô vui qua hóa quên.Hôm nay Gia Hân cũng được mẻ ngạc nhiên khi


cô bạn bỗng dưng nay yêu đời tới đáng ngạc nhiên.Sau 1 hồi cô mới hổi bạn:



_Tuyết , mới trúng số à?


Cô nhìn bạn tủm tỉm cười :


_Ừ , hôm qua mới trúng số độc đắc.


_Thật hả? Trúng bao nhiêu?


_Trúng cả đời.


_Hả ?



Nhìn dáng vẻ ngây ngô của Gia Hân cô bật cười :


_Lớn thêm chút nữa là hiểu ngay thôi.


_Này 2 đứa mình bằng tuổi nhau đó.


_Hân. Có ai nói cậu vẫn còn là trẻ con không?


Gia Hân chu chu cái môi hồng:


_Tất nhiên là có rồi.Anh Bảo đó.


_Mình cũng nghĩ giống anh Bảo.Đúng là anh ấy rất có mắt nhìn người.


Cô gật gù như rất tâm đắc với câu nói của mình.Bên cạnh Gia Hân đã tức tới nỗi muốn giết người:


_Đây là ngây thơ dễ thương chứ. 2 người không có mắt nhìn người.Ôi 1 cô gái trong sáng , thánh thiện,


trưởng thành như mình lại bị vùi dập thế này.


Cô không nhịn cười nổi:



_Ừm trong sáng như em be vậy đó , ha ha.


Kết thúc buổi cô phải đổi lại nụ cười của Gia Hân bằng chầu kem ở căng tin.Thật không hiểu nổi trời se lạnh


thế này mà Hân còn đòi ăn kem thì cô cũng bó tay.2 người lại tung tăng ra cổng trường , nơi có 2 chiếc xe


đen yêu dấu đang đợi , chào tạm biệt cô bạn thân , cô bước vào xe mà không để ý trong xe còn 1 người nữa


tới khi xe đã chạy cô mới giật mình phát hiện ra , tim muốn nhảy ra ngoài. Anh ngồi đó , tay chống thành xe


mắt nhìn ra bên ngoài , trên người là bộ vest đen muôn thủa , có lẽ trong tủ đồ của anh chỉ có màu đen và


trắng.Ngối trên xe cô bỗng thấy đoạn đường xa kinh khủng , thỉnh thoảng lén lút nhìn anh , cô lại cúi đầu


tủm tỉm cười. Mặc dù anh vẫn chưa chấp nhận cô nhưng cô tin mình có thể làm được.Nghĩ mông lung 1 hồi cô


mới phát hiện đây không phải đường về nhà anh mà cũng chẳng phải đường về nhà cô. Ngạc nhiên cô hỏi


anh tài xế:



_Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?


_Tới tổ chức thưa tiểu thư.


_Cái gì?


Vì quá ngạc nhiên mà cô không làm chủ được mình , tới khi phát hiện ra có ai đó đang nhìn mình cô mới nhận


ra mình hơi quá khích.


_Sao? Cô không muốn.Vậy thì về.


_Không phải thế. Là tôi hơi ngạc nhiên thôi.


Cô vội ngồi ngay ngắn , xua tay với anh.Nhìn mặt anh đã viết lên dòng chữ " muốn chết thì nói có đi" , cô lai


ngoan ngoãn ngồi im , trong đầu đang cực kỳ rối rắm. Cô sắp tới nơi mà giang hồ đồn thổi " muốn chết cứ tìm


hắc long hội , đảm bảo không toàn thây".


CHƯƠNG 10



Xe dừng lại , cô bỗng thấy hồi hộp kinh khủng .Anh bước xuống xe và trao cho cô 1 cái nhướn mày, thấy thế



cô cũng vội bước xuống.Gần như ngay lập tức cô bị sốc bởi sự to lớn , nét cổ kính của tòa lâu đài trước



mặt.Cô không chác nó được xây từ thế kỷ nào chỉ dám chắc chắn tòa lâu đàu được xây giữa 1 ngọn núi với



rừng cây bao phủ xung quanh càng làm nơi đây thêm lạnh lẽo.Nhìn cánh cổng sừng sững uy nghiêm cùng



hàng người áo đen đang cúi đầu cung kính kia , cô khẽ nuốt nước bọt.Đúng là dọa người mà.Đang chìm đắm



trong suy nghĩ ,1 bàn tay kéo cô vào 1 lồng ngực rộng lớn, ngước mắt lenn cô ngạc nhiên nhìn anh , đôi mắt



thạch anh tím của cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sắc lạnh của anh , giờ cô mới biết mắt anh thật sự rất sâu.




trong cái sâu thẳm ấy cô vẫn nhận ra 1 sự cô độc tới bi thương nơi anh.Anh ghé sát vào tai cô nhỏ giọng:



_Giờ cô nghĩ lại vẫn còn kịp đấy ?



Cô kiên định nhìn anh:


_Không cần.


_Cô thực sự muốn làm thiếu phu nhân của hắc long như thế sao? Cô cần tiền hay địa vị?


Anh nhìn cô , đôi mắt nheo lại đầy tức giận.Cô nhìn lại anh , đôi mắt cô vẫn thế , vẫn thuần khiết như ánh


mắt lần đầu tiên anh gặp cô .Cô khẽ mỉm cười :



_Đúng , tôi rất muốn làm thiếu phu nhân của hắc long hội.



Anh nhìn cô với ánh mắt khinh miệt . lực bàn tay tăng lên kéo sát cô vào lòng



_Vậy cố đóng cho giống 1 thiếu phu nhân vào.


Cô nhận thấy tay mình đặt trên áo vest của anh , áo cũng lạnh như giọng nói của anh vậy , không 1 tia ấm


áp , khi anh chuẩn bị nới rộng khoảng cách với mình , cô níu lấy áo anh.Anh nhìn xuống tay cô đang để trên



áo mình rồi nhìn lên khuôn mặt cô , hàng mi dài của anh khẽ rung.Cô hít 1 hơi rồi mới nhìn thẳng vào anh nói:



_Em muốn làm thiếu phu nhân thực sự rất muốn làm, dù anh có đối xử thế nào em vẫn muốn làm.


Anh nhíu màu vì cách thay đổi xưng hô của cô và cả sự khẳng định chắ chắn kia nữa


_Tôi thấy ghê ..


_Vì anh là thiếu gia của hắc long hội.


Chữ ' tởm" như bị nuốt ngược trở lại , anh nhìn cô như thể vừa nghe 1 tin tức trấn động. Cô nói như thế


không phải có ý vì anh cô mới muốn làm . vì anh cô sẵn sàng chịu đựng tất cả sao?


Họ cứ đứng nhìn nhau như vậy cho tới khi có 1 giọng nói thức tỉnh cả 2



_Thiếu gia, tiểu thư, 2 người đã tới.Mọi người đang chờ bên trong.



Cô ngượng ngùng quay mặt đi để tránh ánh mắ anh.Anh khẽ ho 1 tiếng rồi cất giọng:


_Cháu biết rồi


Giờ cô mới nhận ra đó là bác Trương , vội lên tiếng chào bác.Cô cũng kịp nhận ra nãy giờ 2 người họ ôm nhau


rất là tình cảm trước cánh cửa đẫ được mở ra từ bao giờ. Nhìn hàng người vẫn cúi đầu chào kia cô bỗng thấy


tội lỗi.Chưa kịp kiểm điểm bản thân xong , cô hốt hoảng khi anh đang ôm ngang eo cô bước vào tòa lâu


đài.Vội lách mình ra , ngay lập tức cô nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh.Thấy thế cô chẳng còn cách nào


khác ngoài việc im lặng đi theo anh, nhưng mà cô thấy hình như nhiệt độ đang tăng lên hay sao mà mặt cô


bỗng đỏ tưng bừng, đến nỗi chiếc áo vest của anh cũng có chút ấm lên.Vào tới bên trong , cô bỗng thấy tâm


trạng tụt dốc thê thảm.Cái này còn lạnh hơn bắc cực nữa.Cả 1 căn phòng rộng lớn toàn người là người


nhưng vô cùng im lặng và đơn diệu với màu đen chủ đạo, có khác may ra cái khăn trải bào kia màu trắng thôi.


Ngay khi nhìn thấy 2 người họ đòng loạt làm động tác cúi mình


_Thiếu gia , tiểu thư.


Anh lạnh nhạt lên tiếng:


_Ừ


Anh kéo cô tới đầu chiếc bàn dài , nhàn hạ ngồi xuống, cô vội ngồi vào chiếc ghế ngay cạnh , và ngay lập


tức cô phát hiện từng luồng sát khí đang nhăm nhe phóng tới cô.Ngẩng đầu nhìn cô biết ngay sát khí từ đâu


bay tới.Dọc 2 bên bàn là những con người trung tuổi cùng 1 người trẻ tuổi ngồi bên cạnh. Cô thầm thán phục


cái tổ chức này tìm đâu ra lắm mỹ nhân , mỹ nam thế kia.Phải có hơn 5 cô gái đang nhìn cô như muốn ăn tươi



nuốt sống cô.Họ đẹp mỗi người 1 kiểu nhưng đều toát lên vẻ sang trọng , quý phái.Ngay khi cô còn đang mải



mê với cái đẹp giọng anh cất lên, các mỹ nhân lập tức thu lại sát khí nhìn anh đầy thán phục



_Hôm nay tôi triệu tập mọi người để thông báo 1 chuyện



Dừng 1 lúc. nhìn tất thảy mọi người đang im lặng lắng nghe. anh quay sang nhìn cô tiếp tục:


_Người con gái này là vợ chưa cưới của tôi, cũng là thiếu phu nhân tương lai của các vị.




Ngay lập tức cả căn phòng ngước nhìn cô, cô dám thề nếu ánh mắt có thể giết người thì cô đã bị mấy mỹ


nhân kia xé ra thành trăm mảnh.Không khí trở lên quỷ dị lạ thường, cô bỗng thấy ngạt thở như ai đã hút hết


không khí khỏi căn phòng.


.:Trang Chủ:.
Copyright © 2020 - Đọc Truyện - All rights reserved.